Đêm đó, chúng tôi quấn lấy nhau mãi không rời, đến mức tôi mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, tôi nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện. Lục Cảnh Thư thì gục đầu bên giường, trông mệt mỏi, ngủ rất sâu.
Tôi cử động nhẹ, anh ấy lập tức tỉnh dậy.
“Thế nào? Có thấy khó chịu đâu không?”
Tôi đỏ mặt, xua tay: “Không sao đâu, anh đừng lo. Cô ta bảo thuốc đó không hại gì đâu.”
Nghe đến đó, sắc mặt Lục Cảnh Thư liền thay đổi ngay lập tức.
“Dám động vào người anh? Cô ta đúng là muốn chết.”
Tôi giật mình, nhìn anh: “Anh định làm gì? Cũng tại em sơ suất, em tưởng cô ta thích anh, ai ngờ lại nhắm vào em. Sao phụ nữ lại cứ thích ‘chọc ngoáy’ em thế này?”
Anh ấy nhẹ nhàng vỗ tay tôi, như đang trấn an: “Anh đâu phải xã hội đen mà em lo vậy. Anh đã giao cô ta cho cảnh sát rồi.”
Sau này, tôi mới biết được Ngô Linh thực sự có gia thế không phải dạng vừa.
Cô ta đi làm văn phòng chỉ vì gia đình thấy cô ấy ăn chơi quá đà, bắt cô ta tìm một công việc để bớt “rảnh rang”.
Vì vụ này mà gia đình cô ta rơi vào tầm ngắm của Lục Cảnh Thư. Một khi đã bị anh ấy để ý thì chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu.
Nhưng tôi không có ý định dính dáng vào chuyện đó. Cô ta đã khiến tôi sợ muốn chết, chẳng có lý do gì để tôi phải đứng ra nói giúp cô ta.
Tôi ôm lấy anh ấy, nhẹ nhàng nói:
“May mà anh đến kịp, nếu không em biết làm sao?”
“Anh biết em ở đó làm sao?”
Anh ấy dịu dàng xoa đầu tôi: “Anh về khu trại, thấy em không có ở đó, gọi điện thoại mà em không bắt máy. May mà anh lo cho sự an toàn của em, nên cài định vị trên điện thoại.”
Tôi thực sự cảm kích anh ấy, liền hôn nhẹ lên môi anh:
“Cảm ơn ông xã.”
Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, y tá đứng ở ngoài, nhướng mày nhìn chúng tôi.
“Này này này, đây là bệnh viện đấy, hai người chú ý hình tượng chút đi.”
Tình cảm giữa tôi và Lục Cảnh Thư đã tốt lên hẳn.
Sau vụ lần trước, anh ấy càng lo cho tôi hơn, cứ như sợ tôi ra ngoài là gặp chuyện ngay.
Dù không công khai với truyền thông, nhưng anh ấy đã thông báo thẳng với cả công ty về tôi.
Lúc này, tôi cũng đã làm ở đây được vài tháng rồi. Khi đồng nghiệp biết tôi là bà chủ, ai cũng kêu trời than đất.
Vừa thấy Lục Cảnh Thư đi khỏi, tôi liền xua tay trấn an ngay:
“Không sao đâu, tôi thực sự không phải đến để giám sát ai hết. Ai có chuyện gì muốn than thở về Lục Cảnh Thư cứ mạnh dạn nói ra, tôi đảm bảo không mật báo! Chẳng qua là anh ấy không yên tâm khi tôi ở ngoài, nên nhất quyết kéo tôi vào công ty mà thôi.”
Suốt mấy tháng làm việc, dù tôi và anh ấy là vợ chồng, nhưng Lục Cảnh Thư chưa từng lấy chuyện đó ra để làm khó đồng nghiệp hay tiết lộ bất kỳ chuyện cơ mật nào.
Vụ của Ngô Linh thì khỏi nói, làm ầm ĩ cả công ty, ai cũng biết.
Lúc này có người lên tiếng phụ họa:
“Có khi tổng tài cũng không ngờ là đưa vợ đến gần mình mà vẫn bị kẻ khác nhắm vào đấy chứ?”
