Không cần phải chia tiền cho em trai nữa, tôi rủng rỉnh hẳn, cộng thêm cả tiền Dư Vọng chuyển khoản, tôi cũng coi như tiểu phú bà rồi. .
Hôm sau, tôi hào phóng vung tay, quyết định mời Dư Vọng một bữa ra trò, kéo anh đi ăn lẩu cay nổi tiếng ở khu phố sau trường.
Vừa tê vừa cay, đúng là đã đời!
Tôi ăn đến tê mỏ, môi bóng nhẫy, còn Dư Vọng thì… mắt đỏ rưng rưng, môi sưng vều, vẻ mặt yếu ớt thấy thương.
Tôi chợt giật mình nhận ra: “Anh… không ăn được cay à?”
Thôi chết, lại hỏng bét rồi!
Anh lau nước mắt, cố gắng gắp thêm một miếng tổ ong, giọng run run: “Anh ăn được, em đừng lo cho anh.”
Gắp thêm miếng nữa, đuôi mắt anh càng đỏ hoe, nhìn y hệt bị ai bắt nạt đến phát khóc.
Mỹ nhân rơi lệ, quyến rũ chết người.
Tôi nuốt nước bọt, giật ngay đôi đũa trên tay anh rồi đưa vội cốc nước.
“Thôi thôi, em mời anh ăn món khác, đừng ăn nữa!”
Anh uống nước ừng ực, đôi môi bóng lên một lớp nước, nhưng vẫn cố chấp: “Anh ăn được cay mà.”
Chậc, lòng tự trọng cao ghê!
Tôi gật đầu cho qua chuyện: “Ừ ừ ừ, anh ăn được cay.”
Sau đó, tôi đi thanh toán, rồi kéo Thái tử gia mặt đỏ bừng bừng đi ăn món khác.
Nhưng đúng lúc đó…
“Anh Vọng!”
Một giọng nói vang lên từ phía sau, một thanh niên hớn hở chạy tới: “Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, ai ngờ thật là anh.”
Nhìn rõ mặt Dư Vọng, cậu ta bỗng im bặt, ánh mắt kinh hoàng.
Dư Vọng sắc mặt không tự nhiên lắm, liếc xéo người kia. Lúc này, cậu ta mới để ý đến tôi đang đứng bên cạnh, ánh mắt lộ rõ vẻ đã hiểu ra.
Rồi cậu ta… vung tay vẫy vẫy, giọng đầy kích động: “Tôi không thấy gì hết nhé! Tôi không hề biết anh Vọng bị bạn gái chọc cho khóc đâu đấy!”
Nói xong, quay người chạy mất hút.
Tôi đứng hình, khóe miệng giật giật.
Trời đất ơi, cái quái gì thế này?
Tôi **khẽ kéo tay áo Dư Vọng**, ngại ngùng hỏi: “Có cần giải thích với anh ta không?”
Dư Vọng lắc đầu, giọng trầm ổn: “Không cần để ý đến cậu ta.”
Tôi chớp mắt. “Vậy… đi ăn thêm gì nữa nhé?”
Dư Vọng khẽ nhếch môi: “Được thôi.”
—
Hôm nay đi chơi cùng nhau, tôi mới phát hiện ra một điều—Thái tử gia nhà tôi khó chiều thật đấy!
Đồ ăn mặn một tí cũng không được, dầu nhiều cũng không xong, đặc biệt là cay, tuyệt đối không động nổi một miếng.
Vất vả lắm mới dỗ được anh ăn xong bữa tối, chúng tôi lại tản bộ lãng mạn như bao cặp đôi khác, rồi tiện đường ghé vào mua sắm linh tinh.
Phải nói là—nếu tôi không có ý đồ đen tối gì, thì bầu không khí hôm nay đúng là có chút cảm giác yêu đương thật.
Đặc biệt là khuôn mặt của Dư Vọng dưới ánh đèn mờ ảo…
Đẹp trai đến mức tim tôi đập thình thịch!
Nếu có cơ hội, thật sự muốn cắn nhẹ một cái vào đôi môi kia, chắc chắn sẽ ngọt lịm như trái cherry.
Tôi đang mơ màng với giấc mộng đẹp của mình, thì bỗng nhiên—
“Tô nhiễm! cậu là nữ thần phòng 506 nhà chúng ta, vậy mà lại cưa đổ được dư vọng?!”
Một tiếng hét long trời lở đất vang lên từ phía bạn cùng phòng, khiến tôi giật bắn mình.
Tôi đang yên đang lành, đột nhiên nghe thấy tên mình, mặt ngơ như bò đội nón.
“Cái gì cơ?”
Bạn cùng phòng nhét cái điện thoại vào tay tôi, mặt đầy vẻ hóng hớt.
“Đừng có giả vờ nữa! Khai mau, hai người yêu nhau bao lâu rồi?!”
Tôi nheo mắt nhìn, trên màn hình hiện lên một loạt dòng chữ chói lóa:
#Thái tử gia cũng không thoát khỏi ải mỹ nhân! Bị bạn gái chọc cho khóc, người quanh năm từ chối gái xinh như anh ấy cũng có ngày hôm nay!
