Chương 20:
Đám cưới diễn ra đúng thời hạn.
Hạnh phúc dường như đến quá nhanh rồi.
Điều khiến tôi kinh ngạc chính là – hoa đồng là Dương Thạc.
“Giang Sinh, cháu đã nhường ba cho dì rồi, dì có thể đến nhà trẻ thăm cháu không?”
Thằng bé ngẩng đầu lên, đem bó hoa cho tôi.
“Đương nhiên có thể rồi.” Tôi cúi người bế thằng bé vào lòng.
Thằng bé mỉm cười ngọt ngào nhìn về phía tôi, lén lút nhét một viên kẹo vào tay tôi. Lúc xoay người, tôi thấy bàn tay nhỏ bé mập mạp lén lút lau nước mặt.
Khi ném bó hoa, Dương Hoài bỗng chỉ tay về phía đám người: “Đưa cho chị gái của em nhé.”
Tôi?
“Ừ.”
Tôi gật đầu hướng về cô ấy cầm bó hoa đi tới.
Lý Thiến đang đứng ở đó, lộ ra nụ cười gượng gạo:
“Em thắng rồi.”
Tôi không nói gì.
“Ngày mai chị đi rồi, chị đã có bạn trai mới rồi, chúc em hạnh phúc.”
Cô ấy cười nói, rồi cầm lấy bó hoa của tôi, vươn tay ôm tôi vào lòng.
Tôi đứng im không nhúc nhích.
Cô ấy dơ điện thoại lên, chụp một tấm ảnh chung với tôi, sau đó quay người rời đi.
Tôi nhìn thấy mẹ tôi đứng ở sau lưng cô ấy, lặng lẽ chảy nước mắt.
Cô ấy như cảm thấy điều gì đó, lại quay trở lại, đi đến trước mặt mẹ tôi, ôm mẹ tôi một cái, vỗ vỗ nhẹ vào lưng bà ấy rồi quay lưng đi hẳn.
Suốt cả buổi lễ, tôi không thấy mệt, chỉ là nhìn thấy Dương Hoài có vẻ rất mệt, người khác chúc rượu, anh ấy cũng không từ chối.
“Uống ít một chút.” Tôi kéo góc áo anh, có chút lo lắng nói.
“Không sao.” Anh dơ tay xoa xoa đầu tôi.
“Anh rất vui.”
Tối nay, Dương Thạc sẽ về nhà cùng chúng ta.
Tôi càng ngạc nhiên, anh ôm tôi lại cười nói: “Anh cho chị ấy 1000 vạn để chị ấy đi tìm hạnh phúc của mình, không thiệt.”
“Hả? Nhiều như vậy sao?”
“Bởi vì cô ấy là chị của em, cũng là mẹ của Thạc Thạc, so với hạnh phúc của em và con, số tiền này không đáng là gì.”
“Ồ.”
Em chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như vậy.
“Cảm thấy nhiều sao.”
“Vâng.”
“Vậy anh cũng cho em nhé?”
Anh cười nói.
“Còn không?”
“Em nói xem?”
Không đợi tôi trả lời, anh bế bổng tôi lên.
Dưới ánh trăng, anh ôm tôi: “Chúc ngủ ngon, vợ yêu.”
Tôi nhìn anh chìm vào giấc ngủ, ngọt ngào thỏa mãn.
Nhìn xem, tình yêu thầm kín rơi vào giấc mơ của tôi, rồi rơi vào giấc mơ của hắn, trong đêm nay, nó đã nở hoa.
Loài hoa đó có tên cây Dương Hoài.
–Hoàn–