Làm việc suốt 24 tiếng không chớp mắt, tôi đem về hai đơn hàng trị giá hàng chục triệu. Vừa tranh thủ chui vào nhà vệ sinh ngủ một lát, buổi chiều đã thấy thông báo phạt một nghìn tệ.
Tôi lúc đó còn tưởng hệ thống nhầm.
Ai ngờ sáng hôm sau, vừa quẹt thẻ chấm công xong thì bị thông báo đuổi việc – lý do: “quá hạn nộp phạt”.
Tôi lập tức xông thẳng vào văn phòng vị hôn phu – đồng thời cũng là tổng giám đốc, tính hỏi cho ra nhẽ. Nhưng chưa kịp mở lời thì trợ lý An Linh Linh của anh ta đã vênh mặt đáp thay:
“Trong giờ làm mà dám vào nhà vệ sinh? Lười biếng! Phạt một ngày lương là nhẹ đấy!”
Chưa kịp phản bác, cô ta tiếp tục bổ một nhát nữa:
“Đồng nghiệp người ta đi vệ sinh mười phút là xong, sao mỗi mình cô ngồi cả nửa tiếng?”
Tưởng anh hôn phu sẽ bênh vực tôi ư? Hừ, sai rồi. Anh ta còn tiếp lời với vẻ mặt đầy lý lẽ:
“Em là quản lý cấp cao mà còn phạm lỗi, tất nhiên phải làm gương chứ.”
Tôi cười không ra tiếng. Rời khỏi văn phòng, qua khe cửa chớp tôi thấy hai bóng người đang chồng lên nhau.
Tôi không nói không rằng, rút điện thoại gọi thẳng cho ông chủ công ty đối thủ:
“Tặng anh hai mươi triệu đơn hàng, sắp xếp cho tôi một chức vụ.”
“Yêu cầu gì à? À mà khoan, công ty anh có giới hạn thời gian đi vệ sinh không?”
——————————————————
Đầu dây bên kia phá lên cười: “Chu Du, em đang đùa tôi à? Giới hạn thời gian đi vệ sinh là cái trò lố lăng gì vậy?”
Tôi gửi thẳng hồ sơ:
“Không đùa. Sắp xếp vị trí cho tôi đi.”
Hàn Tự Bạch gửi ngay link nhận chức phó tổng, kèm lời trêu chọc:
“Phó tổng được không? Hay để em lên làm tổng giám đốc luôn cho oách?”
“Em là công thần khai quốc của Tạ Hoài Niên, tôi rủ rê bao lần không chịu. Giờ cãi nhau rồi mới chịu qua?”
Tôi cười nhạt:
“Việc cá nhân không liên quan đến anh. Anh nên lo là với hai mươi triệu đơn hàng này, có đủ giúp anh hất cẳng Tạ Hoài Niên không?”
Giọng Hàn Tự Bạch đầy tham vọng nhưng cũng pha chút nghiêm túc:
“Không cần đơn hàng, chỉ cần Tạ Hoài Niên không có em, công ty hắn cũng chẳng còn giá trị gì.”
Tôi gửi hợp đồng và chi tiết đơn hàng luôn.
“Hợp tác vui vẻ.”
Nhưng Hàn Tự Bạch bắt đầu nghiêm giọng:
“Chu Du, nếu thật lòng muốn về đây thì tôi hoan nghênh. Nhưng nếu em chỉ đang giận dỗi hắn thì nên suy nghĩ kỹ. Tôi không muốn bị đâm sau lưng.”
Tôi cười khẩy. Giận dỗi á? Lúc này tôi chỉ thấy lạnh buốt trong lòng.
Ai mà chẳng thấy nhục khi một quản lý cấp cao bị đuổi vì… ngồi nhà vệ sinh lâu quá quy định. Huống chi người đưa ra quyết định lại là vị hôn phu yêu đương ba năm, sắp sửa cưới. Chưa kể, cái công ty này là do tôi cùng hắn gây dựng nên từ tay trắng.
Càng nghĩ càng thấy cay, nhưng cũng hợp lý. Cái cách hắn ưu ái An Linh Linh, tôi sớm đã có linh cảm rồi.
