Vừa đặt điện thoại xuống, tôi thấy Tống Thiến và Bạch Thiếu Lộ đang chơi cờ.
Thấy tôi tới gần, cậu ta bản năng chắn che cho cô ta.
Tôi đứng nhìn, suýt phì cười.
Cậu tưởng tôi ăn thịt được crush cậu chắc?
“Cô vừa gọi ai đấy? Không phải mách lẻo với ba tôi chứ?”
“Tôi nhớ ông ấy thì gọi, rảnh đâu mà làm gián điệp?”
Bạch Thiếu Lộ thở dài, ném quân cờ:
“Tôi không hiểu nổi rốt cuộc anh ta có gì hơn tôi…”
“Cản tôi yêu là tôi theo cô ấy về Trung Quốc luôn, khỏi về nhà nữa!”
Tôi suýt nghẹn trà. Yêu mà xông pha như chiến binh cảm tử.
“Anh biết nói được mấy câu tiếng Trung mà cứ đòi về hoài hả, Brais?”
Cậu ta ngẩn ra, rồi lườm tôi:
“Sao cô biết tên tiếng Anh của tôi?”
“Ba cậu nói.”
“Ba tôi học hết lớp 5, biết tiếng Anh cái nỗi gì?”
Thua rồi. Mồm đi trước não.
Đang ngắc ngứ chữa cháy thì cậu ta bật cười:
“Đùa đấy. Cô căng quá.”
Tôi chửi: “Đồ thần kinh.” Rồi chạy một mạch về phòng.
Lấy điện thoại giấu kỹ ra, tôi nhắn ngay cho số lạ.
Chờ tới nửa đêm vẫn bặt vô âm tín.
Không ngủ được, tôi đi loanh quanh, thì thấy có bóng người lén lút chui vào thư phòng của lão đại.
Nơi đó khóa kín suốt từ khi tôi tới, ai bén mảng là mất xác.
Tôi rón rén mở hé cửa — thấy Tống Thiến đang ngồi xổm phá két sắt.
Gan to thật.
“Cần giúp không?” – Tôi nói từ sau lưng.
Cô ta quay ngoắt lại, rút dao găm từ áo, rạch một đường lên chân tôi, rồi trong tích tắc đè tôi xuống, dao kề cổ.
Tôi lập tức toát mồ hôi lạnh, tim đập như trống trận.
Tôi rít qua kẽ răng:
“12 giờ trưa, dưới cột cờ trung tâm thương mại, chiếc xe van trắng đó sao không tới?”
Cô ta khựng lại:
“Tin nhắn đó là cô?”
“Ừ. Tôi nhắn.”
Cô ta buông dao, ánh mắt dịu hẳn:
“Tôi tới để đưa cô về nhà.”
Về nhà.
Chỉ hai chữ mà tôi bật khóc như con nít.
Lúc đầu cô ấy không hề biết tôi là người cần cứu, vì tôi chưa từng để lộ mặt hay tên thật trong suốt cuộc trò chuyện.
Cô ấy dặn ban ngày đừng nói chuyện với cô ấy, sợ bị lộ.
Việc quan trọng nhất: cô ấy đang tìm một tài liệu, thứ có thể giải thoát chúng tôi khỏi chốn này.
Là bản sao lưu dữ liệu toàn khu biệt lập.
Tôi rùng mình.
“Tài liệu không ở đây… nó nằm trong máy của lão đại.”
“Tôi giúp cô lấy nhé?”
Giúp cái đầu tôi. Vào đó chẳng khác nào ký giấy hiến xác.
Rồi cô ấy nói nhỏ:
“Bà ngoại cô đang nhập viện. Bác sĩ nói… chắc không qua nổi ba tháng nữa.”
Tôi chết lặng. Cả thế giới đè lên ngực tôi như tảng đá.
Tôi nắm chặt tay cô ấy:
“Ở gần Bạch Thiếu Lộ nguy hiểm lắm. Dù lão đại chưa thấy mặt cô, cũng chưa biết tôi dùng ảnh cô đi lừa người…”
“…nhưng giấu mãi sao nổi? Trò này sớm muộn cũng lật tẩy.”
Hôm sau, ban ngày Tống Thiến vẫn đều đặn đi tìm tài liệu, tối về khách sạn ngủ.
Bạch Thiếu Lộ thì ngoan như chó con, không bám theo.
Lúc cô ấy chưa đến, cậu ta cứ nhìn tôi chằm chằm như… phát hiện hành tinh lạ:
“Tôi thấy cô ấy… hơi lạ. Không giống như hồi chat.”
“Khác chỗ nào?” – Tôi hỏi.
“Hồi đó nói chuyện kiểu dữ dằn, hoang dại. Giờ gặp thì dịu dàng, im ắng, đẹp phát sợ…”
“Bớt khoe yêu lại đi.”
Tôi bực. Người ta được lời thì giả ngơ, được cả tình lẫn tiền còn tỏ vẻ bị thiệt.
“Nhưng lúc nói chuyện với cô ấy trên mạng, cô ấy bạo lắm… giống cô hơn.”
Tim tôi thót cái, tay run rẩy đánh rơi cốc nước.
“Anh bị ngược lâu ngày thành nghiện à? Cãi nhau suốt mà cũng thấy ‘có cảm giác’?”
Cậu ta đá vào ghế:
“Tôi cũng không hiểu nổi bản thân.”
“Ừ, anh có bệnh thật.”
Tôi bỏ đi, nhưng cậu ta vẫn lườm tôi đầy nghi ngờ.
“Cô không thấy kỳ à? Trước bảo Tống Thiến sẽ lừa tôi thêm chục triệu, giờ lại thân với cô ta?”
“Vì tôi nghĩ nếu cô ta lừa tiếp, biết đâu chia tôi 500 vạn.”
Tôi nói cho đã mồm mới thấy mình tự chửi ngu. Cậu ta thì lại cười, xong lại thở dài:
“Cô yêu tiền đến thế sao?”
Tôi lơ luôn.
Tống Thiến vừa tới, tôi lập tức thì thầm:
“Tôi chịu hết nổi rồi, khi nào đưa tôi đi? Thiếu gia này bắt đầu nghi nghi rồi.”
“Chiều nay. Tôi rủ cô đi dạo phố, xe đợi ở cổng trung tâm thương mại. Tôi giữ chân cậu ta, cô cứ lên xe là xong.”
