Khó khăn lắm mới moi được số của Tư Kỳ – người duy nhất chơi thân với Ôn Kiều. Chắc chắn cô ấy sẽ biết Ôn Kiều trốn đi đâu.
Vừa bấm gọi, còn chưa kịp “Alo” thì anh đã bị xối xả như tội đồ. Cố gắng biện minh vài câu… bị chặn luôn. Không cho cơ hội cải chính.
Nhưng tất cả mọi u ám tan biến trong tích tắc khi thấy Ôn Kiều.
Chiếc xe điện chắn ngang cuối cùng cũng lăn bánh đi.
Cố Tây Từ thở phào, như được ân xá.
Chỉ vài bước chân, anh đã đứng trước mặt cô.
Anh cúi đầu, áp trán mình vào trán cô gái nhỏ.
“Kiều Kiều, bé ngoan…”
Hai người gần đến mức có thể nghe thấy nhịp tim nhau.
Giọng nói nhẹ như ru, vừa dỗ dành vừa bất lực.
“Sao anh lại đến đây?”
“Đi tìm em.”
Gió đêm làm mắt tôi cay xè, mũi cũng xót theo.
“Cố Tây Từ, sao anh lại như thế chứ…”
Tôi bật khóc, hét lên như một đứa trẻ ấm ức:
“Anh đúng là đồ tồi! Rõ ràng đã thích người khác rồi, còn trêu chọc em làm gì!”
Cố Tây Từ nhìn tôi, vừa đau lòng vừa muốn cười.
“Ôn Kiều, em thật sự không nhận ra là tôi thích em sao?”
“Hả?” – Tôi đứng hình, đầu óc chập mạch.
“Thế còn Kiều Kiều thì sao? Không phải cô ấy là bạch nguyệt quang của anh à? Biệt danh duy nhất anh đặt cho người ta đấy nhé!”
Cố Tây Từ thở dài:
“Nghe đồn là một chuyện, nhìn tận mắt mới rõ. Anh dẫn em đi gặp cô ấy, em sẽ hiểu.”
Anh kéo tôi đi về phía khu dân cư.
Tôi thì líu ríu chạy theo, vẫn chưa chịu buông tha câu hỏi.
“Tại sao anh lại thích em? Mà thích người ta thì gọi cả tên đàng hoàng, sao cứ gọi Kiều Kiều? Thân mật thế? Không lẽ anh là loại người như Tư Kỳ nói – thể xác yêu một người, tâm hồn lại yêu người khác?”
Cố Tây Từ nhức đầu, giơ tay bịt miệng tôi lại.
“Bé câm, im miệng một lát.”
Tôi gỡ tay anh ra, phụng phịu:
“Lúc thích thì gọi người ta là bé ngoan. Hết thích thì ‘bé câm’ cái gì chứ!”
Cố Tây Từ: “…”
“…Bé ngoan, đừng làm loạn nữa.”
Tôi ôm mặt, cố gắng bình tĩnh lại.
Nghĩ kỹ thì thấy cũng có gì đó sai sai.
Lỡ đâu Kiều Kiều là… một bé gái chưa đến tuổi vị thành niên?
Hoặc là… một con mèo?
Hoặc… thậm chí không phải người sống?
Cũng có thể… là một bát cơm trứng chiên đáng nhớ của tuổi thơ?
Tôi bắt đầu suy luận trong im lặng, đầu óc chạy như AI phân tích dữ liệu.
—
“Kiều Kiều của anh cũng ở khu này à?”
Tôi chọt chọt Cố Tây Từ, không quên dặn dò:
“Lát nữa gặp, anh nhớ đừng gọi kiểu thân mật nha, cứ gọi tên đầy đủ giùm em, không là em hiểu lầm liền!”
Cố Tây Từ liếc tôi một cái kiểu “đây là yêu cầu quái gì vậy?”, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu cam chịu.
Ha! Lật kèo thành công!
Chúng tôi dừng lại trước cánh cửa mà tôi từng ghé chiều nay.
Cố Tây Từ bấm chuông.
Cửa vừa mở, đập vào mắt là chị gái sành điệu lúc trước.
“Cháu lại đến đây làm gì?”
“Cháu không được đến à?”
