Trên trời không rơi bánh nhân thịt đâu, bà con ạ.
Nhưng mà… lại rơi xuống một em tên là Lâm muội muội.
Khéo còn thơm hơn cả bánh!
Sáng hôm sau, đại tiểu thư thật sự gọi điện cho tôi.
Hóa ra cô ấy điều tra ra tôi đang làm bà chủ một công ty tí hin, rồi gửi hẳn lời mời hợp tác kinh doanh.
Ôi dồi ôi, đời này mà còn có chuyện thơm như thế à?
Phú bà ơi, em đói rồi, cho em xin bát cơm!
Vừa nhận điện thoại xong, tôi ôm ngay cái USB đầy tài liệu, hí hửng chạy đến công ty nhà người ta như chạy hội.
Cửa vừa mở ra…
Tạch!
Thằng anh đại tổng tài đã ngồi đó chờ sẵn.
Đúng rồi, kiểu gì nữ chính cũng không có cửa thừa kế cơ ngơi nhà này rồi.
Anh ta ngẩng mặt lên, giọng như thể vừa ăn nguyên hũ kiêu ngạo:
– “Cô thấy hài lòng với những gì cô nhìn thấy chứ?”
Tôi chưa kịp mở mồm thì anh ta đã phang luôn một câu xanh rờn:
– “Nể mặt em gái tôi, tôi cho cô một cơ hội khiến tôi hài lòng.”
Tôi: “…”
Ô hay, đang đói run chân, tưởng được ăn cơm, hóa ra lại là món… khó nhằn.
Nhưng mà thôi, vì tiền, không việc gì là không thể cố!
Vậy là tôi bật mode “máy khâu”, nói liền tù tì ba tiếng đồng hồ về kế hoạch, chém gió đến mức anh tổng tài ngồi đơ cả lưng, tê dại cả mông.
Anh ta ôm chân, mặt vẫn giữ vẻ lạnh như kem đá:
– “Rất tốt, cô đúng là loại phụ nữ biết tra tấn người ta đến nơi đến chốn.”
Tôi: “…”
Được rồi, đã thế thì dự án này tôi tính thêm 10% — coi như phí tổn tinh thần!
Đại tiểu thư có vẻ đúng là xuất thân từ nhà giàu có, giàu có thật sự.
Anh tổng tài của cô ấy nhìn qua dự án rồi ký hợp đồng ngay tại chỗ, mặt mũi ngậm ngùi như kiểu làm việc gì đó vĩ đại lắm.
Anh ta hài lòng, nhếch miệng bảo: “Tốt lắm, từ nay về sau cô là người của tôi rồi.”
Tôi nghe vậy, mắt lươn qua một lượt, đáp lại: “Dù anh có được con người tôi, cũng không có được trái tim tôi đâu…”
Anh ta nhìn tôi, vẻ mặt khó hiểu như thể đang muốn hỏi “Cô bị làm sao đấy?” rồi còn khinh khỉnh: “Trái tim cô làm gì? Tôi cần sức lao động của cô thôi, tôi đã đầu tư vào cái dự án này rồi. Cô nhớ làm việc cho đàng hoàng, đừng làm tôi lỗ vốn nhé.”
Tôi nghe mà như bị tát vào mặt.
– “Cô đang nghĩ cái gì vậy? Đừng quên thân phận của mình, cô đang đùa với lửa đấy!”
Tôi: “?!”
Anh ta còn dám coi thường tôi à?
Tôi há hốc mồm, không tin nổi vào tai mình. Nhưng không kịp để tôi phản ứng, anh ta bỗng dưng cười, nhìn tôi với vẻ mặt hứng thú như kiểu thấy con cún lạ.
– “Em gái tôi bảo cô kỳ lạ lắm, mà đúng thật, cô khác biệt thật.”
Anh ta nhíu mày nhìn tôi, cười: “Mấy bà phụ nữ đến đây gặp tôi, toàn là vì công ty của ba hoặc anh trai họ thôi. Còn cô, cô đến vì công ty của chính mình.”
Tôi nhún vai: “Anh không ngờ được nhiều thứ đâu.”
Anh ta suýt sặc cà phê.
– “Tốt lắm, nữ nhân, cô quả thật khác biệt khiến tôi thích thú lắm.”
