Sau khi nhà tôi phá sản, tôi đành phải đi làm… chim hoàng yến cho một ông trùm.
Ngày nào cũng phải giả vờ ngoan ngoãn, nũng nịu, ngọt giọng gọi “anh ơi, anh à”.
Cho đến một hôm, anh ta bắt quả tang tôi…
Lúc ấy tôi đang vác đầu thằng nào đó đập thẳng vào tường.
Ông trùm: “???”
Tôi: “…”
Im lặng mất hai giây, tôi vội nặn giọng nhõng nhẽo:
“Chồng ơi~ là anh ta cứ thích dính đầu vào tường đó chứ em có làm gì đâuuu~”
———————————————————-
Bố tôi trước là đại gia mới phất.
Mẹ thì làm nghề đạo sĩ.
Anh trai thì đang đếm ngược từng ngày để “tiến hoá” thành pháp sư chân chính.
Còn tôi — từng là chị đại khét tiếng của trường cấp hai Trung học Thịnh Dương.
Trường ấy đến giờ vẫn rỉ tai nhau truyền thuyết về tôi.
Cả nhà tôi đúng kiểu “dị nhân hội tụ”.
Thế nên, lúc nghe tin nhà phá sản, tôi cũng chẳng sốc lắm.
Vẫn tung tăng ăn chơi như thường ngày.
Cho đến một hôm, tôi về đến nhà thì thấy cửa chính bị dán niêm phong.
Bố với anh tôi thì đứng ngoài, tay bắt mặt mừng.
Như thể nhà hàng xóm phá sản chứ không phải nhà mình.
“Ôi dào, không ngờ là thật phá sản thật.”
“Ừ, tòa án làm việc cũng nhanh ra phết đấy nhỉ.”
Tôi: “???”
Vừa thấy tôi về, bố tôi reo lên: “Úi giời, bảo bối của bố về rồi này!”
Năm phút sau…
Tôi đứng như trời trồng.
Còn ông bố tôi thì ôm chặt lấy chân tôi, nước mắt nước mũi tèm lem.
“Bảo bối ơi… con cũng đâu muốn quay lại cái thời ba người cắn dở một cái bánh bao đúng không hả?!”
Ờ thì… đúng là không muốn thật.
Nhưng tôi còn muốn giữ cái mạng hơn cơ!
Tôi túm cổ áo ông ấy, nghiến răng ken két:
“Ông bắt tôi đi quyến rũ Trì Diễn, ông còn là người nữa không?!”
Cái tên đó là ai à?
Là đại ca trong giới tài phiệt ở Bắc Kinh, muốn bóp chết tôi chắc còn dễ hơn đập muỗi!
Biết bao cô gái rình rập trèo lên giường hắn, chưa kịp bò đã bị đạp xuống, người còn không ra người.
Giờ ông bắt tôi đi “thả thính” hắn? Muốn tôi chết sớm đầu thai à?!
“Tại sao không để anh con đi?!”
“Ơ con tưởng nó không đi à?! Hai đứa mỗi đứa phụ trách một ông, đối tượng khác nhau thì thuốc cũng khác nhau, hiểu chưa con!”
Tôi: “…”
Cuối cùng thì tôi vẫn phải đi.
Vì cả nhà tôi… chẳng ai biết lo xa là gì. Tài sản bị tịch thu sạch trơn, ba bố con moi hết túi cũng không đủ hai nghìn tệ.
Nghĩ lại mà buồn cười không chịu được.
Thôi thì thà đi quyến rũ Trì Diễn, may ra vớt vát được đồng nào hay đồng nấy.
Biết đâu tổ tiên thương, kiếm được tí tiền “bồi thường tinh thần”.
Bố tôi lần mò đâu được lịch trình của Trì Diễn.
Tối đó, tôi lén lút bẻ khóa, mò vào phòng anh ta như ăn trộm chuyên nghiệp.
Vừa xoay người lại…
Tôi đơ người.
Trong phòng có ít nhất sáu, bảy người. Cả đám quay lại nhìn tôi như thể tôi là con vượn vừa nhảy từ sở thú ra.
Tim tôi nảy lên tận cổ họng, chân tay bủn rủn, mặt cắt không còn giọt máu.
Tưởng ngất luôn tại chỗ.
Trời đất ơi, bố tôi đâu có bảo là có nguyên một đội thế này?!
Tôi cứ tưởng chỉ có một mình Trì Diễn thôi chứ!
Có người hỏi tôi đến tìm ai.
Tôi nuốt nước bọt, cố lấy lại bình tĩnh, đảo mắt quanh phòng như trinh thám tìm nghi phạm.
Không nhận ra ai là “Trì Diễn” cả.
Cắn răng, liều đại: “Tôi tìm Trì Diễn.”
Không khí trong phòng lập tức thay đổi.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về một người đàn ông đang ngồi dựa lưng thư thái trên ghế.
Anh ta nhướng mày, nhìn tôi chăm chú.
Tôi tranh thủ lúc chưa ai nói gì, liếc qua liếc lại đánh giá anh ta vài lượt.
Áo sơ mi trắng xắn tay gọn gàng, cà vạt nới lỏng, đồng hồ sáng loáng trên cổ tay, tay còn lười biếng xoay xoay cái ly rượu.
Nhìn là biết… rất có tiền.
Chắc là đúng người rồi.
Một người ngập ngừng đứng dậy: “Anh Trì, cô này…”
Anh ta phẩy tay, cắt lời: “Lại đây.”
Tôi vội chạy tới, ngồi bịch luôn xuống cạnh anh ta.
Đám còn lại nhìn nhau rồi lục tục đứng lên về hết.
Chớp mắt một cái, chỉ còn lại tôi với Trì Diễn trong phòng bao.
Mà tôi còn đang ăn dở đĩa trái cây cơ!
Giờ chẳng dám nhai tiếp, chỉ biết đặt cái dĩa xuống, nhìn anh ta đầy căng thẳng.
Anh ta cười nhạt: “Không ăn nữa à?”
“Tôi… no rồi.”
“Cô tìm tôi có việc gì?”
Tôi gãi đầu, ngập ngừng.
Chả lẽ nói thẳng là tôi đến xin tiền, mong được bao nuôi?
Lỡ đâu anh ta tưởng tôi điên thì toi.
Phải nói vòng vo cho khéo.
Tôi ngẩng đầu, mắt long lanh đầy chân thành:
“Anh… có thể cho tôi ít tiền không ạ?”
“Muốn bao nhiêu?”
Câu hỏi khó đỡ thật sự.
Từ bé tôi đã nghèo xác nghèo xơ, rồi đùng một cái bố tôi trúng xổ số, cả nhà lên đời không phanh.
Thành ra… tôi chả có tí khái niệm nào về tiền bạc cả.
Nói nhiều thì sợ anh ta lật bàn.
Mà nói ít thì không đủ tiêu.
Tôi dò xét: “Mười vạn… được không?”
Nói xong, còn cố ngó mặt anh ta xem phản ứng thế nào.
Anh ta khẽ cười khẩy.
Nghe tiếng cười mà tim tôi giật thon thót.
Nghĩ đến mấy lời đồn ngoài kia, tôi toát mồ hôi hột, vội chữa cháy:
“Tám vạn cũng được! Không… năm vạn cũng xong!”
Trì Diễn nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói:
“Mộng đẹp nhỉ. Cùng lắm hai vạn rưỡi thôi. Cô tên gì?”
Ơ? Vẫn còn sống?
Mà lại còn được hai vạn rưỡi?
“Phương Thời Nghi.” – Tôi nhanh nhảu đáp.
Anh ta nhíu mày, suy nghĩ vài giây rồi nói:
“Là cái nhà họ Phương mới phá sản tuần trước đúng không?”
Ối giời ơi…
Bố tôi nổi như cồn thế cơ à?!
Tôi đỏ mặt gật đầu, hơi xấu hổ.
Anh ta lấy điện thoại ra, mở giao diện thêm bạn.
“Thương lượng một chuyện nhé?”
Anh ta nói nhiều lắm.
Nhưng tôi chỉ nghe lọt đúng một câu: giúp tôi trả nợ hết cho cả nhà cô, mỗi tháng chu cấp hai mươi vạn.
Không cần nghĩ, tôi gật đầu cái rụp.
Tóm lại là tôi đã câu được cá to.
Ngồi trong căn nhà vừa “giao hàng nguyên đai nguyên kiện”, tôi lặng lẽ nhìn cái khung chat với Trì Diễn trên điện thoại.
Vẫn không hiểu tại sao đời mình lại rẽ ngang sang cái ngã này.
“Đinh đông!” – điện thoại rung một cái rõ khẽ mà tim tôi như muốn rớt ra ngoài.
Tôi mím môi, mắt dán vào cái màn hình như thể nhìn lâu sẽ làm nó bốc cháy được.
