Chương 5:
Lại là một buổi sáng nắng đẹp, tôi muốn quay người sang bên khác nhưng tôi không cử động được.
Lúc này tôi mới nhớ ra Kim Bạch đang ngủ bên mình.
Anh vẫn ôm tôi, tay vòng qua eo tôi.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh và cố gỡ ra.
Thế nhưng trước khi tôi gỡ tay ra, anh ấy hình như nhận ra sự chuyển động của tôi, tay ôm chặt hơn.
“Vẫn còn sớm, ngủ với anh một lát.” Một giọng nói lười biếng vang lên bên tai tôi.
“Anh!”
Đúng lúc tôi đang định hỏi anh thì một luồng nhiệt bất ngờ trào ra khỏi cơ thể tôi.
Cơ thể tôi đột nhiên đóng băng lại.
Ôi, bà dì tới sớm quá.
Hiện tại tôi đang nằm trên giường.
Tôi đắp một chiếc chăn bông, dưới chăn là một túi chườm ấm.
Đặc biệt là Kim Bạch đã tự chuẩn bị những thứ này cho tôi!
Nếu ngoài kia mặt trời không ở phía đông, chắc tôi tự nhủ liệu nó có đang ở phía Tây?
Hơn nữa, bà dì tôi đến thăm không những làm bẩn ga giường mà còn làm bẩn bộ đồ anh đang mặc lúc đó.
Vậy mà anh không hề tức giận, thậm chí còn không biểu lộ khuôn mặt xấu xa của mình với tôi.
Càng nghĩ càng thấy chuyện này quá bất thường.
Kim Bạch tắm xong, liền bưng một bát nước đường nâu mới đun sôi tới.
Tôi định ngồi dậy cảm ơn anh nhưng anh ấn vai tôi xuống.
Giọng nói của anh có chút trách móc nhưng lại ôn hoà hơn.
“Em cảm thấy trong bụng khó chịu, cứ nằm xuống đi.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Giống như người luôn trách móc tôi bây giờ trở thành người hay nhắn với tôi trên mạng.
“Ngoan mở miệng ra.” Giọng nói ân cần lại vang lên.
Anh múc một nước đường nâu bón cho tôi.
Tôi thực sự sợ hãi và nhanh chóng nói: “Cảm ơn, cảm ơn, tốt nhất là để em tự làm.”
Trong mắt anh hiện lên ý cười, vẻ mặt dịu dàng quan tâm: “Được, vậy anh đi giặt quần áo trước.”
Tôi ngăn lại: “Đừng giặt, để em tự giặt! À, cả quần áo tối qua của anh để đấy em giặt.”
Vết trên đó là do tôi làm bẩn, sao có thể để anh giặt giúp tôi?
Nghe vậy, Kim Bạch cau mày nói: “Không được, anh không cho phép. Bây giờ em không được chạm vào nước lạnh, phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ngoan, anh sẽ giặt, không sao.”
Trước khi tôi kịp trả lời, anh ấy đã bước thẳng ra khỏi cửa và bắt đầu thu dọn ga trải giường và quần áo.
Khi tôi thấy anh giặt ga giường và từng bộ quần áo bẩn của tôi, tay còn chạm vào chỗ bẩn, tôi đỏ mặt xấu hổ.
Trong khi anh ấy đang giặt, hàng trăm ý nghĩ chạy qua đầu tôi.
Cứu tôi với, xấu hổ quá!
Kim Bạch giặt xong, mở cửa ra.
Tôi nhìn anh ấy hỏi: “Sao vậy, anh xong chưa?”
Anh ấy nhìn tôi lo lắng: “Em… bây giờ còn đau bụng không?”
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Đã khá hơn rồi, không còn đau như trước nữa.”
Bình thường ngày đầu tiên bà dì tới thăm, tôi rất đau và phải nhờ thuốc mới có thể kiềm lại.
Nhưng hôm nay, cơn đau không còn dữ dội như trước, nên tôi có thể xoay sở được.
Có lẽ, đây là kết quả khi có người chăm sóc tôi.
Nghe tôi nói vậy, vẻ mặt Kim Bạch không hề bớt lo lắng hơn. “Vậy anh xoa bụng cho em, sẽ dễ chịu hơn.”
Tôi rụt người lại: “Không cần, anh làm em thấy lạ.”
Sau một lúc im lặng, tôi nói tiếp: “Còn câu nói sáng nay anh nói có nghĩa gì?”
Lúc đó anh nói: Vẫn còn sớm, ngủ với anh một lát.
Chẳng lẽ… việc tối qua là anh cố ý?
“Không, anh chỉ đang mơ thôi. Anh mơ thấy người khác trong giấc ngủ và nói câu đó trong vô thức.”
“Lâm Chi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Kim Bạch nhìn tôi, giọng nói dần trở nên lạnh lùng như trước.
Đúng, anh ấy mắc chứng mộng du, đó là sự thật.
Dù sao mối quan hệ của tôi và anh có cải thiện thêm chút.
Sao có thể nghi ngờ anh.
Tảng đá trong lòng tôi rơi xuống, tôi nở một nụ cười rạng rỡ: “Xin lỗi, em đã trách nhầm anh.”
Kim Bạch nhướn mày, cong môi: “Không sao đâu, nhưng anh vừa mới học được cách mát xa huyệt đạo từ một bác sĩ trên mạng, có muốn thử không?”
Anh nói như vậy, nhưng vừa nãy hiểu lầm anh ấy nên tôi xấu hổ không thể từ chối.
Bàn tay ấm áp của Kim Bạch đặt lên bụng tôi, xoa bóp theo vòng tròn.
Dần dần, cơn đau cũng đã giảm bớt, cảm thấy thật thoải mái.
Nhìn anh ngồi bên giường xoa bóp cho tôi, lòng tôi bỗng dâng trào.
Giống như một hòn đá nhỏ bất ngờ rơi xuống giữa mặt hồ phẳng lặng, gợn lên những gợn sóng lăn tăn trôi dài.
“Thật thoải mái, không còn đau nữa, cảm ơn anh!” Tôi chân thành cảm ơn.
Kim Bạch đưa điện thoại ra. “Nếu em thực sự muốn cảm ơn, vậy thì thêm WeChat của anh để sau này còn dễ liên lạc.”
Ôi trời, sau khi xoá liên lạc với anh, hình đại diện và biệt danh tôi vẫn chưa đổi.
“Sao vậy?” Kim Bạch cầm điện thoại lên, liếc nhìn màn hình.
Nhìn xong, anh cười: “Hình đại diện Crayon Shin-chan thật dễ thương.”
Tôi vội đáp lại: “ Ừm, em dùng hình đó chỉ vì thấy nó dễ thương thôi.”
May mà anh ấy không nhìn thấy tên.
Cho dù anh ấy có nghĩ rằng trên thế giới cũng có nhiều người có hình đại diện và tên giống nhau nhưng không biết rằng tôi là bạn gái trên mạng của anh.
Tuy nhiên, điều khiến tôi ngạc nhiên là khi tôi xem WeChat của anh ấy, hình đại diện và biệt danh WeChat của Kim Bạch chưa thay đổi.
Tôi bấm vào yêu cầu kết bạn với cảm xúc vô cùng phức tạp và thấy anh vui vẻ đi ra.