Anh tổng tài lại tiếp: “Cô là phụ nữ, chắc phải vất vả lắm mới có được ngày hôm nay nhỉ? Tìm một người đàn ông để dựa vào thì dễ chịu hơn đấy.”
Tôi không kìm được, nghe mãi mấy câu sến súa của anh ta mà lắc đầu ngán ngẩm. Nhưng đến câu này thì tôi phải đáp lại luôn:
– “Tìm một người đàn ông à? Sao anh không tự đi tìm đi? Tại sao không bỏ công ty của mình, về nhà nằm bẹp đi? Hay là anh nhường công ty cho em gái anh rồi ở nhà cho khoẻ?”
Anh ta mặt mày đơ ra, từ ngạc nhiên đến tức giận, rồi hoang mang.
Tôi không để anh ta kịp phản ứng, liền trợn mắt với anh ta:
– “Phúc khí này, anh có muốn không? Chắc anh không muốn đâu nhỉ!”
Anh ta không nói được lời nào, nhìn tôi như thể muốn nhảy dựng lên nhưng lại đành nuốt vào bụng.
– “Những gì anh không muốn tại sao tôi phải muốn?”
Khách gắp thức ăn tôi xoay bàn, khách mời rượu tôi không uống, khách hát karaoke tôi chuyển bài. Với cái tinh thần đó, tôi chính là dòng chảy bùn đá nơi công sở, ai cũng phải tránh xa.
Tổng tài không chỉ chưa gặp người phụ nữ nào như tôi, mà phải nói, anh ta chưa gặp ai như tôi trong đời.
Vì thế, anh ta tức điên lên, ngay cả mấy câu sến súa cũng không thốt nổi: “Cô… cô đang thách thức giới hạn của tôi đấy!”
Tôi kiên quyết từ chối: “Giới hạn gì? Những gì không có trong hợp đồng, tôi không nhận đâu!”
Tôi cầm hợp đồng lên, chỉ vào điều khoản vi phạm: “Nếu không hợp tác nữa thì thôi, nhưng nếu anh hủy hợp đồng thì nhớ bồi thường cho công ty tôi năm ngàn vạn nhé, cảm ơn anh đã chiếu cố.”
Tổng tài đứng sững, nghẹn họng.
Nếu số tiền đó thật sự phải bồi thường thì đúng là phong cách của tổng tài bá đạo—vung tiền như rác chẳng ngần ngại.
Nhưng nếu thực sự bồi thường thì anh ta lại trông như thằng ngốc!
Anh ta không muốn làm thằng ngốc đâu, dù sao nhà giàu cũng không có dư thừa lúa gạo.
Anh ta chỉ bảo tôi cút ngay lập tức.
Đi thì đi. Thua người không thua trận, tôi lập tức đẩy cửa ra đi, còn cố tình đóng cái rầm để bày tỏ sự bất mãn.
Nhìn tổng tài đang bốc hỏa mà tôi cũng thấy vui vui.
Cô thư ký nhỏ của anh ta sợ hãi, vội tiễn tôi ra cửa: “Tổng tài của chúng tôi không phải là người xấu đâu.”
Tôi: “Không sao, tôi không nghĩ anh ta là người xấu, tôi chỉ thấy anh ta không ra gì thôi.”
Cô thư ký nhỏ ngơ ngác, không hiểu gì cả.
Chúng tôi đi ngang qua một phòng họp lớn.
Một người đàn ông mặt mày u ám, đẩy một người phụ nữ yếu đuối vào góc tường.
Anh ta trông như điên, mắt đỏ ngầu, tay chân loạn xạ: “Tôi đã bảo muốn nhốt em lại cho không ai nhìn thấy, vậy mà em còn ra ngoài làm việc, họp hành à?”
“Giờ thì bọn họ đều nhìn thấy em rồi, em định để tôi làm gì với bọn họ đây?”
Nụ cười của nam chính vừa nguy hiểm vừa lạnh lùng.
Anh ta vuốt ve khuôn mặt nữ chính, giọng nói chậm rãi, từng chữ như rắn phun nọc độc: “Thích để người ta nhìn thế này à, hay là tôi móc mắt bọn họ tặng cho em nhé?”
Nữ chính vừa cứng cỏi vừa u sầu, như đóa bạch liên hoa: “Đều là ý của em, không liên quan đến họ!”
