Cái chuyện Cố Minh Châu bỗng dưng đổi giọng, phải nói là cứu cả bầu không khí đang căng như dây đàn. Mọi người sau đó cũng vui vẻ nhập cuộc chơi để tích điểm ăn ý.
Các khách mời được ghép đôi, mà đương nhiên, tôi đi cùng Thẩm Yến Sâm.
Thế còn Hạ Viên á?
Ngay khi Cố Minh Châu ló mặt ra, cô ta liền đá bay ông khách mời ban đầu để nhào vô ghép cặp với ảnh.
Khách mời nữ mới toe, vào phát đã nhảy bổ theo đuổi một người đàn ông đã có tình ý với người khác. Quả là vô tiền khoáng hậu.
Không khí tập này nhờ thế mà căng như dây đàn, kịch tính hơn cả phim truyền hình chiếu giờ vàng.
Trò chơi đầu tiên: “Tình yêu qua bữa ăn”
Luật chơi đơn giản mà mát mẻ: Nữ bịt mắt, ngậm một đầu bánh quy, đút cho nam. Đội nào ăn xong nhanh nhất là thắng.
Nghe luật thôi mà ai nấy đã đỏ mặt tía tai.
Thẩm Yến Sâm vừa bịt mắt cho tôi vừa khẽ cười, cái kiểu cười như biết chắc có trò vui.
Tôi đang hồi hộp thì bỗng cảm thấy có ánh mắt như băng tuyết dán chặt vào người—lạnh ngắt, sắc lẹm.
Là ánh mắt của… Cố Minh Châu.
Ảnh nhìn tôi kiểu như tôi vừa đập trộm heo đất nhà ảnh. Tôi lập tức cụp mắt xuống, vờ như không thấy gì sất.
“Bảo bối, địa điểm hẹn tối nay có lãng mạn hay không, là trông chờ ở em đấy.”
Thẩm Yến Sâm ghé tai tôi nói nhỏ, giọng rù rì mà gợi cảm phát sợ. Tim tôi suýt nữa thì nhảy ra ngoài. Ngay lúc đó, ánh mắt của Cố Minh Châu cũng biến mất tiêu.
Chắc là tức sôi máu rồi.
Bắt đầu trò chơi!
Tôi không chần chừ, ngậm bánh rồi đút cho Thẩm Yến Sâm. Nhưng vì bị bịt mắt nên tôi nhắm sai, chọc thẳng vào môi anh ấy. Ảnh chẳng nói gì, há miệng đớp luôn.
Hơi thở của anh ấy phả thẳng vào mặt, khiến tôi lúng túng, chưa biết có nên nhả bánh ra không. Thế rồi—chưa kịp quyết định thì môi ảnh đã… chạm trúng môi tôi.
Một tiếng hét chói tai vang lên từ chỗ tổ quay.
MC hắng giọng, cố làm ra vẻ nghiêm túc:
“Cặp đôi chiến thắng là… Tô Tinh Ninh và Thẩm Yến Sâm!”
Tôi tháo bịt mắt ra, cả đám đang trợn mắt đứng hình.
Hóa ra đúng lúc tôi và Thẩm Yến Sâm vô tình “khóa môi”, Cố Minh Châu lại quay đầu lại. Hạ Viên thì đang nhìn trộm, mất đà trượt té cái rầm. Hai người họ thành đôi… đội sổ.
Sau trò chơi, ai cũng im thin thít, nhưng ánh mắt thì khỏi nói, nhìn nhau như muốn truyền bluetooth. Trong lòng chắc đang tám chuyện ầm ầm rồi.
Trò chơi thứ hai: “Hai người ba chân – chiến đấu bằng bóng bay”
Luật chơi: Mỗi đôi buộc chân lại, gắn thêm bốn quả bóng bay. Sau đó thi nhau dẫm bóng đối phương. Ai mất bóng hết trước là thua.
Tôi phấn khích đến mức chẳng chờ nổi, buộc luôn chân mình vào chân Thẩm Yến Sâm. Anh nhìn tôi, phì cười:
“Em máu thế cơ à?”
Tôi gật đầu lia lịa:
“Máu chứ! Họ từng bắt nạt em, giờ em phải thắng cho bằng được. Để họ biết, em tuy không có ô dù, nhưng cái khác em cũng đâu thua ai!”
