Kết Hôn Với Tình Địch

Đọc truyện full



 

Kết hôn với tình địch tròn một năm, hai đứa vẫn chưa ưa nổi nhau.

Hôm mối tình đầu của tôi về nước, anh ta chỉ nhún vai, thản nhiên bảo:

“Muốn tôi nhường ghế thì nói một tiếng.”

Tôi đang định mở miệng đòi ly hôn, ngoảnh lại đã thấy Hứa Gia Diễn sờ sờ vết cắn trên xương quai xanh, nhìn thẳng tình cũ tôi mà tuyên bố chủ quyền:

“Làm sao anh biết vết cắn này không phải vợ tôi để lại?”

“Anh Giang có vợ chưa?”

“Vậy thì xin tránh xa vợ người ta. Xa! Ra!”


1.

Bốn giờ chiều, tôi vừa lê lết xong buổi chụp hình dài lê thê.

Định chuồn êm thì bị Dương Viên Viên – bạn thân kiêm quản lý – chặn lại với vẻ mặt gian tà.

Cô ấy nhận cho tôi một job quảng cáo, trả lương cao ngất, lại còn rủ rê ăn tối “làm quen đôi bên” trước ngày chụp.

Mấy vụ xã giao này xưa nay cô lo hết, nay lại nhất quyết lôi tôi theo:

“Tối mày rảnh mà, khách lần này sẽ đích thân có mặt đó. Mày theo dõi Cloudy bao lâu, không tò mò bản mặt thật à?”

Cloudy – khách hàng kiêm họa sĩ tôi hâm mộ – sống ở nước ngoài, giấu mặt, thần bí như Batman.

Tôi cũng hơi tò mò thật.

Đang định gật đầu, thì điện thoại rung lên liên tục.

【Một con chó thối: Em ở đâu rồi đấy?】

【Một con chó thối: Mẹ em đến rồi này.】

【Một con chó thối: Không đùa đâu, bà đang dọn tủ quần áo của em.】

Tôi tái mặt.

Chết cha, hộp thuốc lá còn để trên bàn trang điểm!

Mẹ tôi mà thấy thì đời tôi tàn.

Tôi vội gõ tin nhắn nhờ Hứa Gia Diễn giấu giùm, thì anh ta đã nhắn tiếp:

【Một con chó thối: Thuốc vẫn nằm trên bàn. Bà phát hiện không nhỉ?】

【Một con chó thối: Tôi không có ý định che giấu đâu nha.】

Chỉ một dòng tin nhắn thôi mà tôi nghe rõ tiếng cười khẩy vang vọng trong đầu.

Tôi nghiến răng nhét túi xách, nói với Viên Viên:

“Tao không đi nữa. Về nhà gấp.”

Cô liếc điện thoại, nhếch mép:

“Gấp về với chồng hả? Có biến gì? Hay là… có tình cảm rồi?”

Tôi và Hứa Gia Diễn cưới vì thương vụ sáp nhập hai gia tộc, gọi là “hôn nhân hữu nghị”.

Chứ từ cấp ba tới giờ, hai đứa chỉ muốn bóp cổ nhau.

Viên Viên còn từng bảo đây là minh chứng sống động cho câu: “Oan gia cưới nhau.”

Một năm trôi qua, chẳng tích nổi tí thiện cảm nào.

Đến bao thuốc mà cũng keo kiệt không thèm giấu giùm!

Nghĩ đến cái bản mặt vừa đẹp trai vừa chướng mắt của Hứa Gia Diễn, tôi giơ nắm đấm lên trời.

“Yêu cái đầu anh ta! Tao phải về dạy dỗ con chó này mới được!”

Viên Viên chỉ cười, im lặng lái con Cayenne xịn xò đưa tôi về.

Hu hu, bạn thân vẫn là chân ái.

2.

Vừa chạy nước rút về đến nhà, thứ đầu tiên đón tôi là… hai con chó.

Một con bichon trắng muốt, tên Hồ Chí Ma Hô – thú cưng của Hứa Gia Diễn.

Con còn lại thì… vừa bước ra từ phòng tắm, tóc còn nhỏ nước. Chính chủ.

Tôi quăng túi lên sofa, đảo mắt một vòng:

“Mẹ tôi đâu?”

Hứa Gia Diễn nhún vai tỉnh bơ:
“Về rồi.”

Tôi nghẹn họng:
“Sao không nói sớm?!”

“Ơ kìa, em ghét xã giao mà?”

“Khoan… sao anh biết tối nay tôi có tiệc?”

Còn chưa dứt câu, mắt tôi đã lướt qua người anh ta…

Áo choàng tắm lỏng lẻo vắt ngang hông, tóc nhỏ giọt, nước men theo cổ rơi xuống… Tôi quay ngoắt đi rót nước lạnh cho tỉnh.

Vừa uống vừa lẩm bẩm:

“Đồ hồ ly tinh.”

“Em nói gì xấu anh đấy?”

Giọng anh ta vang lên ngay sau lưng.

Tôi giật mình, suýt phun nước. Khoảng cách sát rạt, người anh ta thơm mùi bạc hà với gỗ thông. Thơm kiểu… nguy hiểm.

Tôi hoảng hồn đổi chủ đề:

“Anh nói gì với mẹ tôi vậy?”

Với tính cách của bà, đáng lẽ phải ở lại chờ tôi về để mắng chứ?

“Thì bảo anh hút thuốc.”

Hứa Gia Diễn thở dài như thể rất có tình nghĩa:
“Chứ chẳng lẽ không che cho vợ mình một chút?”

Tôi nghe cách xưng hô xong là nổi da gà:

“Ban ngày ban mặt anh gọi cái gì?!”

“Thế gọi lúc nào thì được? Đêm à? Vợ?”

Vừa dứt câu thì điện thoại tôi báo tin nhắn.

【Nhớ đưa Gia Diễn về uống canh nhé, mẹ bảo dì Trần đi bốc thuốc rồi.】

Tôi nhíu mày:
“Canh gì vậy?”

Chưa kịp hỏi, mẹ tôi đã gửi hẳn tin nhắn thoại. Tôi tiện tay bật loa ngoài:

“Canh bồi bổ cho thằng bé đó. Phải giám sát nó bỏ thuốc, hút nhiều là hỏng tinh trùng. Bảo sao cưới nhau cả năm rồi mày chưa có thai. Hóa ra là do Gia Diễn không được!”

Tôi chết lặng.

Hứa Gia Diễn cũng đứng hình. Gương mặt đẹp trai chính thức sụp đổ.

Tôi cố cắn môi, nhưng khoé miệng cứ giật giật.

