Bạn Trai Nhà Bên Là Đại Minh Tinh

Chương 4



Chương 4:

Sau khi dọn dẹp xong hành lý, tôi bước ra khỏi phòng, nhìn xuống dưới—mọi người gần như đã xong xuôi, đều tập trung cả ở phòng khách.

Bữa tối hôm nay do chương trình chuẩn bị, cũng coi như một buổi giao lưu giúp phá băng.
Tiện thể cũng là cơ hội để tìm hiểu khẩu vị và thói quen ăn uống của nhau.

Tôi đói đến mức mắt dán chặt vào bàn ăn.

Nhưng xem ra, tôi không phải người duy nhất.

Bên cạnh, Từ Viễn Hằng ăn cực kỳ nhiệt tình, vừa nhai vừa hào hứng giới thiệu món, y như một reviewer đồ ăn chính hiệu:

“Món gà hầm này ngon lắm, mọi người thử đi!”

“Còn thịt luộc cay này nữa, siêu kích thích vị giác. Ai ăn được cay thì ăn nhiều vào!”

“Ơ mà cơm cũng dẻo ngon phết đấy….”

Nhìn kiểu ăn của cậu ta… trông như kiểu ngày thường chẳng được ăn ngon mấy.

Ai cũng biết, nếu có một người ăn uống ngon lành thì tự nhiên sẽ kích thích cảm giác thèm ăn của những người còn lại.

Mà vấn đề là, không chỉ có một người.

Tôi vừa vùi đầu ăn, vừa thầm cảm thán—bữa cơm này đúng là đỉnh cao của nhân sinh!

Đang cắm cúi nhai, bỗng nhiên có một miếng thịt được gắp vào bát tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt dịu dàng, đầy bao dung của Hứa Sơ Đồng.

Cô ấy nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Ăn từ từ thôi.”

Tôi ngơ ngác nhìn lên, bỗng nhận ra sáu người còn lại đang nhìn chằm chằm vào tôi với Từ Viễn Hằng.

Cùng lúc đó, Từ Viễn Hằng cũng ngẩng đầu, có vẻ hơi ngượng ngùng, vội giải thích:

“Bình thường công ty không cho ăn thế này đâu, phải giữ dáng.”

Mới hai mươi tuổi đầu mà đã phải sống khổ thế này à?

Tôi cũng góp lời: “Còn tôi thì… căng-tin trường tôi nấu dở lắm.”

Mà không, nói “dở lắm” vẫn còn nhẹ. Phải nói là… dở đến mức oan uổng cho nguyên liệu!

Dở đến mức hàng vạn sinh viên sau khi tốt nghiệp đều không muốn ngoảnh đầu nhìn lại.

Dở đến mức trường tôi nằm xa trung tâm, mà tôi vẫn thà nhịn đói chứ không muốn đặt đồ ăn ngoài.

Tôi và Từ Viễn Hằng liếc mắt nhìn nhau—ánh mắt đầy sự đồng cảm sâu sắc.

Cùng cảnh ngộ.
Cùng chung nỗi đau.
Nước mắt lưng tròng.

Đau, đau quá đi mất!

Lúc này, phần bình luận nổ tung:

【”Cái này… không giống chương trình hẹn hò mà tôi tưởng tượng lắm?”】
【”Hai đứa này rốt cuộc sống kiểu gì vậy? Ăn cơm mà mắt long lanh thế kia? Là do đồ ăn quá ngon hay bình thường khổ quá?”】
【”Hay chương trình đổi format thành show ẩm thực đi? Nhìn hai người họ ăn mà tôi cũng thấy đói theo.”】
【”Tôi là bạn học của Tống Tri Nghi, xin chứng thực—căng-tin trường bọn tôi thật sự rất khó nuốt!”】
【”…”】

Tôi không phải kiểu chỉ biết vùi đầu ăn suốt bữa, ăn được một lúc cũng ngẩng lên góp chuyện với mọi người.