Ánh mắt hai người trao nhau đầy ẩn ý, như thể đang chơi game đoán hình.
Tôi ló đầu từ sau lưng Cố Tây Từ, lên tiếng:
“Chị ạ.”
Sau đó đá nhẹ một cái vào chân anh:
“Chào đi chứ!”
Cố Tây Từ đứng hình, hít sâu, mắt nhắm nghiền.
“Ngưu Kiều Kiều.”
Tôi: ???
Chị gái sành điệu – tức Ngưu Kiều Kiều chính hiệu: (╯°□°)╯︵ ┻━┻
“Thằng nhóc kia! Đã bảo bao nhiêu lần, đừng gọi tên đầy đủ của bà. Muốn bà tức chết để thừa kế tài sản à?!”
Cố Tây Từ thở ra như thể đã quen lắm rồi:
“Bà không cho cháu gọi là ‘bà nội’ vì sợ già, lại bảo ‘Ngưu’ nghe quê. Trước gọi là Kiều Kiều thì được, giờ có cháu dâu ghen nên bắt cháu đổi cách xưng hô. Thế đấy.”
Ngưu Kiều Kiều đang nổi điên nửa chừng thì nghe thấy ba chữ “cháu dâu tôi”, mắt bà lập tức lia qua tôi.
Tôi lập tức nép về sau Cố Tây Từ như một con mèo ướt.
Toang! Trời long đất lở!
Ngay lúc đó, bà hàng xóm ló đầu ra:
“Ôi dào, lão Ngưu, cháu trai bà đến à.”
Ngưu Kiều Kiều lập tức bốc hỏa:
“Cái bà nhiều chuyện! Tưởng họ Mã nhà bà hay lắm chắc?!”
Bà Mã không chịu kém miếng:
“Ừ thì không hay, nhưng tôi chấp nhận thân phận ‘trâu cày ngựa kéo’. Không như ai kia, già rồi còn bắt cháu trai gọi là Kiều Kiều, không biết xấu hổ!”
… Một cuộc chiến thế kỷ chuẩn bị nổ ra.
Tôi định lao ra can ngăn thì bị Cố Tây Từ kéo vào nhà.
“Kệ họ. Bà Mã từng phẫu thuật cho bà nội anh, sau đó được mời về chăm bà. Hai người cãi nhau nửa đời người rồi. Giờ đến tuổi hoàng hôn vẫn ‘chí chóe’ suốt ngày. Hôm đó bà mới về nước gấp vì nghe tin bà Mã xuất viện, nên anh mới lỡ hẹn đón người.”
Phòng khách yên tĩnh.
Ngưu Kiều Kiều nhìn cháu trai, rồi nhìn tôi.
“Con bé ngoan thế này mà cháu dám bảo bà là người câm hả?”
Cố Tây Từ: “…”
Đỉnh cao của xấu hổ là… bận rộn giả vờ làm gì cũng được.
Tôi lơ ngơ vuốt tóc, quay đi ngắm nội thất như đang định mua nhà.
Ngưu Kiều Kiều không còn kỳ vọng gì vào cháu trai nữa. Dù sao thì… cuối cùng cũng có “búp bê” để bà chơi búp bê thật rồi.
Bà hào hứng xoa tay. Tôi lạnh sống lưng, lùi hẳn về sau.
Tối đó, bọn tôi ở lại nhà.
Tôi đảo mắt nhìn quanh.
“Không ngờ trước đây Tổng giám đốc Cố sống… mộc mạc vậy ha?”
Cố Tây Từ nhún vai: “Ông nội không thích phô trương. Tôi học trường công từ nhỏ. Ngoài việc cả cái khu này là của nhà tôi thì cũng bình thường.”
Tôi: 😮?
Đây là “bình thường” kiểu Versailles à?
Tôi trừng mắt với anh ta, định nói gì đó thì ánh mắt chạm phải một bức ảnh trên bàn. Tôi bước lại, cầm lên so với người thật bên cạnh.
“Khoan… chị gái xinh đẹp hồi nhỏ dẫn em đi là… là anh á?!”
Sắc mặt Cố Tây Từ tối sầm. Anh kéo tôi vào lòng, giọng ngầu mà xấu hổ.
“Bé ngoan, đã bảo lần sau gặp lại thì gọi anh trai cơ mà.”