Tôi và cô thư ký nhỏ vô tình đi ngang qua cũng bị lôi vào danh sách “móc mắt”, hai đứa nhìn nhau ngơ ngác.
Hửm?
Đây là kiểu sủng ái cấm kỵ của nam chính bệnh kiều à?
Tôi liếc vào phòng họp rồi nói: “Anh bạn, ít nhất cũng phải hơn trăm người đấy, anh đánh lại được không? Còn móc mắt nữa chứ?”
Nam chính bệnh kiều đứng khựng lại.
Anh ta nhìn vào phòng họp, và ngay lập tức, hơn một trăm nhân viên bị đẩy vào danh sách “móc mắt” cũng lặng lẽ nhìn anh ta.
Địch đông ta ít.
Ít làm sao địch lại đông!
Nam chính bệnh kiều im lặng một hồi, không nói lời nào.
Anh ta không phải kẻ ngốc, đành nghiến răng: “Lần này tôi tha cho em.”
Tôi: “Ồ, anh cũng giỏi phết nhỉ, biết lúc nào nên mềm, lúc nào nên cứng.”
Nam chính bệnh kiều nhìn tôi, không chịu nổi, mặt mũi tối sầm lại.
Anh ta nổi giận với cô thư ký nhỏ: “Cô ta là ai vậy? Sao cô ta lại ở đây?”
Cô thư ký nhỏ không dám hó hé, chỉ biết cúi đầu im lặng.
Chưa đầy mười phút mà đã có hai ông đàn ông bảo tôi “cút đi”.
Tôi tức muốn điên lên, nhưng chẳng kịp nghĩ nhiều thì điện thoại của cô thư ký nhỏ reo lên, cô ấy nghe máy hai câu, rồi sững lại một chút, cuối cùng đưa điện thoại cho tôi.
Tôi: “?!”
Tôi nhận điện thoại, và giọng của anh tổng tài vang lên: “Tôi nghe ngoài kia ầm ĩ gì thế? Cô lại đang làm trò gì vậy?”
Tôi chẳng đổi sắc mặt, lập tức cúp máy.
Anh ta: “?!”
Anh ta gọi lại, tôi lại nhận rồi cúp tiếp.
Tổng tài phát điên mất rồi.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặt mày lạnh như tiền xuất hiện ở hành lang.
Ánh mắt sắc như dao, khí thế như muốn nuốt chửng người ta—chỉ nhìn đã biết chẳng có ý tốt gì.
Tôi thấy tình hình không ổn, lập tức co chân bỏ chạy.
“Đứng lại cho tôi!” Anh ta quát lớn, mặt đỏ bừng vì tức giận, “Nữ nhân đáng ghét, cô nghĩ cô có thể chạy thoát khỏi tôi sao?”
Tôi quay lại cười với anh ta, rồi chạy nhanh hơn.
Có lẽ chỉ trong một giờ ngắn ngủi tiếp xúc với tôi, anh tổng tài đã giác ngộ sâu sắc.
Chỉ một nụ cười, vậy mà chúng tôi lại có sự đồng cảm ngắn ngủi.
“Tôi chạy được, sao không! Bộ tôi không có chân chắc?”
Tôi không thể chạy thoát được.
Vừa tới cổng công ty, tôi vội vàng chạy thẳng, suýt chút nữa đâm vào đại tiểu thư.
Đại tiểu thư nữ chính: “?!”
Cô ấy lo lắng: “Anh! Em đã nói đây là ân nhân cứu mạng của em mà, sao anh lại đuổi người ta đi vậy?”
Anh tổng tài tức đến mức hoa cả mắt, chạy tới thở hổn hển.
Đầu óc anh ta rối loạn, chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của ai, đưa tay ra định túm lấy tôi.
Tôi nhanh như chớp, lách ra sau lưng đại tiểu thư.
Đại tiểu thư cũng giận tím mặt: “Anh!”
Anh tổng tài bỗng nhiên tỉnh ra.
“Người phụ nữ này…”
Anh ta hít một hơi thật sâu, liên tục hít sâu: “Cô…”
“Chào sếp,” tôi nhanh nhảu tiếp lời, “Tôi biết tôi rất cuốn hút, nhưng anh cũng không cần phải đuổi theo tôi như vậy đâu.”
Anh tổng tài suýt nữa thì tức đến ngất.
Đại tiểu thư thì vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nắm lấy tay tôi.