Trì Diễn: [Chuẩn bị xong chưa? Tôi qua đón.]
Tôi nước mắt ngắn dài nhắn lại: [Xong rồi.]
Kéo cái vali lạch cạch ra cửa, tôi đứng đó như tượng.
Ba tôi và ông anh quý hóa thì vừa ôm nhau vừa sụt sịt:
– “Con ơi, con làm được rồi! Ba tự hào về con lắm!”
– “Em gái, tối qua anh gửi cho em cuốn Quy tắc vàng của chim hoàng yến, học thuộc hết chưa?”
Tôi đứng đực ra: “…”
Xe Trì Diễn vừa tới, dừng cái kịt ngay trước cổng.
Tôi nặn ra một nụ cười như mếu, lồm cồm leo lên xe.
Chẳng bao lâu, xe dừng trước cái khu chung cư hạng sang giữa lòng thành phố.
Anh ta không xuống xe, chỉ nhàn nhạt nói mã cửa:
– “Em tự vào sắp xếp nhé?”
– “Vâng ạ… Mà nhà anh có chỗ nào cấm không?”
Anh ngẩn người nửa giây, rồi bật cười:
– “Không có. Từ giờ em cũng là chủ nhà rồi. Nghỉ ngơi đi, tối anh qua đón đi dự tiệc.”
Nói xong, anh lái xe đi mất, bảo còn công chuyện phải xử lý.
Tôi xách vali đi lên nhà.
Cũng chẳng phải dọn gì. Nhà sạch bong kin kít.
Thế là tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, lôi ngay cuốn Quy tắc vàng của chim hoàng yến mà ông anh gửi tối qua ra đọc.
Điều 1: Không được đánh kim chủ.
Điều 2: Kim chủ là trời. Làm ơn đừng có bật.
Điều 3: Kim chủ không phải người yêu. Nhớ rõ vai vế.
Điều 4: Miệng thì phải ngọt, còn trên giường… thì phải biết điều.
Đọc xong mà tôi vừa buồn cười vừa thấy mình đúng là đi làm… chim hoàng yến thật rồi còn gì nữa!
Nhà vắng tanh, chẳng có ai.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi bẹp xuống ghế, thừ người ra.
Trì Diễn bảo nhờ tôi mà hôm qua thoát khỏi mấy cô nàng lắm chuyện, nên mới đồng ý trả nợ cho nhà tôi.
Xong còn đề nghị “thiết lập mối quan hệ hợp tác lâu dài”.
Mấy cái tiệc tùng xã giao ấy hả? Tôi sẽ đóng vai “bạn gái đi cùng”.
Rồi sau đó… thì thôi ở chung cho tiện.
Cũng đúng, đã nhảy xuống thì bơi cho trót.
Tôi ngồi bật dậy, hít một hơi thật sâu: “Không được đùa nữa. Phải nghiêm túc nghiên cứu lại cuốn ‘Cẩm nang nuôi chim trong lồng’ này!”
Trời sẩm tối. Trì Diễn nhắn:
[Xuống đi.]
Tôi chạy xuống cầu thang, dép lê va vào bậc kêu lóc cóc lạch cạch như trống trận.
Từ lúc thay cái váy dạ hội tới lúc đặt chân vào hội trường, tôi run như cầy sấy.
Đời tôi lần đầu bén mảng đến mấy chỗ sang chảnh thế này.
Tay thì nắm chặt tay áo vest của Trì Diễn, siết đến mức cái áo hàng hiệu sắp thành giẻ lau.
Trì Diễn mỉm cười, vỗ vỗ tay tôi như dỗ trẻ con.
“Thả lỏng đi.”
“Ờ…” – tôi đáp mà cổ họng khô khốc.
“Thế gọi tôi là gì nào?”
Tôi đứng sững lại, đầu vang lên tiếng ba tôi tru tréo:
“Con ơi, từ giờ nhà mình sống chết gì cũng phải dựa vào cậu Trì đấy! Đừng có dại dột mà chọc giận nó!”
Chưa hết, lại nhớ đến mấy dòng tin anh trai tôi gửi ban sáng:
“Miệng phải ngọt như kẹo mút. Nhớ chưa?”
Trong một giây lú lẫn, tôi lỡ miệng thốt ra:
“Chồng yêu?”
Nói xong tôi chỉ muốn độn thổ, tự tát mình mấy phát cho tỉnh.
Ngẩng mặt lên thì thấy ánh mắt Trì Diễn lóe lên một tia cười khó hiểu.
Thế là tôi càng được đà, gọi liền tù tì:
“Chồng yêu~ Chồng yêu~~”
Lúc đầu còn thấy xấu hổ, nhưng nói nhiều lại thành quen.
Tiệc tùng diễn ra trơn tru.
Mỗi lần có em nào bạo gan mon men lại gần Trì Diễn, tôi lập tức dội thính:
“Chồng ơi~”
Hiệu quả hơn cả thuốc xịt muỗi. Ai nấy lặng lẽ rút lui.
Trì Diễn vừa cười vừa khen tôi nhập vai quá đạt.
Sau đó móc ví chuyển thêm cho tôi năm chục triệu.
Quá đã!
Nhưng tới đêm thì tôi bắt đầu thấy hoang mang nhẹ.
Căn hộ này của Trì Diễn to thì to thật, nhưng chỉ có đúng một phòng ngủ chính.
Mà trong sách làm chim hoàng yến đâu có chỉ vụ ngủ ở đâu đâu?
Tôi lò dò đến trước cửa phòng anh, nhẹ nhàng gõ cửa:
“Anh ơi…”
“Vào đi.”
Tôi vừa đẩy cửa ra thì…
Trời đất ơi.
Cơ bụng! Cơ ngực! Rõ mồn một như tấm bản đồ thế giới.
Tôi giật nảy người, đóng cửa cái “rầm”.
Wow.
Hóa ra Trì Diễn mới tắm xong.
Tóc còn nhỏ nước tong tong, theo từng múi cơ chảy xuống rồi biến mất trong cái khăn quấn hờ hững.
Mặt tôi nóng ran như nướng bánh đa.
Trì Diễn mở cửa lại, hỏi giọng bình thản như không có chuyện gì:
“Có việc gì vậy?”
Tôi cúi đầu, nói bé như muỗi:
“Tối nay… em ngủ ở đâu ạ?”
Anh im mấy giây, rồi đột nhiên tiến sát lại.
Từng bước một, dí tôi vào sát tường.
Giọng anh có vẻ khoái chí:
“Gọi tôi là chồng rồi… em nghĩ là ngủ đâu?”
Tôi suýt nữa bị cơ ngực của anh táp vào mặt.
Mặt đỏ như gấc, tôi phải tự dằn lòng:
“Không được đánh kim chủ… không được đánh kim chủ…”
“Biết rồi!!” – Tôi gào khẽ một tiếng, đẩy anh ra rồi chuồn thẳng.
Chuồn nhầm hướng.
Chạy một mạch vào phòng phụ, đóng cửa cái rầm, tim vẫn đập thình thịch.
Nhưng mà… hình như ý Trì Diễn là bảo tôi ngủ ở phòng anh…
Nửa đêm.
Tôi lén lút bò ra, đi như ăn trộm mò vào phòng anh.
Không hề hay biết có ánh mắt nào đó trong bóng tối đang lấp lánh đầy gian xảo.
Vừa ngồi xuống mép giường.
Bộp! – tay bị kéo mạnh, cả người tôi đổ nhào vào lòng Trì Diễn.
Hương thơm quen thuộc của anh bao trùm lấy tôi.
Giọng nói trêu chọc vang bên tai, khàn khàn:
“Tưởng em không dám sang cơ.”
Tôi nuốt nước bọt cái ực.
“Ai bảo em không dám?”
Thấm thoắt cái đã mấy tháng trôi vèo.
Tôi nhận ra một điều: Làm chim hoàng yến của anh Trì Diễn… đúng là sướng như tiên.
Anh ý cứ như cái máy rút tiền biết đi, chỉ cần gọi khẽ một câu “chồng ơi~” là tiền rơi lả tả như lá mùa thu.
Mỗi tội… cái khoản kia thì hơi vất.
Mới đêm qua suýt nữa thì hồn bay phách lạc vì bị anh hành cho tóe khói.
Anh Trì hôn nhẹ lên trán tôi, nhỏ nhẹ bảo:
“Nếu thấy mệt thì cứ ngủ thêm tí nữa.”
Tôi rên ư hử trong chăn, lò dò đưa tay ra, tóm lấy cái áo sơ mi của anh, rồi chỉnh lại cái cà vạt đang lệch bên nọ, xệch bên kia.
