Đứa nhỏ tôi dạy kèm đúng kiểu “mối lái quốc dân”, ngày nào cũng rình rập gả chồng cho tôi.
Nó ôm iPad, nhiệt tình lôi hết họ hàng còn độc thân ra giới thiệu.
Chỉ có một người bị nó lướt qua.
“Người này thì không được, cậu út em dữ lắm. “Cơ bắp cuồn cuộn, vả phát gãy răng mất. “Giọng trầm, nghe lạnh cả sống lưng.”
Tôi nhìn tấm ảnh, í, ngon thế, tôi không kìm được buột miệng:
“Người này… được đấy chứ.”
1.
Lâm Tự Nam – học lớp Ba, mặt đơ như bị lỗi hệ điều hành.
Nó nhìn ảnh rồi lật thêm vài cái nữa, mặt đầy thất vọng.
“Cô Dụ ơi, cô không thích anh họ bác sĩ nhà em hả?”
Tôi lắc đầu.
“Vậy còn anh họ hoạt bát vui vẻ?”
Tôi lại lắc.
Nó như mất niềm tin vào nhân loại.
“Cô nhất định phải chọn cậu út mặt lạnh dữ như trùm cuối hả?”
Nghe kiểu này thì biết trong nhà nó, cậu út không phải ứng viên được yêu thích.
Tôi liếc lại ảnh:
Lông mày rậm, mắt sắc, mũi cao, nét nào ra nét đó – y như AI dựng bản mẫu “nam chính”.
Chưa kể còn là phiên bản cơ bắp, giọng trầm nghe phát mê.
Tôi nhìn đến ngẩn ngơ, Lâm Tự Nam thở dài đánh sượt.
“Cô Dụ, cô nhìn như muốn chui vô iPad luôn á.”
Mặt tôi đỏ như bị nắng phỏng.
Luống cuống tắt iPad, giả vờ nghiêm túc gõ đầu nó.
“Đầu óc nghĩ gì suốt ngày vậy hả? Cô Dụ không thích ai hết, hồi nãy chỉ chọc em thôi!”
Tan học, tôi vội thu dọn đồ về cho lẹ.
Lâm Tự Nam cứ đòi tiễn bằng được, mẹ nó không cản nổi, đành chịu thua.
Vừa vào thang máy, nó đã bắt đầu bôi xấu cậu út:
“Cô Dụ ơi, đừng để vẻ ngoài đánh lừa nha, cậu dữ thiệt đó. “Mỗi lần trợn mắt là tim em suýt ngừng đập. “Cô hiền lành dễ thương vậy, đừng chọn lối đi tăm tối nha.”
Tới tận lúc ra khỏi chung cư, nó vẫn lải nhải không ngừng.
Tôi đang định bịt miệng nó thì phía sau vang lên giọng trầm nghe mà dựng tóc gáy:
“Lâm Tự Nam! Con đang nói gì đó?!”
Thằng nhỏ đông cứng, nắm chặt tay áo tôi, chui thẳng ra sau lưng trốn như chuột gặp mèo.
Tôi quay lại — người đàn ông trong ảnh kia, xuất hiện thật.
Đúng là bản thật không khác bản demo mấy.
Tôi âm thầm đánh giá: cao ráo, cơ bắp, giọng trầm đúng chuẩn. Check đủ ba tiêu chí.
Anh ta bước lại, liếc tôi một cái rồi chiếu thẳng vào cái người đang trốn phía sau.
“Dám nói xấu sau lưng à? Cậu dạy nhóc kiểu đó hả?”
Ừ, hơi dữ thiệt…
Lâm Tự Nam siết tay tôi như sắp bị xử trảm, cuối cùng cũng chịu bước ra, mặt mày ủ dột:
“Xin lỗi cậu út, con không nên nói cậu dữ, không xứng với cô Dụ.”
…Ủa???
Xin lỗi thì xin, lôi tôi vô làm gì???
Một câu thôi mà khiến “cậu út” chuyển mắt nhìn tôi.
Ánh mắt kiểu như tia X-ray, quét một vòng khiến tôi muốn hóa đá.
Tôi đành nghiêm chỉnh giới thiệu:
“Chào anh, tôi là giáo viên kèm Lâm Tự Nam, tên là Dụ Thi Niên.”
“Văn Dã.” – Anh ta đáp ngắn gọn như phát biểu khi bị bắt buộc.
Không đợi thêm giây nào, tôi lập tức đẩy Lâm Tự Nam qua cho cậu nó.
“Cô về nha, em theo cậu út về đi.”
Thằng nhỏ đứng cạnh Văn Dã, đôi mắt long lanh như đang bị bỏ rơi giữa sa mạc.
Thường ngày đã dễ thương, giờ còn bày trò làm người ta mềm lòng.
Tiếc là… cô giáo đây không đủ sức gánh phim tình cảm.
Tôi giả mù giả điếc, quay đầu chạy cái vèo.
2
Tôi thuê căn hộ gần trường.
Vừa về tới nhà thì trời chập choạng tối.
Tắm rửa sạch sẽ, vừa đụng lưng xuống giường thì ngủ quên lúc nào không hay.
Sáng sớm, bị tiếng gõ cửa gấp gáp đánh thức.
Mắt nhắm mắt mở lê ra mở cửa, người ngoài như muốn đập luôn cánh cửa nhà tôi cho rồi.
Tôi bực bội mở ra—không thấy ai.
Còn tưởng hàng xóm trẻ trâu phá làng phá xóm, tính đóng cửa thì nghe giọng quen quen:
“Cô Dụ ơi?”
Tôi cúi nhìn xuống — Lâm Tự Nam. Mắt nó đỏ hoe như sắp viết đơn xin nghỉ học.
“Cô ở với cậu út rồi hả? Cô thành mợ út em luôn rồi à?”
…Ủa?
Tôi ngồi xổm xuống nắm tay nó như tra khảo: “Sao em tới đây? Mẹ em đâu?”
Nó vẫn còn sốc, nhưng trả lời rõ ràng: “Mẹ em bận, gửi em qua nhà cậu út.”