Thẩm Yến Sâm cúi xuống buộc bóng, giọng tỉnh bơ mà đầy quyết tâm:
“Vậy thì… mình thắng thôi.”
Trò chơi bắt đầu!
Vừa bước lên nệm hơi là lảo đảo như đi trên thuyền. Nam khách mời ai cũng phải đỡ nữ mới trụ được.
Chương trình này đúng kiểu “đẩy đưa” nhau rõ khéo!
Thẩm Yến Sâm không nói nhiều, ôm eo tôi luôn. Tay ảnh nóng ran, làm tôi tí thì lạc nhịp.
Ở phía bên kia, Cố Minh Châu ghép đôi với Hạ Viên.
Vừa ra sân, mặt anh ta đã đen như đáy nồi. Hạ Viên thì lườm tôi một cái, rồi giả vờ trượt chân ngã dúi dụi vào Cố Minh Châu.
Khán giả livestream hú hét như đi hội.
Còn tôi? Tôi bơ đẹp!
MC vừa hô “Bắt đầu!”, tôi lập tức xông trận!
Trên nệm hơi ai cũng như con lật đật, có cặp còn té nhào. Nhân lúc lộn xộn, các đội tranh thủ dẫm bóng nhau. Chẳng mấy mà có đội bị loại.
Tôi suýt nữa cũng ngã, nhưng Thẩm Yến Sâm kịp ôm lấy tôi, gần như bế hẳn lên.
Cùng lúc, tôi cảm thấy có gì cứng cứng chạm vào người. Đưa tay mò thử — trời ơi, là cơ bụng! Rắn chắc như đá!
Người như ảnh chắc tuần tập gym mấy bận. Tám múi thì hơi tham, nhưng sáu múi chắc chắn có!
Tôi định lần mò thêm tí nữa thì… bị ảnh giữ tay lại.
“Quay xong muốn sờ bao lâu cũng được, giờ thì lo chơi đi.”
Tôi: “…”
Vội vàng giả vờ nghiêm túc, tiếp tục chiến đấu. Thẩm Yến Sâm khẽ cười bên tai tôi như trêu chọc.
Mấy nam khách khác vì nể mặt ảnh nên không dám xông vào, thế là thêm một cặp bị loại.
“Cặp kia cũng từng bắt nạt em hả?” Ảnh hỏi.
Tôi chưa kịp gật thì ảnh đã dẫm “bụp bụp” hết bóng họ luôn.
Tôi nhịn cười mà bụng quặn cả lên.
Cuối cùng, chỉ còn lại tôi – Thẩm Yến Sâm và Cố Minh Châu – Hạ Viên.
Nhưng Cố Minh Châu cứ lén lút nhìn tay Thẩm Yến Sâm đặt trên eo tôi, quên cả phòng thủ.
Kết quả?
Hạ Viên trượt chân, kéo theo Cố Minh Châu ngã chổng vó. Tôi không bỏ lỡ, “bụp bụp bụp bụp” — tiễn cả đôi về vườn.
Kết thúc chương trình, tôi và Thẩm Yến Sâm đạt điểm ăn ý cao nhất, giành được buổi hẹn hò sang chảnh trên du thuyền.
Còn Hạ Viên?
Mặt cô ta méo xệch như bị ăn chanh nguyên trái.
Buổi quay hôm nay tạm thế là xong.
Vừa dứt cảnh cuối, Hạ Viên đã lù lù bước tới, mặt hằm hằm như vừa bị ai dẫm phải đuôi.
“Tô Tinh Ninh, cô tưởng thật là Thẩm Yến Sâm thích cô chắc? Tôi điều tra rồi đấy, anh ta tuy không bon chen vào giới showbiz, nhưng lại chơi thân với Cố Minh Châu. Hai người cùng hội cùng thuyền, không đời nào anh ta lại đi tán tỉnh người yêu cũ của anh em mình. Cô tưởng bày ra cái màn ‘hai anh tranh một chị’ là được nổi hả? Khéo lại phản tác dụng thì đừng kêu ai!”
Nghe là biết cô ta vừa ngâm cứu bình luận mạng xong.