“Cấm được tháo ra đấy nhé, cứ để nguyên như này mà đi làm. Tối về mà em thấy nó có nếp gấp nào sai sai là anh ăn đủ với em luôn.”
Nói xong, tôi lại chui tọt vào chăn trốn mất dạng.
Cái cà vạt kia mà nhìn qua, đúng là chả hợp tí gì với phong thái tổng tài lạnh lùng của anh nhà.
Thế mà anh vẫn cười cười, lôi tôi từ trong chăn ra hôn cái rõ kêu:
“Em càng ngày càng hư ra rồi đấy nhé.”
Tôi hừ mũi:
“Muốn thắt lại cho tử tế à? Chuyển khoản đi.”
Anh Trì không nói nhiều, chuyển cái rẹt cho tôi mười vạn.
“Cô vợ mê tiền.”
Nghe thấy tiền ting ting vào tài khoản, tôi sung sướng chỉnh lại cà vạt cho anh tử tế hẳn hoi, đâu ra đấy.
Sau màn “thu phí” bằng nụ hôn sáng sớm, anh đi làm.
Còn tôi thì cứ thế nằm ườn ra giường đến gần trưa mới lết được dậy.
Lấy lại sức xong, tôi mò vào phòng gym, đấm liền hai bài quyền cho giãn gân cốt.
Phê thật sự!
Dạo gần đây, tôi đã học được bí kíp sinh tồn của một con chim hoàng yến chính hiệu:
Nũng nịu có chừng mực, mới giữ được độ đáng yêu.
Cái anh Trì ngoài lạnh trong ấm kia, mê mẩn kiểu này lắm cơ!
Một ông kim chủ to đùng, mà tôi nắm gọn trong lòng bàn tay như bóp bánh bao.
Chỉ tội mỗi cái họng.
Ngày nào cũng phải uốn lưỡi ngọt như mía lùi, diễn giọng bánh bèo muốn khản cả cổ. Viên ngậm bảo vệ thanh quản tôi xơi hết mấy hộp rồi còn đâu!
Hôm đó, anh Trì Diễn bảo tối không về ăn cơm.
Thế là tôi cũng tranh thủ… nghỉ phép không lương.
Rủ con bạn thân lâu ngày không gặp đi xõa tí cho đỡ bí bách.
Trong quán bar, đèn nhấp nháy xanh đỏ tím vàng loạn hết cả lên.
Bạn tôi nâng ly, nheo mắt hỏi:
“Thế giờ cậu là bạn gái chính thức của anh ta rồi à?”
Tôi nghiêm mặt, ra chiều nghiêm túc:
“Trong cái giới đó, không có chuyện bạn gái đâu. Gọi là… ‘người đi theo’ cho sang mồm.”
Bạn tôi há hốc mồm:
“Thế tức là cậu theo anh ấy thật rồi?”
“Ừ thì… theo. Nhưng mà là theo kiểu có điều kiện!”
Hai đứa ngồi buôn chuyện trên trời dưới biển, nói mãi nói mãi… cuối cùng cũng vòng về chủ đề quen thuộc: Trì Diễn.
Bạn tôi nhìn tôi, thở dài đánh sượt:
“Thời Nghi này… cậu gọi ‘chồng ơi chồng à’ suốt thế, liệu có khi nào lại thành thật lòng không đấy?”
Tôi khựng người mất nửa nhịp.
Trong lòng tự dưng dội lên cái cảm giác kỳ kỳ.
Nhưng ngay sau đó tôi bật cười, phẩy tay xua đi như đuổi ruồi:
“Thôi đi bà ơi, tôi tỉnh lắm. Theo anh Trì chỉ vì tiền thôi, mấy cái kia tôi không dính dáng đâu!”
… Chỉ có điều, câu cuối cùng lại nhỏ dần như gió lướt qua.
Mà tôi đâu có biết, ngay sau lưng tôi không xa, có một người cũng đang im lặng hẳn.
“Thế thôi, cũng muộn rồi, mình về nhé?”
“Ừa.”
Bạn tôi đeo túi, vừa đi vừa lục lạo… rồi giật nảy người hét lên:
“Chết cha! Túi của tớ đâu rồi?!”
Tôi bật dậy ngay tắp lự, đảo mắt nhìn khắp quán.
Ngay tức khắc, có một bóng người lén lút lọt vào tầm ngắm.
Tôi nhíu mày, lách qua đám đông mà tiến lại gần.
Thấy động, kẻ đó quay đầu bỏ chạy.
Tôi cũng chẳng vừa, lao theo như ma đuổi.
Chạy một mạch tới tận ngõ cụt, dồn hắn sát vào tường.
Tên trộm quýnh quá, móc ra một con dao gọt hoa quả, gào lên:
“Con đàn bà chết tiệt!”
Ơ kìa, được rồi, bà đây cho mày biết tay!
Tôi tung cú đá thẳng mặt – bay luôn!
Cười chết mất, tưởng hồi cấp 3 làm chị đại chỉ để cho vui chắc?
Tôi khom người, hạ khuỷu tay, vài ba miếng là vật được hắn dán chặt vào tường như tem thư.
Tên đó còn cố vùng vẫy, mồm cứ phun mấy lời tục tĩu như chó sủa.
Tôi túm lấy đầu hắn, dúi thẳng vào tường.
“Còn nói bậy thêm câu nào nữa, bà đây vặt lưỡi mày làm chổi quét nhà luôn đấy!”
Đúng lúc đang định ra dáng cool ngầu, vuốt tóc làm kiểu một cái cho ngầu…
Thì chợt nghe thấy tiếng gọi đầy hoảng hốt:
“Phương Thời Nghi!!”
Tôi quay lại, đang định nhe răng cười một cái “ngầu lòi”…
Thì bắt gặp ánh mắt chết trân của anh Trì Diễn đang đứng ở đằng sau, mặt cứng đờ như tượng đá.
Tôi: “Ơ…”
Bầu không khí bỗng lạnh như băng.
Tôi lén liếc tay mình – vẫn đang đè cổ tên trộm như thể chuẩn bị bẻ gãy.
Nhìn kiểu gì cũng không giống gái ngoan.
Tôi gượng gạo cười hai tiếng, rút giọng ngọt như kẹo kéo:
“Chồng ơi~ em thề đấy, tại hắn cứ thích dính đầu vào tường chứ em có làm gì đâu~”
Anh Trì Diễn sải chân đi tới, mặt nặng như đá đè.
Phía sau bảo vệ với mấy anh công an cũng bắt đầu lục tục kéo đến.
Tôi liền lặng lẽ buông tay, giấu vội bàn tay còn dây máu ra sau lưng, cắm mặt chùi chùi vào ống quần.
Trì Diễn không nói nửa câu, nắm tay tôi kéo đi xềnh xệch như dắt con trộm vặt về đồn.
Tôi ngoái lại ra hiệu mắt với con bạn thân, ý bảo: “Tao sống được, không sao đâu!”
Lên tới xe, chưa kịp thở thì anh lôi mấy tờ khăn ướt ra, cúi đầu lau tay cho tôi, lau đi lau lại như lau tượng.
Tôi nhe răng:
“Chồng ơi, em có sao đâu, lau mãi thế…”
Anh vẫn cắm cúi, không thèm đáp nửa lời.
Tôi nuốt nước bọt, quyết định bật chiêu làm nũng:
“Chồng ơi, thế sao tự dưng anh lại mò đến đây thế?”
“Đi ngang.”
“Ồ ồ, chồng ơi, anh…”
Chưa kịp oang oang xong câu thì bị anh lấy tay bịt mồm lại.
Anh nhìn tôi chằm chằm, mắt thì đỏ hoe, mà giọng thì gằn lại, nghe như vừa giận vừa muốn khóc:
“Phương Thời Nghi, em không có gì muốn nói với anh à?”
Tôi chột dạ. Mặt cứng đờ. Tim đập thình thịch.
Nói cái gì bây giờ?
Tôi cắn môi, chớp mắt lia lịa như con mèo con, chơi chiêu “đáng yêu vô đối”.
Kết quả? Bị bịt luôn cả mắt.
Tôi: “…”
Ơ kìa? Gì đây?
Không lẽ anh giận vì tôi bắt trộm?
Làm gì mà căng thế, tôi còn chưa gãy cái móng tay nào cơ mà!
Tôi giơ tay gỡ tay anh ra, len mấy ngón tay mình vào lòng bàn tay anh, giọng ngọt như mía lùi:
“Chồng ơi… anh giận em thật đấy à?”
Anh nhìn tôi một lúc, rồi quay mặt đi chỗ khác.
Yết hầu anh khẽ động, trông như cố nuốt gì đó vào bụng.
Cuối cùng rút tay ra, lạnh lùng phán:
“Về nhà.”
Tôi nhìn bàn tay mình trống trơn, tự dưng thấy như mất đồ.