“Hôm trước tôi còn chưa cảm ơn cô. Cũng chưa chuẩn bị quà gì để đền đáp. Anh trai tôi nói sẽ giao dự án cho cô kiếm thêm chút tiền, hợp đồng ký chưa vậy?”
Tôi gật đầu: “Cảm ơn, tôi đã ký rồi.”
“Không cần khách sáo như vậy đâu.”
Cô ấy bật cười, nhưng lại pha chút buồn bã: “Giá mà em có thể giống như anh nhỉ…”
Câu nói này khiến anh tổng tài hoàn hồn.
Anh trai cau mày, giọng nói lạnh lùng: “Tên nhóc nhà họ Du kia lại bắt nạt em nữa à?”
Đại tiểu thư cúi đầu.
“Không sao đâu anh,” cô ấy nói nhỏ, “Anh ấy đang đậu xe ngoài kia, để anh ấy nghe thấy thì không hay đâu… Đây chính là số phận của em mà.”
Anh tổng tài lập tức nổi cơn giận.
Mặt mũi anh ta đen như thang, chẳng thèm quan tâm đến tôi nữa, quay người đi thẳng ra cửa lớn.
Tôi cũng nhìn về phía đó.
Quả nhiên, tên thiếu gia nhà giàu có vệ sĩ vây quanh ở ngân hàng lần trước cũng xuất hiện.
Trong mắt tên thiếu gia, vẫn là công thức cũ quen thuộc: năm phần thờ ơ, ba phần khinh bỉ, hai phần lạnh lùng.
Anh ta lười biếng gọi: “Anh Uyên—”
Anh tổng tài lập tức đấm thẳng vào mặt anh ta.
Tên thiếu gia ngã lăn quay ra đất.
Tình hình bỗng chốc hỗn loạn.
Các vệ sĩ vội vàng bảo vệ tên thiếu gia, bảo vệ của công ty cũng nhanh chóng hỗ trợ tổng tài nhà mình.
Anh tổng tài và tên thiếu gia trực tiếp lao vào nhau.
“Tôi đã nói rồi, cậu phải đối xử tốt với em ấy, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu.”
Anh tổng tài vẫn mạnh hơn một chút, hét lớn: “Bắt nạt phụ nữ thì tính là đàn ông gì?”
Tên thiếu gia mặt mũi tím tái, vô cùng chật vật.
Anh ta cũng cười lạnh: “Chúng tôi đã nói rõ ràng là hôn nhân hợp đồng, là cô ta không giữ chữ tín, tự ý làm khó Vi Vi đấy chứ!”
“Sức khỏe Vi Vi vốn đã không tốt, bây giờ lại bị suy thận trái.”
“Cô ta nợ Vi Vi thì đương nhiên phải trả lại thôi!”
Đại tiểu thư lặng lẽ đứng bên cạnh tôi, nắm chặt tay, móng tay ghim vào lòng bàn tay.
Anh tổng tài nghe vậy càng thêm tức giận.
Nhưng anh ta thực sự không giỏi ăn nói, chẳng biết nên phản bác thế nào: “A Hân đã có con với cậu rồi, chẳng lẽ hai mẹ con cộng lại cũng không bằng cô em họ của cậu sao?”
Cậu thiếu gia cười lạnh liên tục.
“Đứa con này của cô ta, cũng là do cô ta tính kế mà có.” Anh ta khinh thường, “Sao có thể so sánh được?”
Nghe vậy, sắc mặt đại tiểu thư hoàn toàn tối sầm lại.
Anh tổng tài nhất thời sững sờ.
Điều này ngược lại tạo cơ hội cho tên thiếu gia.
Tên thiếu gia nhân cơ hội đứng dậy, cũng đấm mạnh vào anh tổng tài.
Cú đấm này khiến mũi anh tổng tài lập tức chảy máu.
Đến nước này, tất cả tình tiết đều đang phát triển đúng như kế hoạch.
Có lẽ thân là nữ chính, tôi phải chịu đựng mọi tổn thương, để khao khát tình yêu và sự thương hại của nam chính, cho đến khi thương tích đầy mình cũng phải thành toàn cho mối tình truy thê đến muộn của đối phương.
Đây dường như là số phận của chúng tôi.
Là số phận của tất cả nữ chính trong tiểu thuyết.