Tôi càng nghe càng lú.
“Ủa chứ sao em đứng trước cửa nhà cô?”
Nó nghiêm túc trả lời như đang báo cáo: “Thì đây là nhà cậu út mà! “Cô Dụ, cô sống chung với cậu út rồi hả? Mấy anh em họ em hết đường vô rồi sao?”
Tôi chưa kịp tiêu hóa, nó đã đỏ mắt, chuẩn bị bật chế độ khóc mưa: “Hu hu hu… Cậu út chơi kỳ quá. Không chừa miếng cơ hội nào hết…”
Khóc như thể sắp bị cưới hụt thần tượng.
Tôi đành rút tay áo lau nước mắt cho nó, chưa kịp xong thì một cái bóng đổ ụp trước mặt.
Lâm Tự Nam bị xách ngược lên như xách mèo: “Cậu út mày còn đứng đây nè, khóc cái nỗi gì?”
Văn Dã mặc đồ ở nhà, cơ bắp lấp ló, khí chất “nam chính bước ra từ phòng gym”.
Anh vò đầu thằng nhỏ như đang nắn bột nếp.
Nó thấy cậu út, nước mắt lập tức nín nhưng nấc thì vẫn còn run run.
Tôi vừa đứng dậy, chưa kịp thăng bằng thì choáng váng một cái, chân loạng choạng suýt đập mặt xuống sàn.
Chết tiệt cái bệnh hạ đường huyết.
May sao có người đỡ.
Tôi hoàn hồn ngẩng đầu thấy tai Văn Dã đỏ như cà chua.
Anh vừa xác nhận tôi không sao liền buông tay ngay.
Tôi ngượng, lí nhí: “Cảm ơn.”
Lâm Tự Nam bên cạnh nhìn hai người, ánh mắt long lanh như fan girl vừa ship thành công cặp đôi mình mê.
Văn Dã vỗ đầu nó, giọng vẫn trầm nhưng rõ ràng có ý cảnh cáo: “Quậy từ sáng sớm, xin lỗi người ta đi.”
Lâm Tự Nam phụng phịu, lết tới, nhăn nhó: “Xin lỗi… mợ út…”
Tôi lùi hai bước như vừa bị sét đánh, phủi sạch quan hệ liền: “Cô không phải mợ út gì hết!”
Nó nhìn hai đứa tôi, ngơ như bò đội nón: “Ủa? Không phải cô ở với cậu út sao?”
“Ai nói?!?” – tôi phản xạ như bị hỏi giữa giờ kiểm tra.
Văn Dã đứng một bên, biểu cảm “đúng là bó tay”.
“Ngốc. Em gõ nhầm cửa rồi.” – tôi búng nhẹ trán thằng nhỏ.
Nó chớp mắt vài cái, rồi mặt sáng như đèn LED:
“Vậy tức là anh họ em vẫn còn cơ hội đúng không?”
Cái thằng này… đúng là mối lái nhí phiên bản full-time.
“Chậc.” – Văn Dã nhíu mày, bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Xin lỗi còn chưa xong đã nghĩ tới ghép đôi.”
Dưới sức ép từ “ông thần cơ bắp”, Lâm Tự Nam đành ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi đàng hoàng.
Văn Dã gật đầu, chào tôi một cái rồi dắt nó về căn hộ đối diện.
Để lại tôi giữa hành lang, lòng vẫn chưa hết hoang mang, còn thằng nhỏ thì cười hí hí.
3
Văn Dã không phải dạng vừa. Mới gặp hai lần mà tôi đã hiểu vì sao Lâm Tự Nam sợ anh ta như sợ sấm. Nếu là tôi, chắc cũng xếp dép chào anh.
Rửa mặt xong, đang định nấu cơm thì điện thoại rung “rè rè”. Mở ra, thấy mấy tin nhắn thoại của Lâm Tự Nam.
“Cô Dụ ơi, chắc cậu út em thích ai rồi á. Không biết ai xui xẻo sắp làm mợ út nữa… Nhưng cô làm chị dâu em cũng vui mà, cô cân nhắc thử không?”
Cái thằng nhóc này đúng là không biết từ bỏ là gì.
Tôi nhịn cười, trả lời đúng một câu:
“Nhắc tới anh họ với em họ em nữa là lần sau nghỉ giữa buổi giảm một nửa.”
Yên ắng được một chút.
Tưởng thoát.
Mười phút sau, “ting!” — một tấm ảnh được gửi tới.
Văn Dã đứng cạnh cửa sổ, khoé miệng khẽ cong.
“Cô Dụ ơi, cậu út em đứng cười một mình nãy giờ, cô nói coi có bị khùng không?”
Khùng thì tôi không biết… Nhưng nhìn cái dáng cười ngơ ngơ kia — khả năng cao là đang bị con đuỹ tình yêu nhập.
Tôi định gõ vài chữ cho qua chuyện thì bỗng thấy có gì đó là lạ.
Zoom kỹ lại ảnh. Góc trái bên dưới — có cái khung ảnh.
Và trong đó… là tôi.
Tôi dụi mắt, coi đi coi lại, còn mở cả album đối chiếu.
Dù chỉ là ảnh chụp từ sau lưng, nhưng tôi chắc nịch: Đây là ảnh tôi làm mẫu cách đây hai năm.
Giờ thì sao? Tôi là gia sư của cháu Văn Dã, rồi tự nhiên thành hàng xóm, giờ lại phát hiện trong nhà ảnh có hình tôi?
Dựa vào 7749 cuốn ngôn tình tôi từng đọc, não tôi lập tức có file nghi vấn:
“Crush âm thầm theo dõi lâu năm.”
Nhưng tôi chưa dám chắc.
Nên tôi đăng bài kể hết từ đầu tới đuôi.
Chưa đầy một tiếng, comment nổ như pháo tết:
Lý trí: “Cẩn thận, đừng ảo tưởng.”
Khoé miệng tôi: “khóe nhẹ lên một cái duyên dáng.”
