Cuộc cãi vã đó cuối cùng chẳng đi đến đâu. Vì thực chất đó chỉ là cuộc tranh luận một phía của cậu ấy, tôi cảm thấy mệt mỏi. Nhìn biểu cảm bướng bỉnh của cậu ấy, tôi chẳng còn đủ sức để phân bua xem có phải mình đang ép cậu ấy hay không. Thẩm Dịch tức giận bỏ ra ngoài. Cả đêm không về, sáng hôm sau nhắn rằng mình đi dự tiệc độc thân. Đến tận hôm nay, lý do vẫn là tiệc độc thân.
Đám bạn bên đó liên tục giục, cậu ấy cũng chẳng kịp để tôi nói gì mà đã tự cúp máy. Nửa tiếng sau, cậu ấy nhắn tin:
[Chị ơi, em yêu chị nhất! Mai em về nhà nhé!]
Còn chưa đầy nửa năm nữa là đến ngày cưới tôi đã định sẵn. Nếu tôi không tỏ rõ thái độ, cậu ấy chắc chắn sẽ tiếp tục vin vào lý do “tiệc độc thân” để kéo dài thêm khoảng thời gian này. Một phần để thể hiện sự bất mãn, phần khác là để thỏa mãn bản thân.
Cậu ấy nghĩ rằng mình đã lớn, rằng tôi sẽ không thể rời xa cậu ấy. Nhưng cậu ấy sai rồi. Tôi sớm đã hiểu, cưới ai thì cũng là cưới. Chỉ là tôi thấy cậu ấy thuận mắt nên mới giữ bên cạnh mà thôi.
Nghe lời thì tôi nuông chiều. Không nghe lời thì đổi người khác. Tìm một người sạch sẽ, ngoan ngoãn, hợp ý mình là đủ. Đơn giản vậy thôi.
Thẩm Dịch không còn quấn lấy tôi đòi câu trả lời như lúc mới yêu. Nhìn kim đồng hồ đã qua mười hai giờ, tôi nhắn lại tin của cậu ấy:
[Tôi nói không cần về, nghĩa là chúng ta chia tay.]
Tôi đã cho cậu ấy cơ hội, và cảm thấy mình đã làm trọn tình trọn nghĩa. Đang nghĩ xem có nên nhờ bạn thân giới thiệu người mới không, thì tiếng gõ cửa vang lên.
Từng tiếng một, chậm rãi và rõ ràng giữa đêm khuya. Tôi đứng dậy, mở cửa ra.
Người đàn ông cao lớn như một bức tượng đứng trước cửa. Một tay cầm bánh kem, đầu ngón tay bên kia kẹp điếu thuốc lập lòe cháy. Cậu ấy nhìn tôi, nghiêm túc gọi tên tôi:
“Mạnh Sơ Hòa.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, cậu ấy đã mở miệng, giọng trầm thấp, đầy chân thành:
“Tôi đến để giật bồ của em trai mình.”
Giọng khàn khàn hòa cùng gió đêm len vào tai tôi, mùi rượu cũng theo đó thoảng qua. Tôi nhớ lại lần đầu Thẩm Dịch đưa tôi về nhà, cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Khi ấy tôi nghĩ mãi, trong ký ức thật sự không hề có người này.
Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn chắc chắn mình không quen cậu ấy. Người đàn ông đứng trước mặt, ánh mắt bị làn khói mờ phủ kín. Lại lên tiếng: “Mạnh Sơ Hòa, hãy suy nghĩ về tôi.”
Tôi khoanh tay đứng yên, nhìn người đàn ông nghiêm túc trước mặt.
“Tôi với em cậu vẫn chưa chia tay.”
Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, dập tắt điếu thuốc, bình tĩnh nói: “Hai người đâu có kết hôn.”
“Sắp cưới rồi.”
Cậu ấy tiếp lời: “Cưới rồi cũng có thể ly hôn.”
“Nhỡ không ly thì sao?”
Cậu ấy im lặng, giọng nói nhỏ dần, gần như van xin: “Hãy suy nghĩ về tôi.”