Nghe xong tôi mừng rớt nước mắt.
Nhưng đúng lúc sắp đi, Trần Ân xuất hiện. Dắt theo vài gã mang súng.
Anh ta bảo: “Đi. Về.”
Tôi cứng họng. Không cách nào báo cho Tống Thiến, kế hoạch vỡ nát.
Trên xe, Trần Ân cứ muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Nói đi, ít nhất cũng để tôi chuẩn bị tâm lý chứ?”
Anh ta im lặng. Tôi nhìn quanh – mấy người lạ mặt cầm súng.
Chưa kịp hỏi thêm, anh ta cúi sát tai tôi thì thầm:
“Trong khu có nội gián.”
Tôi lạnh sống lưng.
Là tôi? Hay… ai khác?
Về tới nơi, tôi phi ngay xuống tầng hầm, định tìm lại cái sim cũ.
“Cô tìm gì? Trần Ân lục rồi.”
Toang. Sim mất.
Tầng hầm vắng hơn phân nửa. Nghe nói ai phản kháng mạnh đã bị bán đi.
Một nhóm nữ sinh thấy tôi về, quỳ dưới chân:
“Tiểu Lạc! Chị nhất định có cách mà đúng không? Dẫn bọn em đi với!”
Trên người họ chi chít vết thương, móng tay cắm tăm tre. Tôi nghẹn họng.
“Cầu xin chị, mở đơn thế nào để không bị bán qua khu đèn đỏ?”
Tôi nhìn họ. Nếu là trước đây, chắc tôi sẽ động lòng.
Nhưng bây giờ?
Tôi còn đang lo giữ mạng.
“Tự lo đi.” – Tôi đá họ ra.
Trần Ân gọi tôi ra.
Tôi lén rút sim, nhét điện thoại xuống dưới ghế xe của anh ta.
Lúc vào phòng Bạch lão đại, vừa đặt chân tới…
“Cởi đồ, giữ nội y. Quỳ xuống.”
Cái gì cơ??
Không chỉ tôi, Trần Ân cũng bị bắt lột sạch, còn mấy người trong nhóm cũng bị gọi tới.
Tất cả đều quỳ trần.
“Ảnh các người dùng lừa đảo là lấy từ mạng. Vậy tại sao người thật lại có mặt ở đây, còn biết rõ từng chi tiết yêu đương? Đừng nói là trùng hợp.”
Tôi run.
Đúng, là tôi nhắn mấy đoạn chat đó.
Lão đại gầm lên:
“Ai là nội gián?”
Không ai nói gì. Lão vung tay.
Một người bị kéo ra, dây trói mắt bị siết chặt. Máu tứa ra, mắt trồi khỏi hốc.
Cả phòng hét thất thanh.
Tôi sợ đến không còn nước tiểu mà són.
Tới lượt tôi. Lão đưa tay sờ lên mắt tôi.
“Mang kềm tới.”
“KHÔNG PHẢI TÔI! Tôi không biết gì hết…”
Tôi bò tới cầu xin.
“Cô không báo khi cô gái kia xuất hiện, không phải cùng phe thì là gì?”
Tôi run như cầy sấy.
“Ồ? Ý cô là oan?”
Thế là…
Móng tay út – rút.
Ngón áp út – rút.
Ngón giữa – rút.
Tôi đau đến mức xỉu lên xỉu xuống.
Không chỉ tôi, Trần Ân cũng ngất theo.
Tỉnh lại, tôi đã nằm trong ngục, xác sống không ra hồn.
Chỉ có một câu vang vẳng mãi trong đầu:
“Sim đó… ai đã lấy?”
Rõ ràng Trần Ân từng kiểm tra. Anh ta thừa sức tố cáo tôi.
Nhưng tại sao…
…anh không làm vậy?
Tôi bị nhốt dưới địa lao suốt một tuần. Mỗi ngày lết bò ăn cơm như chó hoang, tỉnh táo chưa được hai tiếng là lại mê man.
Một tuần sau, bất ngờ được thả.
Lý do: “Tìm được nội gián rồi.”
Nội gián là… Trần Ân.
Tôi đơ người.
Bạch lão đại xoa mặt tôi như nựng chó:
“Biết sao tôi phát hiện ra không?”
“Lướt Douyin, thấy con nhỏ đáng lẽ bị xử rồi lại nhảy nhót trên clip. Cô bảo, xác chôn rồi mà sống dậy là sao?”
Ông ta quăng ra điện thoại tôi:
“Tìm được trong xe hắn. Tiếc là mất thẻ nhớ.”
“Bị người mình tha chết quay lại hại, chắc hối cũng muộn rồi ha?”
Tôi được thả ra, được nuôi lại như pet bên cạnh Bạch lão đại.
Còn Trần Ân?
Quẳng vào thủy lao.
Tôi đi thăm. Anh ta giống mắm ngâm muối hơn là người.
“Trần Ân.”
Anh mở mắt, khàn giọng:
“Cô tới làm gì?”
Tôi ngồi xổm xuống, nghẹn ngào:
“Xấu quá. Không định bật dậy chửi tôi một trận à?”
Anh bật cười hắt hơi:
“Đánh không nổi nữa. Đi đi.”
Tôi quay đi thẳng. Gặp người canh gác:
“Chào tạm biệt tổ trưởng à?”
“Xem chết chưa thôi.”
“Chết chưa?”
“Sắp. Giờ cái mồm là còn xài được.”
Bạch lão đại xuất hiện, gật đầu.
Người kéo Trần Ân lên, trói quỳ.
Ông ta đưa tôi một chai chất lỏng trong veo:
“Cho hắn uống.”
“Cái gì đây?”
“Axit sunfuric.”
Tim tôi lạnh toát, tay run như máy rung.
Trần Ân ngẩng lên, nheo mắt cười khẩy:
“Tới đi. Làm chó thì phải biết cách sủa, đừng để tôi khinh.”
Chưa dứt lời, có người nạy miệng anh bằng kẹp sắt.
Tôi không dám rót.
Nhưng Bạch lão đại nắm tay tôi, dốc cả chai vào.
Khói trắng phun ra, mùi khét lẹt.
Tiếng gào thét xé nát màng nhĩ.
“Thấy chưa? Phản bội tôi là thế đấy.”