Dù là nữ cường cũng không chống nổi chuyện có trai đẹp âm thầm để ý mình.
Nhưng mà… lỡ đâu là hiểu lầm?
Chứng cứ vẫn còn mờ mịt, phải tận mắt xác minh.
Vừa lúc đó, thời cơ tự dâng tới tận cửa.
Lâm Tự Nam nhắn: “Cô Dụ ơi, cậu út nấu xong cơm rồi, rủ cô qua ăn.”
Tôi tính làm giá chút, thì nó bồi thêm:
“Cô không đi cũng được. Cậu út nấu ăn ngon chứ không ga lăng bằng anh họ em đâu.”
Nghe vậy xong, tôi vứt luôn hình tượng, quàng khăn đi liền.
Tới nơi, Văn Dã mặc áo thun đen, khoác tạp dề. Tôi nhìn mà muốn xin vía vào bếp nửa đời còn lại.
Lâm Tự Nam đón tiếp như khách VIP, dắt tôi đi “thám hiểm” nhà cậu út. Từ phòng khách, phòng ngủ, toilet, chỉ có ban công là không dắt đi.
Tôi ngoài mặt bình tĩnh, trong bụng nhấp nhổm như đang chơi trốn tìm. Nó vẫn thao thao bất tuyệt:
“Nhà cậu út chán lắm, chứ nhà anh họ em là thiên đường, đồ chơi nhiều lắm luôn.”
Chê tới lần thứ 101, cuối cùng cũng đưa tôi ra phòng khách.
Và kia — khung ảnh đó.
Dù hơi mờ, nhưng đúng là tôi.
Ảnh như được cắt từ đâu đó chứ không phải bản gốc.
4
So với cái mặt đẹp trai của Văn Dã, thứ khiến tim tôi loạn nhịp hơn là mâm cơm.
Một bàn toàn món tôi mê.
Tôi vừa ngồi xuống, anh đã nhìn tôi như muốn nói gì đó.
Suy nghĩ một chút, anh lặng lẽ mở mã QR WeChat.
“Ba mẹ Lâm Tự Nam bận, từ nay học ở nhà tôi. Có gì cô liên hệ trực tiếp với tôi.”
Nói xong mà mắt nhìn đâu không nhìn tôi, như thể sợ tôi thiêu cháy bằng ánh mắt.
Tôi rút điện thoại ra quét mã. Vừa bấm chấp nhận, tôi liếc thấy một chuyện sét đánh ngang tai:
Văn Dã ghim tin nhắn của tôi lên đầu.
GHIM. TIN. NHẮN.
Trời ơi, hành động đầy ẩn ý này bảo sao không khiến người ta “ảo tưởng sức mạnh”!
Tôi phải cố lắm mới không cười toe toét. Trong khi Văn Dã mặt vẫn như tượng đá. Chỉ có Lâm Tự Nam là nhăn nhó như ăn nhầm mướp đắng.
Tôi nhịn cười không nổi, hỏi: “Sao đấy? Lại ăn trúng muối à?”
Nó len lén liếc cậu út, rồi thì thầm: “Lỡ học nhiều rồi… cô cậu yêu nhau thì sao?”
Ơ kìa? Ai mượn em nói thật thế?
Văn Dã liếc nó, nhíu mày: “Bớt xem phim sến với mẹ đi.”
Lâm Tự Nam phản pháo: “Phim đó hay mà! Cậu thử xem vài tập đi, không thì ai chịu nổi cái nết khó ở của cậu chứ. “Mẹ cháu nói rồi, con gái thích người ấm áp, biết pha trò cơ.”
Nói rồi quay sang nhìn tôi, giọng buồn thiu: “À mà quên… cô Dụ không tính, cô đâu thích kiểu đó…”
Thôi đủ rồi nha. Tôi tuyên bố: vừa ngại vừa muốn độn thổ.
Văn Dã quay sang nhìn tôi. Trong ánh mắt có gì đó dò xét.
Tôi cười gượng. Chẳng lẽ nói thẳng là: “Em chỉ mê trai đẹp thôi.”
Ăn xong, tôi đứng dậy cáo từ. Lâm Tự Nam xung phong đòi tiễn.
Văn Dã nhướng mày: “Mấy bước cũng đòi tiễn? Làm lố.”
“Cậu biết gì chứ? Mẹ bảo vậy là ga lăng!”
Nói xong nó hăng hái xỏ giày.
Văn Dã chỉ biết xoa trán, trông như đang tự hỏi: “Con mình đâu phải mình đẻ?”
Tôi cười cười, lên tiếng giải vây: “Kệ đi, nó thích thì cho nó tiễn.”
Được tôi ủng hộ, Lâm Tự Nam hí hửng kéo tay tôi, còn quay lại nháy cậu út một cái.
Đi được vài bước, thấy chắc chắn Văn Dã không nhìn theo, nó lén hỏi nhỏ:
“Cô Dụ ơi, cậu út em có dữ không? Cô thấy sợ chưa?”
Trái lại.
Nhà sạch, nấu ăn ngon, gu thẩm mỹ đỉnh…
Nói thiệt, tôi chỉ muốn rung rinh mạnh hơn thôi.
Mặt tôi nóng ran.
Nhìn sang, trong đôi mắt tròn nhỏ của Lâm Tự Nam viết đầy hai chữ “tuyệt vọng”.
5
Trước khi tới nhà Văn Dã ăn, tôi tiện tay đăng một bài viết.
Mở điện thoại ra, thấy dân mạng kéo nhau vào hóng như chờ tập mới phim Hàn.
Tôi tóm tắt nhẹ chuyện hôm trước, bình luận lập tức bung lụa:
【Ố dô dô, lại là món khoái khẩu, lại còn ghim tin nhắn? Không crush thì tôi nhai luôn cái điện thoại.】
【Bớt mộng mơ giùm cái, nhỡ người ta chỉ tử tế thì sao?】
【Xin lỗi, ai đi ghim cô giáo dạy kèm hả trời?】
【Tôi nghi rồi nha, chị gái anh rể chắc bày trò cho em trai tấn công crush!】
Phần bình luận càng đọc càng giống fanfic tự viết.