Mặt anh ta tối sầm:

“Cười gì?! Anh vừa bị oan gì hả? Hả?!”

Tôi áy náy, định ra hiệu “im lặng”, nhưng toàn thân lại run lên vì cố nhịn cười.

Chưa kịp hoàn hồn thì anh ta vòng tay giữ eo tôi lại.

“Còn cười nữa à?” – Anh ta cúi thấp giọng – “Hay em muốn kiểm chứng luôn?”

Kiểm… cái gì?!

Tôi cảm nhận rõ hơi thở nóng ran phả vào gáy, vội bật lại mode nghiêm túc, đẩy mạnh anh ta ra:

“Biến thái! Tôi… tôi đi tắm đây!”

3.

Đứng dưới vòi sen, tôi thở dài thườn thượt.

Tưởng chủ động đi tắm là đã đủ nhục… ai dè còn nhục hơn.

Tôi quên mang khăn.

Vật lộn với lòng tự trọng một hồi, cuối cùng lạnh quá đành gọi cứu viện.

Vài giây sau, có tiếng gõ cửa.

Tôi vươn tay đón khăn… nhưng người bước vào lại là Hứa Gia Diễn. Và cái khăn thì… rơi thẳng xuống đất.

Ánh mắt anh ta đảo từ trên xuống dưới như quét mã vạch.

Giọng nói trầm trầm mà nham hiểm:

“Cố tình à?”

“Cái đầu anh! Ra ngoài ngay!”

Tôi luống cuống đấm vào ngực anh ta, mà lực yếu như gãi ngứa.

Chưa kịp chạy thì eo đã bị giữ chặt.

Phòng tắm vốn đã nóng, giờ thì nóng kiểu khác.

Hứa Gia Diễn cúi xuống, thì thầm bên tai:

“Người ta bảo anh không ổn, anh phải chứng minh chứ.”

Tôi chưa kịp phản ứng thì bị bế lên không một lời báo trước, nhét thẳng vào buồng tắm đứng.

Giọng anh ta vang lên, cực kỳ có lý mà cũng cực kỳ vô liêm sỉ:

“Vợ ơi, cho anh xin… phần thưởng.”

4.

Lúc Dương Viên Viên gọi đến, tôi đang bị Hứa Gia Diễn lật như lật bánh tráng, giữ chặt eo không tha.

Tôi run rẩy định tắt máy thì anh ta nhanh tay… bấm nghe.

Quay đầu lại, tôi thấy ngay nụ cười đểu sáng rỡ như đèn flash.

Chưa kịp hét “đồ biến thái” thì giọng Dương Viên Viên đã vang lên rôm rả:

“Ran Ran! Tin sốc nè!”

“Cloudy là ai cậu biết không? Là Giang Ngôn Chi đó!”

Tôi đơ toàn thân. Cái tên đã bốc hơi khỏi não tôi từ thời đồ đá…

Giang Ngôn Chi – mối tình đầu chớp nhoáng. Tôi theo đuổi ảnh hai tháng, chưa kịp tỏ tình thì ảnh… đi du học. Quà tỏ tình biến thành quà tiễn vong.

Dương Viên Viên còn chưa dứt câu:

“Ảnh đến nè, nói chuyện một câu không—”

“—Ưm!”

Tôi chưa kịp há mồm thì bị ai đó… cắn vào vai một phát.

Cơn đau khiến tôi nghẹn họng, còn điện thoại thì bị cúp luôn không cần hỏi ý kiến.

Tôi bị bế từ phòng tắm về giường, đầu óc xoay như chong chóng.

Từ sau cú điện thoại đó, Hứa Gia Diễn như lên mode quái vật. Mạnh mẽ, dữ dội, không nghe năn nỉ.

Tức không chịu nổi, tôi đá anh ta mấy cú, cấm leo giường:

“Đồ khốn! Chó thối!”

“Được rồi, anh khốn, anh chó thối, được chưa?”

Thay vì nổi giận, anh ta cầm chân tôi lên… xoa bóp dịu dàng.

Ủa?

Lúc nãy còn như mãnh thú, giờ quay xe làm trị liệu viên?

Tôi nằm tận hưởng, vừa thoải mái vừa càm ràm:

“Anh dữ như hổ, ai mà chịu nổi!”

Tay anh ta khựng lại.

“Anh dữ? Vậy ai mới là hiền? Giang Ngôn Chi hả?”

Tôi định phản pháo… nhưng não bỗng nảy số.

Khoan.

Cái điệu này là… đang ghen?

Tôi lập tức chỉ vào mặt anh ta, phán một câu chắc nịch:

“Hứa Gia Diễn, đừng nói với em là… anh đang ghen đấy nhé?”

5.

Vừa buột miệng xong, tôi muốn vả mình liền.

Ghen gì chứ? Tôi với Hứa Gia Diễn chỉ là “vợ chồng nhựa” ký hợp đồng thôi mà!

Đúng như dự đoán, anh ta cười như nghe truyện cười hạng nặng:

“Ghen? Gã đó mà cũng đáng để anh ghen à?”

Tôi bật lại:

“Anh ấy là Bạch Nguyệt Quang của tôi đó!”

“Ồ.” – Anh ta nhướn mày – “Tình cũ du học về nước đúng không? Cần anh nhường chỗ thì nói sớm.”

Khoan đã, đó đáng lẽ là câu tôi phải nói mới đúng!

Nhưng nhìn cái vẻ mặt “tôi không quan tâm nhưng lại quan tâm lắm” của anh ta, tôi nghẹn lời.

Tức điên!

“Vậy thì nhường luôn đi!” – Tôi tóm gối ném thẳng vào đầu anh ta – “Cút xuống sàn, không được ngủ giường tôi!”

Cái gối bay trúng trán, tóc anh ta rối như tổ quạ.

Tôi chột dạ rụt tay lại: “Sao không né?”

“Em đánh xong chưa?” – Mắt anh ta tối lại – “Tới lượt anh nhé?”

“Anh định làm gì—”

Chưa kịp lùi, tôi đã bị túm cổ chân kéo thẳng vào lòng. Chưa hoàn hồn thì cổ tay đã bị cà vạt trói gọn.

“Hứa… Gia… Diễn…”

Chưa dứt câu, miệng đã bị bịt lại bằng một nụ hôn nóng bỏng.

“Không phải em bảo anh xuống dưới sao?”

“Anh nghe lời đấy… vợ à.”

Tiếng đồ vật rơi lộp bộp như đang nói giùm tôi: không đồng ý, không đồng ý đâu!

Không biết bao lâu sau, chuông điện thoại vang lên.