Rõ ràng là giận rồi!
Trên đường về, bác tài lái xe.
Anh Trì thì ngồi ghế sau, nhắm mắt giả vờ ngủ, không thèm liếc tôi cái nào.
Tôi thì cứ nhìn trộm anh mãi.
Chẳng lẽ… anh đang sốc vì con chim hoàng yến anh nuôi lại mọc vuốt hóa thành chim ưng mất rồi?
Tiêu hóa không nổi?
Ừm… nghe cũng hợp lý.
Tôi bắt đầu lục người tìm kiếm, cuối cùng moi ra được một vết trầy be bé trên mu bàn tay, gần lành rồi nhưng vẫn còn đỏ.
Liền dí thẳng lên mặt anh:
“Ui da, đau quá cơ!”
Y như lập trình sẵn, anh lập tức mở mắt, hốt hoảng:
“Bị thương à? Đâu?!”
Tôi chìa tay ra khoe vết thương to đúng cỡ hạt gạo.
Anh nhìn một cái… rồi lại nhắm mắt luôn.
Về đến nhà, anh Trì không thèm hé răng nửa lời, cắm đầu đi thẳng vào nhà tắm.
Tôi tranh thủ nhắn ông anh ruột xin chiêu.
Ổng gửi ngay cái tài liệu nghe tên đã thấy tấu hài: “108 cách dỗ kim chủ – bản full không che.”
Mẹ ơi, đọc mà đỏ cả mặt, tim đập như trống làng chiều 30 Tết.
Tôi lướt vội, chọn ngay chiêu nhẹ nhàng dễ nuốt nhất.
Lén vào tủ đồ của Trì Diễn, lôi một cái sơ mi trắng ra mặc, cài khuy hờ hững, cố tạo cảm giác “vô tình nhưng đầy tính toán”.
Đúng lúc đó, anh cũng tắm xong, mở cửa bước ra, hơi nước còn bốc nghi ngút như hấp chín người.
Anh vừa lau đầu, vừa nói mà mặt tỉnh bơ như không có gì:
“Tôi vào thư phòng làm tí việc…”
Chưa kịp dứt câu, mắt anh lia trúng tôi.
Bộ dạng tôi lúc này: tóc rối nhẹ, áo sơ mi rộng thùng thình, chân trần đứng giữa phòng như thể đóng quảng cáo nước hoa.
Thế là anh đứng đơ ra, thở cái khì.
Tôi liếm môi một cái, từ từ bước lại gần.
Mới đi được vài bước thì bị anh tung khăn tắm ra, quấn chặt như cuốn giò.
Giọng anh bật ra qua kẽ răng, nghe rõ từng chữ:
“Phương. Thời. Nghi!”
Tôi tròn mắt: “Ơ kìa, gì thế?”
“Em…”
Anh chẳng thèm nói thêm, nhấc bổng tôi lên, quẳng cái “bịch” xuống giường như quăng bao gạo, rồi kéo chăn trùm thêm phát nữa.
Quát như giận cả thế giới:
“Tối nay, ngủ! Một! Mình!”
Nói xong quay ngoắt đi thẳng, cửa thư phòng đóng cái rầm rung cả cửa kính.
Tôi bị bọc chăn như con sâu mù, lăn qua lăn lại mãi mới thò được đầu ra, thở như cá lên bờ.
Ngồi bẹp trên giường, mặt ngẩn ra.
Rõ ràng là Trì Diễn giận thật rồi.
Cơ mà… có cần căng thế không?
Tôi có đánh người tốt đâu, rõ ràng là đập tên trộm!
Thế mà quay ra giận tôi?
Nghĩ mà tủi thân hết cả lòng dạ.
Tôi ủ rũ bò khỏi giường, lạch bạch xỏ dép, định đi kiếm bộ đồ ngủ.
Vừa đi được mấy bước, chưa kịp nhấc cái áo thì…
Bị ôm ngang lưng nhấc bổng lên như bế bao gạo!
Tôi còn chưa kêu á xong đã bị ném ngược lại lên giường cái phịch.
Một thân người cao lớn, nóng hừng hực đè lên ngay sau đó.
Tôi vừa định vùng vằng thì nhìn thấy mặt Trì Diễn – môi vẫn mím chặt, mặt vẫn nghiêm, mà mắt thì… cháy như than hồng.
Suýt nữa tôi phì cười.
Thôi, cho anh cái bậc mà bước xuống.
Tôi vòng tay qua cổ anh, giọng ngọt như chè tổ yến:
“Chồng ơi~ đừng giận nữa mà~ yêu yêu cái nào~”
Anh không đáp lời. Thay vào đó, một nụ hôn mạnh mẽ đột ngột, như muốn vỡ òa tất cả những cảm xúc không thể nói ra. Lưỡi anh nhẹ nhàng mơn trớn môi tôi, làm tôi không thể nào phản kháng, không thể không đáp lại.
Giữa lúc mơ màng, tay anh chống hai bên, hơi thở phả thẳng lên mặt tôi:
“Phương Thời Nghi… em có yêu anh không?”
Tôi rên khẽ một tiếng.
“Yêu anh nhất luôn đấy~ chồng ơi~”
Chưa kịp nũng nịu hết câu, đã bị anh đưa tay bịt miệng lại.
Mắt Trì Diễn vẫn còn vương chút gì đó rất… nguy hiểm, nhưng vẻ mặt thì lạnh tanh.
“Không được gọi là chồng. Gọi tên tôi.”
Tôi tròn mắt ngơ ngác: “Ơ?”
Chẳng hiểu gì sất, nhưng thôi, chiều nốt.
“… Trì… Trì Diễn.”
Thấy có vẻ hơi khô, tôi thêm luôn tí tình cảm cho có đầu có cuối:
“Em yêu anh. Yêu Trì Diễn nhất trần đời.”
Câu thứ hai chưa kịp thấm vào tim anh thì tôi đã bị anh đè xuống, thân thể cao lớn phủ trùm lên tôi như muốn nuốt trọn lấy.
Tôi nằm ngửa trên tấm ga giường trắng muốt, mắt chớp liên tục dưới ánh đèn vàng dịu như bị thôi miên. Cả người run lên khi Trì Diễn cúi xuống, thân thể rắn chắc áp sát lấy tôi, hơi thở anh phả lên da tôi như một làn gió nóng ẩm, vừa đốt vừa khiến tôi lịm người.
Anh không hôn tôi như những lần trước — không nhẹ nhàng, không dò hỏi. Nụ hôn lần này như một trận lũ tràn tới sau cùng, nhấn chìm mọi sự kháng cự. Lưỡi anh luồn sâu, quấn lấy tôi, như muốn kéo cả linh hồn ra ngoài, khiến tôi chỉ còn biết cong người lên, thở dốc.
Áo ngủ bị đẩy lên quá ngực từ lúc nào. Bàn tay anh trượt từ cổ xuống dưới, không một chút ngập ngừng. Đầu ngón tay như có điện, chạm đến đâu, cơ thể tôi co rút đến đó.
Anh nắm lấy cổ tay tôi, ghì lên đầu giường, môi anh lướt từ cổ xuống giữa ngực, dừng lại ngay nơi khiến tôi run rẩy. Mỗi một cái chạm của anh đều không vội vã, nhưng cũng không cho tôi kịp thở.
““Gọi tên tôi.” Giọng anh khàn khàn ngay bên tai, trầm thấp, quyến rũ đến chết người.
Tôi nức nở, mắt mờ nước: “Trì… Diễn…”
Anh cười nhẹ, rồi bất ngờ siết lấy eo tôi, nâng nửa người dưới tôi lên. Động tác đó vừa thành thục vừa áp đảo, khiến tôi chẳng kịp kêu thành tiếng. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm — như một con sói săn được con mồi sau một đêm dài đói khát.
Tôi vừa gọi tên anh thêm một lần nữa thì cả thế giới như vỡ tung. Mọi suy nghĩ bị xé toạc bởi chuyển động đầy lực đạo và ám ảnh. Cơ thể tôi bị đẩy vào nhịp điên cuồng ấy, gắn chặt lấy anh như hai mảnh ghép sinh ra để cắn khít lấy nhau.
Mỗi cú nhấn đều khiến tôi nghẹn lại, tiếng rên vỡ vụn thành những mảnh nhỏ, hòa vào tiếng ga giường sột soạt và nhịp thở gấp gáp của anh. Da thịt va vào nhau nóng bỏng, đầy mồ hôi, dính chặt lấy nhau như không còn lối thoát.
Tôi bám lấy bờ vai anh, gọi tên anh, loạng choạng giữa tiếng thở đứt quãng và khoái cảm trào dâng không thể chống cự.