Tôi bắt đầu hoang mang thiệt sự:
Chẳng lẽ… anh ấy có tình ý thật?
Nói trước, tôi không phải kiểu nữ chính hoang tưởng đâu.
Nhưng mà…
Tôi với anh ta từng gặp nhau lúc nào chứ?
Tôi là “dân nhập cư”, khác lứa, khác tầng khí quyển nữa kìa.
Crush từ đâu rớt xuống vậy trời?
Đang suy nghĩ mông lung, thì điện thoại ping lên:
【Ngày mai cô có rảnh không? Có thể dạy thêm cho Lâm Tự Nam?】
Tôi hơi ngơ.
【Mai là ngày nghỉ mà, tuần chỉ có hai buổi thôi?】
Anh đáp liền, khỏi cần suy nghĩ:
【Tôi biết. Tăng lên ba buổi. Dạo này nó học tệ lắm.】
Tệ đâu mà tệ?
Tôi mới xem bảng điểm, điểm vẫn đẹp như ảnh mạng.
À…
Tôi hiểu rồi.
Một pha dùng học hành làm cớ kinh điển.
Haiz…
Làm người quá hấp dẫn, đôi khi đúng là mệt thiệt.
Tôi update liền cho cư dân mạng, lập tức thành chủ đề nóng:
【Dạy học chỉ là phụ, gặp crush mới là chính.】
【Tội nghiệp cháu trai: Tôi chỉ là cái cớ.】
【Nhìn đâu cũng thấy một học sinh lớp Ba lạc lối.】
【Yên tâm, cậu út chắc chắn đã “đút lót” rồi.】
Tôi bắt đầu tò mò: Vậy rốt cuộc Văn Dã mua chuộc kiểu gì?
Hôm sau, vừa thấy mặt Lâm Tự Nam, tôi giả vờ quan tâm nhưng thật ra điều tra ngầm:
“Tuần ba buổi học có mệt không? Sao em lại đồng ý thế?”
Nó liếc cậu út đang bận gọt trái cây, rồi ghé tai tôi thì thầm như tiết lộ quốc sự:
“Cậu hứa cho em xem thêm hai tập hoạt hình. Nhưng cô đừng kể, cậu dặn em giữ bí mật.”
Ơ kìa. Bí mật một giây, bị bán đứng trong nửa câu.
Dân mạng đoán không trật phát nào.
Lâm Tự Nam = bị mua đứt.
Tôi biết ngay. Học là cực hình với nó, tự nguyện học thêm? Chỉ có trong cổ tích.
Tôi còn đang suy nghĩ lan man thì Lâm Tự Nam thấy tôi im lặng, liền “chữa cháy”:
“Tất nhiên rồi, cô Dụ, học với cô là niềm vui lớn nhất đời em…”
…
Xin lỗi, tôi chính thức đưa “phim truyền hình” vào danh sách cấm.
Tôi lườm nó: “Cô cũng thích dạy em lắm. Hay ta học luôn năm buổi trên tuần nhé?”
Nó đứng hình.
“…Xin phép từ chối ạ.”
Đang dạy thì Văn Dã cứ lượn qua lượn lại.
Lần thứ năm anh gõ cửa, Lâm Tự Nam không nhịn nổi nữa:
“Cậu út! Cậu mang nước 2 lần, trái cây 2 lần rồi! Hay cháu ra ngoài nhường chỗ cho cậu học luôn?”
Câu này trúng tim đen. Văn Dã lập tức đỏ mặt, lí nhí:
“Tôi chỉ… giám sát xem nó học nghiêm túc không thôi.”
Lâm Tự Nam nhìn anh bằng ánh mắt “cạn lời”:
“Cậu có tin nổi chính mình không? Yêu kiểu này đúng là ngộp thở thật.”
Văn Dã không nói thêm gì, chỉ tiện tay nhét một quả dâu vào miệng nó.
Sau đó lén liếc tôi một cái rồi chạy trốn khỏi phòng.
Tôi nhìn theo bóng lưng ấy, khóe môi khẽ cong.
Ừm…
Có vẻ lần này, anh ấy thật sự thích tôi rồi.
6
Về tới nhà, đầu tôi toàn hiện lên mặt Văn Dã.
Gần đèn thì sáng, gần anh thì rung rinh.
Mặt trăng đẹp thế này, không hái thì uổng phí thanh xuân.
Dù mọi dấu hiệu đều bảo anh có gì đó không bình thường với tôi (theo hướng tích cực),
nhưng tôi không phải kiểu “chắc là thích mình đấy” rồi tự yêu đơn phương luôn.
Phải test lại cho chắc.
Tối đó, tôi nằm trằn trọc suy nghĩ, chợt nhớ tới bức ảnh trong nhà anh.
Tinh thần tỉnh táo ngay.
Tôi lục trong máy một lúc, tìm ra bộ ảnh hai năm trước — khi tôi làm mẫu “trả nợ tình nghĩa” cho đứa bạn học nhiếp ảnh.
Tôi dán mắt vào bức chụp từ phía sau… một hồi lâu.
Ma xui quỷ khiến thế nào lại đem nó làm hình nền điện thoại.
Vài ngày sau, tới buổi dạy tiếp theo cho Lâm Tự Nam.
Lạ ghê, hôm đó nó vui như trúng vé số, còn nhắn tin giục tôi tới sớm (!)
Tôi vừa bước tới, nó đã đứng sẵn trước cửa, cười tươi như gắn filter.
Lạ rồi nha.
Vào nhà cái hiểu liền.
Trong phòng khách có thêm một người đàn ông lạ mặt.
Lâm Tự Nam kéo tôi tới trước mặt ảnh, giọng hớn hở:
“Cô Dụ ơi! Đây là anh họ Tống Trạch! Người em hay kể nè — tính vui vẻ, nhà nhiều đồ chơi!”
