Có hai vị Phật lớn, một trái một phải đứng bên cạnh, tôi thật sự không thể thoải mái được.
Đối tượng tham gia đấu giá phần lớn là nhân viên của tổ chương trình.
Còn năm phút nữa, đấu giá sẽ bắt đầu.
Tôi lén nhìn qua những thứ của nhóm khác, một cốc giữ nhiệt, một mũ bảo hiểm và một đèn pin.
Gameshow thực tế này được phát sóng trực tiếp.
Trước khi cuộc đấu giá bắt đầu, Thời Dĩnh gọi điện cho tôi: “Chị em, đội hình ra sân của mấy người buồn cười ch.ết mất.”
“Bên trái là Thanh Long, bên phải là Bạch Hổ. Còn ở giữa…”
Thời Dĩnh nuốt lại ba chữ cuối cùng.
Ờm, cũng biết lịch sự đấy nhưng cũng chỉ đến thế thôi.
“Bà có biết ai trong số những nhân viên này không? Đi hối lộ một chút đi, mình thật sự không muốn tình cảnh tái hiện lần nữa đâu.”
“Đừng có mà ở trên chương trình tự mãn nói mình từng bán đấu giá được hai nghìn tệ.”
Bạn thân thích hóng drama, không ngại làm lớn chuyện.
“Tô Tô chuẩn bị bắt đầu rồi.”
Nhân viên nhắc nhở.
Tôi vội vàng cúp điện thoại, trở lại phạm vi quay hình.
Kỳ Sâm hạ giọng nói: “Tô Tô, em cũng đừng để trong lòng, tôi và Giang Hán Xuyên không có để bụng đâu, chuyện cũng qua lâu như vậy rồi, phải không?”
Kỳ Sâm huých cánh tay của Giang Hán Xuyên.
Giang Hán Xuyên rên rỉ: “Ừ.”
Tôi nghi ngờ nhìn họ.
Nếu thật sự không để bụng chuyện đã qua, vậy thì là ai lúc trước ở trên sân khấu tranh nhau giành micro, tranh đến đầu rơi máu chảy?
Chúng tôi là nhóm đấu giá đầu tiên.
Tôi cầm chiếc đũa trên tay lên và mỉm cười với các nhân viên trên khán đài.
“Đây là một đôi đũa.”
“Đôi đũa này đã được ảnh đế công nhận là sử dụng rất tốt. Ngay cả đỉnh lưu cũng nói dùng xong có thể ăn thêm một tô cơm trắng.”
Đỉnh lưu: “?”
Ảnh đế: “?”
Dưới khán đài lặng ngắt như tờ.
“Thế này đi, tôi để Tiểu Giang và Tiểu Kỳ nhảy một điệu với hát một bài cho mọi người thưởng thức nhé, mau cho một tràng pháo tay nồng nhiệt nào!”
Tiểu Giang: “?”
Tiểu Kỳ: “?”
Cứ như vậy, dựa vào danh tiếng của đỉnh lưu, nhan sắc của ảnh đế và cái miệng của tôi.
Chúng tôi thành công bán đi ba thứ này với giá cực thấp.
Kỳ – bị ép mua lừa bán – Sâm bất mãn nói: “Dựa vào cái tài năng này của em, làm sao lúc trước bán được bộ quần áo kia thế?”
“Một người dám mua, một người dám bán?”
“Đây là thái độ nói chuyện của em với kim chủ của mình à?”
Tôi hắng giọng: “À, Kỳ Sâm, gặp anh, tôi giống như người Đông Bắc ăn mì, không còn tỏi.”
Kỳ Sâm: “…”
Nhóc con, dám đấu với bà đây à.