Xong việc, ông ta dắt tôi về phòng. Bắt tôi cởi đồ, vừa nhìn vết thương vừa xoa:
“Trách tôi, lúc đó ra tay hơi mạnh.”
Tôi muốn né, nhưng không dám.
“Nghe nói con tôi có mẹ kế, còn tôi thì có thêm vợ mới?”
“Nó ngày nào cũng gọi hỏi cô. Hai người thân tới mức nào rồi?”
Tôi vội quỳ:
“Lúc đầu để tiếp cận cậu ta, tôi mới nói dối…”
Ông ta cười lạnh:
“Thế biến lời nói dối thành thật đi.”
Tôi cắn răng, chủ động leo lên hầu ông ta.
Mới hôn được nửa bài, ông ta đã đè tôi xuống giường.
Tôi run tay cởi cúc áo ông ta.
Đúng lúc định nhập tâm làm vợ mới, điện thoại ông ta reo.
Bạch Thiếu Lộ lại gọi.
Lý do: “Nếu không nghe máy, con sẽ nhảy lầu.”
Bạch lão đại hốt hoảng quay về.
Tôi nằm trên giường, ôm mền khóc như mất sổ gạo.
Khóc chán thì nhớ ra: không thể phí nước mắt.
Mật mã là 1208 – sinh nhật tôi. Trần Ân từng nói vậy khi tôi thăm anh dưới thủy lao.
Anh còn bảo: “USB giấu trong áo, giúp tôi hoàn thành chuyện cuối.”
Tôi moi chiếc USB từ nội y ra, cắm vào máy, sao lưu toàn bộ dữ liệu của khu biệt lập.
Sau đó tôi nhét lại vào bộ đồ Trần Ân mặc lúc chết, treo lên cây móc.
Anh nói xác sẽ được chuyển ra ngoài, sẽ có người đến nhận.
Nghe y như một gói hàng COD.
Bạch lão đại quay lại, mặt như mất bò.
Tống Thiến trốn rồi.
Bạch Thiếu Lộ lại sụp đổ tinh thần tập 2.
Ông ta kêu tôi qua “trông thằng nhỏ”.
Tôi vừa đến đã thấy tay cậu ta lại có vết cắt mới.
“Cô ấy chia tay tôi à?”
“Ờ.”
“Sao?”
“Cô ấy bảo ba cậu muốn giết cổ.”
“…”
“Tôi mà là cổ cũng chạy. Không kịp mặc quần luôn ấy.”
“Tiểu Lạc, ba tôi làm gì vậy?”
“Trồng chè.”
“Chè gì mà cần cả đội quân?”
“Chè đắt. Lá tính theo gram. Giống… cần sa.”
“Cô bị ba tôi đánh à? Mặt toàn thương tích.”
“Chuyện người lớn. Lo học giùm tôi cái.”
Cậu ta bỗng phá lên cười:
“Cô dơ quá, giống bạn gái cũ tôi thật.”
“Tôi dơ chỗ nào?”
“Mặt.”
“Cậu dơ. Nhà cậu dơ. Tổ tiên cậu cũng dơ!”
Chúng tôi chửi nhau chí chóe.
Cuối cùng, cậu ta đỏ mắt:
“Cô sống mạnh mẽ thật. Tốt quá.”
“Mẹ nó… lại phát bệnh rồi.”
Tôi hỏi:
“Trước khi bỏ đi, Tống Thiến có nói gì không?”
“Cô ấy bảo sẽ quay lại tìm cô. Cứ nhắc mãi vụ đi dạo phố. Cả chiều đợi mà cô không tới.”
“Cậu có số cổ không?”
“Có.”
“Có mà còn tự sát?”
“Lần này không vì cổ.”
Ờ, không vì cổ thì chắc vì… thời tiết.
Tôi mặc kệ cậu ta tự biên tự diễn.
Cậu ta là thiếu gia “vì yêu mà sống, vì yêu mà cắt cổ tay”.
Còn tôi là chó sống nhờ xác chết, liếm gót kẻ ác để cầu mạng.
Chúng tôi—
Vốn không thể chung đường.
Tôi phải liên lạc với Tống Thiến càng sớm càng tốt. Ở cái chốn quái thai này thêm ngày nào, tôi sợ mình thở ra máu.
Tối đó, tôi mò đến phòng Bạch Thiếu Lộ.
“Ba cậu bảo tôi phải giám sát anh 24/24.”
Tôi mặt dày trải ổ dưới sàn, sát mép giường anh ta.
“Cô đang xâm phạm quyền riêng tư đấy.”
“Con với mẹ thì cần gì riêng tư?”
Anh ta nhìn tôi kiểu “Cô chắc không?”
Rồi… nhảy cái bộp từ giường xuống nằm kế bên tôi.
“Brais, tôi khuyên anh tự trọng một chút.”
“Mẹ nhỏ à, tự cô phải biết giữ mình chứ.”
Mặt tôi nóng rần:
“Anh bị điên à?”
“Cô biết mà.”
Anh ta đè tôi xuống luôn.
Tôi lật đật nằm ngửa, đầu hàng không kháng cự.
Một lúc sau, tôi hỏi:
“Có điếu thuốc không?”
Anh ta trở mình lục hộp, đưa tôi một điếu, tự châm thêm một điếu nữa.
Hai đứa ngồi dưới sàn hút thuốc trong yên lặng.
“Cô biết không…” – Anh ta thở khói.
“Gặp Tống Thiến, tôi luôn thấy trống rỗng. Gần mà cứ như xa.”
Rồi anh ta quay sang nhìn tôi:
“Còn cô, mới ở chung không lâu mà thấy hợp lạ.”
“Cãi nhau như chó mèo gọi là hợp hả? Cái đầu anh mới hợp với đá.”
“Ừ, ban ngày cãi, tối nằm mơ cũng cãi tiếp. Mà cãi riết… lại thấy quen, thấy thân.”
Tôi giơ tay cắt ngang:
“Khoan, đừng nói với tôi là anh crush luôn người phụ nữ của ba mình nha?”
Cạn lời.
Anh ta lặng thinh một lát, rồi rít một hơi dài:
“Chắc tôi điên thật. Vì một người, mà cắt cổ tay chỉ để gặp lại một lần.”
Tôi ngớ người.
