Tề Minh chớp chớp mắt, mặt ngơ như gà mắc mưa.
Chưa kịp làm gì tiếp, một bóng người cao lớn xuất hiện như thần linh giáng thế, nhanh tay ôm gọn tôi vào lòng. Cố Lăng Phong từ đâu bước tới, một tay ôm tôi, một tay chống nạnh, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Tề Minh:
“Cậu là ai? Định làm gì cô ấy?”
Tề Minh cau mày, cố kéo lại quyền “giao hàng tận nhà”:
“Anh là ai? Sao tự dưng ôm người ta?!”
Cố Lăng Phong nhếch môi, cười nhẹ như kiểu “thằng nhóc con cũng biết ghen cơ à”, rồi chậm rãi thốt ra từng chữ:
“Tôi là chồng cô ấy. Vậy đủ lý do chưa?”
Chỉ một câu, gọn như cắt.
Tề Minh chết lặng như bị ai bấm nút tắt tiếng. Anh ta đứng đơ tại chỗ, nhìn theo bóng hai chúng tôi dần khuất.
Tới khi hoàn hồn, anh ta hét lên:
“Dựa vào đâu tôi phải tin lời anh là thật?!”
Tiếc là lúc đó, chỉ còn tiếng gió thổi qua hành lang…
Cố Lăng Phong bế tôi về nhà với vẻ mặt lạnh như nước đá trong tủ đông. Vừa vào phòng, anh không chút nương tay ném tôi — con sâu rượu chính hiệu — xuống chiếc giường mềm oặt như bánh flan.
Tôi lăn vài vòng như cá gặp nước, mắt lờ đờ mở ra. Thấy ngay cái bản mặt đẹp trai kia đang đứng gần sát rạt, tôi bỗng thấy cơn ấm ức trong lòng như núi lửa phun trào. Tôi nhoài người túm lấy cà vạt anh, giọng lè nhè:
“Có giỏi thì… thì anh ăn tôi luôn đi!”
Hơi rượu nồng nặc, cộng thêm mùi tinh dầu thư giãn tôi vừa xức trước khi đi tiệc — loại mùi thơm vừa dịu vừa “mời gọi” — khiến Cố Lăng Phong khẽ cau mày. Hương thơm quyến rũ như đang thì thầm: “Anh không động thì là mất cơ hội!”
Yết hầu anh khẽ nhấp nhô, ánh mắt đang bình lặng bỗng tối lại.
“Giang Dĩnh, em dùng cái mùi này để quyến rũ ai hả?”
Tôi không thèm trả lời. Đời nào tôi chịu lép vế! Anh đưa tay nâng cằm tôi, ép tôi phải nhìn vào đôi mắt đen như màn đêm sau bão.
“Nói.” – Giọng trầm, ngắn gọn, lại còn pha chút ghen.
Tôi liếc mắt, hất cằm ra khỏi tay anh:
“Tôi không hiểu anh đang bịa chuyện gì đâu!”
Sự phản kháng của tôi như châm dầu vào lửa. Cố Lăng Phong không nói không rằng, đè hai tay tôi xuống, khóa chặt tôi giữa chiếc giường êm ái và cơ bắp rắn rỏi của anh.
Khoảng cách gần đến mức nếu tôi chỉ thở mạnh thôi, có khi cũng đụng trúng môi anh rồi!
Cơn men rượu tan nhanh như nước đá trong bát cháo nóng. Tôi lùi lại theo bản năng, nhưng anh giữ chặt lấy cổ tay tôi.
“Em đang làm gì đấy?” – giọng anh thấp và nghiêm khắc như giáo viên giám thị.
“Sao em phải xức cái thứ hương này? Em muốn dụ ai?”
Tôi nghe vậy thì không nhịn được nữa. Những uất ức dồn nén thời gian qua bùng nổ như mở nắp nồi áp suất:
“Tôi muốn dụ ai thì kệ tôi! Dù sao anh cũng có thèm động vào tôi đâu! Chiếm giường mà không chịu trả tiền phòng!”
Mặt anh giật nhẹ, như thể bị nói trúng tim đen. Rồi đột nhiên anh khựng lại, ánh mắt đầy mâu thuẫn.
“Nhưng… chẳng phải em đến với anh là do gia đình ép buộc sao?”
Tôi im bặt. Hóa ra lý do anh giữ khoảng cách với tôi lại là vì sợ tôi khó chịu?
Trong đôi mắt Cố Lăng Phong lúc này, tôi thấy rõ sự chân thành đến mức đỏ cả viền mắt! Gì chứ, một người đàn ông vừa ngầu vừa mít ướt thế này, ai chịu nổi?
Tôi phá lên cười, men rượu tan sạch:
“Ô, thì ra là hiểu lầm à? Vậy dễ xử thôi!”
Nói xong tôi đẩy anh ngã xuống giường, nhanh như mèo vồ cá, tôi leo lên người anh, quăng luôn hình tượng dịu dàng đoan trang ra ngoài cửa sổ.
Chưa để anh kịp phản ứng, tôi cúi đầu hôn luôn.
Ban đầu chỉ định “thị phạm”, ai ngờ đâu anh bật mode chủ động, vòng tay ôm chặt lấy tôi, nụ hôn lập tức lên level “nóng bỏng tay”.
Mấy phút sau, tôi phát hiện một sự thật phũ phàng:
Người khởi xướng là tôi. Nhưng người kết thúc chắc chắn không phải tôi.
Vì tôi đã bị anh lột sạch.