Tâm Anh Hướng Phật Thân Anh Hướng Em

Phần 4



Sáng hôm sau, ánh nắng len qua tấm rèm cửa đung đưa như mấy sợi bún tàu trong gió, lấp lánh rơi xuống chiếc giường rộng lớn – mà hiện tại đang có hai “tấm thân tội lỗi” nằm gọn ghẽ bên nhau.

Tôi lờ đờ mở mắt, vừa mở đã thấy… một bờ ngực rắn như gạch ốp tường hiện ra trước mắt.

Vừa khẽ nhúc nhích, toàn thân tôi lập tức gào lên vì đau. Y chang vừa bị xe lu cán qua lần nhẹ.

Cùng lúc đó, hàng loạt hình ảnh “cấm trẻ em dưới 18 tuổi” từ đêm qua bất ngờ hiện về như phim tua ngược.

Tôi đỏ mặt.

Ngẩng đầu định làm nũng một chút, ai dè… cái người mặt lạnh như tiền kia lại đỏ còn hơn cả tôi.

Trước khi tôi kịp nói gì, anh nhẹ nhàng vén chăn, giọng trầm thấp mà ấm áp:

“Em cứ nghỉ ngơi thêm đi, anh xuống làm bữa sáng.”

Nghe xong câu đó, trái tim tôi – vốn trống hoác như tủ lạnh khi chưa đi chợ – bỗng được lấp đầy bởi một đống thức ăn tâm hồn.

Thì ra anh không phải không có cảm xúc. Chỉ là… anh ngây thơ như bánh tráng cuốn rau sống thôi!

Sau khi làm xong bữa sáng cho tôi như một người chồng đảm đang chính hiệu, Cố Lăng Phong liền đi làm.

Tôi thì vừa ăn vừa vui như mở cờ trong bụng.

Tối qua tôi nấu bữa tối dở ẹc – thất bại ê chề. Hôm nay không thể không lấy lại danh dự!

Tôi hí hửng tra sách nấu ăn, lần này chỉ chọn món đơn giản cỡ trứng rán không cần lật.

Sau khi tô son điểm phấn như chuẩn bị lên truyền hình, tôi mang hộp cơm đi đến công ty anh. Cảm giác như… vợ đi thăm chồng trong ca trực vậy.

Tôi bước từng bước thần thái trên đôi giày cao gót, hông lắc như sắp thi Hoa hậu thân thiện.

“Xin hỏi cô tìm ai?”

Nghe lễ tân hỏi, tôi hơi khựng lại. Chợt nhận ra một sự thật đau lòng: mình làm vợ người ta mà… danh phận mờ mịt như sương sớm.

Tôi mỉm cười dịu dàng:

“Tôi tìm Cố Lăng Phong.”

Vừa nghe tên tổng giám đốc, lễ tân lập tức chỉnh đốn tư thế như chuẩn bị duyệt binh:

“Tìm tổng giám đốc phải đặt lịch hẹn trước.”

Tôi nhìn hộp cơm trên tay, vẫn giữ nụ cười ngoan hiền:

“Người khác cần hẹn, tôi thì không.”

Vợ đi thăm chồng, ai lại phải đặt lịch hẹn? Mà hẹn lâu quá, cơm nguội thì ai ăn?

Tôi giơ tay, khoe chiếc nhẫn kim cương to như hột mít:

“Thấy không? Hàng chính hãng đấy.”

Dù vậy, cô lễ tân vẫn giữ nguyên phong độ thép, thẳng thắn từ chối như thể đang từ chối một gói bảo hiểm:

“Dù là ai cũng phải đặt lịch hẹn.”

Hai bên đang giằng co, thì một giọng nữ trong veo như tiếng chuông trường vang lên:

“Có chuyện gì vậy?”

Quay đầu lại, thấy ngay Tô Thanh Thanh – cô nàng mặc đồ công sở chỉnh tề, dáng điệu như bước ra từ quảng cáo văn phòng phẩm – đang tiến về phía tôi.