Tôi nghe vậy thì cũng khổ sở ra mặt, chỉ vào chính mình:
“Tôi trông giống kiểu thích phụ nữ lắm à? Sao cô ta lại ra tay với tôi cơ chứ?”
Một đồng nghiệp nữ bên cạnh cười híp mắt:
“Cô đẹp mà, dáng người lại chuẩn chỉnh. Ban đầu tôi cứ tưởng Ngô Linh khen cô là đang cà khịa cơ.”
“Aaaa… đáng sợ quá đi mất!”
Tôi vừa la lên thì lập tức bị Lục Cảnh Thư túm lại ngay.
Anh ấy nhíu mày, nhìn tôi chằm chằm:
“Thẩm Tinh Hồi, ở công ty mà em la hét om sòm thế này là sao? Hôm nay em không làm xong việc thì không được về.”
Tôi suýt nữa thì muốn hét to hơn.
Làm việc là một chuyện, nhưng anh ta nghiêm túc đến đáng sợ!
Nhưng mà nói gì thì nói, đối với tôi, anh ta vẫn thiên vị hơn người khác.
Ngay cả khi bắt tôi tăng ca, anh ta cũng tự nguyện ngồi lại cùng tôi.
Tôi lập tức đẩy xấp tài liệu sang phía anh ta, giọng nũng nịu:
“Ông xã à, mai làm tiếp được không?”
Anh ta chẳng thèm ngước lên: “Hôm nay làm là hôm nay phải xong.”
Tôi bực bội: “Làm thì làm! Không làm xong tôi không về nữa.”
Nghe xong câu đó, anh ta lập tức bế thốc tôi lên, đi thẳng về phía văn phòng.
“Chính em nói đấy nhé. Làm xong mới được về. Anh đã muốn thử lâu rồi.”
Cái tên đàn ông chó chết này!
Kết quả là…
Đến tối mịt, tôi ngồi một góc ăn đồ ăn ngoài.
Còn anh ta thì vẫn tận tụy giúp tôi tăng ca.
Anh ta nhìn tôi, giọng đầy trách cứ: “Em xem em đi, giờ này rồi mà còn làm loạn.”
Tôi vừa đói vừa mệt, ấm ức không thôi.
Nhìn sang, anh ta thì vẫn tràn đầy năng lượng, cứ như thể có thể làm việc suốt đêm vậy.
Tôi chống cằm nhìn anh ta: “Anh không ăn sao? Hay ăn một chút rồi làm tiếp?”
Anh ta cười đầy ẩn ý: “Không cần. Anh mới ăn no rồi.”
Tôi lập tức nhớ lại chuyện lúc nãy trong văn phòng.
Anh ta còn nói:
“Thì ra em thích trong văn phòng à? Biểu cảm căng thẳng lúc nãy của em đẹp lắm.”
Nếu không phải vì lãng phí đồ ăn là hành động đáng trách, tôi thật sự muốn ném ngay cái bánh bao vào mặt anh ta!
Tôi ăn xong rồi, chợt nhớ ra một chuyện, liền hỏi:
“Đúng rồi, em vừa nghĩ đến một chuyện. Trước đây bố anh không đồng ý hôn sự của chúng ta. Sau đó anh đã thuyết phục ông ấy thế nào?”
Anh ta vừa làm xong việc, kéo tôi đi xuống tầng:
“Anh chỉ thuyết phục một chút thôi.”
Tôi nheo mắt: “Anh kể đi, thuyết phục kiểu gì?”
Anh ta thở dài, ánh mắt đầy cưng chiều:
“Em thực sự muốn biết?”
“Tất nhiên.” Tôi gật đầu cái rụp.
Anh ta cười nhẹ rồi kể:
“Anh từng nói với em rồi, anh thích em từ lâu lắm rồi. Lúc em đến công ty tìm bố em, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã rung động. Nhưng em chưa từng nhìn anh lấy một lần.”