“Trì Diễn… Trì Diễn… em chịu không nổi…”
Anh cúi xuống, hôn tôi thật sâu như muốn khóa tất cả tiếng rên đó lại trong miệng mình. Mồ hôi từ thái dương anh nhỏ xuống cổ tôi, nóng hổi. Lồng ngực anh ép sát tôi, từng nhịp tim đập mạnh của anh khiến cơ thể tôi rung lên như hồi chuông báo động cuối cùng trước khi tất cả sụp đổ.
“Chịu không nổi thì nhớ cho rõ…” Anh rít lên bên tai tôi, giọng trầm tối, gằn từng tiếng. “Là anh khiến em như thế này. Là Trì Diễn.”
Anh siết lấy tôi, cả người tôi cong lên, như muốn thoát ra, nhưng lại bị nhấn chìm lần nữa trong thứ khoái cảm chói lòa, vỡ tung. Tôi nức nở không thành tiếng, toàn thân run rẩy trong vòng tay anh
Tôi tưởng mình đã vỡ tan. Nhưng Trì Diễn thì chưa dừng lại.
Cơ thể tôi vừa buông lơi trong cơn bùng nổ đầu tiên, anh đã siết chặt lấy eo tôi, giữ nguyên bên trong, rồi kéo tôi trở lại cơn sóng thứ hai — lần này nhanh hơn, mãnh liệt hơn, và hoàn toàn không có chỗ cho phản kháng.
Tôi khóc. Không biết vì đau, vì sợ hay vì sung sướng đến mức tim như nghẹn lại. Mỗi cú va chạm như chọc thẳng vào điểm yếu sâu nhất của tôi, khiến tôi co giật từng đợt, không kiểm soát nổi tiếng rên vỡ vụn lẫn trong tiếng anh gằn tên tôi bằng giọng khản đặc.
Tay tôi bấu lấy lưng anh, cào xước da anh nhưng anh không rút lại, ngược lại càng ghì tôi sát vào hơn, hông anh chuyển động dồn dập, như muốn khắc sâu dấu ấn của anh đến tận xương tủy.
“Trì… Diễn… Em…” Tôi nấc nghẹn, đầu óc quay cuồng trong sương mù. Tôi không biết mình đang cầu xin anh dừng lại hay xin anh đừng bao giờ buông ra.
Anh cúi xuống, cắn nhẹ lên vành tai tôi, giọng nghèn nghẹn như gầm gừ:
“Không được quên cảm giác này. Em là của anh… cả người, cả linh hồn.”
Tôi không thể nói gì nữa. Cơ thể tôi đang bị kéo lên đến giới hạn tiếp theo, không còn chỗ để trốn tránh hay suy nghĩ. Những cơn run rẩy trở nên mất trật tự, như cơn sốt lạ xé nát lý trí. Lần thứ hai tràn đến dữ dội như lửa liếm vào ngực — tôi chỉ còn biết cong người lên, miệng há ra không phát nổi âm thanh, ánh nhìn mờ nhòe vì nước mắt, và trái tim như bị bóp chặt trong một khoảnh khắc tuyệt đối không thực.
Anh giữ tôi như thế — hoang dại, sở hữu, không còn là Trì Diễn thường ngày lạnh lùng kiềm chế nữa, mà là một phiên bản trần trụi nhất, bản năng nhất của anh. Và tôi, cũng không còn là tôi.
Chúng tôi hòa vào nhau — đứt đoạn, rối loạn, sống còn — như thể nếu buông tay ra, cả hai sẽ tan biến.
Xong xuôi, tôi mệt rũ như con cá rô nằm phơi nắng.
Tựa đầu vào ngực anh, để mặc anh ôm, vừa ôm vừa… nắn nắn, bóp bóp.
Đang lim dim chuẩn bị sang thế giới bên kia, thì…
Cái tai tôi bị cắn đánh chụt một phát!
Tôi giật mình tỉnh cả ngủ.
Giọng Trì Diễn thì khàn đục như radio bắt sóng kém, mà lại thì thầm ngay bên tai:
“Phương Thời Nghi… nếu anh phá sản, em còn yêu anh không?”
Tôi mơ màng lắm rồi, nhưng nghe đến câu đó vẫn còn kịp lật tay lên sờ sờ anh một cái, giọng lè nhè:
“Chồng đừng phá sản nha~…”
“Ha.”
Hôm sau.
Tỉnh dậy đã thấy bên kia giường lạnh ngắt như chưa từng có ai nằm.
Tôi lồm cồm bò dậy, vừa đi vừa xoa cái eo đau như bị giằng xương.
Xỏ dép lẹp xẹp vào nhà tắm.
Vừa nhìn vào gương, tôi suýt nữa thì hét toáng.
Mẹ ơi, cái kim chủ nhà mình chắc hôm qua bị trúng gió mất rồi!
Trên người tôi chi chít mấy cái dấu đỏ, tím, xanh… trông chẳng khác gì tranh trừu tượng. Mà công nhận, cũng… đẹp, theo kiểu kỳ quặc.
Tôi vội thay cái áo cao cổ cho kín đáo, tránh người ta lại tưởng tôi đi đánh lộn về.
Bước ra ngoài tìm đồ ăn.
Dì Lưu – chuyên phụ trách ba bữa ăn – đã dọn sẵn mâm cơm. Tôi ngồi xuống, lười chảy thây, múc từng thìa cháo nguội mà lòng như có cái gì đó thiếu thiếu.
Cầm điện thoại lên lướt một lúc.
Chợt nhận ra — hôm nay Trì Diễn chưa chuyển tiền cho tôi!
Rõ ràng nói mỗi tháng chu cấp hai mươi vạn. Mà thực tế, lần nào cũng bắn nhiều gấp chục lần, kiểu có tiền là bắn. Tính ra một tháng cũng phải ngót nghét hai triệu.
Hôm qua còn vận động mạnh như thế cơ mà…
Thế mà hôm nay lại im thin thít! Không một xu dính ví!
Tự nhiên trong đầu lại văng vẳng cái câu hỏi tối qua anh nói:
“Phương Thời Nghi, nếu anh phá sản, em còn yêu anh không?”
Tôi cứng người.
Thôi chết cha rồi!
Chả nhẽ Trì Diễn phá sản thật?!
Cả ngày hôm đó lòng như lửa đốt, thấp thỏm không yên. Chỉ mong đến tối cho anh về nhà.
Cuối cùng cũng thấy bóng anh bước qua cửa.
Với tư cách chim hoàng yến chăm chỉ của gia đình, tôi lập tức nhào ra, dịu dàng đón lấy cái áo vest anh vừa cởi:
“Chồng ơi, hôm nay vất vả rồi nha~”
Anh chỉ “Ừ” một tiếng rồi đi thẳng, mặt lạnh như kem đánh răng để trong tủ đá.
Tôi thấy tim mình rơi bịch một cái xuống đất.
Cố kéo tay anh lại, vừa lôi vừa nịnh:
“Chồng ơi, nay dì Lưu nấu bao món ngon lắm đấy!”
Anh gạt tay tôi ra, đi thẳng lên tầng, ném lại một câu gọn lỏn:
“Anh ăn ở công ty rồi, em ăn đi.”
Tôi đứng đơ giữa phòng khách như cây cột điện mùa bão.
Xong đời rồi…
Tối đó, tôi lượn qua lượn lại trước cửa thư phòng như ma đói, do dự mãi mới quyết định xông vào.
Không nói không rằng, ngồi phịch luôn lên đùi anh.
“Chồng ơi, anh thấy hình như anh quên gì đó rồi đúng không?”
Trì Diễn liếc tôi, giọng lạnh tanh:
“Cuối cùng cũng nhớ ra rồi à?”
“Nhớ nhớ!” — tôi gật đầu như gà mổ thóc.
Thấy anh hé miệng, tôi hớn hở chờ đợi.
Hai đứa đồng thanh:
“Tí nữa chuyển tiền nhé!”
“Hôn chào buổi sáng!”
Tôi: “Hả?”
Anh cũng: “Hả?”
Hai đứa nhìn nhau, cả hai đều mắt tròn xoe như thấy ma.
Tôi nhanh hơn một bước, ôm chặt mặt anh rồi hôn “chụt” một cái thật rõ to.
“Đúng rồi, đúng rồi, là hôn chào buổi sáng đấy!”
Trì Diễn bóp cằm tôi, tức đến nỗi mạch máu trên trán nhảy nhót như cái trống.
Nghiến răng ken két:
“Phương Thời Nghi! Em đúng là chỉ yêu tiền của tôi thôi!”
“Làm gì có!”
Tôi chu môi dài tận hai mét, cố gắng hôn anh thêm một cái nữa.
“Chồng yêu~ hun hun!”
Anh nhanh như chớp bịt miệng tôi lại, rồi túm lấy cổ áo tôi, quăng tôi ra khỏi thư phòng như quăng cái bao tải.
