Bạn Trai Tôi Là Đặc Cảnh

Bắt quả tang



Chương 1: Bắt quả tang

Tôi vừa cùng bạn trai đặc cảnh chia tay.

Nguyên nhân à? Vì tôi, một mỹ nữ phong ưu, bị hắn bắt tại trận ở quán bar.

Ánh mắt rét lạnh của Lục Tập quét qua.

“Cả ngày không trả lời điện thoại là vì đi chơi với trai trong quán bar?”

“Em…”

Vừa muốn giải thích, lại nghĩ đến tôi và hắn vẫn đang chiến tranh lạnh. Tôi mạnh miệng nói: “Tôi chỉ phạm phải một sai lầm mà tất cả đàn ông trên thế giới đều mắc phải.”

Lục Tập cười giận dữ “Sơ Hạ, gan lớn nhỉ?”

Đang lúc căng thẳng, em trai bên cạnh dè dặt kéo tay áo tôi, tủi thân nói: “Chị ơi, em không phải đàn ông, em chỉ là cục cưng của chị.”

____

Năm phút trước, bỗng một đám cảnh sát oai phong xông vào. “Nhận được tố cáo, trong quán bar có bom.” Tiếng ra lệnh vang lên, cảm giác quen thuộc khiến tôi rùng mình.

Tôi ngồi chồm hổm dưới đất, lặng lẽ ngẩng đầu. Nhìn một cái liền nhận ra người dẫn đầu.

Đây chẳng phải là bạn trai đặc cảnh của tôi sao?

Tôi bị doạ tỉnh rượu. Lén vùng vẫy rút tay trái bị kẹt.

Có lẽ vì xung quanh quá yên tĩnh, tôi gây ra ồn ào, một cảnh sát đi tới cảnh cáo.

“”Làm gì đấy? Không được di chuyển!”

Tôi chột dạ nhìn tay trái.

“Tay phía dưới làm gì? Bỏ tay ra!”

Lời vừa dứt, gần nửa cảnh sát đồng loạt xoay người, nhìn tôi đầy đề phòng.

Tôi kinh hãi. Lớn to xác nhưng đã thấy cảnh này bao giờ?

Tôi ngừng thở, chầm chầm ngẩng đầu.

“Chị… Chị dâu?”

Đối phương kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Lục Tập, báo cáo.

“Đội trưởng, chị dâu ở đây.”

Rất nhanh, thân hình cao lớn đứng trước mặt tôi.

“Sơ Hạ?”

Tôi run lẩy bẩy, sợ hãi nuốt nước bọt. “Hello.”

Ánh mắt rét lạnh của Lục Tập lướt qua, cuối cùng dừng lại ở tay trái.

“Lý do cả ngày không nghe điện thoại, là vì ở quán bar chơi với trai?”

Không trách hắn hiểu lầm, bởi vì tay tôi và em trai nhỏ đáng yêu bên cạnh cùng kẹt trong một vật trang trí hình vuông.

“Em…”

Vừa định giải thích, tôi nhớ ra mình và hắn đang chiến tranh lạnh. Tôi mạnh miệng nói:

“Tôi chỉ là phạm một sai lầm mà đàn ông trên thế giới đều mắc phải.”

Lục Tập cười giận dữ. “Sơ Hạ, gan lớn nhỉ?”

Lục Tập hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Còn không bỏ tay ra? Không thể tách rời à?”

Thấy điểm quan trọng được nhắc đến, tôi vội giải thích:. “Tôi cũng muốn rút nhưng không được.”

Sắc mặt Lục Tập tối lại, giơ tay ra hiệu cho người phía sau tới tháo dỡ.

Nhưng dụng cụ chuyên dụng khiến da đầu tôi tê dại. Tôi giả vờ nhỏ nhẹ, cố giữ vẻ dịu dàng trước mặt hắn. “Chồng ơi, em sợ.”