Tống Trạch bước tới chào rất tự nhiên. Tôi cũng mỉm cười lịch sự đáp lại.
Mọi chuyện trông thật bình thường… Nếu như bỏ qua tiếng băm thịt đùng đùng đùng trong bếp.
Tôi quay lại: Văn Dã. Mặt anh căng như dây đàn, rõ ràng đang ghen.
Tôi cố nuốt nụ cười lại.
Lâm Tự Nam kéo tôi ngồi đối diện Tống Trạch trò chuyện.
Anh họ nó vui tính, kể chuyện duyên ghê, tôi bị chọc cười mấy lần.
Cho tới khi Văn Dã bước ra khỏi bếp. Không khí đổi màu trong một nốt nhạc.
Tống Trạch im bặt. Lâm Tự Nam thì chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, nói thẳng như gió:
“Cậu út ơi, cậu đang phá đám anh họ với cô Dụ yêu nhau từ từ đó!”
…Xin nó luôn.
Học được câu thành ngữ mới là phải xài cho bằng được.
Văn Dã phớt lờ cháu mình, nhìn Tống Trạch, giọng lạnh như đá:
“Rảnh lắm à?”
Tống Trạch lắc đầu lia lịa như chuông chùa:
“Không rảnh! Cháu cực kỳ bận! Cậu út, cháu đi liền!”
Không khí hạ nhiệt chút xíu.
Văn Dã quay sang tôi, nói giọng đầy ẩn ý: “Hôm nay có sườn xào chua ngọt, món cô thích.”
Tôi cười đáp: “Sườn xào anh làm là nhất luôn đó.”
Khóe môi anh khẽ nhếch, hơi kiêu kiêu.
Tống Trạch nhìn hai chúng tôi, mắt đảo qua lại như đang chơi bóng bàn, rồi như “ngộ ra chân lý”.
Đợi Văn Dã đi khuất, anh lập tức quay sang Lâm Tự Nam mách tội:
“Thằng nhóc này! Dám hại anh! Ai cũng dám gán cho anh là sao?!”
Lâm Tự Nam ngơ ngác: “Ủa em hại anh gì đâu?”
Tống Trạch thở dài, mắt nhìn xa xăm như thấy tuổi thơ tan vỡ, rồi quay qua tôi, cười gượng:
“Cô Dụ ơi, nhìn cô… tôi thấy giống tiền bối của tôi lắm luôn.”
…
Tiền bối cái gì nữa trời. Anh nói vậy còn tệ hơn im luôn.
Lâm Tự Nam chưa kịp phân tích thêm thì Tống Trạch đã bịt miệng nó lại:
“Trẻ con hay nói nhảm lắm.”
Nói xong, chưa ăn được miếng nào, anh chạy trốn khỏi hiện trường.
7
【Ghen thiệt rồi, không đùa đâu.】
【Mùi chua qua màn hình cũng ngửi thấy luôn.】
【Anh họ bị em họ gài sml. Cảm ơn đã vì nhân dân mà ngã xuống.】
Thấy mấy bình luận đó, tim tôi cuối cùng cũng được “hạ cánh an toàn”.
Tôi vốn không chơi trò mập mờ — nhất là khi cả hai bên đều có tín hiệu tốt.
Vừa định chốt đơn, thì điện thoại sáng màn hình báo có tin nhắn.
Hình nền lộ ra.
Lâm Tự Nam nhìn, mắt nó sáng lên.
“Nè cô Dụ! Tấm này em thấy ở đâu rồi nha!”
Đỉnh thật! Đúng là không uổng công dạy dỗ.
Tôi giả vờ tỉnh bơ:
“Vậy hả? Ở đâu ta…?”
Tay thì hỏi, mắt thì lia qua Văn Dã xem phản ứng.
Lâm Tự Nam nhăn mặt cố nhớ, cuối cùng chịu thua:
“Không nhớ nổi…”
Ờ, mắt tinh mà não cá vàng thì tôi cũng bó tay.
Tôi thả nhẹ miếng mồi:
“Chắc là thấy trên mạng chứ ai mà để ảnh này trong nhà được, đúng không?”
Nói xong tôi cười nhẹ.
Văn Dã vẫn không biểu cảm.
Nhưng Lâm Tự Nam thì bật dậy như ăn phải ớt:
“Em nhớ rồi!”
Nó phóng ra phòng khách, lục tìm một hồi rồi chạy vô, tay cầm theo một khung ảnh.
Tôi nhìn mà muốn vỗ tay. Học trò tôi dạy ra, không ai là tầm thường.
Nó đặt khung ảnh xuống bàn, khoe như tìm được kho báu:
“Y chang tấm ảnh trong khung ở nhà cậu út luôn!”
Vừa dứt câu…
Tôi kích hoạt ngay kỹ năng diễn xuất — mắt mở to, miệng khẽ “hả?”.
Mặt anh cuối cùng cũng gợn sóng nhẹ. Anh cầm khung ảnh lên, nhìn kỹ rồi nhíu mày, ngẩng đầu hỏi:
“Người trong ảnh là cô?”
Tôi gật đầu. Nhưng tim thì bắt đầu chơi trống trận.
Chuẩn bị sẵn rồi. Đây là giây phút chàng tỏ tình, nàng thẹn thùng.
Tôi còn đang suy nghĩ biểu cảm nào vừa khiêm tốn vừa dễ thương thì…
Văn Dã nghiêm giọng, ánh mắt trách nhiệm ngời ngời:
“Cô bị xâm phạm quyền chân dung rồi.”
Tôi: “Hả???”
Khoan… cái gì???
Anh lôi app mua sắm ra, quét ảnh tìm kiếm hình tương tự.
Kết quả hiện ra nguyên dàn sản phẩm dính mặt tôi — từ khung ảnh, áo thun, cho tới… tấm phản quang (!)
Tôi nhìn cả màn hình “mặt tôi bốn phương tám hướng”, chỉ muốn tan biến tại chỗ.
“Lúc tôi mua khung ảnh, bên trong đã có sẵn hình này rồi. Có vẻ như cửa hàng dùng ảnh cô trái phép.”
