Chưa đầy nửa năm sau khi kết hôn, tôi bị một cậu nhóc bám lấy. Cậu ấy là thực tập sinh, cứ lượn lờ trước mặt tôi suốt ngày, ngọt ngào gọi tôi là “chị ơi”.
Hôm đó ký hợp đồng xong về muộn, lên xe mới phát hiện cậu ấy là người lái. Cậu ấy đưa tôi về tận cửa, khi tôi vừa bước xuống, cậu đã giơ tay chặn lại. Tôi lạnh mặt, lảo đảo đẩy cậu ấy ra. Quay đầu lại, tôi thấy Thẩm An đang đứng trên bậc thềm.
Tôi gọi anh: “Không qua đỡ em à?” Nghe thấy giọng tôi, anh mới bước tới, cúi mắt dìu tôi vào nhà.
Về đến nhà, tôi chọc vào trán anh: “Không giận à?” Anh im lặng, một lúc sau mới nói: “Đó là quyền tự do của em.” Tôi lại chọc vào trán anh, bảo: “Vậy bây giờ em cho cậu ấy lên nhà nhé.” Anh đáp: “Không được.”
“Không phải anh nói là quyền tự do của em sao?” Anh im lặng, rồi ra ngoài lấy bánh su kem mang vào.
“Anh sai rồi, em dạy anh, anh sẽ sửa.” Đúng là tôi đã nói, sau khi kết hôn anh không được hạn chế tự do của tôi. Tôi ăn bánh, đáp: “Anh không sai.”
Sau đó nghiêm túc nói với anh, mỗi mối quan hệ của tôi đều là bình thường, không có chuyện bắt cá hai tay. Nhưng sự lo lắng trong anh không hề vơi bớt, quầng thâm dưới mắt anh ngày càng đậm hơn. Kể từ khi cậu nhóc đó bám lấy tôi, anh không có một đêm ngon giấc.
Không kiểm tra điện thoại tôi, không hỏi han, chỉ tự mình dằn vặt. Tôi không hiểu sao anh lại thiếu cảm giác an toàn đến vậy.
Lại một đêm nữa tôi thức giấc, đối diện với gương mặt anh giả vờ ngủ. Tôi véo tai anh: “Hủy rồi hủy rồi, anh quản em, em sẽ nghe.”
Thôi kệ, ba điều kiện, thiếu một cái cũng không sao. Anh mở mắt, nói: “Không có gì cần quản, đó là quyền tự do của em.” Tôi nhìn anh thật lâu, anh dụi đầu vào vai tôi.
Giọng anh trầm trầm: “Đuổi cậu nhóc đó đi. Về nhà sớm, nhớ nhắn cho anh. Nếu em đi công tác, nói trước với anh. Mở mắt ra không thấy em, anh sẽ hoảng.”
Những điều kiện ban đầu tôi đặt ra, cuối cùng chẳng cái nào giữ trọn. Nhưng là tôi tự nguyện.