Đêm tân hôn.
Tạ Thầm thần bí nói sẽ cho tôi một bất ngờ.
Trong lòng tôi vừa tò mò vừa mong đợi, cố gắng kiên nhẫn đợi cho đến khi khách khứa về hết, vội vàng thúc giục anh.
Tạ Thầm kéo tôi vào phòng ăn, đẩy tôi ngồi xuống, một bàn toàn là những món ngon được bày ra ở trước mặt tôi.
“Cục cưng, em cứ ăn chút gì đi, anh phải chuẩn bị cho bất ngờ.”
Tôi gật đầu thúc giục: “Được, anh đi nhanh đi.”
Tạ Thầm cười cười xoa đầu tôi, hôn lên mặt tôi một cái, rồi mới đi lên lầu.
Tôi ăn chậm rãi, cố gắng cho anh nhiều thời gian nhất có thể để chuẩn bị.
Trong đầu suy nghĩ không biết Tạ Thầm sẽ mang đến cho tôi bất ngờ gì.
Nửa tiếng sau, Tạ Thầm vẫn chưa xuống, tôi nghi ngờ gọi tên anh.
Không nghe thấy anh đáp lại nhưng lại nhận được tin nhắn anh bảo tôi đi lên lầu.
Tôi chạy lên lầu, hành lang tầng hai trải đầy những cánh hoa hồng.
Đẩy cánh cửa đang hơi hé mở ra, trong phòng không mở đèn.
Chỉ có ánh nến lung linh mờ ảo.
Kết hợp với phong cách trang trí theo kiểu Châu u cùng với những bông hoa hồng rực rỡ, tôi có cảm giác như mình đang ở thế kỷ trước.
Mà thu hút sự chú ý nhất chính là chiếc giường ở trong phòng, Tạ Thầm mặc quần áo nam cao cấp, nằm trên giường, hai tay bị trói bằng dây xích.
Mái tóc được cố định bằng keo xịt vào ban ngày đã đã hơi rủ xuống.
Khí thế mạnh mẽ đã không còn nữa, giờ phút này chỉ còn lại sự ngoan ngoãn mà thôi.
Anh nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại nhìn tôi.
“Cục cưng, sao em không tới đây?” Giọng anh nhẹ nhàng và đầy mê hoặc.
Khiến tai tôi dâng lên một trận tê dại.
Tôi nuốt nước miếng và bình tĩnh bước tới bên giường.
Từ trên cao nhìn xuống anh.
“Đây là bất ngờ của anh à?”
“Cục cưng không thích sao?”
Tôi không nói gì, anh tiếp tục nói: “Chủ đề tối nay tên là… ôn lại giấc mộng xưa.”
Trong nháy mắt tôi liền nhớ đến sự kiện kia.
Cảm giác vừa tội lỗi vừa có chút mong chờ: “Thật à?”
“Tất nhiên, làm sao anh có thể lừa gạt cục cưng được?”
Nhận được câu trả lời của anh, tôi cũng không giả vờ nữa.
Tôi đá giày sang một bên rồi nhảy lên giường, cười giống như sói bà ngoại.
Tôi cởi cà vạt của anh, xé mấy cái cúc áo ra.
Tạ Thầm mặc cho tôi hành động: “Hồi trước cục cưng cũng làm thế này à?”
“Đúng vậy, em còn dùng cà vạt bịt mắt anh. Lúc đó, anh còn không biết mình đã nhiệt tình thế nào đâu…”
Trong khi nói về những chuyện lúc trước đã xảy ra, động tác tay của tôi vẫn không ngừng lại.
Nhưng lại bỏ lỡ sự xảo quyệt trong mắt của Tạ Thầm.
“Cục cưng, hôm nay em không bịt mắt anh sao?”
Tôi nhìn anh nhướn mày, cầm chiếc cà vạt lên, kéo mạnh một cái: “Nếu anh đã yêu cầu thì em cũng sẽ cố gắng thoả mãn anh.”
Tôi cúi xuống, dùng cà vạt che đi ánh mắt của anh.
Giây tiếp theo, trong chớp mắt trên dưới đảo ngược, Tạ Thầm vừa rồi còn vô hại bây giờ đã ngập tràn sự nguy hiểm.
“Anh… anh đang làm gì vậy?”
Tạ Thầm cúi đầu gặm vành tai tôi, khẽ thổi: “Ở đây chỉ có em, cục cưng bảo anh muốn làm… cái gì?”
Những lời nói mập mờ khiến tôi ngay lập tức đỏ mặt.
Vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh nói chuyện mà không giữ lời, điều bất ngờ mà anh hứa đâu? Đi xuống ngay!”
Cà vạt trong tay bị rút đi, cổ tay tôi bị trói lại.
Tạ Thầm hôn lên môi tôi: “Cục cưng, sao anh có thể nói mà không giữ lời, bây giờ chẳng phải em đang ôn lại giấc mộng xưa sao?”
Hô hấp của tôi bị cướp đoạt, sợi dây xích trên tay Tạ Thầm quá dài, sẽ không ảnh hưởng đến sự phát huy của anh.
Lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình đã bị lừa.
Hơi thở nặng nề cuốn theo những động tác, khiến tôi vừa khóc vừa xin tha.
“Tạ Thầm, tên khốn kiếp.”
“Cục cưng, gọi anh trai.”
“Khốn kiếp!” Tôi bướng bỉnh, không chịu làm theo ý anh.
Đổi lấy hình phạt càng khắc nghiệt hơn, anh hôn lên những giọt nước mắt của tôi, rồi dỗ dành: “Cục cưng ngoan, gọi anh trai, anh sẽ bỏ qua cho em.”
Người đàn ông này từ nhỏ đến lớn luôn bắt tôi gọi anh là anh trai, thường xuyên dùng thân phận anh trai để giải quyết mọi chuyện cho tôi.
Sau này lớn lên, lại đột nhiên không cho phép tôi gọi là anh trai nữa.
Nếu bây giờ cứ lặp đi lặp lại thế này, trong trong hoàn cảnh như này mà phải xưng hô thế kia, quả thực rất khó mở miệng.
Nhưng anh không chịu bỏ cuộc, hết lần này đến lần khác bắt tôi phải thỏa hiệp.
Cuối cùng tôi vẫn không nhịn được gọi một tiếng: “Anh trai.”
“Cục cưng, gọi thêm vài lần nữa đi.” Ánh mắt của anh thật đáng sợ giống như muốn ăn thịt tôi vậy.
Tôi sốt ruột gọi thêm mấy tiếng nữa nhưng điều đó chỉ khiến anh càng trở nên hung hãn hơn.
Tôi tức giận đến mức cắn mạnh vào cánh tay anh.
Đúng là một tên lừa đảo!