Cạm Bẫy Đoạt Tình

Người đàn ông hai mặt



Chương 1: Người đàn ông hai mặt

[Bảo bối, tới gara.]

Một phút trước, Kinh Thời Khiêm vừa gửi tin nhắn cho tôi.

Tôi tùy tiện tìm một lý do để chia tay với nhóm các vị phu nhân đang trò chuyện trong bữa tiệc tối.

Sau đó xách váy đi tới hầm để xe.

Mới vừa tới gần cửa xe, tôi đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào bên trong.

Hai chân tôi tách ra chống ở hai bên đùi của Kinh Thời Khiêm.

Tiếng tim đập mãnh liệt còn chưa ổn định lại, tôi đã bị anh bắt ép đón lấy hết thảy mãnh liệt.

Mắt kính gọng vàng mới vừa rồi còn ở trên sống mũi anh, giờ đã chẳng còn thấy đâu nữa.

Bàn tay nổi đầy gân xanh của Kinh Thời Khiêm khẽ vuốt ve đằng sau thắt lưng tôi.

Cơ thể tôi trở nên tê dại.

Muốn lui cũng không được.

Nhiệt độ bên trong xe càng ngày càng cao. Cho tới khi tôi không trụ được nữa, anh mới buông ra.

Tôi ôm cổ anh, đỏ mặt thở hổn hển. Son môi chỉnh tề lúc trước lúc này đã bị mút đến lộn xộn.

Anh khẽ cười, thanh âm khàn khàn chọc người.

“Bảo bối, anh rất nhớ em.”

Chỉ là đi công tác một tuần thôi mà, nhớ cái gì chứ.

Tôi không để ý tới anh, anh lại nhéo má tôi.

“Giận sao?”

Sau đó lại là một nụ hôn triền miên trượt từ má sang tới vành tai.

“Đừng có cắn em!”

Tôi vừa dứt lời, anh liền dùng răng nanh ma sát tới mức vành tai tôi đỏ lên.

Tôi tức giận đấm một cái lên lồng ngực rắn chắc của anh.

Tên đàn ông thối này, đúng là chó mà.

Ai nói anh cấm dục không gần nữ sắc hả? Là ai!!

Lúc trước tôi chính là bị những lời này lừa gạt!

Đám người thượng lưu ai ai cũng nói Kinh Thời Khiêm trời sinh lãnh đạm, lạnh lùng cấm dục, là một kẻ cuồng công việc chính hiệu.

Lúc đó tôi mới chọn đính hôn với hắn.

Ba tháng trước.

Công ty tài chính của ba tôi liên tục thua lỗ.

Là Kinh Thời Khiêm chủ động đưa ra đề nghị, giúp nhà tôi vượt qua cửa ải khó khăn này.

Điều kiện tiên quyết là phải kết hôn với hắn, giúp hắn ứng phó đám họ hàng.

Sau khi kết hôn, hắn chưa từng có nhiều yêu cầu với tôi. Chuyện hắn hắn làm, chuyện tôi tôi làm, hơn nữa còn được ở trong căn nhà rất rộng rãi.

Hết thảy đều hoàn mỹ.

Cho tới khi tôi phát hiện người này có hai mặt khác nhau.

Ban ngày thì là bộ dáng không ai dám lại gần, lạnh lùng tới cực điểm.

Ngay cả tôi khi nói chuyện với hắn, hắn cũng làm ra cái mặt lạnh nhạt đó, y như tôi nợ hắn 800 vạn vậy.

Nhạt nhẽo xa cách không ai bì nổi.

Nhưng tới đêm, hắn lại nhiệt tình như lửa, biến thành cầm thú.

Nhiều đêm không ngủ, tôi đều ôm thắt lưng rưng rưng nước mắt mắng những kẻ dám bứng tên này lên bàn thờ tôn làm thánh nam.

Tôi thầm gào lên, ai cứu tôi với!!!

Tôi bĩu môi, nằm trong ngực Kinh Thời Khiêm nói: “Tại sao không tới bữa tiệc với em?”

Người khác trong đó đều có bạn có bè, chỉ có một mình tôi cô đơn ngồi ở trong góc như thần canh cửa, tủi thân không nhịn được liên tục cho đồ ăn vào miệng.

Đáng ra tôi còn muốn hỏi, vì sao bình thường anh đều bận tới mức thời gian ăn cơm cùng tôi cũng không có, chỉ có buổi đêm lúc tôi ngủ rồi thì anh mới ôm chặt thắt lưng tôi hết lần này tới lần khác.

Anh cầm tay tôi, gãi gãi ở lòng bàn tay.

“Bảo bối ngoan, trong công ty có chút việc cho nên mới đến muộn.”

Mỗi lần tôi hỏi vì sao anh về nhà muộn như vậy, anh đều dùng mấy lời qua loa này ứng phó với tôi.

Tôi có lý do hợp lý để nghi ngờ là anh đang gạt tôi.

“Em nhắn tin cho anh, sao anh không trả lời?”

Buổi chiều tôi có nhắn tin cho anh, hỏi khi nào anh xuất phát.

Tin nhắn như đá chìm đáy bể như mọi ngày.

Mặc dù đã quen như vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn có chút xót xa không thể nói nên lời.

Ánh mắt Kinh Thời Khiêm tối lại, một tia lệ khí không rõ chợt lóe qua.

“Bảo bối ngoan, lần sau đừng nhắn tin vào số kia, đó là số công việc của anh, tin nhắn tới nhiều nên dễ bị trôi đi, sau này có chuyện gì thì gọi vào số lần trước anh cho em, biết chưa?”

Anh ôn nhu xoa xoa đỉnh đầu tôi.

Vô cùng thân mật hôn lên khóe miệng tôi.

Một chút… lại một chút.

Phía sau lưng tôi đang đè lên tay lái.

“Đau…”

Tôi bực bội rên lên một tiếng.

“Yếu ớt.”

Anh ôm tôi lên mở cửa xe ra, đi xuống ghế ngồi phía sau.

Lúc xuống xe, điện thoại tôi để ở ghế phó lái vang lên.

Tôi loáng thoáng nhìn thấy một chữ “Kinh”.

Không đợi tôi nhìn kỹ, Kinh Thời Khiêm đã nhét tôi vào ghế sau.

Tôi giận dữ trừng mắt liếc anh.

“Điện thoại.”

Anh thản nhiên thoáng nhìn qua.

“Không quan trọng, số rác thôi.”

Sau đó anh liền ôm chặt tôi vào ngực, hôn lên cổ tôi.

Chuông điện thoại càng ngày càng dồn dập.

Động tác của Kinh Thời Khiêm cũng càng ngày càng gấp gáp.

Không lâu sau, tiếng chuông cũng tắt đi.

Xung quanh lại quay về vẻ yên tĩnh.

Trừ tiếng thở dốc của Kinh Thời Khiêm vẫn còn rất nặng nề.

Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân xa lạ tới gần đây.

Tôi hơi mở mắt ra.

Một người đàn ông mặc tây trang chỉnh tề, thân hình cao lớn đang cong xuống nhìn vào bên trong xe.

Khuôn mặt kia… cùng với khuôn mặt của Kinh Thời Khiêm đang thân mật với tôi đây, giống y như đúc.

Đại não của tôi ngừng lại trong chớp mắt.

Máu giống như ngừng chảy.

Người bên ngoài gọi điện thoại.

Điện thoại của tôi liền vang lên.

Lần này, tôi có thể nhìn rõ tên trên màn hình.

Kinh Thời Khiêm!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.