Văn Dã nói bằng giọng rất nghiêm túc.
Mà càng nghiêm túc…
Tôi càng muốn cúi chào cuộc đời và rời khỏi Trái Đất.
Cái vũ trụ này ghét tôi thật sự.
Ông trời ơi, bộ ông không còn ai để trêu nữa hả?
Nhớ lại mấy ngày qua mình tự suy diễn, tự vui mừng, tự đắm đuối…
Tôi thật sự muốn viết đơn xin xóa ký ức.
Văn Dã thì vô tư, không biết tôi đang muốn độn thổ.
Còn rất tử tế đưa tôi một tấm danh thiếp:
“Nếu cô cần hỗ trợ, có thể liên hệ với tôi.”
Dưới ánh đèn, hai chữ “Luật Sư” sáng rõ ràng.
Từ hôm nay trở đi…
Tôi thề không bao giờ cười nổi nữa.
8
Tôi thật sự không nhớ mình đã rời khỏi nhà Văn Dã kiểu gì.
Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là… gọi hỏi chủ nhà cho ra lẽ.
Quả nhiên, ông ấy chả biết Văn Dã là ai ráo. Mà anh ta đã ở đó từ trước cả khi tôi chuyển đến.
Còn vụ dạy kèm Lâm Tự Nam?
Tôi tiện tay nhận đại trên group gia sư cho đỡ chán.
Ghim tin nhắn?
Chắc… tật xấu lâu năm.
Ghen?
Có khi chỉ ghét Tống Trạch chứ chả liên quan gì đến tôi.
Tóm lại là…
Một pha hiểu lầm long lanh như ngọc trai nước mắt.
Ha. Ha.
Tôi muốn bẻ cột sống tự mình quá.
Tự ảo tưởng level này chắc tôi nên đăng ký thi quốc tế.
Thảm hơn nữa là — tôi lỡ đăng bài úp mở sắp tỏ tình.
Kết quả?
Bình luận như sóng thần, ai cũng chờ phần kế tiếp.
Tôi cố thủ mấy tiếng, cuối cùng cắn răng khai sạch.
Và thế là…
Không chỉ tôi “nổ tung”, mà nguyên cái cộng đồng mạng cũng vỡ trận.
【Ủa gì kỳ? Vụ này mà cũng “xịt” được hả?】
【Hàng chục ngàn người hóng mà bị ghost tập thể á?】
【Không hổ dân luật, lừa một cú đẹp như sách giáo khoa.】
【Tưởng ngôn tình, hóa ra… luật hình sự.】
【Không lẽ đây là truyện chủ thớt tự viết ra để dụ tương tác?】
【Cho xin link cái tấm phản quang đi, tui muốn thấy mặt chị trong đó.】
【Muốn xem ảnh +1.】
Bọn “hóng hớt” đúng là mồm nhanh hơn não, cười trên nỗi đau người khác không trượt phát nào.
Tôi lướt vài dòng mà muốn khóc tiếng khủng long.
Điều duy nhất an ủi được là… tôi chưa kịp nói gì với Văn Dã.
Chứ nếu không, chắc ảnh tưởng tôi bị ảo giác cấp độ nguy hiểm.
Tính ra sống hơn hai mươi năm, đây là cú quê lịch sử.
Mà tệ nhất là… tôi còn phải chạm mặt anh ta mỗi ngày.
Mỗi ngày đó trời ơi.
Tôi đã mở app tìm phòng trọ.
Mấy buổi dạy Lâm Tự Nam còn lại thì cố tí là xong.
Nhưng mà, nói dễ hơn làm.
Mỗi lần gặp Văn Dã, tôi cứng đơ toàn thân, không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
Chỉ cần ánh mắt vừa chạm nhau là… nguyên cái tập phim “tự ảo tưởng – tự vả” hiện về.
Tôi còn cảm giác Văn Dã cũng biết tôi đang cố né tránh.
Đến món sườn chua ngọt anh nấu — món tủ đấy — tôi chỉ gắp được đúng 2 miếng rưỡi.
Văn Dã nhìn đĩa sườn bị bỏ rơi mà mặt trầm hẳn xuống.
Trong khi đó, Lâm Tự Nam vẫn ăn uống vui vẻ, hoàn toàn không bắt được tín hiệu đau thương giữa hai người lớn.
Không khí ngột ngạt kéo dài suốt gần 10 phút.
Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ rồi… từ giờ anh không cần nấu cho tôi nữa. Tôi về nhà ăn cũng được.”
Tôi vừa dứt câu, hai ánh mắt chạm nhau. Tôi thấy rõ — sự ngơ ngác và mất mát hiện lên trên gương mặt anh.
Văn Dã nhíu mày, giọng hơi uất ức: “Là… cô không thích đồ tôi nấu à?”
Mà không hiểu sao…
Anh nói “đồ ăn”, nhưng tôi lại nghe thành: “Không thích tôi nữa à?”
Văn Dã nhìn tôi kiểu cún con bị bỏ rơi, đôi mắt tròn to ướt át.
Tôi thì trong đầu như có hai phiên bản:
Một bên “huhu ảnh tội quá, tha lỗi ảnh đi”,
một bên “mày tỉnh táo lại coi, mày ảo tưởng tiếp hả?”
Cuối cùng lý trí thắng.
Tôi hít sâu, tự nhủ:
“Người như Văn Dã ấy à… nhìn con chó chạy qua cũng thấy nó tình.”
9
Tôi tuyên thệ từ nay không bén mảng đến nhà Văn Dã ăn cơm nữa.
Lâm Tự Nam cũng bị ba mẹ “thu hồi quyền nuôi”.
Văn Dã thì hình như đang lao đầu vào vụ kiện nào đó, bận thấy mặt cũng là kỳ tích.
Tôi — sinh viên năm cuối — vừa phỏng vấn xin việc, vừa dạy thêm, vừa thỉnh thoảng lén vào xem lại bài đăng cũ.
Cư dân mạng vẫn còn hóng.