Cái tên [Giang Ngôn Chi] sáng chói trên màn hình như đèn sân khấu bật max công suất.

Hứa Gia Diễn ngẩng lên, lau khóe môi, nheo mắt:

“Bạch Nguyệt Quang hả?” – Anh ta nhếch môi, ngón tay lướt tới nút nghe – “Hay bật lên cho hắn nghe luôn?”

Tôi tức đến run tay, định giật lại điện thoại thì anh ta đã… tắt nguồn.

Rồi lại cúi xuống hôn tôi, thì thầm:

“Hắn mơ đẹp quá rồi.”

6.

Sáng hôm sau, tất nhiên tôi dậy trễ.

Mở mắt ra thì thấy Hứa Gia Diễn từ phòng thay đồ bước ra, vest bảnh bao, tóc chải bóng loáng, trông như chuẩn bị đi họp báo tuyên bố mình là chồng quốc dân.

Tôi định hỏi một câu, nhưng nghĩ đến chuyện tối qua anh ta hành hung thể xác tôi thế nào… lại tức, trùm chăn im luôn.

Ngược lại, anh ta như chó bông sống, bò tới mép giường, giọng ngọt như cháo đường:

“Dậy ăn sáng đi nè, anh nấu cháo hải sản em thích đó.”

“Không dậy nổi à?”

“Đau chỗ nào không? Để anh kiểm tra hộ?”

Vừa thấy anh ta thò tay định kéo chăn, tôi lập tức ló đầu ra, trừng mắt:

“Đồ biến thái.”

Anh ta cười như không cười, còn tôi thì giận mà vẫn tò mò:

“Anh đi đâu vậy?”

“Ủa?” – Hứa Gia Diễn nhướng mày – “Em đang tra hỏi anh hả?”

“Tôi đâu có quan tâm!” – Tôi vội phủ nhận, rồi trùm lại chăn.

Nhưng vẫn nghe tiếng anh ta nhẹ nhàng:

“Đi làm thêm.”

…Đi làm thêm?

Anh ta đó giờ làm gì có khái niệm “làm thêm”. Mỗi lần đi công tác về là nghỉ xả láng, ngủ ngày cày game đêm, gặp tôi là bắt đầu hoạt động thể lực cao độ.

Lúc nào cũng miệng nói “xả stress” cho đúng bài.

Giờ tự dưng đi làm sớm? Lạ dữ?

Hay là… tập đoàn Hứa Thị phá sản rồi?

Mặc kệ, tôi không có lịch gì sáng nay, cứ nằm trên giường lướt WeChat cái đã.

Nhóm lớp cấp ba: 99+ tin nhắn chưa đọc.

Hóa ra là thông báo họp lớp. Mấy hôm trước mọi người đọc xong ai về nhà nấy, giờ bỗng sôi nổi lại vì một cái tên:

【Tớ về nước rồi nè~ Nhớ mọi người quá trời!】 – Vương Nghệ Phi lên tiếng.

Y như hồi cấp ba, vừa xuất hiện là trung tâm vũ trụ liền.

Đúng lúc đó, Dương Viên Viên nhắn riêng cho tôi, rủ đi trà chiều.

Tôi không thèm vô nhóm bon chen, nhắn lại cho Viên Viên đúng một câu:

【Tớ muốn ăn bánh kem dâu!】

7.

“Gì vậy bà? Tối qua cậu bỏ lơ cả cuộc gọi của nam thần luôn đó!”

Dương Viên Viên vừa đẩy dĩa bánh kem dâu tới trước mặt tôi, vừa chọc:

“Ảnh nhìn buồn như bị hụt vai chính phim ngôn tình á.”

Lúc này tôi mới sực nhớ tới Giang Ngôn Chi.

Không chỉ cuộc gọi nhỡ, mà còn một tin nhắn hẹn gặp — trễ cả thế kỷ rồi.

Nghĩ đến chuyện sắp phải hợp tác, tôi cuống cuồng nhắn xin lỗi. May sao anh ấy vẫn dịu dàng như cũ:

【Không sao đâu】

【Anh cũng bận đột xuất】

【Mong chờ buổi làm việc của tụi mình nhé】

Tôi thở dài não nề:

“Trời ơi, anh ấy vẫn ga-lăng, lịch thiệp y như hồi xưa.”

Không giống ai kia… đúng là đồ rác tái chế cũng không ai nhận.

Dương Viên Viên lập tức bắt sóng:

“Ơ hay, đang nói anh Giang mà trong đầu cậu lại nghĩ tới thằng cha nào kia là sao?”

Tôi mím môi, lược bớt vài chi tiết “18+” của tối qua, rồi bắt đầu kể tội Hứa Gia Diễn — từ đầu tới chân đều là lỗi.

Viên Viên không nói gì, nhưng mắt thì nhìn chằm chằm mấy dấu vết khả nghi trên cổ tôi.

“Ý cậu là, anh ta không thèm để tâm đến Bạch Nguyệt Quang của cậu… nhưng lại để lại nguyên cái dấu hiệu lãnh thổ này hả?”

Tôi: ???

Lặng lẽ kéo cổ áo lên che lại.

Dương Viên Viên đập bàn cái rầm, nghiến răng:

“Quá đáng thật sự!”

“Dựa vào đâu mà muốn làm gì thì làm?!”

Bạn thân là đây chứ đâu! Tôi lập tức hùa theo:

“Đúng hông?! Cậu cũng thấy anh ta đáng bị đập đúng không?!”

Vừa nói vừa nhai miếng bánh kem dâu to tổ chảng.

Viên Viên đưa tôi ly trà hoa hồng, rồi đổi tông giọng cực kỳ đáng nghi:

“Mà… không phải hai người chưa từng có chút cảm tình nào sao?”

“Hứa Gia Diễn hào phóng thế chẳng phải tốt à?”

Cô nàng chớp chớp mắt:

“Thấy anh Giang vừa dịu dàng vừa đẹp trai, thì nhân dịp này đá luôn ông chồng đi!”

Tôi siết ly trà, lắp bắp:

“Làm vậy… cũng hơi quá…”

“Quá gì? Nhà cậu giờ máu mặt hơn nhà anh ta cả khúc, sợ gì?”

“Nhưng mà…”

Tôi không nghĩ ra lý do gì nghe cho xuôi tai, nhưng trong lòng thì rõ mồn một:

Hứa Gia Diễn hành tôi ra bã, tôi vẫn tức… vì anh ta không thích tôi.

Trời ơi, tôi thông minh quá mà, chớp mắt đã nhìn thấu tâm can mình rồi.

“Thôi đừng ‘nhưng mà’ nữa.”