Anh tựa vào khung cửa, mặt tối như đất.
“Phương Thời Nghi, ngoài hai mươi vạn cố định mỗi tháng, tôi sẽ không chuyển thêm một xu nào nữa.”
Thật là ki bo mà, chỉ có mỗi hai mươi vạn thôi mà đã kêu gào.
Tối hôm đó, tôi lại chủ động “hiến thân”.
Người ta bảo rồi, một lần không “tiêu” được lửa giận thì hai lần, không thì ba lần!
Nhưng mà Trì Diễn cứ như sư thầy nhập định vậy, chẳng thèm để ý đến tôi.
Dù tôi có gợi ý cách nào đi chăng nữa, anh vẫn không lay chuyển.
Mà thật ra cũng không hẳn là không lay… có vài chỗ vẫn có dấu hiệu “lay động” đấy chứ.
Chỉ là anh không chịu “dính vào”.
Cả vành tai lẫn cổ đều đỏ bừng như sắp cháy đến nơi, mà vẫn ôm gối che ngang bụng, chẳng động đậy.
“Phương Thời Nghi! Dù em có thế này… hay thế kia… đứng trước mặt tôi, tôi cũng không mắc lừa đâu!”
Nói xong, anh lại phóng vào thư phòng, đóng cửa lại cái rầm.
Tôi thì nằm đơ trên giường, vừa tức vừa buồn cười.
Chưa bao giờ tôi bị người ta ghét đến thế.
Hôm sau.
Tôi phát hiện áo lót của mình nằm gọn trong thùng rác ở thư phòng, trong khi rõ ràng tôi đã giặt sạch sẽ rồi phơi ở ngoài ban công.
Cái tên ngoài lạnh trong nóng chết tiệt!
Giờ tôi phải xem anh có thể nhịn tới mức nào!
Mấy chuyện khác tôi không chắc, nhưng nếu nói về vụ trị Trì Diễn thì tôi cũng có chút bản lĩnh.
Ngày nào tôi cũng đổi chiêu dụ dỗ anh.
Tấn công tinh thần, tấn công thể xác, tấn công sinh lý.
Tất cả chiêu trò đen tối nhất tôi đều lôi ra.
Có bao nhiêu lần anh gần như gục ngay trên người tôi, điện thoại chuyển khoản đã gõ xong cả mật khẩu rồi!
Vậy mà… vẫn chẳng có gì xảy ra hết.
Tôi: “?”
Rốt cuộc là tháng này anh thật sự chỉ cho đúng hai mươi vạn thôi à?!
Từ lúc giàu có quay lại nghèo, đúng là khổ không chịu nổi!
Hôm đó.
Bạn thân gọi tôi ra ngoài, bảo có chuyện lớn cần bàn.
Vẫn là quán bar quen thuộc, chỗ tụ tập của chúng tôi.
Cô ấy lôi điện thoại ra, mở một tấm ảnh.
“Đây là Trì Diễn mà cậu nói đúng không? Tớ thấy trên vòng bạn bè, càng nhìn càng thấy quen quen.”
Tôi chau mày.
Đúng là Trì Diễn.
Trong ảnh, hai người kia đứng rất thân thiết.
Chắc ai nhìn vào cũng nghĩ không phải chuyện đơn giản đâu.
Bạn thân nhìn sắc mặt tôi một lúc.
“Bảo bối à…”
“Biết rồi.”
Tôi cố gắng làm giọng nghe bình tĩnh nhất có thể.
“Trì Diễn chỉ là kim chủ của tớ thôi, chỉ có chuyện tiền bạc chứ không có chuyện tình cảm.”
Ước gì ngực không nặng như có hòn đá đè lên, thì tôi nói có thể tin hơn.
Tôi ngửa đầu, dốc cạn ly rượu trong tay.
Vị đắng lan tỏa từ cuống lưỡi.
Tôi uống hết ly này đến ly khác.
Cứ như thể uống nhiều vào sẽ rửa trôi được cái vị chua chát đang nghẹn trong cổ họng.
Lúc bạn thân gọi xe đưa tôi về, trời đã khuya lắm rồi.
Tôi say, nhưng chưa đến mức quên mất đường về.
Lảo đảo nhập mật khẩu mở cửa.
Ánh đèn sáng choang trong phòng khách làm tôi phải nheo mắt lại.
Trì Diễn đứng đó, mắt đỏ hoe.
“Cô còn biết đường về à!”
Cũng đúng thôi.
Từ lúc làm chim hoàng yến đến giờ, tôi chưa bao giờ về muộn.
Ngày nào cũng phải ở nhà đợi anh tan làm.
Giờ nghĩ lại, chắc công việc này… cũng đến hồi kết rồi.
Tôi hừ một tiếng: “Liên quan gì tới anh?”
Trì Diễn đỡ lấy tôi, cơ thể mềm nhũn như một miếng bún, giọng nói anh mang theo sự sụp đổ khó nhận ra.
“Phương Thời Nghi, đến giả vờ cô cũng không thèm diễn nữa à?”
“Đúng!”
Tôi vung túi xách ném thẳng vào ngực anh.
Bốn góc cứng của cái túi đập vào người anh, chắc cũng đau lắm.
Tôi buông xuôi hết tất cả:
“Tôi không diễn nữa!”
Yết hầu Trì Diễn khẽ động.
Tay anh ôm lấy tôi, siết chặt như ôm chặt cả nỗi đau, không buông ra một chút nào.
Hình như có gì đó ấm ấm rơi xuống mặt tôi.
Tôi chẳng buồn nghĩ thêm.
Buồn ngủ quá rồi.
Ngủ cái đã.
Tôi tỉnh lại, cảm giác nhẹ nhõm, sạch sẽ.
Chắc là Trì Diễn đã giúp tôi dọn dẹp.
Nhưng… chúng tôi vẫn rơi vào chiến tranh lạnh.
Hoặc nói cho chính xác, là tôi bị chiến tranh lạnh đơn phương.
Rõ ràng hai đứa vẫn sống chung một mái nhà.
Vậy mà tôi không gặp được anh lấy một lần.
Chỉ có thể nhìn mấy cái áo lót phơi trên ban công mỗi ngày để biết — anh vẫn đang giặt đồ cho tôi.
Chúng tôi hoàn toàn không có bất kỳ liên lạc gì khác.
Hôm nay chắc là ngày thứ… bảy gì đó Trì Diễn không thèm để ý đến tôi.
Đột nhiên, tôi nhận được một khoản chuyển khoản lớn.
Hai ngàn vạn.
Người gửi — Trì Diễn.
Tôi ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra,
Thì chuông cửa bỗng vang lên.
Tôi nhìn đồng hồ.
Chưa đến giờ Trì Diễn tan làm mà.
Cứ tưởng là cô giúp việc đến dọn dẹp, tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, tiện tay mở cửa.
Ai ngờ, đứng ngoài là một cô gái xinh đẹp rực rỡ, đẹp như mơ.
Cô ta nhìn cũng có vẻ quen quen.
Vừa thấy tôi, cô ta nhướng mày một cái.
“Cô là con chim hoàng yến mà A Diễn đang nuôi à?”
Chớp mắt một cái, tôi nhớ ra rồi.
Là cô gái trong bức ảnh hôm nọ.
Ở ngoài đời, cô ta đẹp hơn cả trăm lần so với trên ảnh.
Đến tôi mà gặp ngoài đường chắc cũng muốn huýt sáo tán tỉnh luôn.
Tôi rót cho cô ta một ly nước.
“Có chuyện gì không?”
Trong mắt cô ta thoáng qua chút khinh thường.
“Cô không thấy xấu hổ à? Để người ta nuôi như chim cảnh thế này?”
Tôi chẳng giận, ngược lại còn thấy hơi khó hiểu.
“Chim hoàng yến nhà ai mà phải đi làm? Để chim đi làm là do kim chủ bất lực thôi. A Diễn nhà cô chắc không tệ đến mức đó đâu.”
“Cô!”
Cô ta trừng mắt nhìn tôi.
Vừa đứng phắt dậy, lại ngồi phịch xuống, trông cứ như con công trắng kiêu kỳ.
“Không có gì. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tôi với A Diễn sắp đính hôn rồi.”
Cô ta giơ tay lên khoe, viên kim cương hồng to đùng trên ngón giữa lấp lánh ánh sáng.
Tôi ngẩn người ra một chút.
Chiếc nhẫn đó tôi đã thấy rồi.
Đã có lần tôi làm nũng với Trì Diễn, bảo tôi cũng muốn có một chiếc như vậy.
Sau đó… chẳng nghe gì nữa.
Thì ra là dành cho cô ta.
Tôi khẽ nhếch môi.
Xem ra, hai ngàn vạn kia chính là phí “kết thúc hợp đồng” rồi.
