Bọt nước tứ phía, rắn trắng quẫy đuôi, người người kinh sợ.
Bên bờ toàn là tiếng hét.
Chuyện Xà Lễ là người rắn đã bị bại lộ.
Tôi bảo Xà Lễ ôm tôi bơi về phía bờ hồ không người, vì tôi nghe có người bên hồ hét to:
“Có quái vật!”
Không phải ai cũng có thể chấp nhận con người thật của Xà Lễ.
Chúng tôi leo lên bờ đối diện, băng qua rừng cây, rồi leo tường trốn ra ngoài trường.
Chúng tôi trốn trong một cái hẻm nhỏ không người.
Xà Lễ túm lấy bắp chân tôi, rồi ra sức ấn bàn chân cho tôi.
Trên đuôi rắn sạch sẽ của anh giờ đây toàn là bụi bẩn và lá khô.
Tôi không khỏi đau lòng.
Áo sơ mi trên người Xà Lễ đã ướt nhẹp, lộ ra dáng người hoàn hảo dưới lớp áo.
Tôi nuốt nước miếng, tự dưng thấy chỗ mắt cá chân đang bị anh giữ lấy cũng ngài ngại sao đó.
Có giọt nước rớt vào chân tôi, là giọt nước chảy từ tóc, rồi qua mặt của Xà Lễ và chảy xuống.
Ngũ quan đẹp đẽ làm tôi nhìn đến ngây ngẩn cả người.
Đúng là làm người ta nhìn đến mức ngây người mà.
Muốn hôn qua đi.
Sau một hồi xoa bóp và thả lỏng, chân tôi đã trở lại bình thường, bấy giờ tôi mới nhìn thấy vết thương trên đuôi rắn đẹp đẽ của anh, chắc là lúc nãy băng qua rừng trúc bị quẹt phải.
“Cậu đợi chút đã! Mình đi mua khăn rồi lau cho cậu.
Chỉ khi cả người Xà Lễ khô ráo thì nửa thân bên dưới mới khôi phục lại hình người.
Anh ngoan ngoãn đợi tôi trong hẻm nhỏ.
Nhưng lúc tôi mua được khăn và cồn về đến nơi, Xà Lễ đã không còn ở đó nữa rồi.
13.
Điện thoại không nghe, nhắn tin không trả lời, xung quanh không có dấu vết nào.
Chẳng lẽ biến mất vào hư vô chắc!
Quả nhiên, tôi nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, và cả tiếng sinh viên đang trò chuyện.
“Tôi thấy con rắn chạy theo hướng này này!”
“Rắn cái gì? Rõ ràng là quái vật nửa người nửa rắn!”
“Tôi vừa thấy nó ôm một người rồi chạy về hướng này mà, không thể nào sai được.”
Tôi che miệng, leo bờ tường bên cạnh rồi trốn đi.
Xà Lễ quay lại trường rồi ư?
Hay là bị đám người nào phát hiện ra rồi.
Tôi lo lắng chạy về trường, thông tin về việc có một con rắn lớn xuất hiện bên bờ hồ đã truyền khắp nơi.
Ở cổng trường, tôi nghe được lời đồn là, quái vật bên bờ hồ đã bắt một nam sinh viên đi rồi.
Chạy vào trong lại nghe được lời đồn khác là, quát bật bên bờ hồ đã ăn thịt một nam sinh viên rồi.
Lúc về đến ký túc xá, anh Béo kéo tay tôi.
“Cậu không sao chứ! Nghe nói quái vật bên hồ đã yêu một nam sinh đại học, nhưng không được đồng ý nên đã ăn tươi nuốt sống nam sinh viên kia rồi!”
“…”
Cuối cùng tôi cũng biết tin nhảm là thế nào, đúng là càng đồn càng thái quá.
Tôi bỏ qua sự kích động của cậu ta, chỉ vội hỏi:
“Thấy Xà Lễ đâu không?”
Anh Gầy vừa bước vào cửa, miếng lòng nướng trong mồm cũng rơi xuống đất:
“Cái gì… Nam sinh viên bị quái vật ăn thịt là Xà Lễ á…”
Cậu ta còn đang đứng ở cửa nên rất nhiều người trong hành lang đã nghe thấy.
Thế là tôi lại nghe thấy tiếng mọi người tầng này nháo nhào lên, có người còn hô to:
“Xà Lễ lớp xx bị quái vật ăn thịt rồi!”
Đủ rồi đó!
Tôi đẩy anh Gầy ra rồi chạy ra ngoài.
Xem ra Xà Lễ chưa từng về ký túc.
Cả buổi tối, tôi tìm đi tìm lại bảy tám chục lần dọc con đường mà Xà Lễ ôm tôi chạy trốn, nhưng không thấy tí tung tích nào.
Lúc đi ngang qua còn đường nhỏ mà tôi và Xà Lễ từng đi qua sau mưa, tôi không khỏi đau lòng.
