Anh Là Nắng Trong Em

Chép phao



Chương 1: Chép phao

 

Kỳ thi cuối kỳ năm nay tự nhiên lại khác hẳn mọi lần.

 

Thay vì sắp xếp chỗ ngồi theo thành tích như trước, lần này trường quyết định bốc thăm ngẫu nhiên.

 

Ban đầu, tôi đã bàn bạc kỹ lưỡng với mấy đứa “đồng đội” cùng nhau tác chiến, nhưng giờ ngồi trong phòng thi, mặt tôi héo hơn dưa.

 

Nhìn quanh một vòng, ngoài chỗ trống bên trái, tôi chẳng quen ai cả.

 

Người ngồi đó chưa đến, biết đâu lại là học bá của trường.

 

Tôi thầm cầu trời khấn Phật!

 

Vừa đúng lúc tiếng chuông reo, người cuối cùng bước vào phòng. Tôi ngước lên nhìn, trời ơi, đúng là học bá thật!

 

Nghe đồn, trong trường trung học trực thuộc đại học, không ai là không biết đến Đường Dục Dương. Không chỉ vì anh ấy đẹp trai mà còn vì điểm của anh ấy hơn học sinh đứng thứ hai của lớp tận 104 điểm.

 

Chuông báo hiệu giờ thi vang lên, tôi lén nhìn anh.

 

Anh đặt tay lên bài thi. Các đốt ngón tay thon dài cân đối, viết không nhanh lắm, nhưng vì ngồi hơi xa nên tôi không nhìn rõ được.

 

Tôi nhanh chóng liếc qua đáp án của anh, nhưng không chắc đó là C hay D. Tôi bĩu môi nhìn lại câu hỏi trên tờ giấy của mình. Ngữ Văn và Tiếng Anh thì tôi còn hiểu được đôi chút, còn Toán thì nó quen tôi, chứ tôi không quen nó.

 

Theo phản xạ, tôi lại vô tình nhìn sang người bên cạnh. Kết quả là đáp án lọt ngay vào ánh mắt “long lanh” của tôi.

 

Học bá Đường Dục Dương đúng là đẹp người đẹp nết.

 

Anh ấy thực sự cho tôi chép bài.

 

Sợ tôi không thấy rõ, anh còn đẩy bài gần về phía tôi.

 

Tôi mấp máy môi cảm ơn anh, anh liền mỉm cười, đôi mắt cong cong. Tôi chưa bao giờ thấy ai cười đẹp như vậy, nhất thời cảm thấy hơi bối rối.

 

Ánh mắt tôi lại dán xuống bài thi, không thể kiềm chế được nhịp tim đang đập như trống trận, không biết là do chép phao thành công hay vì anh nữa.

 

Hai môn thi buổi sáng, giữa các môn có nửa giờ nghỉ giải lao. Tôi lén nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, thấy anh đứng dậy ra ngoài, chắc là đi vệ sinh.

 

Khi quay lại, anh đã đứng ngay trước mặt tôi.

 

Anh ấy rất cao, nhìn xuống tôi, các đốt ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn của tôi, bóng của anh che phủ toàn bộ cơ thể tôi.

 

“Bài thi của anh, em chép hết à?”

 

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh một lượt.

 

Khi nhìn ai đó, anh ấy rất nghiêm túc và kiên nhẫn. Giọng nói cũng nhẹ nhàng.

 

“Hả?” Tôi khẽ gật đầu.

 

“Anh vừa xem lại bài thi của em. Em quên là bài thi của chúng ta chia thành hai đề A và B à?”

 

Có nghĩa là, đề A thì điền đáp án theo hàng ngang, còn đề B thì theo hàng dọc.

 

Tôi quên mất.

 

Tất cả câu trả lời đều sai. “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.