Viên Viên vỗ nhẹ tay tôi, rồi chỉ về góc quán:

“Chồng cậu hình như đang hẹn hò kìa.”

8.

Tôi nhìn theo ánh mắt của Dương Viên Viên.

Góc quán gần cửa sổ, một bàn sofa khuất tầm nhìn — ai ngồi đó không ai khác ngoài Hứa Gia Diễn, người sáng nay còn giả bộ tăng ca.

Trước mặt anh ta là tấm bình phong, che mất người đối diện.

Chỉ thấy một đôi tay — trắng, dài, bóng loáng vì bôi kem dưỡng — chắc chắn tay con gái.

Trên tay trái còn có cái nốt ruồi xinh xinh giữa ngón cái và trỏ.

Cái nốt ruồi đó… tôi chỉ biết đúng một người!

Hồi cấp ba, Vương Nghệ Phi chuyên gia đứng bảng viết tin lớp. Tôi ngồi ngay kế bên, ăn bụi phấn như ăn cơm.

Và tôi, cô gái nhỏ với tâm hồn đen tối, đã không ít lần lườm cô ấy cháy mặt.

Nhìn riết thì phát hiện ra một chuyện: ở bàn bên kia, Hứa Gia Diễn cũng nhìn cô ấy chăm chăm.

Thì ra, anh ta cũng là fan Bạch Nguyệt Quang dịu dàng nền nã!

Bảo sao hôm qua còn dõng dạc nói: “Cần thì anh nhường vị trí.”

Ra là — Bạch Nguyệt Quang của anh ta cũng vừa hạ cánh về nước!

Mà còn tranh thủ gặp trước cả vợ luôn, chơi vậy ai chơi lại?!

Tôi đang sôi máu thì thấy Hứa Gia Diễn đột nhiên giả vờ… chống tay lên ngực áo.

Rồi nhẹ nhàng, thong thả, cởi bụp một nút cổ áo.

Da trắng, xương quai xanh gợi cảm, thần thái: mỹ nam kế full combo.

Tôi cười khinh: “Ơ kìa, xài bài cũ rồi ông ơi.”

Tôi lập tức lùi về chỗ kín đáo hơn, tính lôi điện thoại ra quay clip “bằng chứng ngoại tình”.

Ai ngờ…

Anh ta sờ lên vết cắn ở cổ, thản nhiên nói:

“Ồ, sao biết vết này là do vợ tôi cắn?”

“Anh Giang không có vợ à?”

“Làm người thì biết xấu hổ đi. Tránh xa vợ người khác — một! chút!”

Tôi: ???

Cứng đơ tại chỗ.

Không phải vì câu nói của anh ta…

Mà vì người ngồi đối diện — KHÔNG phải Vương Nghệ Phi.

Mà là… Giang. Ngôn. Chi.

Bạch Nguyệt Quang của tôi.

Cái gì? Cái gì vậy? Thiệt hả trời?!

“Cũng đâu có gì sai.”

“Chỉ là mặt chính thất, diễn vai tiểu tam thôi.”

Dương Viên Viên có vẻ còn tiêu hóa nổi cái mặt hai mặt của Hứa Gia Diễn hơn cả tôi.

Thấy tôi đứng đơ như tượng, cô ấy vỗ vai:

“Tớ thấy chồng cậu không phải muốn ‘nhường vị trí’ đâu. Ổng muốn lên vị trí đó thì có!”

Tôi cạn lời.

Trước mặt tôi, anh ta là một người khác hẳn. Cứ như có hai bản cài đặt song song.

Miệng thì bảo “cần thì anh nhường”, sau lưng lại lén đi tuyên bố chủ quyền khắp nơi, còn xạo ke là bận tăng ca.

“Chắc chắn thấy tin nhắn rồi.”

“Có khi tưởng Giang Ngôn Chi thích tôi nên mới lồng lộn đi phá ấy chứ!”

Dù sao hai người đó từ xưa đã như chó với mèo.

Hai đội trưởng bóng rổ, suốt ngày đấu như Olympic.

Hứa Gia Diễn cứ như được lập trình sẵn để ghét Giang Ngôn Chi.

Biết tôi thích Giang, ổng cắt đứt luôn với tôi cho nhanh.

Dương Viên Viên ôm trán, nhìn tôi kiểu “sao cậu sống sót tới giờ được hay vậy?”

“Bao giờ cậu nghĩ chưa… là anh ta ghét Giang Ngôn Chi vì… thích cậu?”

Tôi: “Không thể nào…”

Anh ta thích Vương Nghệ Phi mà?

Một người chẳng bao giờ tham gia hoạt động trường, bỗng dưng năm lớp 12 lại đi thi dẫn chương trình chung với cô ấy.

Hôm chung kết còn tặng bó hoa tổ bố, làm người ta cảm động phát khóc.

Không phải tỏ tình thì là gì?

Dù sau đó cô ấy đi du học, nhưng quay xe nhanh vậy á?

Dương Viên Viên vẫn kiên định, mặt đầy phân tích logic:

“Thái độ của Hứa Gia Diễn… chỉ khiến tớ nhớ tới Hồ Chí Ma Hô.”

“Con chó nhà cậu?”

“Ừ.” Viên Viên nhún vai. “Đồ nó giữ là đồ của nó. Ai tới gần là cắn. Bạn cũng cắn, thù cũng cắn.”

Tôi bật cười.

Hồi đó Hồ Chí Ma Hô bị cưng quá hoá hư, chỉ cho tôi với Hứa Gia Diễn đụng vào.

Ai khác tới gần là nó sủa như đòi lấy mạng.

Dương Viên Viên chính là nạn nhân số 1.

“Hehe, giờ nó ngoan rồi.” Tôi chắp tay xin lỗi. “Lần sau ghé chơi nha!”

“Khỏi, chị còn quý cái tay chị lắm.”

Rồi Viên Viên hạ giọng, mắt ánh lên tia mưu mô:

“Nói nghe nè… sao cậu không thử phản công lại Hứa Gia Diễn một phen?”

Tôi mắt sáng rỡ: “Thử làm sao?”

Cô ấy nghĩ một giây, đập bàn cái rầm:

“Quăng vô mặt ổng tờ đơn ly hôn!”

“Cho biết cảm giác mất vợ xịn là thế nào!”

“Cho nếm mùi đuổi theo vợ như đuổi tàu điện ngầm luôn!”

“Cậu đọc tiểu thuyết quá liều rồi đấy!”

Tôi phì cười, trúng tim đen.

Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định chọn cách… nhẹ đô hơn một chút.

