Ngày hôm sau, tôi vừa bước ra ven đường để đón taxi.
Theo lẽ thường, giờ này Dương Hoài đã đi làm từ sớm. Nhưng không ngờ, một chiếc Bentley dừng ngay trước mặt tôi.
“Lên xe.” Anh hạ cửa kính xuống, giọng nói trầm thấp đầy ra lệnh.
Tôi đứng yên, giả vờ như không nghe thấy gì.
Nhìn đồng hồ trên tay, anh nói, giọng bình thản:
“Còn nửa tiếng nữa. Nơi này khó bắt taxi, nếu không muốn tổ trưởng phạt vì đi muộn thì lên xe ngay.”
Tôi nhướng mày, cười nhẹ:
“Tổ trưởng sẽ không làm vậy đâu.”
Giây tiếp theo, tôi đã ngồi trên xe của tổ trưởng.
“Giang Sinh, nếu lần sau cô còn đi muộn, tôi sẽ hạ thành tích của cô đấy.” Tổ trưởng trừng mắt, giọng điệu nghiêm khắc.
Phải, tôi đã đi muộn. Đành phải gọi điện cầu cứu tổ trưởng, nhờ anh ấy đi vòng cả cây số để đón tôi.
“Tổ trưởng, xin bớt giận. Có anh ở đây, tôi cam đoan sẽ không tái phạm.” Tôi nịnh nọt.
Sắc mặt anh ấy lập tức dịu lại, có vẻ hài lòng.
Vừa đến công ty, tôi chưa kịp ổn định thì đã phải vào họp.
Dương Hoài cũng có mặt.
“Tổng giám đốc Dương hôm nay bị làm sao thế? Sao lại đến tổ chúng ta? Hay định thăng chức cho tôi?” Tổ trưởng nhíu mày, trông có vẻ nghi ngờ.
“Cũng có thể lắm. Nhưng biết đâu anh ấy muốn nhắm vào tổ trưởng thì sao?” Một đồng nghiệp trêu chọc.
“Cút!” Tổ trưởng quát, mặt đỏ bừng.
Đồng nghiệp ngồi cạnh lại lên tiếng:
“Trời ạ, cứ nhìn thấy anh ấy là tôi quên sạch những gì định nói.”
“Tôi cũng thế. Đến hội nghị thường niên chắc còn khổ hơn.”
“Không phải mấy người mê trai đẹp lắm sao? Đây, ngắm cho thỏa đi, còn kêu ca gì?”
“Đẹp trai hay không còn tùy vào số mệnh nữa.”
Cả nhóm đồng nghiệp tiếp tục làu bàu, chẳng ai chịu ngồi yên.
Tôi ngồi đó, lòng cũng có chút phiền muộn.
Anh chắc chắn đến đây là vì tôi.
Bằng chứng là mỗi khi tôi ngẩng đầu, ánh mắt của anh đều dừng trên tôi.
Lúc đầu tôi còn cố lảng tránh, nhưng sau cùng, tôi quyết định đối đầu, nghiến răng nhìn thẳng vào anh.
Ánh mắt chúng tôi như mắc kẹt trong một trận chiến im lặng.
Cuối cùng, anh là người đầu hàng trước. Cúi đầu xuống, rồi bỗng nhiên… anh nở một nụ cười.
Cười cái gì chứ?
Rõ ràng là tôi thắng, nhưng nụ cười ấy lại khiến tôi bối rối, mất tự tin.
Ngay giây tiếp theo…
Ting ting…
Điện thoại tôi vang lên. Thông báo từ Alipay: Bạn vừa nhận được 5200.
Đi kèm là một dòng nhắn: “Em tự gọi taxi đi. Đừng ngồi lên xe của người đàn ông khác nữa.”
Cả phòng họp im phăng phắc.
Không khí đông cứng lại, và tôi muốn độn thổ.
Bởi vì, thông báo ấy được bật bằng giọng nói. Bây giờ, tất cả đồng nghiệp đều biết tôi vừa nhận được 5200.
Trong chớp mắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Một vài đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắt thương hại. Tổ trưởng thì đứng bật dậy, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, nhưng vì có Dương Hoài ở đây, anh ấy chỉ dám gõ nhẹ lên bàn thay vì đập mạnh.
“Giang Sinh! Tôi đã nhắc bao nhiêu lần rồi, họp là phải tắt chuông điện thoại!” Anh ấy nghiến răng hạ giọng.
“Xin lỗi!” Tôi cúi đầu nhận lỗi ngay lập tức, lòng bối rối không biết làm gì hơn.
Tổ trưởng cười gượng, quay sang Dương Hoài:
“Dương tổng, thật xin lỗi, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Tôi sẽ nghiêm khắc nhắc nhở cô ấy sau.”
Mọi ánh mắt theo lời tổ trưởng đều hướng về Dương Hoài. Trái ngược với sự lúng túng của tôi, anh ấy vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Những ngón tay thon dài của anh khẽ lướt qua màn hình điện thoại, sau đó đặt nó xuống bàn.
“Ừ.” Anh đáp một tiếng ngắn gọn.
“Được rồi, được rồi… Tiếp tục họp!” Tổ trưởng lấp liếm, cố gắng xoa dịu không khí.
Một đồng nghiệp tiếp tục bài thuyết trình, nhưng sự căng thẳng vẫn bao trùm cả căn phòng.
Tôi giận đến sôi máu. Không thể chịu nổi, tôi cầm điện thoại nhắn tin cho anh: “Anh thấy vui lắm sao? Số tiền đó, có thể đi được bao nhiêu chuyến taxi? Có tiền thì giỏi lắm à? Tôi ngồi xe của ai là quyền của tôi, anh quản hơi rộng rồi đấy!”
Dương Hoài không nói gì, chỉ khẽ liếc qua màn hình điện thoại, rồi tiếp tục chăm chú nhìn lên bài thuyết trình. Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh đến mức đáng ghét.
Nhưng ngay sau đó…
Ting…
Điện thoại tôi lại rung lên. Alipay thông báo: Bạn vừa nhận được 13.140.
Kèm theo tin nhắn: “Đủ chưa?”
Tiếng chuông Alipay vang lên rõ mồn một giữa không gian tĩnh lặng của phòng họp.
Tôi đứng chết lặng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Giang Sinh! Cô…” Tổ trưởng của tôi tức giận đến mức nhảy dựng lên.
Không chỉ anh ấy, tôi cũng muốn tự vả vào mặt mình. Sao lại quên chuyển điện thoại sang chế độ im lặng chứ?
Tổ trưởng nghiến răng: “Yêu đương là chuyện tốt, nhưng có thể đừng làm phiền mọi người trong lúc họp không? Ra ngoài ngay!”
“Xin lỗi.” Tôi cúi đầu, ôm lấy máy tính định rời khỏi phòng.
Vừa bước được một bước, một tiếng động bất ngờ khiến cả phòng họp sững lại.
Dương Hoài đứng dậy!
Tổ trưởng lập tức hoảng hốt: “Dương tổng… Tôi không bảo anh ra ngoài mà…”
Dương Hoài chỉ liếc nhìn anh ấy một cái, rồi chậm rãi nói: “Mọi người cứ tiếp tục họp. Tôi có chút việc.”
Nói xong, anh xoay người, bước thẳng ra ngoài mà không hề quay đầu lại.