“Tôi chưa từng lấy chuyện công ra đùa. Sáng mai tôi đến nhận việc.”
Vừa cúp máy xong, điện thoại tôi bắt đầu nổ tin nhắn liên tục – là Hàn Tự Bạch nhắn tới tấp. Tôi chẳng thèm để ý, đang bận dọn đồ.
Bỗng, loa hệ thống phát ra giọng thông báo:
“Chu Du, trong giờ làm không được để điện thoại reo chuông, vi phạm phạt 200 tệ!”
Cả văn phòng quay lại nhìn tôi như tôi là vật thể lạ.
An Linh Linh từ trong phòng lao ra, chỉ tay thẳng mặt tôi:
“Chu Du! Tôi vừa nói gì, cô không nghe thấy à? Tổng giám đốc đã giúp cô nộp tiền phạt lần trước rồi, sao còn vi phạm?”
Tôi khẽ cười, thấy buồn cười hơn là tức:
“Tôi bị đuổi việc rồi, còn cần tuân thủ nội quy công ty làm gì nữa?”
Tạ Hoài Niên cũng ló mặt ra, khẽ kéo tôi sang một bên:
“Trước mặt cô ấy, anh không tiện phá lệ. Nhưng anh đã nộp phạt giúp em rồi. Em không cần nghỉ việc nữa.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, ném bảng tên cái “cạch” lên bàn:
“Không cần. Anh không đuổi thì tôi tự nghỉ. Tôi không làm nữa.”
Tôi kéo vali đi thẳng ra cửa thì bị anh ta chắn lại, mặt đầy giận dữ:
“Chu Du! Em giận dỗi trẻ con thế đủ chưa?”
“Linh Linh đưa ra quy định là để mọi người làm việc nghiêm túc. Công ty vẫn đang vận hành tốt đấy thôi!”
Tôi trợn mắt.
Tốt?
Vừa mới hôm qua, trong nhóm chat còn có người than:
Tạ Hoài Niên tưởng cô ta đang tiết kiệm ngân sách, không biết rằng nhân viên đi bàn hợp đồng vài chục triệu mà tiếp khách bằng bữa ăn chưa tới 100 ngàn thì đúng là… mơ ký được!
An Linh Linh đúng là “hai trăm rưỡi”!
Mà Tạ Hoài Niên ngu đến mức để cô ta làm mưa làm gió.
Tôi gần đây bận đi công tác liên miên, không ngờ giờ công ty có cả luật mới:
Một ngày chỉ được đi vệ sinh hai lần, mỗi lần không quá mười phút.
Cái công ty này… sớm muộn gì cũng tiêu đời.
Tôi mặc kệ cái đơn phạt mới vì điện thoại chưa kịp tắt chuông, kéo vali rời khỏi công ty mà không ngoái đầu lại.
Về đến nhà, tôi ngủ một giấc đến chiều. Tỉnh dậy, quyết định tự thưởng bằng một bữa cơm ngon lành do chính tay mình nấu. Ai ngờ, vừa bưng đồ ăn ra bàn chưa ấm chỗ, cửa đã vang tiếng mở khóa.
Tạ Hoài Niên tay trong tay với An Linh Linh bước vào như chỗ không người, thản nhiên kéo ghế ngồi xuống rồi bắt đầu… gắp.
Tôi lạnh mặt hỏi:
“Cơm này tôi nấu. Hai người định làm gì đấy?”
Tạ Hoài Niên nhướn mày đầy vẻ vô tội:
“Anh nhắn tin rồi mà, em không thấy à?”
Tôi cầm điện thoại lên, thấy một loạt tin nhắn vừa tới. Một tháng trời im re không một câu hỏi han, nay vì An Linh Linh mà nhắn liên hoàn như spam.
Nội dung thì lạ đời:
– Trách tôi làm mất mặt cô ta trước công ty.
– Than rằng An Linh Linh vì tôi mà khóc.
– Chốt hạ bằng một cú đòn: “Nếu không xin lỗi, hủy hôn.”