Vẻ mặt Lục Tập không chút lay động, không hài lòng mắng. “Còn dám đến quán bar dụ trai, tôi nghĩ em không sợ.”

Nhưng cơ thể hắn vẫn lại gần tôi, bàn tay to lớn đưa ra, nắm đầu tôi và kéo tôi vào vòng tay.

Em trai bé bỏng bên cạnh dè dặt kéo tay áo tôi, tủi thân nói. “Chị ơi, em không phải đàn ông, em chỉ là cục cưng của chị.”

Tôi nhìn thấy trong mắt Lục Tập dâng lên một làn sóng, vội vàng lắc đầu.

“Không, cục cưng của em là anh.”

“Anh cũng là đàn ông.”

Cuối cùng vẻ mặt u ám của Lục Tập dịu đi một chút, hắn nhìn những người tháo gỡ, nhắc nhở.

“Cô ấy sợ tiếng lớn. Chỉ cần cắt một nửa, phần còn lại để tôi.”

Tôi tuy không hiểu ý nhưng không dám hỏi lung tung.

Tiếng cưa dừng lại, Lục Tập dùng lực bẻ gãy. Bụp. Vật trang trí vỡ tan.

Nhìn thấy cảnh tượng này, người xung quanh đều sợ hãi, em trai nhỏ mở to mắt kinh ngạc.

Lục Tập cúi đầu, cầm tay tôi kiểm tra cẩn thận. Sau khi xác nhận không sao, hắn bỏ tay tôi ra.

Nhìn những đường gân rắn chắc trên tay hắn, tôi lạnh cả sống lưng, theo bản năng chân hướng ra ngoài.

Vừa định chuồn “Chạy đi đâu? Cùng tôi trở về”

Sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng của Lục Tập. Bước chân tôi lảo đảo, vấp phải đồ trên đất, rầm một cái ngã chỏng vó.

Mặc kệ cơn đau, tôi bò dậy, quay người lại nói nhỏ. “Vẫn còn chỗ thương lượng chứ?”

Vừa hết câu, Lục Tập bước nhanh tới, vác tôi lên vai, hạ giọng doạ dẫm.

“Im miệng! Về nhà ông đây sẽ tính sổ với em”.

Lục Tập ném tôi lên xe cảnh sát, quỳ một chân, giúp tôi xem chân.

Bàn tay người đàn ông thô ráp lại ấm áp khiến trái tim tôi như ngồi trên đống lửa.

Lục Tập nhíu mày, không nhịn được hừ lạnh. Liếc mắt nhìn tôi một cái, tức giận nói. “Chật khớp chân, tôi đưa em đến bệnh viện.”

Hắn nhảy xuống xe, đang đóng cửa thì tay dừng lại, nghiêm nghị cảnh cáo. “Biết điều, còn dám chạy, tôi chặt chân!”

Tôi sợ sệt nhìn hắn, co ro ôm chặt chân.

“Nghe không…” Lục Tập nheo mắt, lời đến cửa miệng lại nuốt xuống.

Suy nghĩ một lúc, hắn bế tôi ra và nhét vào ghế phụ. Bàn tay lớn vuốt tóc tôi, giọng dịu dàng hơn. “Ngoan ngoãn ngồi yên.”

Hai mắt đẫm lệ, tôi mờ mịt đưa mắt nhìn hắn vòng qua ghế lái.

Thật vất vả mới đến bệnh viện, kết quả là tôi bị bó bột một trăm ngày.

Tôi khóc nháo bắt hắn phải cõng.

Mặt Lục Tập tái xanh, nhưng vẫn cúi người cho tôi leo lên.

“Chắc chắn đời trước thiếu nợ em.”

Nháo thì nháo, tôi vẫn phải cùng hắn đến đồn cảnh sát giải trình.

Tôi âm thầm quyết định, sau này không đến quán bar này nữa.

Tôi đến nhà khác.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.