Tôi vốn đã lường trước.
Nhưng lúc thực sự xảy ra, vẫn thấy hơi chua xót.
Tôi thở dài.
“Vậy cô cứ tự nhiên.”
Nói xong, tôi đứng dậy chuẩn bị đi ra.
Không ngờ cô ta lại túm lấy cánh tay tôi.
Móng tay nhọn hoắt như muốn móc vào da tôi.
“Tôi cho cô đi chưa hả?!”
Tôi nhíu mày.
Khẽ dùng sức, gạt tay cô ta ra.
Giữ lại chút kiên nhẫn cuối cùng.
“Tôi hỏi lại lần nữa, cô còn gì muốn nói không?”
“Cô! Cô không cảm thấy nên xin lỗi tôi à?!”
Cuối cùng, tôi cũng không nhịn được, đảo mắt một cái rõ to.
“Thần kinh.”
Đôi mắt vốn tròn vo của cô ta giờ lại càng trợn to hơn.
“Cô dám mắng tôi?!”
Tôi mặc kệ, quay người định đi.
Lại bị cô ta túm lấy tay lần nữa.
Da thịt trên tay tôi bị móng cô ta bấu đến đau điếng.
Tôi phản xạ tự nhiên, tát cho cô ta một cái rõ kêu.
Bốp! — giòn tan.
“Nếu cô không cản tôi, giờ này tôi đã dọn xong hành lý rồi!”
Cô ta ôm mặt.
Chớp mắt một cái, nước mắt như hạt đậu thi nhau rơi xuống.
“Cô dám đánh tôi?!”
Bất ngờ cô ta lao vào, túm tóc tôi kéo thẳng vào tường.
Cô ta tất nhiên không đánh lại tôi!
Nhưng khổ nổi tóc tôi đang bị cô ta nắm chặt.
Quả nhiên, đánh nhau mà không cột tóc trước là dại dột!
Tôi nghiến răng chịu đựng cơn đau như bị rách da đầu.
Túm lấy cổ áo cô ta, tôi dùng một cú vật qua vai quật thẳng xuống đất.
Tóc tôi theo đó cũng bị kéo đứt, vẫn còn kẹp trong kẽ tay cô ta.
Mới toanh, thấy rõ cả chân tóc.
Một nắm tóc đen sì sì bị cô ta nắm chặt trong tay.
Tôi đau đến rơi nước mắt luôn.
Cô ta bị quăng trúng ghế sofa, ôm mặt vừa khóc vừa hét ầm lên.
Đúng lúc này, cửa chính bị kéo ra lần nữa.
Cô ta liếc một cái, lập tức chỉ vào tôi, gào lên:
“A Diễn! Cô ta đánh em!”
Đồng tử tôi lập tức co rút lại.
Ánh mắt tôi liên tục đảo qua lại giữa hai người họ.
Môi run run, tóc rối bù, hơi thở càng lúc càng nặng.
Uất ức, tủi thân bị dồn nén mấy ngày nay cuối cùng cũng trào ra.
Tôi cắn chặt môi.
Chỉ trong vài giây, Trì Diễn bước tới gần tôi.
Tôi đã nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi.
Dù sao anh ta cũng sẽ không đứng về phía tôi — vậy thì tôi chủ động còn hơn!
Tôi ngẩng đầu.
Trong ánh mắt anh đang hoảng hốt, tôi thấy được chính mình phản chiếu.
Anh đưa tay ra.
Tôi cũng đưa tay ra.
Ngay lúc đầu ngón tay gần chạm vào nhau.
Tôi bước lên một bước, trở tay kéo lấy cánh tay anh, đồng thời hạ người, tay còn lại khóa chặt vai anh.
Dốc hết sức.
Trong ánh mắt sững sờ của anh.
Rầm! — tôi quật anh ngã xuống sàn.
Mắt tôi đỏ ngầu, chân đạp mạnh lên ngực anh.
Từng chữ rành rọt, lạnh lùng vang lên:
“Là tôi không cần anh nữa!”
Điều đầu tiên trong “Quy tắc chim hoàng yến” là: Không được đánh kim chủ.
Còn nếu lỡ đánh rồi thì sao?
Chạy thôi, chứ biết làm gì!
Tôi chẳng buồn thu dọn đồ đạc gì, mang nguyên đôi dép lê đi, lao thẳng ra cửa.
Căn hộ của Trì Diễn ở tận tầng 28.
Không kịp đợi thang máy.
Tôi đẩy cửa cầu thang thoát hiểm, nhảy luôn mấy bậc thang một cách vội vã.
Chạy được một lúc, đôi chân tôi bắt đầu chậm lại.
Lửa giận trong bụng giờ hóa thành nước mắt, cứ trào ra nơi khóe mắt.
Đau đầu vì bị kéo tóc, tê tê như thể cả da đầu sắp rụng hết vậy.
Lòng tôi thì như bị ai đó vò nát, tê tái đến mức chân mềm nhũn, chẳng chạy nổi nữa.
Tôi chẳng biết mình đang ở tầng bao nhiêu, nhưng cũng mặc kệ.
Tựa lưng vào tường, ngồi bệt xuống, hai tay ôm chặt đầu gối, vùi mặt vào giữa hai chân.
Nước mắt thấm ướt cả vạt áo.
Tôi giận mình vô dụng quá!
Lau mũi một cái thật mạnh bằng mu bàn tay, quệt luôn cả mắt lẫn miệng.
Rồi trong cái hành lang vắng tanh, tôi hét lên:
“Trì Diễn, đồ rùa đen khốn nạn!”
“Anh chỉ biết bênh người nhà, chẳng phân phải trái gì cả!”
“Anh chơi chiến tranh lạnh với tôi!”
“Anh như vách đá dựng đứng, không có chỗ nào bám vào!”
“Anh ăn mì gói mà chẳng có gói gia vị!”
“Cả đời này anh cũng không ngóc đầu lên nổi đâu!”
Câu chửi cuối cùng tôi gần như phải gào đến rách họng.
Tiếng vọng lại vang lên khắp cầu thang.
Tôi sụt sịt mũi một cái.
Thôi, kệ đi.
Về nhà vẫn là quan trọng nhất, còn phải nhắn ba tôi chuẩn bị sẵn đường lui, gom hết đồ có giá trị mang theo.
Tôi vội lau vội nước mắt trên mặt.
Bỗng dưới mấy bậc thang, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Tôi oan quá, đại nhân ơi.”
Tôi giật mình.
Nghẹn một hơi, mắc lại ở cổ, bắt đầu nấc cụt.
“Anh sao lại… nấc… ở đây?” tôi hỏi, hơi ngỡ ngàng.
Trì Diễn thở hồng hộc, leo lên từng bậc thang.
Ánh mắt anh nhìn tôi đầy bất đắc dĩ, lại còn thoáng chút ý cười.
Anh bước đến trước mặt tôi, đưa tay lau má tôi một cái.
“Có ai đánh người ta xong rồi tự chui vào đây ngồi khóc như vậy không?”
Tôi lập tức mím chặt môi.
Nước mắt vừa mới ngừng lại, lại bắt đầu sắp trào ra nữa.
Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn anh.
“Anh quản cái gì… nấc… anh đến đây làm gì?” tôi gắt.
Trì Diễn ngồi xuống bậc thang dưới tôi hai bậc, ngẩng lên nhìn tôi.
“Đến để xin em đừng bỏ rơi anh.”
Tôi: “?”
“Cái ánh mắt gì thế?”
“Tôi không làm… nấc… không làm tiểu tam cho ai hết!”
Tôi nấc tới mức mệt nghỉ.
Mày nhăn lại, bụng cứ giật từng cơn, nói chẳng ra hơi nữa.
Trì Diễn trợn mắt, bật cười khà khà.
“Ra ngoài đi, ngừng nấc rồi nói tiếp.”
“Nói cái khỉ gì! Nấc!”
Tôi dùng tay bịt miệng, đấm đấm vào ngực mình.
Trì Diễn đứng lên rồi lại ngồi xuống.
“Vậy nói ở đây cũng được. Khi nào tôi bảo em làm tiểu tam?”
“Cô ta bảo hai người sắp đính hôn rồi, còn khoe cái nhẫn kim cương hồng to tổ bố!”
“Cô ta nói, em tin à? Vậy nếu tôi nói tôi yêu em, em có tin không?”
Tôi sững người một chút.
Nấc cũng tạm dừng.
Lắc đầu khẽ.
“Không tin. Em với cô ta đánh nhau mà anh chẳng giúp em. Miệng đàn ông, câu nào đáng tin đâu!”
Trì Diễn tức đến mức bật cười.
Véo má tôi một cái, lắc nhẹ.
