Kết Hôn Với Tình Địch

Đọc truyện full



 

Kết hôn với tình địch tròn một năm, hai đứa vẫn chưa ưa nổi nhau.

Hôm mối tình đầu của tôi về nước, anh ta chỉ nhún vai, thản nhiên bảo:

“Muốn tôi nhường ghế thì nói một tiếng.”

Tôi đang định mở miệng đòi ly hôn, ngoảnh lại đã thấy Hứa Gia Diễn sờ sờ vết cắn trên xương quai xanh, nhìn thẳng tình cũ tôi mà tuyên bố chủ quyền:

“Làm sao anh biết vết cắn này không phải vợ tôi để lại?”

“Anh Giang có vợ chưa?”

“Vậy thì xin tránh xa vợ người ta. Xa! Ra!”


1.

Bốn giờ chiều, tôi vừa lê lết xong buổi chụp hình dài lê thê.

Định chuồn êm thì bị Dương Viên Viên – bạn thân kiêm quản lý – chặn lại với vẻ mặt gian tà.

Cô ấy nhận cho tôi một job quảng cáo, trả lương cao ngất, lại còn rủ rê ăn tối “làm quen đôi bên” trước ngày chụp.

Mấy vụ xã giao này xưa nay cô lo hết, nay lại nhất quyết lôi tôi theo:

“Tối mày rảnh mà, khách lần này sẽ đích thân có mặt đó. Mày theo dõi Cloudy bao lâu, không tò mò bản mặt thật à?”

Cloudy – khách hàng kiêm họa sĩ tôi hâm mộ – sống ở nước ngoài, giấu mặt, thần bí như Batman.

Tôi cũng hơi tò mò thật.

Đang định gật đầu, thì điện thoại rung lên liên tục.

【Một con chó thối: Em ở đâu rồi đấy?】

【Một con chó thối: Mẹ em đến rồi này.】

【Một con chó thối: Không đùa đâu, bà đang dọn tủ quần áo của em.】

Tôi tái mặt.

Chết cha, hộp thuốc lá còn để trên bàn trang điểm!

Mẹ tôi mà thấy thì đời tôi tàn.

Tôi vội gõ tin nhắn nhờ Hứa Gia Diễn giấu giùm, thì anh ta đã nhắn tiếp:

【Một con chó thối: Thuốc vẫn nằm trên bàn. Bà phát hiện không nhỉ?】

【Một con chó thối: Tôi không có ý định che giấu đâu nha.】

Chỉ một dòng tin nhắn thôi mà tôi nghe rõ tiếng cười khẩy vang vọng trong đầu.

Tôi nghiến răng nhét túi xách, nói với Viên Viên:

“Tao không đi nữa. Về nhà gấp.”

Cô liếc điện thoại, nhếch mép:

“Gấp về với chồng hả? Có biến gì? Hay là… có tình cảm rồi?”

Tôi và Hứa Gia Diễn cưới vì thương vụ sáp nhập hai gia tộc, gọi là “hôn nhân hữu nghị”.

Chứ từ cấp ba tới giờ, hai đứa chỉ muốn bóp cổ nhau.

Viên Viên còn từng bảo đây là minh chứng sống động cho câu: “Oan gia cưới nhau.”

Một năm trôi qua, chẳng tích nổi tí thiện cảm nào.

Đến bao thuốc mà cũng keo kiệt không thèm giấu giùm!

Nghĩ đến cái bản mặt vừa đẹp trai vừa chướng mắt của Hứa Gia Diễn, tôi giơ nắm đấm lên trời.

“Yêu cái đầu anh ta! Tao phải về dạy dỗ con chó này mới được!”

Viên Viên chỉ cười, im lặng lái con Cayenne xịn xò đưa tôi về.

Hu hu, bạn thân vẫn là chân ái.

2.

Vừa chạy nước rút về đến nhà, thứ đầu tiên đón tôi là… hai con chó.

Một con bichon trắng muốt, tên Hồ Chí Ma Hô – thú cưng của Hứa Gia Diễn.

Con còn lại thì… vừa bước ra từ phòng tắm, tóc còn nhỏ nước. Chính chủ.

Tôi quăng túi lên sofa, đảo mắt một vòng:

“Mẹ tôi đâu?”

Hứa Gia Diễn nhún vai tỉnh bơ:
“Về rồi.”

Tôi nghẹn họng:
“Sao không nói sớm?!”

“Ơ kìa, em ghét xã giao mà?”

“Khoan… sao anh biết tối nay tôi có tiệc?”

Còn chưa dứt câu, mắt tôi đã lướt qua người anh ta…

Áo choàng tắm lỏng lẻo vắt ngang hông, tóc nhỏ giọt, nước men theo cổ rơi xuống… Tôi quay ngoắt đi rót nước lạnh cho tỉnh.

Vừa uống vừa lẩm bẩm:

“Đồ hồ ly tinh.”

“Em nói gì xấu anh đấy?”

Giọng anh ta vang lên ngay sau lưng.

Tôi giật mình, suýt phun nước. Khoảng cách sát rạt, người anh ta thơm mùi bạc hà với gỗ thông. Thơm kiểu… nguy hiểm.

Tôi hoảng hồn đổi chủ đề:

“Anh nói gì với mẹ tôi vậy?”

Với tính cách của bà, đáng lẽ phải ở lại chờ tôi về để mắng chứ?

“Thì bảo anh hút thuốc.”

Hứa Gia Diễn thở dài như thể rất có tình nghĩa:
“Chứ chẳng lẽ không che cho vợ mình một chút?”

Tôi nghe cách xưng hô xong là nổi da gà:

“Ban ngày ban mặt anh gọi cái gì?!”

“Thế gọi lúc nào thì được? Đêm à? Vợ?”

Vừa dứt câu thì điện thoại tôi báo tin nhắn.

【Nhớ đưa Gia Diễn về uống canh nhé, mẹ bảo dì Trần đi bốc thuốc rồi.】

Tôi nhíu mày:
“Canh gì vậy?”

Chưa kịp hỏi, mẹ tôi đã gửi hẳn tin nhắn thoại. Tôi tiện tay bật loa ngoài:

“Canh bồi bổ cho thằng bé đó. Phải giám sát nó bỏ thuốc, hút nhiều là hỏng tinh trùng. Bảo sao cưới nhau cả năm rồi mày chưa có thai. Hóa ra là do Gia Diễn không được!”

Tôi chết lặng.

Hứa Gia Diễn cũng đứng hình. Gương mặt đẹp trai chính thức sụp đổ.

Tôi cố cắn môi, nhưng khoé miệng cứ giật giật.

Mặt anh ta tối sầm:

“Cười gì?! Anh vừa bị oan gì hả? Hả?!”

Tôi áy náy, định ra hiệu “im lặng”, nhưng toàn thân lại run lên vì cố nhịn cười.

Chưa kịp hoàn hồn thì anh ta vòng tay giữ eo tôi lại.

“Còn cười nữa à?” – Anh ta cúi thấp giọng – “Hay em muốn kiểm chứng luôn?”

Kiểm… cái gì?!

Tôi cảm nhận rõ hơi thở nóng ran phả vào gáy, vội bật lại mode nghiêm túc, đẩy mạnh anh ta ra:

“Biến thái! Tôi… tôi đi tắm đây!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.