Thời đi học, tôi với Tô Thanh Thanh đúng chuẩn “oan gia ngõ hẹp”. Cứ chỗ nào tôi có mặt là cô ta cáu bẳn, vì từ học hành tới đi làm thêm, tôi đều “trên cơ” cô ấy. Thành ra mỗi lần cô ta thấy tôi là ánh mắt như muốn đốt cháy cả vũ trụ.

Nói trắng ra là: Tô Thanh Thanh ghen tị với tôi. Tôi chẳng cần làm gì, vẫn sáng chói như ánh mặt trời. Cô ta thì cố hết sức vẫn chỉ như… đèn ngủ mờ mịt lúc nửa đêm.

Vừa thấy Tô Thanh Thanh bước tới, lễ tân lập tức cười như gặp được cứu tinh:

“Quản lý Tô, vị tiểu thư này muốn gặp tổng giám đốc, nhưng không hẹn trước ạ.”

Nghe xong, mặt Tô Thanh Thanh càng kiêu hơn cả công chúa Disney phiên bản đời thật, ánh mắt quét tôi từ đầu tới chân như tia X-ray, rồi cằm hất lên tận trời.

“Hóa ra là bạn cũ à? Tuy là bạn học thì tôi cũng nên nể mặt, nhưng công ty là nơi nghiêm túc, không thể tùy tiện phá luật. Mấy người làm công ăn lương như cô, có xếp hàng dài cả cây số cũng chưa chắc gặp được tổng giám đốc nhà tôi đâu.”

Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ta, rồi tự soi lại trang phục của mình.

Sáng nay tôi trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy dài in hoa nhẹ nhàng, không logo, nhìn đơn giản nhưng là hàng thiết kế mùa mới. Vừa đúng gu thanh lịch của chồng tôi – Cố Lăng Phong.

Tô Thanh Thanh chắc tưởng tôi nghèo rớt mồng tơi nên mới ăn mặc “mộc mạc” thế này.

Tôi mỉm cười lịch sự nhưng không thiếu phần sắc bén:
“Tôi không phải nhân viên ở đây. Tôi đến tìm chồng tôi.”

Câu nói vừa dứt, Tô Thanh Thanh phá lên cười, cười tới mức tôi tưởng cô ta bị sặc nước.

“Giang Dĩnh à, hồi xưa cậu là hoa khôi, thành tích chuyên ngành luôn đứng đầu, ai cũng nghĩ cậu sẽ làm nên chuyện lớn. Mà giờ thì… hừ, nhìn xem, đúng là gây thất vọng toàn tập.”

Tôi ngán ngẩm. Thật ra, dù tôi có sa cơ lỡ vận thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới hay cuộc sống của cô ta.

Tôi thản nhiên nhìn cô ta, nhếch môi:

“Cô cũng chỉ là một quản lý phòng ban nhỏ xíu, mà tự tin như thể sắp thâu tóm cả tập đoàn vậy. Cô không thấy ngượng à?”

Một câu đơn giản mà khiến mặt cô ta tái xanh như bã đậu.

“Cô!!” – cô ta tức tới mức giậm chân, hầm hừ – “Có những người không ăn được nho thì bảo nho chua!”

Tôi vẫn giữ vẻ nhàn nhã:

“Không ngờ mấy năm rồi cô vẫn chưa đổi mới câu châm ngôn sống.”

Tôi nghiêng đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Một chức quản lý nhỏ mà khiến cô tự hào tới vậy sao? Cái giếng trong lòng cô cạn đến mức nhìn thấy đáy rồi à?”

Mặt Tô Thanh Thanh đỏ bừng, lớp phấn trang điểm cũng không che nổi sự tức giận. Cô ta giơ tay chỉ tôi, gào lên:

“Dù sao tôi cũng còn hơn loại hèn mọn như cô! Cút ngay! Ở đây không chào đón cô!”