#Hot: Thái tử gia bị bạn gái làm cho khóc ngay trước cổng sau trường!
#Thái tử gia trót yêu phải trà xanh, bị cô ta coi như chó mà đùa bỡn.
Kèm theo đó là mấy tấm ảnh chất lượng cao, chụp cảnh Dư Vọng mắt đỏ hoe, môi sưng vều, trông y hệt vừa khóc lóc thảm thiết.
Còn tôi… thì đứng bên cạnh cười toe toét như được mùa.
Tôi: “…”
Đám sinh viên đại học… ngoài việc học hành ra thì chuyện gì cũng thấy thú vị!
Cái kiểu giật tít câu view này, mà đi làm báo lá cải hay công ty giải trí, thì chắc chắn hot rần rần.
Bạn cùng phòng nháy mắt cười gian: “Không hổ danh là cậu nha! Làm cho Thái tử gia khóc, cảm giác thế nào?”
Tôi đỡ trán, cười khổ: “Mọi chuyện không phải như các cậu nghĩ đâu.”
“Ồ ~ không tin đâu!”
Mấy đứa cười khoái chí, chìm đắm trong trí tưởng tượng phong phú của mình.
Chậc, đúng là hết cách với họ mà!
—
Tôi chụp mấy tấm ảnh trên trang confession gửi ngay cho Thái tử gia.
“Thái tử gia, có người nói xấu anh kìa, có muốn giải thích gì không?”
Không thấy trả lời.
Chắc ngủ rồi, đồ lười, mới chơi có hai ván game đã out.
Lên mạng, tôi mới phát hiện Đại thần cũng không online. Lạ thật, trước giờ cứ tôi online là kiểu gì anh ta cũng có mặt.
Thôi, tự lực cánh sinh vậy.
Nhưng đúng là được gánh lâu quá cũng hóa phế, tôi thua ngay từ ván đầu tiên.
Nghĩ bụng chắc mình chưa lấy lại cảm giác, tôi quyết định chơi tiếp.
Ván thứ hai… lại thua.
Ván thứ ba… vẫn thua.
Tôi bắt đầu ngồi thẳng dậy, rút dây sạc, tập trung cao độ, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tôi không tin mình không thắng nổi một ván!
Và rồi…
Chơi đủ năm ván.
Thua cả năm.
Tôi nhìn màn hình thất thần, tâm trạng tụt dốc không phanh.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên, tin nhắn QQ hiện ra.
“Chị Nhiễm, anh Vọng nhập viện rồi, chị có muốn đến thăm không?”
Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn, đờ đẫn mất ba giây.
Nhập viện?!
Sao tự nhiên lại nhập viện?
Đầu óc tôi còn đang phân vân xem có nên đi không, vì cũng sắp đến giờ giới nghiêm rồi. Nhưng tay tôi đã tự động thu dọn đồ đạc lúc nào không hay.
Nghĩ lại số tiền anh ấy đã chuyển cho mình, tôi cảm thấy ít nhất cũng nên đi thăm một chuyến.
Vừa bước ra cửa, mấy đứa bạn cùng phòng đã ném cho tôi ánh mắt trêu chọc.
Khi tôi đến bệnh viện, Dư Vọng vẫn chưa ngủ.
Anh nằm quay lưng về phía tôi, nghe thấy tiếng động thì khẽ quay đầu lại. Nhìn thấy tôi, anh sững người mất một giây.
“Sao em lại đến đây?”
Sắc mặt anh tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, một tay ôm chặt lấy dạ dày, trông vô cùng yếu ớt.
Tôi nhớ lại lời bạn anh nói—Dư Vọng bị đau dạ dày, lại còn không ăn được cay, hôm nay ăn cay xong nên mới phải nhập viện.
Tự nhiên thấy có lỗi, tôi cắn môi.
“Xin lỗi, em không biết anh không ăn được cay.”
Rõ ràng trong danh sách sở thích của anh không ghi gì, tôi cứ tưởng anh ăn được chứ.
Dư Vọng lắc đầu.
“Không trách em được. Anh muốn ăn thôi, chỉ là… cơ thể không chịu nghe lời.”
Nói xong, anh im lặng một lúc.
Tôi kéo chăn đắp lại cho anh: “Anh ở đây một mình à? Người nhà và bạn bè đâu?”
“Bố mẹ anh ở nước ngoài, không cần thiết phải nói với họ. Bạn bè anh cũng về hết rồi.”
Giọng anh nhẹ bẫng, hàng mi khẽ rủ xuống, trông vừa đáng thương vừa cô đơn.
Trong lòng tôi có chút khó chịu, tự nhiên thấy… thương thương.
Tôi mở chiếc giường gấp bên cạnh ra, giọng lơ đãng: “Nếu anh khó chịu thì cứ nghỉ đi.”
“Em ở đây với anh.”
Dư Vọng thoáng sững người. Trong mắt anh lóe lên một tia sáng, khóe môi cũng khẽ nhếch lên.
“Được.”
Giọng anh nhẹ nhàng, mang theo chút ý cười.
Trong từ “được” có thêm cả chút ấm áp.