Tôi đề nghị… ngủ riêng.

Không phải anh muốn nhường vị trí à? Vậy bắt đầu bằng việc… nhường giường đi.

Hứa Gia Diễn đang bóc tôm thì khựng tay. Giọng vẫn bình thản:

“Lý do?”

“Tôi phải thức đêm làm proposal cho anh Giang.”

Vừa ăn vừa nói tỉnh bơ, còn lạnh hơn nước đá:

“Dù gì hồi đầu ngủ chung cũng là tai nạn thôi.”

“Giờ ngủ riêng là chỉnh về đúng quỹ đạo.”

“Tai nạn?”

Hứa Gia Diễn sững người, mặt trắng bệch như bị tạt nước sôi.

Tôi hơi đắc ý. Ai ngờ anh ta bật lại ngay:

“‘Tai nạn’ suốt nửa năm?”

“‘Tai nạn’ 173 ngày?”

“‘Tai nạn’ 523 lần?”

???

Tôi đỏ mặt gào lên:
“Anh nhớ mấy cái đó làm gì, đồ biến thái!”

“Trí nhớ tốt, em không biết à?” – Hứa Gia Diễn hừ lạnh.
“Muốn anh kể lại đêm đầu tiên không?”

“Ai là người đòi quà sinh nhật, nói không cần dây chuyền, chỉ cần… anh?”

Tôi câm nín.

Nói thật, sau cưới, chúng tôi lịch sự với nhau như đồng nghiệp.

Rồi tới sinh nhật tôi.

Tôi say. Não ngắn mạch. Tưởng như vẫn đang thân nhau.

Thế là… đòi quà.

Anh cúi xuống đeo dây chuyền, tôi lại hôn lên yết hầu.
Rồi mặt dày trèo lên đùi, thì thầm vào tai anh:
“Cái em muốn… là cái này nè~”

Giờ nghĩ lại, mới thấy hôm đó anh đâu có say.

Uống có vài ly. Mặc thì sơ sài. Tắm cũng chẳng thèm khóa cửa.

Vậy mà còn bảo tôi mất kiểm soát?

Không, phải là Hứa Gia Diễn vô đạo đức.

Vừa nhớ tới cảnh hôm đó, tai tôi nóng như cháy.

Hứa Gia Diễn nhìn là biết ngay, còn cười cười trêu ngươi:

“Vậy em vẫn thấy đó là tai nạn à?”

Tôi lập tức thấy có gì đó… sai sai.

Rõ ràng tôi đang thăm dò cảm xúc của ảnh.

Thế nào lại bị lùa đi như bò thế này?

Tôi nghiến răng phản công:

“Hôm đó tôi say! Biết đâu tôi nhận nhầm người?!”

“Em!!!” – Hứa Gia Diễn tức tím mặt – “Tạ Vi Nhiên, em nói lại thử xem?!”

Tôi nào ngu.

Thắng ván này là được rồi.

Tôi quay lưng chạy thẳng về phòng, khóa cửa cái rầm.

Không moi được gì, nhưng thấy mặt anh tức xì khói…

Tự nhiên làm proposal cũng mượt mà hơn hẳn.

Tôi đề nghị ngủ riêng.

Nhưng thiếu “gối ôm nóng hổi” Hứa Gia Diễn bên cạnh, tôi lại mất ngủ.

Ngày mai phải họp với Giang Ngôn Chi, phải ngủ đủ chứ!

Tôi đặt báo thức, rót ly rượu vang cho tỉnh táo.

Đang lâng lâng thì nghe tiếng động lạ ở ban công.

Cửa kính bị đẩy, một bóng người cao to xuất hiện.

“Trộm?!”

Nhưng mùi bạc hà, gỗ thông quen thuộc làm tôi tỉnh hẳn: Hứa Gia Diễn?!

Anh ta leo ban công vào nhà tôi sao?!

Tò mò muốn biết anh định làm gì, tôi giả vờ ngủ khi anh đến gần.

Ngón tay lạnh ngắt chạm mí mắt tôi, giọng thì thầm:

“Ngủ rồi à?

Còn có tâm trạng uống rượu nữa chứ.

Đồ không có lương tâm, làm anh mất ngủ còn ngủ ngon.”

Anh nhẹ nhàng nhéo má tôi, như đã quen làm chuyện đó cả nghìn lần.

Ai tốt mà lại đi quấy người đang ngủ chứ?

Tôi định mở mắt dọa thì anh ta dịu giọng:

“Rồi rồi, không chọc nữa.”

Phòng yên tĩnh, tôi tưởng anh đi rồi, liếc ra thì thấy anh ngồi cuối giường, quay lưng, mắt dán vào ảnh cưới hai đứa, miệng lầm bầm:

“Thật nhận nhầm người à?

Không thể nào.

Mắt mũi thế kia…

Dáng anh ngon hơn thằng họ Giang.

Hôm đó gọi rõ tên Hứa Gia Diễn mà…”

Anh ta khựng:

“Không, hình như không gọi?

Có gọi không trời?!

Chắc gọi rồi… Gọi rồi mà!”

Lặp đi lặp lại mãi.

Tôi nằm đó, phân vân ngắt lời hay giả vờ nghe tiếp, rồi lại buồn ngủ.

Mí mắt nặng trĩu thì cảm giác mềm mại kéo tôi vào vòng tay quen thuộc.

“Nhận nhầm người?

Nhận cái mẹ nó ấy!” — Anh cười khẽ, siết chặt tôi hơn.

Sáng tỉnh dậy, bên cạnh không thấy ai.

Tôi tưởng đêm qua chỉ mơ thôi.

Ra khỏi phòng, gặp ngay Hứa Gia Diễn từ phòng ngủ phụ bước ra.

Giường anh ta phẳng lì như chưa ai nằm, mắt đỏ hoe vì thức trắng.

Anh nhìn tôi, mặt ấm ức.

Tôi giả vờ không thấy, đi rót nước.

Anh lặng lẽ tiến lại, bỗng hỏi:

“Sao không hỏi anh tối qua ngủ đâu?”

Chưa đợi trả lời, anh tự giải thích:

“Phòng của hai ta.

Muốn ngủ cùng vợ nên leo ban công vào.”

Tôi suýt sặc nước.

Một đêm mà anh như người khác rồi!

Tôi chỉ biết “khụ khụ” chữa thẹn.

Anh vỗ vai tôi:

“Tối qua không nhầm người đâu, ai kia ngoan nằm trong lòng, gọi tên anh cơ mà.”

“Tôi không gọi!”

“Thế tỉnh à? Nghe anh nói gì không?”