Tôi cười nhạt:

“Nếu có ai phải cút, thì chắc chắn là cô. Vì… công ty này, nói nghiêm túc, có một nửa là của tôi.”

Nghe tôi nói xong, cô ta như bị tát một cái vô hình, cười phá lên:

“Giang Dĩnh, cậu đừng mơ giữa ban ngày nữa! Tỉnh lại đi, đừng ảo tưởng!”

Tiếng ồn ào mỗi lúc một to, không ít người dừng lại hóng hớt. Ai nấy đều hóng xem tôi sẽ bị đuổi thế nào.

Ngay lúc ấy, một giọng nam trầm thấp, lạnh như nước đá vang lên:

“Ai dám nói vợ tôi ảo tưởng?”

Tất cả mọi người lập tức im bặt.

Cố Lăng Phong mặc vest đen, từ từ bước ra giữa đám đông. Chỉ cần một ánh mắt của anh cũng đủ khiến cả sảnh công ty như bị đóng băng.

Tô Thanh Thanh bối rối, vội vàng chạy tới nịnh nọt:

“Tổng giám đốc! Cô gái này không hẹn mà cứ đòi xông vào gặp ngài. Tôi sẽ lập tức cho bảo vệ đuổi cô ta ra ngoài!”

Cố Lăng Phong nhíu mày, giọng vẫn lạnh như băng:

“Người phụ nữ của tôi, ai dám động vào?”

Lời vừa dứt, Tô Thanh Thanh như bị hóa đá, nụ cười nịnh nọt trên môi rơi cái bịch xuống đất. Cô ta quay sang nhìn tôi như thấy ma.

Tôi thì bước vài bước tới cạnh chồng mình, bình thản cười nhẹ như thể vừa tạt nhẹ gáo nước đá vào mặt cô ta.

Có lẽ nụ cười của tôi hơi chói mắt quá, khiến Tô Thanh Thanh mất kiểm soát. Cô ta luống cuống nói với Cố Lăng Phong:

“Tổng giám đốc, cô ta không xứng với ngài đâu! Cô ta là bạn học cũ của tôi, trước kia nổi tiếng lẳng lơ, dụ dỗ hết người này tới người khác. Ngài đừng để bị loại đàn bà như thế lừa gạt! Cô ta chuyên quyến rũ đàn ông rồi đá họ không thương tiếc!”

Tuy tôi biết Tô Thanh Thanh xưa nay rất “sáng tạo” trong việc bịa chuyện, nhưng màn vu khống này đúng là… quá công phu.

Tôi liếc sang chồng mình, tự hỏi: Liệu người đàn ông này… có tin không nhỉ?

Trong ánh mắt hóng drama sắp bốc cháy của mọi người, anh từ tốn sải bước đến gần, vòng tay ôm eo tôi đầy tự nhiên, khẽ nghiêng đầu nói:

“Vớ vẩn! Vợ tôi là người thông minh, xinh đẹp, lại vô tư nhất hệ mặt trời. Ai dám nói linh tinh, tôi kiện đấy.”

Tôi được anh khen thẳng mặt trước bàn dân thiên hạ, dù bình thường mặt dày cỡ bê tông, giờ cũng hơi… đỏ tai.

Còn Tô Thanh Thanh? Gương mặt vừa nãy còn ngẩng cao 45 độ giờ như bị vả một phát bay xuống âm phủ, xám xịt như vừa bị phỏng nặng bởi lời nói của người ta chồng tôi.

Cô ta còn định mở miệng nói thêm, nhưng ánh mắt lạnh như Bắc Cực của Cố Lăng Phong lia qua, cô ta câm nín như bị tắt tiếng vĩnh viễn.