Không biết là nói Tống Thiến hay… tôi?
“Ngủ đi. Không ngủ được thì uống thuốc. Một viên không đủ thì làm hai.”
“Ừ.”
Anh ta ngoan ngoãn uống thuốc rồi lăn ra ngủ như chó con.
Tôi đợi anh ta thở đều rồi rón rén bò dậy, mở điện thoại của anh ta.
Gọi cho Tống Thiến.
Cô ấy nói đang ở khách sạn, thân phận đã bị lộ nên không dám gặp tôi.
“Còn Trần Ân… anh ta cũng là người của các cô?”
“Cô biết rồi à?”
“Sao không nói sớm?”
Nghĩ đến việc tôi đã giấu cái điện thoại vào xe Trần Ân…
Chính tôi, vô tình đẩy anh ấy ra ánh sáng.
Nếu biết trước, tôi thà nhét điện thoại vào túi của Bạch lão đại còn hơn.
Anh ấy chết thảm — axit đổ thẳng vào miệng, cổ họng và nội tạng bị hòa tan… đến cả tiếng hét cũng không phát ra được.
Vậy mà vẫn không khai tôi.
Tin nhắn là tôi gửi. Người đáng chết là tôi.
Anh ấy chết thay cho tôi!
“Là anh ấy không cho nói. Anh sợ cô biết sẽ bị áp lực, dễ để lộ thân phận.”
“Trần Ân… giờ sao rồi?”
“Anh ấy chết rồi.”
Tôi nghẹn họng.
Không còn gì để nói nữa.
Bên kia cũng im lặng.
Tôi dặn cô ấy:
“USB cô cần tôi đã giấu trong bộ đồ của Trần Ân.”
“Tôi sẽ cho người tới lấy.”
“Trưa mai, cố gắng trốn ra ngoài. Tôi sẽ cho xe đến đón.”
“Được.”
Tôi nói “được”, nhưng tim thì trơ lì như đá.
Tưởng không còn cú sốc nào nữa —
Thì sáng hôm sau, Bạch lão đại lại đích thân đến, bảo muốn đưa tôi đi.
Bạch Thiếu Lộ gọi tôi lại.
Súng của Bạch lão đại dí sát vào hông tôi.
Tôi gượng cười:
“Để lần sau nhé.”
Anh ta cũng cười:
“Lần sau là khi nào?”
Tôi tránh ánh mắt:
“Không biết.”
Thực ra, ngay khi ông ta vội vã tìm tôi, tôi đã hiểu —
Sẽ không có lần sau.
Lần này, chắc chắn tôi không thoát.
Về tới khu nhà máy, tôi bị lôi thẳng vào phòng của Bạch lão đại.
Tôi rót bia cho ông ta, bỏ thêm đá lạnh, rồi bò tới gần như một con chó.
Ông ta uống hết cốc, vỗ nhẹ vào má tôi:
“Biết vì sao tôi gọi cô về không?”
“Không.” Tôi giả ngu.
“Có người vào máy tính tôi, tải hết dữ liệu khu nhà máy.”
“Tra ra ai chưa?” — Tôi run rẩy.
“Chỉ có một người từng vào phòng này. Chính là cô.”
Ông ta gằn giọng:
“Giấu ở đâu? Khai mau!”
“Tôi không biết ông đang nói gì.”
Ông ta lập tức đè tôi xuống giường, định giở trò—
Thì bỗng khựng lại.
“Cô bỏ gì vào bia của tôi?”
Ông ta cười khan một tiếng rồi ngã vật xuống.
Tôi chỉ bỏ vào… 20 viên thuốc ngủ, lấy trộm từ chỗ con trai ông ta.
Nhanh chóng, tôi rút một cây bút trên bàn, quỳ xuống bên ông ta, hai tay siết chặt, nhắm ngay tim mà đâm.
Nhát đầu tiên vừa cắm xuống, ông ta đã giãy giụa.
Tôi giơ tay định đâm tiếp—
“Cạch!”
Một khẩu súng dí thẳng vào trán tôi.
Tôi khựng lại, ngẩng đầu lên—
Bạch Thiếu Lộ đang đứng đó.
Anh ta chĩa súng vào đầu tôi, lạnh giọng:
“Tránh ra khỏi người ông ta.”
Lão già dưới đất đau đến xây xẩm, nhưng thấy con trai liền cố lồm cồm ngồi dậy, giọng run rẩy:
“Thiếu Lộ…”
“Đừng gọi tên tôi. Nghe buồn nôn.”
“Để ba giải thích—”
“Giải thích gì? Vì sao vườn chè thành ổ lừa đảo? Hay vì sao con ruột mà cũng nỡ đem ra làm mồi nhử?”
Anh ta nhìn tôi, mỉa mai:
“Ba còn dạy cô một lúc lừa tám thằng đàn ông nữa hả?”
Lão già cuống cuồng:
“Tất cả là vì con! Giết cô ta đi, nó lừa con một triệu đấy! Con chỉ thích hình tượng trên mạng thôi, không phải người thật đâu!”
Tôi nghe tới đây, bật cười thành tiếng.
Thì ra tình yêu sâu đậm đến mấy, vẫn không bằng một giọt máu đào.
Yêu đương á? Cũng chỉ đến thế thôi.
Tôi cười lạnh, nhìn thẳng vào Bạch Thiếu Lộ:
“Bắn đi. Ông ta nói đúng đấy, tôi là hàng giả. À quên, mấy câu tình tứ trên mạng cũng là do ông ta dạy tôi cả đấy.”
“Trứng không nên bỏ chung rổ, tôi đâu chỉ nói chuyện với mình anh. Một tá đàn ông kia còn chờ tôi ‘thả thính’.”
“Anh bị lừa vì quá thiếu thốn, dễ tin người — cũng là lời ông ta nói.”
“Hôm anh chuyển tiền, ông ta còn chửi anh là đồ ngu.”
Sắc mặt Bạch Thiếu Lộ tái mét, tay cầm súng run lên bần bật.
“Cô đang khiêu khích tôi? Muốn chết à?”
“Ừ. Mệt rồi. Chơi chán rồi. Bắn đi.”
Tôi nghĩ giây sau đầu mình sẽ nở hoa.
Ai ngờ, anh ta kéo tôi bỏ chạy.
Lão già bị đâm trúng tim, chẳng nhúc nhích nổi.