Nghiến răng nói:
“Anh có kịp giúp em không hả? Mới bước tới gần em đã cho anh một cú vật vai ngã lăn ra đất rồi!”
Anh kéo tay tôi, áp lên hông mình.
Giọng anh có chút ấm ức, không hề giấu giếm:
“Chỗ này nè! Va vào cái đèn bàn, em sờ thử đi, có sưng không?”
Tôi thật sự đưa tay sờ.
Đúng là sưng thật.
Tim tôi hơi chột dạ, nhưng vẫn ngẩng đầu cứng miệng cãi:
“Thế còn chuyện anh chiến tranh lạnh với em? Chuyện đó em không 冤 anh à?”
Trì Diễn khẽ cau mày.
Một lúc sau, anh thở dài.
“Chuyển nhượng tài sản phiền phức lắm, chỉ tính sổ thôi cũng mất một đống thời gian.”
“Chuyển nhượng? Chuyển cái gì cơ?”
Anh lườm tôi một cái sắc như dao.
“Em nói thử xem là chuyển gì?”
Trong đầu tôi như có tiếng nổ, chớp mắt liên tục, không dám tin.
Trì Diễn nghiến răng, bóp nhẹ má tôi.
“Có người thiếu chút tiền tiêu vặt thôi mà dám ra ngoài uống rượu tới nửa đêm.”
“Chẳng lẽ lần sau em định dẫn trai về nhà luôn, cho đủ combo hả?”
“Hửm?”
“Anh sợ đến nỗi phải chạy đi làm thủ tục chuyển nhượng ngay trong đêm.”
“Thế mà em hay lắm. Bao nhiêu chiêu trò đều đem hết lên người anh.”
“Đánh người khác thì biết ném lên ghế sofa, đến lượt anh thì nhắm thẳng cái sàn đá hoa mà vật.”
“Phương Thời Nghi, em mới là người vô lý!”
Tôi đứng sững người, như bị đập một cú mạnh.
Câu nói của anh như lấp đầy lồng ngực tôi.
Trì Diễn nhìn tôi chăm chú, rồi bất ngờ kéo tôi vào lòng.
Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống đỉnh đầu tôi.
“Đừng bỏ anh được không? Yêu anh cũng được, chỉ yêu tiền anh cũng được, anh đều cho em hết, cái gì cũng cho.
Dù sao, trong cái thành phố này, em chẳng tìm được ai giàu hơn anh đâu. Chọn anh đi, được không?”
Bên tai tôi, tiếng tim anh đập mạnh như trống, mỗi nhịp nghe như gõ vào màng nhĩ.
Tôi đưa tay túm chặt áo anh, dù chuyện chẳng liên quan gì nhưng vẫn bật ra:
“Em đánh cô ta… là em ra tay trước.”
“Anh biết. Nhất định là cô ta gây sự trước, chứ Phương Thời Nghi không phải kiểu người tự dưng đánh người ta đâu.”
Trì Diễn ngừng lại một chút.
Giọng anh khẽ bật cười.
“Trừ với anh ra thì không. Em đánh anh thì không thương tiếc gì cả.”
Tôi tức quá, đấm anh hai cái.
Nhưng giọng lại nghẹn lại, càng nói càng tủi.
“Cô ta giật tóc em… giật một nắm to lắm… đau như chết đi được.”
Ánh mắt Trì Diễn ngay lập tức hiện rõ sự xót xa.
Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi.
“Chúng ta đi đòi lại.”
“Đòi gì?”
“Đòi tóc chứ. Em yêu quý nó lắm mà, từ Jenny, Frandy, Sophia…”
Anh đếm ngón tay từng cái.
“Không thiếu sợi nào đâu. Đều phải đòi lại hết.”
Tôi nghe mà bật cười.
Anh đang nhắc chuyện tôi từng đùa, đặt tên cho mớ tóc rụng.
“Được rồi, cười là tốt.”
Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mí mắt, chóp mũi, khóe môi.
Tôi rên nhẹ một tiếng đáp lại.
Đột nhiên nhớ ra một chuyện, tôi đẩy anh ra.
“Khoan đã, còn cái ảnh kia thì sao?”
Trì Diễn ngơ ngác: “Ảnh nào?”
Tôi giơ tay lên, diễn tả.
“Đó, cái ảnh anh đứng gần cô ta, trông thân mật lắm ấy.”
Anh cau mày.
“Anh không nhớ rõ. Đúng là có gặp cô ta mấy hôm trước vì ba cô ta là nhà đầu tư của một dự án bên công ty. Còn cái ảnh gì đó, để anh về kiểm tra lại.”
Tôi lập tức bị lệch trọng tâm.
“Nhà đầu tư?! Vậy em đánh cô ta có ảnh hưởng gì đến anh không?!”
Trì Diễn bật cười.
Ôm tôi một cái thật mạnh, hôn lên trán tôi.
“Chỉ là một nhà đầu tư nhỏ thôi, chẳng sao đâu. Anh còn thấy phiền cô ta nữa là. Em đánh chuẩn đấy, bảo bối.”
Tôi cười khúc khích, suýt nữa phì cả nước mũi ra.
“Thế anh không ghét em à? Em rõ ràng chỉ nhắm vào tiền của anh thôi.”
“Thì đã sao? Em cứ nhắm vào tiền của anh đi. Anh có nhiều tiền lắm, em muốn gì cũng cho.”
“Nhưng nếu em bỏ trốn thì sao?”
Ánh mắt Trì Diễn lóe lên một tia nguy hiểm.
Bàn tay đầy chiếm hữu đặt lên sau gáy tôi.
“Bảo bối, anh không khuyến khích em làm chuyện đó đâu.”
Tôi vội vã rụt cổ lại, chuyển đề tài.
“…Não yêu đương.”
“À, là não yêu Phương Thời Nghi.”
Trì Diễn kéo tôi đứng dậy khỏi sàn.
“Đi thôi, về nhà nào.”
Tôi làm nũng, nhào lên lưng anh.
“Anh cõng em đi~”
“Được, lên đi.”
Không biết bây giờ đang ở tầng mấy, mà cửa lối thoát hiểm gần nhất lại bị kẹt, Trì Diễn đành cõng tôi đi bộ xuống.
Tôi tựa đầu vào vai anh, thở dài một tiếng.
“Lúc nãy anh nói cái đó… nói lại lần nữa đi?”
“Cái nào cơ?”
“Cái đó đó…”
Anh hắng giọng, mặt nghiêm túc hẳn.
“Phương Thời Nghi, anh yêu em.”
“Không phải nuôi em như chim cảnh sao?”
“Em đi hỏi thử xem, có ai nuôi chim mà nuôi đến mức muốn sao không cho trăng như anh không.”
“Thế còn viên kim cương hồng? Anh không cho em! Có phải cho cô kia rồi không?!”
“Viên em thích giờ còn nằm trong tay một nhà sưu tầm ở nước A, anh còn chưa lấy được! Nhưng nếu em thích cái cô ta đang đeo… mình đi cướp về.”
“Cướp à?”
“Nghe vẫn dễ thương hơn cái ‘rùa đen’ em gọi lúc nãy.”
Hai đứa cứ thế cãi nhau mà chẳng có mục đích gì, tiếng bước chân nặng nề vang vọng trong cầu thang. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng cười nhỏ của tôi, khi chẳng hiểu sao lại thấy vui.
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu xuyên qua khe tường, như một làn sóng vàng nhẹ nhàng vỗ về.
Những hạt bụi nhỏ lượn lờ trong không khí, trông như những con bướm lấp lánh.
Trì Diễn chỉnh lại tư thế một chút, rồi bảo:
“Anh nói nhiều vậy rồi, em không có gì muốn nói lại sao?”
“Anh muốn nghe gì?”
“Có người hình như lâu rồi chưa gọi anh là chồng.”
“Chồng!”
Tôi đáp ngay, không chút chần chừ, rõ ràng như thể trả bài.
“Không phải cái giọng đó.”
Tôi dừng lại một chút, rồi lại thay đổi giọng ngay:
“Chồng yêu ơi~~”
Trì Diễn bật cười, ánh sáng lướt qua mặt anh, không giống lần đầu tôi gặp. Hồi đó anh cười, nhưng là kiểu cười xem người ta diễn hài, còn bây giờ, là nụ cười thỏa mãn, hạnh phúc của một người tìm thấy điều mình muốn.
Tim tôi ấm áp hẳn lên.
Tôi ghé vào tai anh, thì thầm thêm một câu:
“Em cũng yêu anh.”
“Hử? Không phải em chỉ mê tiền của anh thôi sao?”
“Tiền của anh á? Không phải anh bảo là cho hết em rồi sao?”
“Ừ nhỉ, vậy sau này em làm kim chủ, anh làm chim hoàng yến, đảm bảo phục vụ em chu đáo.”
– HOÀN –