Hôm sau, tôi tỉnh dậy ở ký túc.
Rõ ràng tôi nhớ là tôi ngủ thiếp đi trên ghế dài trong con đường nhỏ kia mà.
“Sao tôi lại ở đây?
Anh Béo quay đầu nhìn tôi:
“Sao cái gì mà sao? Xà Lễ thấy cậu trên đường nên cõng cậu về chứ sao.”
“Xà Lễ về rồi á?”
Tôi ngồi phắt dậy, anh Gầy chỉ vào nhà tắm.
“Đúng thế, người bị ăn thịt không phải cậu ấy, cậu ấy còn đang tắm rửa trong kia kìa.”
Khóa nhà tắm đã sửa xong, tôi nghe được tiếng vòi sen bên trong.
“Xà Lễ…
Tôi nhẹ nhàng gõ cửa:
“Cậu vẫn ổn chứ?”
Bên trong vàng lên một giọng nói nhẹ nhàng:
“Ừm.”
Cuối cùng tôi cũng buông bỏ được nỗi lo trong lòng.
Thay quần áo xong, Xà Lễ ra ngoài, anh nhìn tôi chằm chằm.
Đôi môi ướt át của anh như đang gãi nhẹ vào lòng tôi.
Sau khi nhìn nhau mấy giây, chúng tôi đồng thanh:
“Ra ngoài đi dạo không?”
14.
Trong sân trường, tôi đi bên cạnh anh.
“Đi đâu đấy? Tối qua ý?”
Hình như anh không muốn trả lời thẳng thắn cái câu hỏi này của tôi.
“Ừm… Không có việc gì.”
Không có việc thì không về chắc?
Tôi nhíu mày, đá một cục đá, làm tôi lo lắng gần chết.
“Chẳng phải mình đã trở lại rồi đây à?”
Hình như Xà Lễ biết tôi đang mắng thầm anh trong lòng.
Tôi cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước, bỗng anh kéo cổ tay tôi:
“Hạ Việt, đừng tránh mặt mình như mấy hôm trước nữa được không?”
Thực ra mấy hôm trước tôi cũng không có cố ý tránh anh.
Chỉ là tôi không rõ, sao anh cứ nhìn tôi là tôi thấy hồi hộp, sao anh cứ chạm vào tôi là tim tôi lại đập nhanh hơn.
Hóa ra là vì thích.
Nhưng giờ tôi đã hiểu rõ lòng mình rồi, tôi chắc chắn sẽ không tránh mặt anh nữa.
Tôi xoay người, đứng đối diện với anh, nhịp tim đập thật nhanh.
Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã nói trước:
“Mình không muốn rời xa cậu, Hạ Việt, mình thích cậu.”
Đầu óc tôi chẳng nghĩ được gì nữa cả, tôi hơi rướn người, chủ động hôn anh.
“Thật là trùng hợp, mình cũng thích cậu.”
Sau rừng cây có một tiếng động gì đó nhưng không ai nhận ra.
15.
Tôi và Xà Lễ đi bên nhau.
Xà Lễ trở thành một người siêu dính người, tôi đi đâu anh cũng muốn đi cùng.
Lúc nói chuyện này cho anh Béo và anh Gầy nghe, hai người họ cứ muốn tổ chức một buổi tiệc rượu chỉ có bốn người chúng tôi.
“Coi như là đám cưới.”
Anh Béo nói thế xong, cậu ta kéo chúng tôi vào quán nướng.
“Ông chủ! Lên ngay con tôm hùm tê cay to ra đây!”
Anh Gầy uống rất tốt, cậu ta gọi mấy két bia, rồi bảo muốn uống hết cả két.
Tôi nghi ngờ hai người họ muốn ăn chùa uống chùa.
“Tất nhiên hai chúng tôi chỉ muốn chúc phúc hai cậu mà thôi!”
Hai người vừa nhét đầy mồm vừa nói.
Nhưng mà tôi và Xà Lễ cũng không ngại thật.
Anh Béo vừa đưa gang tay cho chúng tôi vừa nhắc tới chuyện lần trước.
“Tôi biết ngay mấy cái tin đồn thái quá kia chỉ là tin đồn mà! Giờ đính chính rồi! Hôm đó căn bản là chẳng có con quái vật nào trong trường cả!”
Tôi hỏi:
“Tưởng bảo nhiều người cùng nhìn thấy cơ mà?”
Ngày đó, có rất nhiều người có mặt bên bờ hồ, sao lại tự nhiên được đính chính rồi?
Anh Gầy uống ừng ực:
“Nói cũng lạ, ban đầu mấy người kia cứ bảo thấy rõ ràng, nhưng về sau, cả đám đều không thừa nhận rằng mình đã thấy quái vật nữa.”
Quả thực là gần đây không nghe thấy sóng gió gì, tôi nhìn Xà Lễ, hình như anh không nghe thấy, anh chỉ lo và cơm vào miệng, trên mặt chẳng có biểu cảm gì.