Người câm như hến, cuối cùng cũng chịu nói thật rồi!

Tôi giả bộ bình tĩnh:

“Anh nói gì?”

“Không nghe thì để sau nói.”

“Tóm lại tối nay cấm mò vào!”

Anh cười nhẹ:

“Vậy nhớ khóa cửa kỹ.”

Muộn rồi, tôi quay vào thay đồ.

Không ngờ anh theo vào, giật váy đen tôi chọn, nhét lại tủ:

“Mặc trắng đẹp hơn.”

Tôi giật lại:

“Có phải mặc cho anh xem đâu, anh lo nhiều thế?”

“Vậy mặc cho anh xem.”

Anh dựa tủ, giọng lười mà ra lệnh:

“Hôm nay anh đi studio với em.”

“Tại sao?”

“Trước giờ em đâu hỏi lý do.”

Anh khựng, giọng thấp hơn:

“Em đang lo gì? Sợ anh bắt nạt thằng họ Giang à?”

Hứa Gia Diễn lúc nào cũng theo tôi đi studio, nói giám sát cho vui.

Hôm nay khách là Giang Ngôn Chi.

Tôi nhớ anh từng nói thẳng: “Tránh xa vợ tôi ra.”

Anh không muốn tôi hợp tác với hắn?

Tôi mâu thuẫn.

Anh quan tâm tôi thì vui.

Nhưng ảnh hưởng công việc thì không.

Tôi không muốn kiểu “thích” này.

“Anh biết anh không ưa anh Giang.”

“Nhưng dự án này em chuẩn bị lâu rồi.”

Tôi chọn váy đen, nói chắc:

“Anh không được ảnh hưởng công việc của em.”

Phòng thay đồ im lặng.

Tôi bước ra, anh vẫn tựa cửa.

Khi tôi sắp đi, anh hỏi:

“Vậy trong mắt em, anh là người không tôn trọng nỗ lực của em, còn thằng Giang đó là người hiểu em à?”

Giọng anh đùa mà có gì đó giận thật.

Tôi định giải thích thì anh cười:

“Thôi bỏ đi.

Anh cũng không muốn gặp hắn ta.

Nhưng tiễn em ra cửa được chứ?”

Trên đường đi, anh không nói gì nữa.

Buổi hợp tác với Giang Ngôn Chi diễn ra suôn sẻ hơn mình tưởng.

Tôi cũng khá hiểu phong cách vẽ của anh ấy rồi.

Dựa vào tranh chuẩn bị triển lãm, kế hoạch quay chụp tôi đã lên sẵn.

Giang Ngôn Chi rất hài lòng, nhanh chóng đồng ý luôn.

Khi Dương Viên Viên đi chuẩn bị hợp đồng, anh ấy bất ngờ nhắc chuyện Hứa Gia Diễn:

“Nghe nói hai người là hôn nhân thương mại, tôi còn tưởng mình còn cửa đấy.” Anh cười toe toét.

“Tưởng vậy sao?” Tôi háo hức: “Căng thẳng kiểu gì?”

Cảnh tôi thấy thì chả thấy căng thẳng đâu.

Anh khựng rồi cười bất lực:

“Chắc em không nghe câu đầu, hồi đó em thích tôi cơ mà.”

Thật ra hồi đại học tôi cũng có cảm tình với anh Giang.

Anh ấy hay giúp mọi người, cũng từng giúp tôi nhiều.

Biết tin anh đi du học, tôi tiếc thật, nhưng biết đó là cơ hội lớn.

Tôi không muốn cản trở tương lai anh.

Tôi gãi đầu:

“Anh Giang, em… đổi lòng rồi.”

Anh ấy cười ha hả.

“Xem ra Hứa Gia Diễn chưa biết em đổi lòng.”

“Tối đó anh ta phản ứng sao?” Tôi tò mò.

Anh liếc tách trà, tôi rót thêm cho anh.

Anh nhâm nhi rồi kể:

“Đại loại là ‘Tôi cho anh 5 triệu, tránh xa vợ tôi ra.’”

“Tôi bảo: được, đưa tôi 5 triệu tôi biến mất, không hợp tác nữa.”

Anh ngừng rồi hỏi thích thú:

“Em đoán xem cậu ta nói gì?”

“Anh nói đi!”

Tim tôi đập thình thịch, anh nghiêng người, đặt tay lên tay tôi:

“Lát nữa tự hỏi cậu ta nhé.”

“Hả?”

Chưa kịp phản ứng, ngoài cửa vang tiếng bước chân.

Tôi quay lại, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Hứa Gia Diễn.

Ánh mắt ấy đậu ngay trên hai bàn tay tôi và anh Giang.

Cùng lúc, mẹ nhắn tin:

【Gia Diễn bảo tối nay về nhà uống canh, mấy giờ về?】

【Nó đón con chưa?】

Hứa Gia Diễn ngồi nhậu với ba tôi, mẹ kéo tôi vào phòng:

“Con với Gia Diễn cãi nhau à?”

Tôi nhìn xuống, nghịch tay:

“Đâu có ạ.”

“Mà ăn cơm chẳng ai thèm nói câu nào hả?”

“Tại sao ảnh không nói trước với con?”

Thực ra, người sai là tôi.

Suy nghĩ sáng nay thì phủ ngay.

Hứa Gia Diễn chưa bao giờ không tôn trọng tôi.

Ngày mới ra trường, gia đình phản đối tôi mở studio, cắt luôn tài trợ.

Anh ấy là người đưa tiền, còn thuyết phục bố mẹ tôi.

Sáng nay tôi nghi anh ấy vì Giang Ngôn Chi mà can thiệp, đúng là hẹp hòi.

Đ định xin lỗi, nhưng anh ấy không nói chuyện.

Nhớ lại ngày đại học, lúc anh bất ngờ tuyên bố “cắt đứt quan hệ” là tôi tức!

Thú thật, tôi đang làm mình làm mẩy với anh ta.

Chưa chắc anh thích tôi, tôi đã đòi đủ thứ:

Nấu ăn, làm gối ôm, sưởi ấm giường… cái nào cũng bắt.

Giờ thấy rõ chút tâm ý, tôi lại hy vọng anh chủ động dỗ dành, nói yêu tôi.

Tự nhiên thấy mình đúng ra phết!

“Tại sao anh ấy không chủ động chút?”

Mẹ tôi gõ đầu:

“Nếu không chủ động, đã không có đám cưới này rồi!”

“Gì cơ?” Tôi ngơ ngác: “Chẳng phải nhà mình sắp phá sản mới cưới sao?”

“Đó gọi là đôi bên cùng có lợi.”