Hồi tôi lên năm, bị bố dượng bán cho bọn buôn người. Thay vì bán luôn, chúng giữ lại vài đứa dễ sai khiến để đi ăn xin. Ban đầu tụi nó định đánh gãy chân tôi cho “đúng chuẩn tội nghiệp”.
“Con bé này xinh đấy.”
Một chị gái mặt mũi bầm dập ôm tôi lại.
“Thiếu tay thiếu chân thì không được vào trung tâm thương mại. Con bé này còn lành lặn, hợp đi xin tiền trong đó.”
Mấy thằng đó gật gù. Và thế là, tôi có một người “chị gái nghiệp vụ cao”, chuyên kéo tôi vào trung tâm thương mại đi “làm ăn”.
Cứ thấy ai, chị ta bắt tôi ôm chân họ, khóc như mưa. Không cho tiền? Không buông chân. Khóc rống lên như trúng số độc đắc ngược.
Chưa đầy một tuần, tôi đã trở thành “best seller” của làng ăn xin, được đãi ngộ như nhân viên kỳ cựu.
Tôi hay giấu đồ ăn đưa cho chị gái đã từng bảo vệ tôi. Chị ấy người nhỏ mà thương tích thì lớn, mặt còn có vết bỏng.
Chị hay bảo tôi: “Đừng sợ.”
Rồi có một hôm, chị bảo: “Tôi có cách trốn rồi.”
Không ngờ, chị làm thật. Trốn thành công.
Lúc chia tay, chị bảo: “Tôi là con trai. Bà nội sắp mổ, tôi mặc váy cho bà vui. Ai ngờ chưa kịp về đến nhà thì bị bắt cóc.”
…
Cố Tây Từ kể đến đoạn này, mặt hơi đơ.
Nhớ lại, anh vẫn thấy… có gì đó không ổn.
“Chờ vết thương lành, tôi quay lại tìm thì em mất tiêu rồi.”
Tôi như vừa vỡ ra điều gì.
“Khoan… tấm ảnh đó… là em à?”
Cố Tây Từ gật đầu: “Lấy trên mạng, là ảnh em nhập học. Máy ảnh trường em chắc cài filter bóp méo, nên em không nhận ra. Lúc gặp lại thì em đã biết rồi đúng không?”
Trời ơi đất hỡi.
Bạch nguyệt quang trong lòng anh từ bé đến lớn… là tôi!
Sau màn “ngược tâm lộn vòng” đó, lời cầu hôn của Cố Tây Từ thành công mỹ mãn.
Nhưng trước ngày cưới, tôi có một nỗi khổ lớn.
Tìm… phù… dâu.
Tư Kỳ sợ bị ăn đập nên từ chối thẳng. Mấy đứa khác thì thân sơ lơ lửng. Tôi rầu rĩ ôm mặt chạy vào phòng làm việc.
“Anh ơi, cứu em với…”
“Cho em xin tí nhân mạch đi mà…”
Vừa ngẩng mặt lên, đập vào mắt tôi là đường hàm sắc lẹm như dao thái thịt của Cố Tây Từ. Sống mũi cao vút, thêm cái kính không gọng… nhìn y như giám khảo casting người mẫu.
Tôi nuốt nước bọt, bật giọng:
“Anh zai ~ Daddy ~”
Giọng ngọt như siro ho, sặc mùi nịnh nọt.
Ánh mắt hai người va nhau giữa không trung… xẹt xẹt… tóe lửa.
Cố Tây Từ cúi người, một tay bế tôi – con nhỏ đang ôm chân làm nũng – rồi đạp cửa phòng ngủ.
Tổng tài sang chảnh của mọi ngày, lên giường thì chuyển mode lưu manh không phanh.
Tôi vừa bò được nửa người xuống giường thì bị kéo ngược lại như đòn bẩy.
“Gọi sai rồi.”
“… Chồng ơi?”
Cố Tây Từ như vừa được bật nút công tắc “siêu nhân”.
“Gọi lại lần nữa.”
…
Tôi cảm giác cổ họng bắt đầu… bốc khói.
Đến bao giờ mới hết cảnh này đây?!
Đột nhiên tôi thấy nhớ… những ngày còn được làm người câm trên giường của anh.
HOÀN