“Lúc đó, anh không biết em có bạn trai chưa. Nếu em còn độc thân thì anh nghĩ em còn trẻ, anh có thể từ từ tiếp cận.”
“Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện của bố em.”
“Sau đó anh đề nghị cưới em, bố anh ban đầu không đồng ý. Anh liền nói rằng anh đã quan sát em rất lâu, hơn nữa, anh chỉ có phản ứng sinh lý với em mà thôi. Nếu không phải là em, cả đời này ông ấy đừng mong có cháu bế.”
Tôi tròn mắt: “Ông ấy cũng tin sao?”
Anh ta mở điện thoại, lướt đến một bức ảnh chụp tôi từ hai năm trước.
“Anh chụp ảnh em từ lâu rồi. Anh cho ông ấy xem, còn nói nếu em cưới người khác, anh sẽ độc thân cả đời. Nếu không thì anh sẽ đợi em ly hôn rồi cưới em, còn không thì anh sẽ ở vậy cả đời.”
“Bố anh bị anh dọa sợ, thế nên mới đồng ý.”
“Nhưng vì mọi chuyện gấp rút, anh trực tiếp cưới em, cũng chẳng biết em có tình cảm với anh không. Thế nên lúc đầu anh mới lạnh nhạt với em.”
Hóa ra mọi chuyện là như vậy.
Tôi đột nhiên nhảy lên lưng anh ta.
Anh ta phản xạ nhanh, đỡ lấy tôi ngay.
Tôi ôm chặt cổ anh ta, cười khúc khích:
“Lục Cảnh Thư, vậy chúng ta yêu nhau cả đời nhé?”
Anh ta khẽ cười: “Được.”
Tôi nheo mắt, tiếp tục làm khó:
“Chỉ được yêu và ngủ với một mình em thôi.”
Anh ta cười khẽ, giọng chắc nịch: “Được, anh thề.”
Rồi bỗng nhiên anh ta liếc tôi một cái, thản nhiên nói:
“Nhưng mà, nói miệng thì đâu có tác dụng gì. Tài sản và nhà cửa anh đã sớm sang tên cho em rồi.”
Tôi cứng họng.
Anh ta cõng tôi, từng bước chậm rãi:
“Anh hứa, đời này chỉ yêu và ngủ với một mình Thẩm Tinh Hồi. Nếu sai, trời đánh thánh vật.”
Tôi lập tức bịt miệng anh ta lại: “Xì xì xì! Đừng nói những lời xui xẻo như vậy!”
Anh ta nhân cơ hội liếm vào lòng bàn tay tôi.
Làm tôi giật mình thả tay ra ngay.
Anh ta lại cười: “Nếu em vẫn chưa yên tâm, anh còn một cách nữa.”
Tôi tò mò: “Cách gì?”
Anh ta ghé sát tai tôi, giọng trầm ấm nhưng đầy trêu chọc:
“Em chỉ cần vắt kiệt sức của anh mỗi ngày, thì anh đâu còn tâm trí tìm ai khác nữa?”
Tôi đỏ bừng mặt, giơ tay đánh nhẹ vào vai anh ta:
“Lục Cảnh Thư, đồ đại sắc quỷ!”
Anh ta bật cười:
“Bãi đỗ xe buổi tối không có ai đâu. Hay là thử trong xe một lần nhé?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Lục Cảnh Thư đã bế tôi đến bãi đỗ xe.
Tôi giật mình, vội giãy nảy:
“Này này, anh không định làm thật đấy chứ? Bãi đỗ xe vẫn có camera đấy!”
Anh ta cười khẽ, mở cửa xe, đặt tôi vào ghế sau:
“Em nghĩ anh ngốc à? Đây là xe riêng của anh, đã đỗ ở góc khuất không có camera rồi.”
Tôi vừa định mở cửa chạy, ai ngờ anh ta đã nhanh tay khóa xe lại.
“Lục Cảnh Thư! Anh đúng là đồ đại lưu manh!”
Anh ta chống tay lên ghế, cúi xuống nhìn tôi, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm:
“Bây giờ em mới biết à?”
– HẾT –