“Mẹ nói gì, anh ta chủ động thích con, muốn cưới con, hứa yêu cả đời đấy!”

Tôi tưởng biết rồi, ai ngờ…

Chuyện cưới là sau khi tốt nghiệp, lúc hai đứa chiến tranh lạnh mấy năm.

Phản ứng đầu tiên tôi:

“Nhà họ Hứa hết tiền hả? Bán con trai bán thân luôn? Anh ta không phản đối à?”

Sau mới biết nhà mình mới hết tiền.

Hứa Gia Diễn chẳng phản đối, còn nói:

“Sợ cô không dám đồng ý thôi.”

Tôi thấy bị khích, gật đầu luôn.

Còn anh ta?

Chắc cũng chỉ để hả giận thôi!

Yêu tôi sao? Đừng mơ!

Hứa Gia Diễn say rồi.

Tôi với mẹ bước ra, thấy anh gục mặt lên bàn.

“Mẹ ơi, ông ép con rể uống bao nhiêu thế!”

Mẹ đấm ba tôi lia lịa, ba lẩm bẩm vác anh vào phòng:

“Lần trước còn ngon lành, sao hôm nay…?”

Tôi ít khi thấy anh ấy uống, giờ mặt đỏ như táo tàu, chả ra dáng tỉnh táo.

Tôi định pha nước giải rượu thì bị kéo.

Bụp! Tôi ngã ụp dưới anh.

Anh nhìn tôi, mắt sáng rõ, chẳng có vẻ say nào:

“Anh không say.”

Rồi gục đầu lên vai tôi:

“Nhớ em. Giả vờ say để khỏi leo ban công.”

Tôi cười khẩy:

“Anh nói lúc nào cần thì nhường giường cơ mà?”

“Không nhường. Anh ngủ giữa hai người luôn.”

Tôi: “Đồ điên.”

Anh: “Mắng hay.”

Im lặng, chỉ nghe tim đập.

Anh nói:

“Anh xin lỗi.”

Tim tôi như bị bóp nhẹ, chua xót.

Anh hôn nhẹ khóe môi, liếm cái như kiểu Hồ Chí Ma Hô xin tha thứ.

“Hôm nay không để em đi một mình lạnh lẽo nữa.”

“Không có lần sau.”

“Anh chỉ… ghét cậu ta.”

Tôi nghĩ: Ừ, chắc say thật.

Anh bịt miệng tôi, tự lẩm bẩm:

“Vợ ơi… Đừng thích Giang Ngôn Chi nữa nhé.”

“Anh body ngon hơn.”

“Còn đẹp trai hơn.”

“Biết chiều hơn nữa.”

Rồi anh chuyển sang nụ hôn ‘đánh dấu lãnh thổ’.

Tôi né: “Ba mẹ nghe thấy bây giờ!”

Anh: “Ừ, vậy ôm thôi.”

Ôm chặt, tim anh đập loạn nhịp.

Tôi cũng thừa nhận:

“Em xin lỗi. Sáng nay hiểu lầm anh.”

Anh ngừng, hôn tôi:

“Vợ à, em ngoan thế này… anh sẽ rất muốn…”

Đồ biến thái.


Sau lần khai sáng, Hứa Gia Diễn dính tôi như keo 502.

Sáng ngủ dậy, đánh răng rửa mặt anh cũng dán sát sau lưng, vừa ôm vừa hôn.

Tôi đạp cho anh một phát:

“Đây nhà ba mẹ tôi đấy!”

Anh vùi mặt vào vai tôi, giọng mướt mát:

“Anh biết làm sao giờ, vợ ơi?”

“Tự xử đi!”

Tôi đẩy anh ra, đi ăn sáng.

Ăn xong về, anh vẫn trong nhà vệ sinh.

Tôi cầm điện thoại, đọc tin nhắn Giang Ngôn Chi:

【Hứa Gia Diễn nói tiền đưa được, nhưng hợp tác vẫn phải tiếp tục, không muốn em tốn công vô ích.】

【Bảo anh ta quay xong thì biến lẹ.】

【Ran Ran, em nghĩ anh có nên lấy tiền không?】

Nhớ lại giọng anh lúc nói, tim tôi mềm nhũn.

Định nhắn lại thì anh đã ôm ngang lưng tôi, mùi bạc hà quen thuộc, pha chút lười biếng sau “giải quyết xong”.

“Sáng sớm ra, vợ anh nhắn tin ai thế?”

“Anh Giang.”

Hứa Gia Diễn lập tức cảnh giác:

“Sao hắn cứ nhắn lúc bất chợt thế nhỉ?”

“Đang nhăm nhe em đúng không?”

Anh bật dậy, lục điện thoại:

“Không được, anh phải…”

Tôi vòng tay qua cổ anh, treo như con koala, nâng mặt hỏi:

“Lại đi tìm anh Giang tuyên bố chủ quyền hả?”

Anh căng thẳng:

“Em biết rồi à?”

“Cậu ta méc em hả?”

“Cậu ta nói xấu anh nữa không?”

Mặt anh hoảng hốt, đáng yêu muốn xỉu.

Tôi hôn anh một cái:

“Anh Giang không nói xấu đâu. Nếu có cũng vô ích.”

Anh thông minh mà, hiểu ngay.

Cúi xuống hôn tôi, rồi uể oải hỏi:

“Vậy ý em là gì?”

Lần đầu tôi không cãi, nhẹ nhàng nói:

“Giờ em chỉ thích mỗi anh thôi.”

Anh áp trán vào tôi, giọng khàn khàn:

“Nói lại lần nữa đi?”

Chưa kịp đáp, môi tôi đã bị anh chiếm.

Trong nụ hôn quấn quýt, nghe anh thì thầm:

“Anh yêu em.”


Hôm chụp ảnh quảng bá cho Giang Ngôn Chi, tôi nhận được tin nhắn lớp trưởng cấp ba:

“Không liên lạc được với Hứa Gia Diễn, cậu ấy có đi họp lớp không?”

Tôi bảo: “Cậu ấy chưa ghi tên nữa, đi chung nhé?”

Tối đó, Hứa Gia Diễn đến đón tôi, tôi nhắc lại:

“Lớp trưởng hỏi có đi không?”

Anh nhìn tôi, tay nghịch tay tôi, hỏi:

“Em muốn đi không?”

Tôi nhẹ nhàng vuốt tay anh: “Không.”

Anh cười, hôn tôi một cái.

Ngay lập tức, tài xế nâng vách ngăn lên.

“Tới giờ rồi, Vương Nghệ Phi cũng về nước rồi đấy.”

