Công Chúa Ngốc

Lăn



Chương 3: Lăn!

Phu quân ta tới, chàng ngồi trên xe lăn.

Hóa ra không phải chàng lười nhác xuống giường, mà là bị liệt.

“Mặc y phục đàng hoàng, lăn xuống đây!”

Đây là câu nói thứ hai mà phu quân nói với ta.

Ta vội mặc quần áo nhưng có chút không hiểu, sao lúc nào chàng cũng kêu ta lăn?

Lăn thực sự rất cần kỹ xảo, lần trước lăn xong trên người ta còn bị đau vài ngày.

“Không lăn có được không?” Ta hỏi.

Phu quân không nói gì.

Tức giận rồi? Được rồi, lăn thì lăn.

Ta cuộn người giống như quả bóng vừa định lăn xuống giường, liền bị phu quân tiếp được.

Oa, phu quân ta thật lợi hại, ngay cả khi bị liệt cũng có thể đỡ được ta!

Mỹ nữ trên giường mặt đỏ bừng.

Có lẽ là đang xấu hổ a.

Phu quân hỏi ta vì sao đêm hôm khuya khoắt không chịu đi ngủ, còn chạy đến trên giường trắc phi của chàng.

Ta ăn ngay nói thật.

“Ta tới đây để tìm chàng.”

“Tìm ta làm gì?”

Giọng điệu của phu quân rất tệ, ta không biết tại sao chàng lại hung ác như thế.

Gọi phu quân…

Chuyện này ta nhớ được!

Sau đó thì sao?

Cởi quần áo…

Ma ma thật sự nên khen ta, trí nhớ của ta rất tốt!

???

Khuân mặt của phu quân lúc xanh lúc trắng. Sau lưng mấy thị vệ cũng đang vụng trộm cười.

“Lăn!”

Sao lại lại nói ta lăn rồi?

Lăn đi, có lẽ người ở chỗ này thích đi lại bằng cách lăn.

Thế là ta lại êm dịu lăn ra ngoài.

Đang lăn được nửa đường, ta đột nhiên nhớ lại, hô to: “Phu quân, chúng ta còn chưa viên phòng đâu!”

Hoàn toàn yên tĩnh.

Bị liệt không thể viên phòng sao?

Vừa lúc đó có một đám người tới. Nói phải giúp ta chuẩn bị trang điểm đẹp một chút, một lát sẽ đi gặp hoàng thượng.

Gặp phụ hoàng ta?

Nha hoàn của ta nói, là đi gặp phụ hoàng của phu quân ta.

Vậy thì ta phải thể hiện thật tốt.

Trước kia phụ hoàng cùng mẫu hậu giống như có chút không thích ta. Sẽ không chủ động gặp ta, cũng không chủ động nói chuyện với ta.

Vị hoàng thượng này chắc sẽ không, không thích ta.

Phu quân đến gặp ta. Nói cho ta biết, khi gặp phụ hoàng đừng nói chuyện.

Ta phản đối, ta cũng đâu bị câm, tại sao lại không cho ta nói chuyện.

Phu quân nói, nếu ta dám nói bậy, sẽ không cho ta ăn cơm.

Cái này không thể được.

Trong cung ta đói bụng mấy ngày, cảm giác không dễ chịu chút nào.

Ta thỏa hiệp, không nói thì không nói!

Không cho nói chuyện, ta khua tay thì được nhỉ?

Ta thật thông minh, vì sao lúc nào cũng nói ta ngốc?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.