【Tất cả là do em khiến Linh Linh bị bẽ mặt. Cô ấy không sai, những gì cô ấy làm là vì công ty!】
【Tối nay anh đưa cô ấy về ăn cơm. Em nhớ nấu bữa thật ngon để xin lỗi.】
Tạ Hoài Niên nhăn mày nhìn bát canh, giọng khó chịu:
“Anh đã nói bao lần là Linh Linh không ăn được rau mùi mà? Mắt mũi em để đâu? Lát nữa phải nhặt sạch từng cọng cho anh đấy.”
Đã thế còn gắp miếng thịt đút cho An Linh Linh như đóng phim thần tượng:
“Đây là món tủ của Chu Du đấy, em thử xem.”
An Linh Linh ăn xong còn chưa vừa lòng, chu môi than:
“Cơm thì cũng tạm. Nhưng trừ khi cô ta xin lỗi tôi trước mặt cả công ty, tôi tuyệt đối không tha thứ!”
“Cô ta là quản lý mà không tuân thủ quy định, tôi còn quản ai được nữa?”
Tạ Hoài Niên lập tức quay sang chỉ trích tôi:
“Nghe chưa? Mau xin lỗi Linh Linh đi. Không thì đừng mơ quay lại công ty. Hủy hôn luôn!”
Trước kia yêu nhau, từng hứa là dù có cãi nhau cũng không được buông lời chia tay. Giờ vì An Linh Linh, hủy hôn đã thành câu cửa miệng.
Hai người trước mặt tôi tình tứ như thể đang diễn tiểu phẩm. Tôi suýt nữa bóp nát màn hình điện thoại.
Tôi bật dậy, quát:
“Có thứ đúng là cần nhặt ra khỏi nhà thật… chính là hai người!”
“Tạ Hoài Niên! Dắt An Linh Linh cút khỏi nhà tôi ngay!”
“Anh bao nuôi tình nhân, mang về công ty còn chưa đủ, giờ còn lôi về nhà? Tôi phải xin lỗi cái gì?”
“Hủy hôn á? Xin lỗi, là tôi hủy với anh trước!”
Mặt Tạ Hoài Niên tối sầm, giọng gay gắt:
“Đây là nhà tân hôn của chúng ta, em dám đuổi anh ra khỏi đây?”
Tôi cười nhạt:
“Nhà đứng tên tôi. Mau thu dọn và cút!”
Trước khi rút lui, An Linh Linh còn cố vùng lên gào to:
“Cô dám đuổi tôi? Cô biết tôi quen ai không hả?”
“Tôi nói cho cô biết, tôi quen ngài ấy trong giới đầu tư! Cô mà xin lỗi tôi, tôi còn có thể nói đỡ vài câu!”
Tạ Hoài Niên hùa theo:
“Nghe chưa Chu Du? Quỳ xuống xin lỗi Linh Linh đi! Cả công ty đang trông chờ vào cô ấy!”
Tôi không buồn phản ứng, chỉ đóng sầm cửa lại:
“Tôi mặc kệ cô quen ai. Công ty các người có liên quan gì đến tôi nữa đâu.”
Cuối cùng cũng chỉ còn lại mình tôi trong căn nhà – và một bữa cơm tan nát.
Tôi không còn tâm trạng ăn nữa, gom đồ ra ngoài quán cho nhanh.
Đang ngồi chờ món, tôi lướt thấy bài đăng mới toanh từ Tạ Hoài Niên trên vòng bạn bè:
“Chu Du, anh cảnh cáo em: nếu em không công khai xin lỗi Linh Linh, hôn ước giữa chúng ta coi như chấm dứt!”
Tôi liếc một cái, bấm chặn.
Chưa kịp rời nhóm chat nội bộ công ty.
Sáng hôm sau, một đống tin đồn đã nổ ra:
Tạ Hoài Niên và An Linh Linh cùng bước xuống từ một chiếc xe, vẫn mặc nguyên đồ hôm qua. Có người bảo hai người qua đêm ở khách sạn, người chứng kiến còn kèm theo ảnh chụp rõ rành rành.
Tôi không nói một lời, rời nhóm chat, đi thẳng đến công ty Hàn Tự Bạch.
Mấy cái tên kia, tôi chẳng muốn nhìn thêm một chữ nào nữa.