Anh hỏi: “Ai cơ?” rồi bế tôi lên đặt lên đùi.

Tôi chưa kịp nói gì, thôi thì quên đi.

Tôi cũng ghen tuông lắm, không muốn anh gặp lại mối tình đầu.

Ai ngờ Bắc Thành nhỏ như cái chợ quê, không tránh được mặt Vương Nghệ Phi ở triển lãm tranh Giang Ngôn Chi.

Cô ấy ngạc nhiên:

“Lâu không gặp. Hai người… rồi à?”

Tôi định mở miệng, anh nói:

“Không phải.”

Tim tôi hụt hẫng.

Mới tốt lên mấy ngày mà anh quên cô ta rồi sao?

Tôi định đẩy anh ra thì anh giữ chặt vai, tựa đầu vào tôi, giọng kiêu ngạo:

“Bọn em kết hôn rồi.”

Vương Nghệ Phi mỉm cười dịu dàng:

“Chúc mừng hai người nhé.”

Anh cũng tươi: “Cảm ơn.”

Tưởng xong rồi, ai ngờ cô ấy gọi anh lại:

“Mượn vợ anh chút thời gian nhé?”

Anh nhíu mày:

“Tụi em còn việc…”

Ngày mai anh đi công tác, định hôm nay ở nhà dính lấy tôi cả ngày, nhưng tôi nằng nặc đòi đi triển lãm.

Anh lườm tôi: “Hôm nay chỉ còn 12 tiếng thôi đấy.”

Tôi lườm lại, anh ngoan ngay.

Trong quán cà phê bảo tàng, Vương Nghệ Phi kể cho tôi nghe một câu chuyện hoàn toàn khác.


Năm lớp 12, ngày cuối cuộc thi dẫn chương trình, tôi làm một việc tự cho là dũng cảm.

Thấy Hứa Gia Diễn đưa hoa cho Vương Nghệ Phi, lúc anh vừa rời đi, tôi chạy đến hỏi:

“Hứa Gia Diễn đang tỏ tình đúng không?”

Vương Nghệ Phi ôm bó hoa trắng, ngừng ba giây, rồi đáp:

“Ừ. Sao mày quan tâm? Mày thích nó hả?”

Tôi lẩm bẩm trong đầu, cố giữ thể diện:

“Thích gì chứ, làm gì có!”

Quay đầu lại, đụng ngay ánh mắt Hứa Gia Diễn.

Chính khoảnh khắc ấy, mối quan hệ tôi và anh bắt đầu xuống dốc.

Hôm nay, Vương Nghệ Phi thú thật:

“Tớ mới tỏ tình trước, bảo thích bó hoa đó lắm.”

“Khi anh ấy đưa hoa, tớ tưởng anh đồng ý rồi.”

“Nào ngờ, anh từ chối thẳng.”

Rồi hỏi: “Bạn học này, tặng hoa rồi, có thể bán phần thưởng cho tớ không?”

Cô nhìn tôi hỏi:

“Mày nhớ phần thưởng cuộc thi là gì không?”

Tôi lắc đầu, chẳng nhớ.

Mấy thứ đó có liên quan gì đến tôi đâu, nếu không phải vì Hứa Gia Diễn tham gia, tôi còn chẳng thèm xem.

Vương Nghệ Phi mím môi:

“Là một chiếc máy ảnh Hasselblad cổ, bản giới hạn.”

“Anh ấy bảo Tạ Vi Nhiên mê nó từ lâu.”

Tôi đứng sững, nhớ ngay đến chiếc máy ảnh.

Thời đó tôi mê nhiếp ảnh, sưu tập đủ thứ máy ảnh, không có thì dán ảnh vào sổ tay.

Tôi còn từng cho Hứa Gia Diễn xem qua sổ tay ấy, tiện tay thôi mà.

Vương Nghệ Phi uống ngụm cà phê cuối, rồi xin lỗi:

“Xin lỗi, Vi Nhiên. Hồi đó tớ không cam chịu. Tớ giỏi hơn mày nhiều, vậy mà tên tớ còn không nhớ nổi.”


Hứa Gia Diễn ôm tôi từ phòng tắm ra, lại tính làm trò ở cửa sổ.

Tôi hết chịu nổi, đá anh một phát.

“Hứa Gia Diễn, anh định hỏng tôi rồi đổi vợ mới hả?”

Chân tôi vừa vung, anh đã bắt gọn, như chờ sẵn.

“Vợ ơi… Em không hỏng đâu, anh nhẹ nhàng mà.”

Nói vậy thôi, càng lúc càng “mạnh tay”.

Đèn cảm biến phòng ngủ sáng tắt lia lịa, không biết bao nhiêu lần rồi.

Tôi nằm trên người anh, buồn ngủ díp mắt, bỗng nhớ chuyện băn khoăn cả ngày:

“Hứa Gia Diễn, hồi đi học sao anh cứ hay nhìn ra cuối bảng vậy?”

Anh vỗ lưng tôi, suy nghĩ kỹ rồi đáp:

“Hình như… xem em không nghe giảng làm gì.”

Tôi áp tai lên ngực anh, nghe tim anh đập rộn ràng.

Mắt cay cay, không muốn anh biết, tôi lăn xuống chui vào chăn.

Nhưng mấy trò nhỏ làm sao qua mắt anh.

Anh kéo tôi lại, nâng mặt lên hỏi:

“Sao thế?”

【Một con chó thối: Không ngồi yên, bắt đầu dọn tủ quần áo em rồi.】

“Tôi… muốn có chiếc máy ảnh.”

“Chính cái phần thưởng giải nhất cuộc thi dẫn chương trình lớp 12 đấy.”

“Phải y hệt thế.”

“Được.”

Anh chưa kịp nghĩ, đã đồng ý liền.

Cả năm kết hôn, anh tặng tôi cả đống máy ảnh cổ, quý đến mức tôi – dân nghiệp dư – cũng không biết anh kiếm đâu ra.

Chắc chắn anh mất công lắm.

“Ngày kia anh bay Thụy Điển, sẽ lượn chợ đồ cổ xem sao.”

“Nhưng trước nha, lần này có thể không có đâu.”

Anh dỗ tôi: “Anh sẽ cố hết sức, được không?”

“Sao là ngày kia?”

Tôi ngước nhìn, nước mắt lăn dài.

Anh cúi hôn từng giọt lệ rồi dính môi tôi.

Tim tôi đập loạn, vòng tay quàng lấy anh.

Lâu sau, anh thì thầm:

“Vì anh nghĩ… ngày mai vợ không muốn anh đi công tác.”

“Ngày mai, em cần anh ở bên cả ngày.”

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.