Bạch Thiếu Lộ cứ kéo tôi chạy trối chết.
Tôi giãy, anh ta dọa bắn.
Tôi mặc kệ. Thế là anh ta… vác tôi lên vai.
“Anh định đưa tôi đi đâu?”
Tôi đập vai, vô ích.
Tôi cắn vai, anh ta cau mày nhưng vẫn cắm đầu chạy.
Cuối cùng, anh ta đưa tôi tới một căn nhà gỗ nát giữa rừng.
Đặt tôi xuống, xé áo băng bó vết thương.
Chân tôi bị cào rớm máu.
Tôi nghiến răng:
“Cậu phát hiện bố mình là đồ khốn từ bao giờ?”
“Từ lâu.”
“Lâu là bao lâu?”
“Tám tuổi.”
Tôi há hốc.
“Lúc đó, tôi thấy ông ta giết mẹ. Ông tưởng tôi mất trí, tôi chỉ… giả vờ.”
“Tôi không nói, bị chẩn đoán là tự kỷ.”
Tôi nhíu mày:
“Biết rõ ông ta thất đức như vậy, cậu vẫn bao che? Không sợ mẹ cậu về đòi mạng à?”
Anh ta cười nhạt:
“Tôi không giết được ông ta. Nên tôi định… giết chính mình.”
“Chết là cách duy nhất để thoát.”
Anh dừng lại một lúc:
“Cho đến khi gặp chị.”
“Chị quan tâm tôi, hỏi han tôi.”
“Chị nói với tôi còn nhiều hơn ông ta trong mười năm cộng lại.”
“Tôi mong tin nhắn của chị mỗi ngày, có gì hay đều muốn kể.”
“Chị nhắn rất đúng giờ, sáng 9 giờ bật máy, tối 10 giờ biến mất. Y như đang… làm công ăn lương.”
“Tôi nghi rồi. Nhưng vẫn cố lừa bản thân là tôi nghĩ quá nhiều.”
“Tôi từng giận chị, muốn cắt liên lạc. Nhưng chị chỉ cần mua ly trà sữa mười mấy nghìn là tôi lại mềm lòng.”
“Tôi đâu có thích trà sữa… Tôi chỉ nhớ chị.”
Anh ta cười buồn:
“Một triệu đó tôi biết là bẫy, nhưng tôi sợ chị không đạt chỉ tiêu thì bị đánh gãy tay như mẹ tôi năm xưa.”
“Nếu còn 1% chị có thể trốn, tôi cũng không dám đánh cược.”
“Chị thắng rồi.”
Tôi lặng người một lúc lâu:
“Đồ điên.”
Anh ta nhìn tôi, nghiêm túc:
“Em yêu chị.”
Tôi đứng hình:
“Anh chọn sai thời điểm rồi đấy. Tôi còn muốn giết anh với bố anh cơ.”
“Chị nhẫn tâm vậy sao? Không còn chút tình cảm nào à?”
“Anh nghĩ sao?”
Mắt anh ta đỏ hoe:
“Em rất không nỡ… Chị là lý do em vẫn chưa từ bỏ thế giới này.”
Tôi tranh thủ lúc anh ta băng bó, chộp lấy khẩu súng bên cạnh, chĩa thẳng vào đầu anh ta.
Anh ta ngẩng lên nhìn tôi, không sợ, còn cười:
“Bắn đi. Nhắm ngay đây.”
Rồi anh ta kéo súng chĩa vào ngực mình.
Tôi lên đạn, tay khựng vài giây… rồi buông.
“Tôi không thể.”
“Không tin.”
“Tùy. Tôi không muốn lại mang thêm một mạng nữa.”
Anh ta chẳng nói gì, chỉ cúi đầu… rồi bất ngờ hôn tôi.
“Buông ra! Không tôi bắn đấy!”
“Không buông.”
Nụ hôn điên cuồng đến mức tôi phải cắn mạnh, rồi tát thẳng vào mặt anh ta.
“Đừng gọi tôi là ‘chị’. Nghe buồn nôn.”
Tôi cầm súng, quay đi.
Phía sau vang lên tiếng gọi khản đặc:
“Chị lại định bỏ em lại sao?”
“Không bỏ cậu lại, tôi phải làm gì? Tôi đang chạy trốn chứ có đi nghỉ dưỡng đâu, em trai à.”
“Chị nghĩ một mình, với khẩu súng đó, có thể thoát khỏi rừng này à?”
Tôi ngập ngừng.
Câu này… đáng tiếc lại đúng.
Với thể lực hiện tại, tôi đi chưa tới năm cây số là ngáp ngáp.
“Dắt tôi theo đi, tôi biết đường. Gặp ba tôi, chị còn có thể lấy tôi ra làm con tin.”
“Nghe cũng hợp lý… nhưng sao tôi phải tin anh?”
“Ngoài tôi ra, chị còn ai để tin?”
Anh ta ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Chị tưởng giết ông ấy là xong? Phó của ông ta, đám đàn em trong quân khu, xử chị dễ như bóp một con muỗi, mà lại hợp pháp ngồi lên cái ghế trùm nữa.”
Tôi không đáp, nhưng trong lòng thừa nhận: anh ta nói đúng.
Nếu không phải con trai lão trùm kéo tôi chạy, chắc đã có vài chục họng súng chĩa vào rồi.
Mười phút sau, tôi trói tay anh ta bằng dây giày, kéo đi như dắt chó.
Bạch Thiếu Lộ đúng là thông thạo từng ngóc ngách trong rừng.
“Anh từng ở đây à?”
“Chưa, nhưng nghiên cứu bản đồ rừng này kỹ rồi.”
“Khi nào?”
“Lúc xem bản đồ Trung Quốc, tiện thể nghiên cứu luôn.”
Suốt đường đi, anh ta nói không ngừng.
“Trung Quốc vui không? Dẫn tôi đi với.”
“Không chào đón anh.”
“Nhưng tôi muốn xem nơi chị từng sống…”
“Mơ đi.”
“Chị thật sự chưa từng thích tôi à?”
“Anh hỏi suốt từ nãy tới giờ không mệt à?”
Tôi mệt rã người, đầu óc tê dại, còn anh ta cứ như pin sạc dự phòng hình người.
“Chị không nói tức là thừa nhận rồi.”