Hứa Sơ Đồng kể rằng, cứ đến ngày nghỉ, cô ấy thích tự tay nấu một bàn đầy thức ăn rồi mời bạn bè đến ăn cùng.

Lời vừa dứt, tôi và Từ Viễn Hằng lập tức mắt sáng rực như hai con sói nhỏ đói ăn.

“Thật không? Chúng ta có thể làm bạn thân không?” Tôi hớn hở hỏi.

“Tôi tôi tôi cũng được chứ?” Từ Viễn Hằng nhanh chóng chen vào, ánh mắt đầy mong đợi.

Hứa Sơ Đồng: “……”

Cô ấy thoáng lặng người, vẻ mặt kiểu không ngờ trên đời lại có hai kẻ thèm ăn đến mức này.

Sau bữa tối, chương trình có một buổi phỏng vấn cá nhân, chủ yếu để ghi lại ấn tượng đầu tiên của các khách mời về nhau.

Phần này không phát sóng trực tiếp.

Đạo diễn hỏi:

“Hãy đưa ra nhận xét ngắn gọn về bảy khách mời còn lại.”

Đánh giá một nhóm người chỉ mới quen biết được đúng một ngày, ai có EQ bình thường thì đều biết phải nói sao cho tròn trịa.

Thế là tôi cứ ba hoa một hồi, nói đến mức chính mình cũng quên béng đã nhận xét những gì.

Rồi đạo diễn hỏi một câu thú vị hơn:

“Nếu phải chọn một người làm đối tượng hẹn hò, bạn sẽ chọn ai?”

Tôi không cần nghĩ ngợi:

“Tôi chọn chị Trang Linh.”

Đạo diễn: “Không thể chọn—”

Ông ấy còn chưa kịp nói hết câu, tôi đã nhanh nhảu đổi ngay:

“Vậy thì Giang Thời Nguyên.”

Đạo diễn mặt không cảm xúc: “Không thể chọn người cùng giới.”

“……”

Không nói sớm?!

Lúc này tôi mới sực nhớ ra “luật chơi” của chương trình. Vì chưa từng tham gia show hẹn hò, tôi quên béng mất đây là một chương trình dị tính luyến ái.

Dù sao thì tôi cũng thoải mái trong chuyện này, nhưng chọn nữ khách mời đơn giản vì tôi thấy chơi với con gái vẫn dễ hơn.

Hồi bé tôi còn chưa nhận ra, lớn rồi mới ngộ ra chân lý này.

Tôi suy nghĩ một chút, rồi nói:

“Vậy thì Từ Viễn Hằng đi.”

Dù sao thì cũng cùng gu ăn uống, chắc có chủ đề chung để tám chuyện.

“Hãy nói lý do.”

“Cậu ấy đẹp trai, tính cách cũng tốt. Dù nhỏ tuổi nhất nhưng lại có xu hướng chăm sóc người khác một cách vô thức.”

Đạo diễn tiếp tục hỏi:

“Nhưng cậu ấy là diễn viên, nghề này có thể sẽ phải vào đoàn phim vài tháng liền. Nếu sau này thực sự yêu nhau, có khả năng sẽ phải yêu xa trong thời gian dài. Bạn có chấp nhận không?”

Tôi chống cằm, thản nhiên đáp:

“Đạo diễn, anh đang hỏi tôi muốn hẹn hò với ai, chứ không phải tôi muốn tìm ai làm bạn trai.”

Đây là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

Đạo diễn rõ ràng không lường trước được tôi sẽ nói ra một câu nghe hơi trà xanh như thế. Ông ấy lộ vẻ sửng sốt thấy rõ.

Sau đó, đạo diễn tiếp tục phỏng vấn các khách mời khác.

Đến khi mọi cuộc phỏng vấn kết thúc, trông ông ấy có vẻ đã già đi mấy tuổi.

Không biết ông ấy vừa trải qua những gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.