Kiên trì đến phát sợ.
Lướt một lúc, tôi thấy một câu hỏi như cái tát vô mặt:
【Chủ thớt có phải thích anh hàng xóm không?】
Gọn. Rõ. Sát thương cao.
Phản xạ đầu tiên của tôi là gõ chữ “không” ngay lập tức.
Nhưng chưa kịp enter thì một bình luận khác đã đè lên:
【Bạn tưởng người ta thích bạn, thật ra là bạn đã thích người ta trước rồi.】
【Nếu không thì sao bạn nhớ rõ từng li từng tí hành động, ánh mắt người ta chứ?】
【Bạn nghĩ ảnh nhìn lén, nhưng thật ra chính bạn là camera chạy nền.】
Đọc xong tôi như bị bóc trần giữa chợ.
Hồi hộp khi nghĩ người ta thích mình, vui khi thấy người ta ghen, máu tỏ tình bốc lên đầu hôm ấy…
Nghĩ lại, toàn là biểu hiện của người đang yêu.
Tôi thở dài, xóa “không”, gõ lại:
“Thích.”
Bình luận nổ tung ngay lập tức.
Người thì an ủi.
Người thì hô hào tôi theo đuổi tới cùng.
Chỉ có một dòng cmt khá mặn:
【Công thức sai, quá trình sai, kết quả đúng.】
Tôi liếc qua, cười nhạt. Không để tâm.
Buổi dạy cuối cùng cho Lâm Tự Nam, trông nó tiu nghỉu như mất sổ gạo.
Tôi xoa đầu nó: “Sao thế, mặt xụ như bánh bao thiu ấy?”
Nó ngước lên, chân thành: “Cô Dụ ơi, thật ra cậu út em ngoài việc hơi dữ, thì mọi thứ đều đỉnh. Nấu ăn ngon, đi làm đàng hoàng, có tiền, còn dịu dàng với cô nữa.”
Tôi nghe mà sốc nhẹ, lần đầu thấy nó bênh cậu út.
Tôi chọc: “Vậy nhỡ cô với cậu út em ở bên nhau thiệt thì sao?”
Nó lắc đầu: “Giờ em mong luôn đó!”
Tôi: “…”
Đang đơ thì nó cúi đầu, lí nhí:
“Xin lỗi cô Dụ. Hồi đó em cứ giới thiệu anh họ cho cô hoài. Mẹ em nói vậy làm cô thấy phiền… Mà mẹ còn bảo, cậu út thích cô.”
Tôi nghe mà tim nhói một nhịp. Gượng cười:
“Có khi mẹ em đoán sai rồi.”
“Không đâu!”
Nó nhìn tôi, nghiêm túc:
“Mẹ em nói… cậu út dạo này đang học cách xòe đuôi như công đó!”
Một câu như bơm tim tôi sống lại.
Trên đường về, đầu óc tôi toàn là hình ảnh con công mặc vest.
Lúc thang máy sắp đóng thì — ding — một bóng người bước tới.
Là Văn Dã.
Anh mặc vest, bảnh đến mức tôi suýt tưởng mình lạc vào phim truyền hình Hàn.
Tôi đứng hình, theo phản xạ lùi một bước. Anh cũng hơi khựng lại rồi vào thang.
Cả thang máy im phăng phắc. Nghe rõ tiếng thở và tiếng tim đập.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi vang lên. Tôi cuống quýt bắt máy.
Đầu dây bên kia vang ngay: “Cô Dụ ạ? Tôi thấy cô đăng tìm nhà, bên tôi có căn phù hợp lắm, cô muốn xem không?”
Không biết có ảo giác không, chứ tôi thấy rõ sống lưng Văn Dã cứng lại.
Tôi cúp máy nhanh.
Thang máy mở, tôi cắm đầu bước ra. Nhưng…
Văn Dã đi sau.
Tôi tra chìa vào ổ mà cảm giác sau lưng có ánh mắt laser chiếu thẳng gáy.
Rồi anh gọi: “Dụ Thi Niên.”
Lần đầu tiên anh gọi đầy đủ tên tôi.
Tôi quay lại, hơi run. Anh đứng đó, dưới ánh đèn, đẹp kiểu như vừa bước ra từ giấc mơ của người khác.
“Em đang tránh tôi.”
Không phải hỏi.
Là khẳng định.
10
Tim tôi đập như đánh trống hội, tay siết chặt chìa khóa.
Phản xạ đầu tiên vẫn là chối.
Nhưng nghĩ lại: chối kiểu đó nhìn giả trân quá.
Thôi thì… nhận cho rồi.
“Tại sao?” — anh hỏi.
Văn Dã tiến lại gần. Tiếng bước chân nghe như tiếng đồng hồ đếm ngược đến giờ khai tử.
Tôi hít sâu, nói thật luôn cho đỡ mệt: “Vì giữa chúng ta… quá mập mờ.”
“Hả?”
“Tôi nói là… nhiều ám muội quá mức quy định.”
Dừng lại, tôi hạ thấp giọng:
“Đến mức tôi tưởng rằng… anh thích tôi.”
Tim tôi lúc đó: Tưng! Tưng! BOOM!
Văn Dã vẫn nhìn tôi. Không cười, không nói. Chỉ từng bước.. rút ngắn khoảng cách. Cuối cùng dừng lại, gần đến mức nghe được cả tiếng… dạ dày tôi biểu tình.
Anh nhìn tôi, mặt nghiêm túc mà giọng lại mang chút cười:
“Anh nói rồi mà — đáp án đúng.”
Tôi đơ vài giây. Câu này… nghe quen quen?
Chớp chớp mắt, tôi bừng tỉnh: “Khoan… câu đó là do anh viết hả?!”
Anh gật đầu.
“Không phải crush 10 năm gì to tát đâu, nhưng anh thích em thật. Em cứ hiểu là ‘tia sét đánh trúng, rồi càng nhìn càng mê’ cũng được.”
“Cho nên, cho anh làm bạn trai em nha?”