Anh chẳng buồn liếc cô ta thêm lần nào, giọng lạnh như điều hòa bật 16 độ:

“Ai là người tuyển mấy kẻ mắt mờ tim tối như vậy vào đây làm?”

Trúng tim đen. Tô Thanh Thanh vốn lấy công việc này làm niềm kiêu hãnh. Trước còn khoe khoang ‘tôi là quản lý đấy nhé’ hết lần này tới lần khác. Giờ thì méo miệng, ánh mắt lấm lét như con mèo ăn vụng bị bắt quả tang.

Cô ta quay sang tôi, đổi tông ngay lập tức, ánh mắt long lanh như thể tôi nợ cô ta một mạng:

“Giang Dĩnh à, tụi mình là bạn học cũ mà… bỏ qua cho tớ đi. Là do tớ không biết nhìn người, tớ mới là con ngu, con tham, cậu tha cho tớ nhé…”

Tôi tựa nhẹ vào lòng chồng, tiện tay vẽ một vòng vô hình trên không, nhàn nhã ngắm “tiểu mỹ nhân” đang van xin:

Ủa? Cái ngày này cuối cùng cũng tới rồi à? Sao tự dưng thấy cuộc sống dễ thương thế không biết.

Tôi mím môi, vẻ mặt vô tội nhưng giọng điệu thì tỉnh rụi:

“Ơ vậy có… hơi kỳ không nhỉ?”

Nghe vậy, mắt Tô Thanh Thanh sáng như bóng đèn LED tiết kiệm điện:

“Thì bạn cũ mà, tha một lần có chết ai đâu, đúng không?”

Tôi chớp mắt, quay sang ôm tay anh, nép vào như con mèo con ngoan ngoãn:

“Em thấy khó xử quá cơ… Chồng à, anh thấy sao?”

Cố Lăng Phong hiểu ý ngay, suýt bật cười nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như đang họp cổ đông. Ngón tay dài vén nhẹ tóc mái tôi, dịu dàng đến tan chảy:

“Công ty này không chứa nổi loại người như cô ta.”

Tôi xoay người lại, mặt đầy tiếc nuối nhìn Tô Thanh Thanh:

“Ây da… chị cũng nghe rồi đấy…”

Xung quanh im như tờ. Tô Thanh Thanh bị đuổi, đám đông cũng nhanh chóng giải tán như chưa từng hóng hớt gì.

Tôi lấy hộp cơm trưa ra đưa cho anh, nhoẻn miệng cười:

“Lần này em có nêm nếm lại rồi, chắc là ngon hơn lần trước đấy.”

Anh liếc nhìn hộp cơm, bỗng nhiên gương mặt lạnh lùng chuyển sang biểu cảm… đáng thương:

“Vợ nấu cơm xong rồi lại muốn bỏ rơi chồng hả?”

Tôi mở to mắt ngơ ngác:

“Ơ… ai nói đâu!”

Nhưng dưới ánh nhìn tha thiết + độ dính full HD của anh, tôi lúng túng mím môi.

Ngay sau đó, tôi kiễng chân đặt một nụ hôn “chụt” lên môi anh. Cái hôn vang giòn khiến má anh đỏ hồng như bị đánh phấn hơi quá tay.

Ngại ghê, ngây thơ gì đâu!

Tôi bỗng dưng nổi hứng trêu thêm, khẽ chạm tay vào yết hầu anh. Nhìn anh nuốt nước bọt cái ực, tôi liền rụt tay lại:

“Thôi em về trước nha, anh nhớ ăn cơm rồi nghỉ ngơi đấy!”

Mắt Cố Lăng Phong lập tức tối sầm.

Chết rồi, lỡ đùa quá trớn. Trêu anh thế này, kiểu gì cũng bị tóm!

Không chờ anh kịp phản ứng, tôi quay lưng chạy mất, để lại sau lưng một anh chồng bị vợ bỏ giữa giờ trưa, còn chưa kịp ăn miếng cơm nào…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.