Tôi liếc xéo. Không thèm đáp.
Anh ta hí hửng:
“Vui thật. Cuối cùng chị cũng chịu thừa nhận thích tôi.”
Tôi đứng bật dậy, lập tức tránh xa.
“Lối này.” – anh ta chỉ.
“Anh vừa bảo không phải hướng đó mà?”
“À… nhớ nhầm.”
Tôi bán tín bán nghi, đổi hướng đi theo.
Chưa tới mười phút, đã thấy bờ sông.
“Bạch Thiếu Lộ, anh giỡn mặt tôi hả?”
Tôi hiểu ra: bốn tiếng đi vòng vòng trong rừng, là do anh ta cố tình.
Chỉ cần đổi hướng một chút… là tới bờ sông.
“Không đùa. Phải đúng năm giờ sáng mới qua được.”
“Tại sao?”
Anh ta chỉ về phía trại lính gần đó.
“Ý là lúc đó đổi ca, canh gác lỏng nhất?”
Anh ta mỉm cười:
“Không. Vì bình minh lúc 5 giờ là đẹp nhất.”
Ngay lúc đó, mặt trời rực đỏ ló lên khỏi mây.
Ánh sáng chiếu thẳng vào mặt tôi.
“Bạch Thiếu Lộ, anh chán sống rồi đúng không?”
Lừa tôi cả đêm chỉ để… ngắm mặt trời?
“Chị đẹp lắm. Cô gái của tôi, đứng cạnh ánh mặt trời.”
Anh ta vừa nói vừa hôn nhẹ lên vệt sáng trên má tôi.
“Tôi từng đọc: lúc mặt trời mọc, hai người yêu nhau hôn nhau, sẽ không bao giờ lạc nhau nữa.”
Tôi định mắng.
Nhưng… bình minh này, quả thật rất đẹp.
Cãi nhau lúc này, tự dưng thấy… lạc lõng.
“5 giờ 20 đổi ca. Ở lại thêm hai mươi phút được không?”
Và thế là, hai đứa trốn trong bụi rậm, ngắm bình minh suốt hai mươi phút.
“Nếu chị là tôi, tám tuổi đã chứng kiến chuyện đó… chị sẽ làm gì?”
Tôi không đáp.
“Đừng hỏi. Tôi bị bố mẹ bỏ, lớn lên với ông bà ngoại.”
Câu hỏi đó… tôi thực sự không biết trả lời thế nào.
“Xin lỗi vì để chị gặp hai bố con tôi. Một đôi người tồi tệ. Tôi thay ông ta xin lỗi.”
“Tôi không tha thứ.”
“Tôi biết.”
Tôi ngừng một lát, rồi nói:
“Từ đầu đến cuối anh không nhúng tay vào tội ác. Ra đầu thú đi. Tôi nghĩ hình phạt sẽ không nặng. Học hành đàng hoàng, sống tử tế. Làm điều tốt thay phần của bố anh.”
Anh ta ngẩng lên, giọng nhẹ như gió:
“Vậy… sau này tôi học xong có thể sang Trung Quốc tìm chị không?”
Tìm tôi?
Tôi không thể tha thứ cho bố anh ta. Mà vì ông ta… tôi cũng không thể tha thứ cho anh.
“Đừng đến. Anh không trực tiếp gây tội, nhưng đã dung túng cho cái ác. Chỉ riêng điều đó thôi… tôi sẽ không bao giờ tha thứ.”
Anh ta cúi đầu.
Giọng khàn hẳn đi:
“Ừ.”
Tôi hỏi anh ta:
“Anh phát hiện tôi lừa anh từ khi nào?”
“Từ lâu rồi. Gặp Tống Thiến xong thì chắc chắn.”
“Anh còn yêu tôi được à?”
“Chị tin không? Có người yêu đi yêu lại cùng một người.”
“Không tin.”
“Nhưng tôi thì tin.” – anh nhìn tôi, giọng trầm xuống –
“Ngoại hình, giọng nói có thể thay đổi. Nhưng cảm giác thì không. Trái tim luôn nhận ra người mình yêu trước cả đôi mắt.”
“Đừng nói nữa. Sau này, chúng ta sẽ không gặp lại.”
Anh im lặng, nhìn về phía xa. Mắt đỏ hoe.
“Nhưng tôi thật sự muốn ở bên chị… mãi mãi.”
Canh gác đã đổi ca.
Tôi và Bạch Thiếu Lộ bước ra bờ sông.
Tôi cởi trói tay cho anh, giơ súng ra hiệu xuống nước.
Dòng sông rộng hai mươi mét. Tôi bơi được. Nhưng nếu giữa đường bị phát hiện, tôi cũng có thể ăn đạn mà chết.
Anh ta ngoan ngoãn xuống nước.
Và đúng như dự đoán—vừa bơi được một đoạn, bờ đối diện đã lố nhố cả chục người.
Tôi cố tăng tốc, nhưng giữa dòng nước mạnh bất ngờ, tôi va vào đá ngầm. Đau đến tưởng gãy cả cột sống.
Pằng!
Tiếng súng nổ.
Bạch lão đại đã xuất hiện, hét lớn từ bờ:
“Tiểu Lạc! USB giấu đâu? Khai ra, tôi tha cho cô!”
“Tôi nhét vào hũ cốt nhà ông rồi!” – tôi gào lại, rồi cắm đầu bơi tiếp.
Một bàn tay nắm lấy tôi:
“Bám vào, đoạn này nước xiết lắm!” – là Bạch Thiếu Lộ.
Từ bờ, giọng Bạch lão đại gào lên điên cuồng:
“Thiếu Lộ! Con là con ai hả? Sao giống mẹ mày, phản chủ?! Quay lại!”
Nhưng anh vẫn kéo tôi bơi về phía trước.
Đạn bay vèo vèo quanh người. Dòng nước như muốn dìm chết tôi ngay tại chỗ.
Bất ngờ, anh đẩy tôi về phía trước, thân mình chắn phía sau.
“Anh điên à?!”
“Im đi, cứ bơi. Đừng quay lại.”
Khi còn cách bờ chỉ vài mét, anh đột ngột ấn đầu tôi xuống nước.
Tôi ngoi lên, vừa định la thì thấy ngực anh nhuộm đầy máu.
“Còn 5 mét thôi. Chị sẽ qua được.”
Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên trán tôi:
“Chị à, đoạn sau… em không đi cùng chị được nữa.”
Tôi hoảng loạn kéo tay anh, nhưng anh lại đẩy ra.
“Trung Quốc, để lần sau nhé.”
“Chị à, em yêu chị.”
Ngay khoảnh khắc đó, dòng nước cuốn anh đi.
Bên kia bờ hỗn loạn:
“Ai nổ súng?!”
“Cứu người mau!”
Tôi tranh thủ lúc lộn xộn, dốc hết sức bơi vào bờ, lẩn vào bụi cây, vừa chạy vừa ngã lăn mấy lần.
Cuối cùng, tôi gặp một bác nông dân Thái đi làm sớm.
Ông không hỏi gì, chỉ yên lặng cho tôi đi nhờ xe máy đến Đại sứ quán.
Đợi tôi đến tận 9 giờ sáng, khi cửa vừa mở, ông mới lặng lẽ quay xe rời đi.
Tôi ở lại Đại sứ quán nửa tháng, rồi bị trục xuất về nước.
Người đón tôi là Tống Thiến.
Không nói nhiều, cô ấy đưa tôi thẳng đến đồn cảnh sát.
Lúc đó tôi mới biết — Trần Ân cũng là cảnh sát.
Vợ sắp cưới của anh từng bị bạn thân lừa bán sang Bắc Myanmar.
Khi đội cứu hộ đến nơi, cô ấy đang mang thai, bị dìm chết dưới hầm nước.
Sau khi phát hiện mình mắc ung thư, anh quyết định ở lại đó làm cảnh sát ngầm.
Chỉ cần cứu được thêm một người, với anh, đã đủ.
Người nhắn tin cho tôi suốt thời gian qua — là Trần Ân.
Người dặn Tống Thiến đón tôi — cũng là anh.
Thi thể anh được đưa về nước. Nát bấy, không còn nhận ra.
Bên trong ruột, người ta tìm thấy… một chiếc thẻ SIM.
Tôi choáng váng.
Thì ra, anh đã lấy lại chiếc thẻ.
Sợ tôi bị lộ… nên nuốt nó vào người?
Anh chết trong tay tôi.
Chắc đau lắm.
Tống Thiến nói:
“Anh ấy chưa từng nghĩ sẽ sống sót rời khỏi đó.”
“Người giết anh ấy không phải em, mà là cô gái anh đã cứu — cái hot girl đó.”
“Anh dùng cả mạng sống cứu cô ta, vậy mà về nước, cô ta livestream kể chuyện trốn trại, giả vờ đáng thương, nổi như cồn.”
“Nhờ đó, Bạch lão đại mới thấy video.”
“Mà cô ta chẳng phạm pháp gì cả, chúng ta không làm gì được.”
“Chỉ tiếc… cảnh sát Trần, chết quá thảm.”
Tôi gặp lại hot girl đó — chính là con nhỏ từng tát tôi trong hầm ngục.
Tôi không hiểu vì sao Trần Ân lại cứu cô ta.
Rồi chợt nhớ ra — tôi từng nhắn cho anh:
“Tôi có thể đưa thêm vài cô gái đi cùng không?”
Anh trả lời: “Cơ hội về nhà chỉ có một lần.”
Vậy mà cuối cùng, anh vẫn mềm lòng.
Còn hỏi tôi trong tầng hầm có những ai.
Tôi chỉ tiện miệng kể vài cái tên…
Và anh… vẫn liều mạng cứu họ?
Tôi nghẹn đến không thở nổi.
Ba ngày sau, cảnh sát Trung Quốc và cảnh sát địa phương mở cuộc truy quét.
Khi họ ập đến, Bạch lão đại đang làm tang lễ cho con trai.
Cảnh sát cho ông ta làm xong nghi thức.
Sau đó — một tiếng súng vang lên.
Ông ta tự bắn vào đầu, ngã xuống trước quan tài con trai.
“Ông ta chết chưa?”
“Chết rồi. Viên đạn trúng não.”
“Tốt. Chết luôn còn hơn bị tra tấn.”
Tôi không rõ cảm giác lúc đó là gì.
Chỉ nhớ… anh từng nói muốn đến Trung Quốc.
Cuối cùng, vẫn không đến được.
Chết rồi.
Chết thật rồi.
Tống Thiến đưa điện thoại, bảo tôi nhập nick WeChat của Bạch Thiếu Lộ phục vụ điều tra.
Khi tôi nhấn vào avatar, tim như bị bóp nghẹn.
Ảnh đại diện là dòng chữ:
“Chị ơi, chị sẽ mãi yêu tôi chứ?”
Tôi lẩm bẩm:
“Ừ, tôi sẽ.”
Thằng ngốc. Đổi ảnh từ bao giờ thế?
Trước khi đi thụ án, tôi xin nghỉ nửa ngày.
Tống Thiến tưởng tôi về thăm mộ ông bà.
Tôi không đến. Tôi không dám.
Tôi đến tìm… cô hot girl đó.
Lúc đó, cô ta đang bật filter, vừa livestream vừa khóc lóc bán hàng.
Tôi bưng chậu phân, đổ thẳng từ sau lưng lên người cô ta.
Cô ta gào rú, lăn lộn trước hàng ngàn người xem.
Và thế là… tôi lại vào đồn cảnh sát.
Tống Thiến thở dài:
“Sắp đi tù rồi, còn không yên phận.”
Nhưng khi không ai nhìn, cô giơ ngón cái:
“Làm tốt lắm.”
Trong thời gian ở tù, Tống Thiến có ghé thăm.
“Cô giúp cảnh sát lấy được USB, là chứng cứ then chốt. Có thể xin giảm án.”
“Thôi. Không cần.”
“Ở đây có cơm ăn, có chỗ ngủ. Là những đêm tôi ngủ ngon nhất từ trước đến nay.”
Bình yên.
Không còn sợ hãi.
Trong 5 năm ngồi tù, tôi thường nhờ Tống Thiến tìm sách giúp — vừa học, vừa giết thời gian.
Ra tù, cô ấy giới thiệu cho tôi một công việc ở công ty tư nhân.
“Cô có tiền án, nên chỉ kiếm được công ty tư nhân, lương không cao, chịu được không?”
“Ổn mà.” Tôi đáp.