Trời ơi… nói thì ngọt ngào đấy, nhưng trong đầu tôi giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
Toang.
Toang toàn tập.
Anh ấy đã đọc bài đăng đó.
Cả đống status tự luyến lẫn ảo tưởng tôi gõ ra… anh thấy hết.
Không chỉ mất mặt trên mạng, giờ mất mặt luôn ngoài đời.
Anh vẫn nhìn tôi, ánh mắt kiểu “chờ em gật cho nhanh”.
Thấy tôi im lâu quá, anh bắt đầu lo:
“Dụ Thi Niên, em đừng có chối. Rõ ràng 11:31 tối hôm kia, em comment chữ ‘thích’, ở dưới bài viết hỏi có thích tôi không.”
Sao nhớ rành rọt từng phút từng giây vậy cha nội.
Tôi đỏ mặt, lảng sang chỗ khác:
“Em có chối đâu…”
Văn Dã cười khẽ. Anh bước tới, giơ tay ra:
“Cho anh ôm cái.”
Tôi giật mình lùi lại:
“Anh làm gì đấy?”
Mặt anh buồn như vừa bị đuổi khỏi nhà:
“Em bảo không chối mà. Anh xin ôm một cái cũng bị từ chối hả?”
Nhìn cái vẻ mặt đó…
Tôi hiểu rồi.
Tại sao người ta bảo “cháu giống cậu”. Một lò đào tạo diễn viên chính hiệu.
Tôi chưa từng đấu nổi Lâm Tự Nam. Giờ thêm một Văn Dã… chị xin thua.
“Được chứ.
Muốn ôm thì ôm luôn đi.” — tôi chủ động nhào tới, ôm gọn.
Anh ôm lại, đầu tựa vào cổ tôi như đang nạp năng lượng.
Chúng tôi ôm nhau một lúc.
Rồi Văn Dã… bắt đầu tăng level.
“Anh thấy… hôn một cái chắc không quá đáng nhỉ?”
“Anh đừng có quá đáng.”
Tôi nghiêm túc phản đối. Nhưng bị ôm chặt hơn nữa.
Anh im lặng, mặt lộ rõ chữ: “tổn thương cực độ”.
Biết là giả vờ… Nhưng tôi vẫn mềm lòng.
Thôi kệ.
“Được rồi. Hôn thì hôn.”
Văn Dã cười toe toét. Một tay anh nâng mặt tôi lên, cúi đầu hôn xuống.
Tôi siết chặt vạt áo vest anh, tim đập như trống mở hội.
Xong, anh lại ôm tiếp lần hai. Lúc sắp buông ra, anh thủ thỉ:
“Về nhà nhớ làm việc chính nha.”
Tôi còn đang lơ mơ:
“Việc gì cơ?”
“Công khai lên mạng. Cho cư dân mạng biết — hai đứa mình chốt đơn rồi.”
11
Tôi và Văn Dã chính thức thành đôi.
Người vui nhất lại là cư dân mạng.
【Hu hu hu, hai người dám lừa tôi… nhưng thôi, tôi tha.】
【Tôi biết mà! Tôi đã nói là anh ấy thích cô còn gì!】
【Cơm chó nóng hổi vừa ra lò! Bưng nguyên nồi lại đây!】
Người vui thứ hai: Lâm Tự Nam.
Không biết ai tẩy não nó mà giờ giơ hai tay ủng hộ, miệng cười tươi như hoa nở giữa trời đông:
“Cô Dụ ơi, nếu cô với cậu út thành đôi, thì sau này em hết sợ cậu ấy rồi đúng không?”
Tôi gật.
Thằng nhỏ quay sang Văn Dã, mặt mày đầy thách thức:
“Nghe chưa cậu út? Không được ăn hiếp cháu nữa đó, không là cháu méc mợ út cho coi!”
Văn Dã cười nhạt, đáp tỉnh bơ:
“Trước khi méc được, cậu méc mẹ nhóc trước vụ nhóc trốn học coi phim sến súa rồi.”
Lâm Tự Nam đứng hình. Mặt tái nhẹ, quay sang tôi mách:
“Mợ út, cô xem cậu út chơi bẩn kìa!”
Tôi nhìn chằm chằm Văn Dã:
Ừ, đẹp trai thật.
Lâm Tự Nam chợt ngộ ra: tôi và Văn Dã là một team.
Thế là nó giận cá chém hết cả họ, ôm gối, ngồi góc nhà như vừa bị đuổi khỏi bang hội.
Cái dáng bé tí ngồi xoay lưng về phía chúng tôi, vừa lầm bầm vừa bướng bỉnh, đúng kiểu:
“Không ai hiểu tôi ngoài TikTok.”
Tôi nhìn mà buồn cười, quay sang nói:
“Văn Dã, anh giận lên… giống nó y chang luôn á.”
Khóe môi anh giật nhẹ.
“Không có đâu. Anh mà giống con nít hả?”
Tôi nheo mắt: “Thiệt không đó?
Hôm qua mới biết nha — Tống Trạch học chung trường với em đấy, còn chung câu lạc bộ tranh biện nữa cơ.”
Mặt anh xụ xuống trong tích tắc. Nghiến răng: “Đúng là trùng hợp chết tiệt.”
Dứt lời, anh lặng lẽ kéo ghế ngồi cạnh Lâm Tự Nam.
Một lớn một nhỏ. Hai cái lưng y hệt nhau. Y như hai cục “cục súc” đặt cạnh nhau vậy.
Khung ảnh từng đặt ở phòng khách, giờ bị dời lên đầu giường. Chỗ đó giờ là nhà mới của một chậu trúc văn — chính tay tôi và Văn Dã chọn.
Tôi lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình kỷ niệm. Rồi nhẹ nhàng bước tới, dỗ dành anh đang xị mặt như con mèo bị giành mất cá.
Cuối mùa xuân năm ấy, tôi cuối cùng cũng có thể xác nhận một điều:
Anh không phải “hình như” thích tôi.
Mà là — thích thật, thích rõ, thích không đường lui.
HOÀN