Chắc hẳn là anh không muốn nhắc đến.
Bị người khác gọi là quái vật, chắc hẳn anh cũng rất khó chịu.
Lúc đi về, chúng tôi đi sau lưng anh Béo và anh Gầy, tôi nắm tay Xà Lễ, rồi ghé vào tai anh, thì thầm:
“Cậu không phải quái vật.”
Tôi thấy khóe môi của anh khẽ cong lên, rồi tôi hôn một cái vào gò má anh.
Anh Béo đang đi đằng trước bỗng kêu lên:
“Đúng là tạo nghiệp! Tôi không nên quay lại nhìn mà.”
Cứ tưởng mọi việc như thế là xong, nhưng Xà Lễ lại biến mất một lần nữa.
Anh Béo và anh Gầy về trường trước.
Tôi chỉ tranh thủ vào nhà vệ sinh một lát, vậy mà Xà Lễ “người vừa đợi tôi lên đường” lại biến mất rồi.
16.
Lần này khác lần trước, vì tôi biết anh đi đâu rồi.
Sau mười phút kể từ lúc tôi không tìm thấy anh, có một số lạ gửi tin nhắn đến:
[Bác là bố của Xà Lễ, sáng mai, mười giờ, bác và cháu nói chuyện.]
Bố anh đưa anh đi mất rồi.
Sáng hôm sau, tôi đến địa điểm đã hẹn trước.
Tôi khịt mũi coi thường mức giá một trăm bảy lăm tỷ mà bố anh đưa ra:
“Tí tiền đấy mà đã đòi đuổi cháu đi á? Thêm đi bác.”
Tôi ngồi xuống ghế.
“Thêm đi bác…”
“Hai trăm bốn lăm tỷ.”
“Thêm nữa thì cháu cũng không đi đâu.”
Thái độ của bố Xà Lễ bỗng lạnh lùng hẳn đi.
“Nếu cháu và nó bên nhau, cháu có thể cho nó cái gì?
“Hạnh phúc.”
“Hạnh phúc khi bị tất cả mọi người gọi là quái vật à?”
Bố anh cười khẩy.
“Lần trước, nếu không phải bác bỏ tiền bịt miệng người ta, sớm muộn cũng sẽ có người đào ra được chuyện Xà Lễ là người nhảy xuống hồ.”
“Chặn miệng tất cả mọi người á, chỉ bằng bác thôi á?”
Thì ra, lần trước Xà Lễ biến mất là do anh bị bố anh đưa đi.
Vốn dĩ, tôi sẽ làm ngơ tất cả những gì mà bố anh nói, nhưng bố anh cứ nhắc đi nhắc lại:
“Đừng làm hại nó.”
Ở bên anh là làm hại anh ư?
Tôi im lặng.
“Bác đã tìm được vợ chưa cưới cho nó rồi. Người rắn kết hôn với người rắn mới là con đường đúng đắn. Dù giờ bọn cháu vượt qua được chướng ngại về giới tính, thế còn chướng ngại về giống loài thì sao?”
Bác thoáng ngừng lấy hơi rồi lặp lại câu lúc nãy:
“Đừng làm hại Xà Lễ.”
Phần quyết tâm mà tôi đã chuẩn bị suốt cả đêm, giờ lại bắt đầu dao động.
Tôi không muốn làm hại anh, tôi chỉ mong anh sống thật tốt.
“Cháu lấy gì để đảm bảo rằng người bình thường và người rắn có thể sống chung với nhau như những người bình thường?”
Bố anh nhìn tôi chằm chằm:
“Cháu làm gì có cái bản lĩnh đấy.”
Tôi bỏ đi.
Nhưng tôi lại lén đi theo bố của Xà Lễ. Lúc tìm thấy nhà Xà Lễ, tôi đã vọt vào trong.
“Bác ơi.”
Tôi hét lên để ngăn bước chân của bác ấy lại:
“Cháu thừa nhận rằng, cháu không phải người anh hùng có thể thúc đẩy hòa bình giữa các sinh vật đa dạng trong tự nhiên, cũng không thể hoá giải khoảng cách giữa các giống loài. Nhưng cháu yêu cậu ấy, tình yêu của chúng cháu không cần sự công nhận của mỗi một con người hay mỗi một người rắn, thế giới ngoài kia muôn màu muôn vẻ, cháu không thể làm hài lòng tất cả mọi người. Nhưng tình cảm của chúng cháu không cần cho bất cứ ai xem, cũng chẳng cần nhận lời chúc phúc của bọn họ.”
Tôi cắn môi:
“Hạnh phúc là do mình tạo ra.”
“Bác cũng không muốn con trai mình sống không hạnh phúc đâu đúng không?”
Tôi trả lại cho bác lời mà bác từng nói:
“Bác đừng làm hại con trai bác.”