Chương 4: Tiến cung
Đây là lần đầu tiên ta mặc đồ đẹp như vậy. Soi gương một chút ta suýt không nhận ra được mình.
Nha hoàn thiếp thân của ta luôn nói, nhìn dáng dấp của ta rất đẹp, nếu không phải là một kẻ ngốc thì tốt rồi.
Ta cùng phu quân ngồi trên một chiếc xe ngựa.
Phu quân lúc thì đọc sách, lúc thì nhắm mắt đi ngủ, dù sao cũng không nhìn ta.
Ta nhìn không đẹp sao?
Ta hỏi nhưng chàng không có trả lời.
Bên ngoài có tiếng rao bán đồ rất lớn. Ta nhịn không được vén tấm màn xe ngựa lên.
Cái thứ đỏ đỏ, sáng lấp lánh chính là kẹo hồ lô?
Ta muốn ăn, nhưng không có tiền.
Cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Ngươi có thể cho ta một cái được không?”
Thật xấu hổ… nhưng thứ này nhìn cũng ngon quá đi!
Người bán hàng có lẽ cũng không nghĩ tới.
Một cỗ xe ngựa cao quý, một tiểu thư xinh đẹp… Lại mở miệng xin hắn một cây kẹo hồ lô.
“Tiểu thư, người… người nói cái gì?”
Ta nhìn người bán hàng càng lúc càng đi xa, lớn tiếng hô: “Cho ta một cây!”
Sau khi hô xong ta liền hối hận, vì phu quân đang trừng mắt nhìn ta.
Ta cúi đầu, nhưng ta muốn ăn.
Chỉ chốc lát sau, người bán kẹo hồ lô bị bắt đến trước mặt.
Phu quân ném cho hắn một cái túi tiền. Kẹo hồ lô thuộc về ta.
Phu quân ta thật giàu có!
Ta gặm mứt quả, cái thứ này ăn ngon thật.
Trước kia ở trong cung ta từng nhìn thấy các công chúa khác ăn, ta cũng muốn ăn, thế nhưng các nàng không cho, còn mắng ta là kẻ đần.
Phu quân thật tốt!
Nàng chưa từng ăn nó à?
Đây là câu đầu tiên phu quân nói với ta hôm nay.
Ta lắc đầu, lại gật đầu.
“Hoàng tỷ không cho ta ăn, tỷ ăn thừa ta có liếm một chút, không có ngon bằng cái này!”
Ta nhìn thấy rõ ngón tay phu quân đang cầm sách dùng sức siết chặt.
Về sau ta sẽ mua cho nàng.
Đây là câu thứ hai phu quân nói với ta hôm nay.
Lấy chồng thật tốt!
Ban đầu ta nghĩ mình sẽ khẩn trương khi gặp phụ hoàng của phu quân.
Ta không nghĩ tới so với phụ hoàng ta thì ông ấy tốt hơn nhiều.
Để cho ta ngồi, để cho ta ăn kẹo, còn mỉm cười với ta.
Mọi người ở đây thật tốt!
“Phụ hoàng, đừng nuông chiều nàng ấy!”
Phu quân ta lên tiếng.
Ý gì? Ta vội vàng đem viên kẹo trong miệng phun ra. Quy củ đứng lên, một cử động nhỏ cũng không dám.
Trước kia ở hoàng cung, phạm sai lầm thì sẽ bị đánh tay.
Ta run rẩy vươn tay…
Đang chờ trừng phạt, một nắm kẹo chợt xuất hiện trong lòng bàn tay.
Phu quân ta cho ta.
“Mang về phủ ăn.”
Lần đầu tiên ta đưa tay không có bị đánh, lại còn có kẹo.
Ta nhất định phải trở về nói cho các tỷ muội trong cung!
Trước khi xuất giá bọ họ còn cười nhạo ta, nói ta gả đi nhất định sẽ bị bắt nạt. Nhìn đi, ở đây không ai khi dễ ta!
Phụ hoàng của phu quân liên tục hỏi ta mấy vấn đề. Nhưng ta ghi nhớ lời phu quân, không được nói chuyện.
Chỉ có thể khua tay biểu đạt.
Chỉ nghe phụ hoàng nói: “Con bị câm?”
Ta lắc đầu, xua tay… dùng tay chỉ vào phu quân, rồi chỉ chỉ miệng mình.
Phu quân mới chậm rãi nói: “Nói chuyện đi.”
Phù, nín chết ta rồi!