Bạn Trai Nhà Bên Là Đại Minh Tinh

Chương 2



Chương 2:

【”Tìm thực tập mà lạc vào show hẹn hò? Hợp lý không đấy?”】
【”Tin cô ấy còn khó hơn tin tôi là Lý Thường Kiệt.”】
【”Lại một ‘con cưng’ nào đó của công ty giải trí à? Lý do này còn không bằng chị Trang Linh bị gia đình ép đi show mai mối. Ít ra cái đấy còn buồn cười.”】
【”…”】

Tôi tất nhiên chả biết cư dân mạng đang tám cái gì về mình.

Mà nói thật, công ty quẳng tôi vào đây cũng có dặn dò gì đâu!

Tôi chẳng phải sinh viên trường top, cũng không phải du học sinh xịn xò, không có cái mác học vấn để mà đem ra lòe. Lại càng không có công việc ổn định để xây hình tượng “nữ cường nhân”.

Còn lại mỗi một cách: cứ thật thà mà chơi!

HR tuyển tôi đã bảo rồi—cùng lắm sau này lên sóng bị cắt bớt, còn nếu bị chửi thì cũng là chuyện thường ngày ở huyện.

Mà tôi vẫn nhận lương khi tham gia show này nhé, nhạt cũng được, miễn là có tiền!


Tám con người, tám phong cách khác nhau tụ lại một chỗ, chuyện trò cũng rôm rả phết.

Ai cũng hoạt ngôn, nhất là động vào đúng lĩnh vực của mình thì chẳng khác gì đi phỏng vấn xin việc.

Không hiểu kiểu gì mà cuối cùng, câu chuyện lại trôi sang chủ đề “hồi bé chơi với ai”.

Cậu em út, Từ Viễn Hằng, hào hứng kể:

“Hồi nhỏ tôi ở với ông bà ngoại, suốt ngày leo cây, lội sông với bọn trẻ con trong khu. Bị đánh không biết bao nhiêu trận.”

Hứa Sơ Đồng nhẹ nhàng kể rằng cô có một người bạn thân từ nhỏ, là một cô gái vui vẻ và hoạt bát.

Đến lượt tôi, tôi nhớ lại một lúc, rồi quyết định cứ thật như đếm:

“Hồi bé tôi toàn chơi với con trai, con gái trong xóm không ai thích tôi.”

Cả bàn nhìn tôi, rõ ràng có chút tò mò, chờ xem tôi nói tiếp.

Bình luận lập tức dậy sóng:

【”Lại xuất hiện rồi, ‘trà xanh’ phiên bản tomboy!”】
【”Cái kiểu chỉ thân được với con trai, bị con gái ghét bỏ, lại còn nói ra một cách đầy tự hào?”】
【”…”】

Nhưng tôi điềm nhiên kể tiếp:

“Hồi bé tôi ở quê, thích nhất là chơi nổ phân bò. Con gái trong xóm không ai chịu chơi cùng, còn chê tôi kinh quá. Mà nghĩ lại, đúng là hơi bẩn thật. Bị xa lánh cũng đáng.”

Không khí… bỗng chốc trầm mặc.

Bình luận nổ tung:

【”Khoan, khoan đã, chị ơi… cái gì cơ???”】
【”Có cô gái nào hồi bé nghịch nổ phân bò không vậy???”】
【”Bạn đang nói là cô gái trông như bạch nguyệt quang dịu dàng, trong trẻo này, hồi bé ở quê chơi với đám con trai, mà còn nghịch phân á???”】
【”…”】

Sau một thoáng im lặng, Từ Viễn Hằng nghiêm túc hỏi:

“Không bị ăn đòn à?”

Tôi chợt nhớ lại…

“Không, nhà tôi hồi đó cạnh một ông anh, mà anh ta sạch sẽ quá mức cần thiết. Lần nào cũng phải đứng từ xa nhìn tôi chơi xong, rồi bắt tôi rửa tay rửa chân sạch bong mới cho về nhà.”

Chị đẹp Trang Linh bên cạnh chống cằm, giọng điệu đầy hứng thú:

“Ông anh phiền phức?”

Tôi lười biếng nhớ lại: “Hồi bé tôi ghét anh ta lắm. Quản tôi còn kỹ hơn cả bố mẹ tôi. Nhưng mà sau này nghĩ lại, ngày nào cũng phải nhìn một đám trẻ con lấm lem bùn đất, chắc anh ta cũng khổ tâm lắm.”

Đúng là con người ít khi đồng cảm với chính mình trong quá khứ.

Hồi đó anh ta lúc nào cũng mặt lạnh như tiền, nhưng vẫn kiên nhẫn giúp bọn tôi rửa mặt, còn bày ra mấy trò chơi khác… miễn là không liên quan đến nổ phân bò.

Hồi nhỏ tôi còn thấy anh ta đáng thương, cứ thắc mắc không hiểu sao lại không tận hưởng được niềm vui của “boom bò”.

Tôi thở dài: “Sau này anh ta chuyển lên thành phố rồi. Mà hồi đó tôi vẫn ngày ngày lấm lem chạy về nhà, mẹ tôi cứ nhìn thấy là hét lên như còi báo động.”

…Rồi vẫn bị ăn đòn như thường lệ.

Cả bàn khách mời phá lên cười.

Họ có vẻ chưa từng trải qua tuổi thơ “cày bừa” như tôi. Chỉ có Từ Viễn Hằng từng đi đóng phim ở vùng quê, có chút đồng cảm.

“Thế bây giờ còn liên lạc với anh ấy không?”

Giang Thời Nguyên hỏi.

Mỹ nhân váy đỏ nhìn tôi, nụ cười quyến rũ như ánh nắng đầu hè. Giây phút cô ấy cười, tôi có cảm giác như có dòng điện chạy qua người.

Hê hê.

Tôi cười tít mắt: “Không. Sau này tôi cũng lên thành phố học rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.