Tôi có đồng nghiệp mới, công việc mới, cuộc sống mới.
Tống Thiến trêu:
“Cô ra tù rồi mà ngoài đi làm là về nhà, vẫn hai điểm một đường, chẳng khác gì ngồi tù tiếp.”
Tôi cười:
“Cô nghĩ đi làm công ăn lương từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối không phải ngồi tù à?”
Cô ấy lườm tôi:
“Cô nói đúng quá rồi.”
Tôi làm việc chăm chỉ, chuyện bưng trà rót nước đều không nề hà nên được lòng mọi người.
Một hôm, có bé gái 6 tuổi đến văn phòng — con nuôi của một đồng nghiệp.
Bé ngoan, không khóc, không quấy, ngồi lặng lẽ làm bài tập, trưởng thành hơn tuổi.
“Bố mẹ ruột nó bị bắt vì lừa đảo ở Bắc Myanmar, không thể về được. Đồng nghiệp nhận nuôi, giờ phát hiện ung thư, bé sắp bị đưa vào viện phúc lợi.”
Mọi người họp lại bàn chuyện thay phiên chăm bé, nhưng nhà ai cũng bận, chẳng ai tiện.
Lãnh đạo cũng đau đầu.
Tôi thấy bé mỗi lần ngồi chờ ngoài phòng họp, mặt buồn thiu.
Nhưng chỉ một lúc sau, lại đứng dậy rót nước cho từng người, miệng cười:
“Dì ơi, con tự ngủ, tự giặt đồ được. Con không làm phiền đâu ạ.”
Tôi nhìn con bé một lúc rồi nói:
“Một tuần?”
“Mãi mãi.”
Đồng nghiệp thì thào:
“Cậu 30 tuổi còn chưa kết hôn, giờ lại vướng thêm một đứa nhỏ, sao kiếm được chồng?”
Tôi chỉ cười:
“Không vội.”
Tôi bước tới nắm tay bé. Bé cười gọi tôi là “chị”, nhưng vừa quay lưng đã khẽ sụt sịt.
Bé tên là An An.
Tôi muốn nuôi bé nhưng không làm thủ tục nhận nuôi.
“Nuôi không công à?”
“Tôi từng có tiền án. Nếu làm thủ tục, nhỡ đâu lại hại bé.”
Thế là An An thành “em gái” tôi.
Ngày nào tan học, bé cũng đứng đợi tôi ở cổng trường, nhìn thấy tôi là khuôn mặt nhỏ nhắn lại rạng rỡ.
Một hôm, bé khóc hỏi tôi:
“Chị ơi, người ta nói bố mẹ em là người xấu… Em phải làm sao?”
Tôi sững người.
Chợt nhớ đến một người.
Ngày đó, anh cũng từng khóc hỏi tôi:
“Nếu là chị, khi 8 tuổi, chị sẽ làm gì?”
Tôi vẫn không có câu trả lời.
Vì chuyện của cha mẹ, lẽ nào một đứa trẻ phải gánh chịu?
An An đâu làm gì sai?
Trẻ con đâu được chọn cha mẹ khi sinh ra.
Tôi không trả lời câu hỏi của bé.
Chỉ dắt bé đi mua kem. Bé lau nước mắt rồi lại vui vẻ trở lại.
Tôi cúi xuống, khẽ nói:
“Hồi nhỏ chị cũng bị bố mẹ bỏ rơi. Chị hỏi bà ngoại vì sao họ không cần chị nữa. Bà bảo, đó là chuyện người lớn, không phải lỗi của con nít.”
“An An, nếu giờ mình chưa hiểu, thì cứ để đấy đã. Mai mốt lớn rồi, mình tìm câu trả lời. Nhưng trước khi tìm được, mình phải là đứa trẻ ngoan, được không?”
Bé gật đầu, như hiểu như không.
“Con cũng muốn làm người tốt như chị.”
Người tốt sao?
Tôi đâu phải người tốt gì.
Cuối tuần nào tôi cũng đưa An An đi thăm bố mẹ Trần Ân.
“Lại tới nữa hả? Không lo tìm bạn trai à?”
“Thời gian đều tiêu hết vào hai ông bà già này rồi.”
Miệng thì càu nhàu vậy, nhưng lần nào tôi đến, họ cũng vui ra mặt.
“Nếu con Trần Ân còn sống, chắc giờ cũng cỡ tuổi bé này rồi nhỉ?”
Tôi khựng lại, không biết phải an ủi thế nào.
Tôi siết tay An An, khẽ nói:
“Ông bà đang buồn đấy, em có thể khiến họ cười được không?”
Bé vỗ ngực:
“Chị cứ để em lo.”
Và con bé thật sự làm được.
Bố mẹ Trần Ân thương bé như cháu ruột.
Mỗi cuối tuần đều chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn, toàn những món bé thích.
Thanh minh năm đó, tôi đưa An An đi viếng mộ ông bà nội.
Bé thành thục dọn cỏ, cắm hoa ngay ngắn trước bia mộ.
Thấy tôi đốt riêng một đống giấy, bé nghiêng đầu hỏi:
“Chị ơi, đống đó đốt cho ai vậy?”
“Cho một người anh.”
“Anh ấy là người thế nào ạ?”
“Lớn hơn em một chút thôi.”
“Chắc anh ấy thích chị lắm nhỉ?”
Tôi không đáp.
Suốt thời gian trong tù, tôi chưa từng mơ thấy anh. Nhưng gần đây, anh cứ xuất hiện trong mơ, lặp đi lặp lại một câu hỏi:
“Chị sẽ mãi yêu tôi chứ?”
“Chị xem tôi là gì? Chị có ra đường bán thân cũng không cần tiền của tôi.”
Tôi mang theo một bó hoa hồng — loài hoa anh thích nhất. Người thi sĩ đa cảm ấy từng nói chỉ ước được ai đó tặng hoa. Ngày đó cứ nhắc mãi, nửa đùa nửa thật, mà tôi chưa từng làm.
Không ngờ, lần đầu tiên lại là… sau khi anh chết.
Tôi ném bó hoa hồng vào lửa: “Đi đầu thai đi, nhà thơ vừa buồn vừa kỳ cục.”
Tạm biệt nhé.
Chúng ta không ai quay đầu lại nữa.
Từ giờ, đường ai nấy bước.