Khách mời nào quay xong cũng hóng dân mạng phản ứng thế nào. Trước đây, mỗi lần tôi ló mặt lên báo là antifan lại kéo đến như ong vỡ tổ. Nhưng nhờ show hẹn hò này, tự dưng tôi lại có thêm fan. Ngược lại, Hạ Viên với Cố Minh Châu thì bị soi từng ly từng tí một.
Hạ Viên tất nhiên không nuốt nổi cục tức đó.
Tôi liếc cô ta, cười nhạt:
“Thế thì làm sao? Thấy tôi với Thẩm Yến Sâm hợp quá nên tức hả? Cô bị giống loài yêu quái mắt đỏ chuyên đi ghen ăn tức ở à?”
Hạ Viên suýt nữa thì nhảy dựng lên chửi, nhưng chưa kịp mở mồm thì Cố Minh Châu đã kịp bước đến.
“Tô Tinh Ninh, cô đúng là không biết điều. Hạ Viên chỉ nhắc nhở cho cô khỏi bị Thẩm Yến Sâm lừa thôi. Không cảm ơn thì thôi, lại còn móc mỉa cô ấy?”
Nghe cái giọng trách móc đạo đức giả của hắn mà tôi tức muốn bật cười.
Hai người này đúng là trời sinh một cặp, tung hứng vừa nhịp như biểu diễn văn nghệ.
Tôi giả vờ phụng phịu, nói như thật:
“Thì sao? Tôi thích anh ấy đấy. Có bị lừa tôi cũng cam lòng!”
Vừa dứt lời, tôi thấy ánh mắt hai người kia bỗng dưng nhìn chăm chăm ra sau lưng tôi, mặt đứa nào đứa nấy đơ như tượng. Linh tính mách bảo tôi có biến.
Tôi quay đầu lại thật chậm… quả không ngoài dự đoán – Thẩm Yến Sâm đã đứng đó từ đời nào rồi.
Không biết anh ta nghe được bao nhiêu, nhưng câu tôi vừa nói thì chắc chắn không sót một chữ. Vì lúc này khoé miệng anh ta cong lên, thần sắc khoái chí lắm.
Anh ta nắm lấy tay tôi, quay sang nhìn Cố Minh Châu với Hạ Viên, giọng nói vừa lười biếng vừa pha chút đe dọa:
“Thế nào? Thích tán gẫu với bạn gái tôi đến thế cơ à?”
Cố Minh Châu cứng đờ như bị ai bấm nút tạm dừng, Hạ Viên cũng chết lặng, không dám ho he gì.
Thẩm Yến Sâm thấy hai người im thin thít, lại thong thả nói tiếp:
“Đừng tìm cô ấy nữa. Ai mà làm cô ấy khó chịu, thì tôi cũng không vui. Mà tôi mà đã không vui, thì… ai biết chuyện gì xảy ra.”
Nghe mà rợn cả tóc gáy. Không khí xung quanh như bị bóp nghẹt.
Nói xong, anh ta nắm tay tôi, kéo đi luôn.
“Du thuyền đến rồi.”
Tôi lập tức quẳng hết mấy chuyện lằng nhằng ra sau đầu, mắt sáng rỡ nhìn về phía chiếc du thuyền nhỏ xinh đang lấp lánh ngoài bến.
Bởi vì…
Tôi chưa được đi du thuyền bao giờ cả!
Trên du thuyền, tôi và Thẩm Yến Sâm ngồi ăn tối dưới ánh nến, rồi còn lên đảo cắm trại ngắm sao.
Tất nhiên, mấy cái này đều do chương trình sắp xếp hết, vì họ cần quay cho đủ những cảnh lãng mạn để làm màu cho phần hẹn hò.
Đến khi đội quay phim hoàn thành công việc và chuẩn bị rời đi, Thẩm Yến Sâm mới từ từ bước lại gần tôi, rồi đưa tay tôi đặt lên bụng anh ta, mà bụng thì cứng như đá.
“Em không phải rất thích sờ sao? Giờ không có ai, em muốn sờ bao nhiêu cũng được.”
Anh ta nói, giọng trầm thấp mà lại đầy vẻ trêu chọc.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trong lòng thầm nghĩ: “Gan lớn thì được ăn no, gan nhỏ thì chết đói.”
Giờ anh ta đã chủ động rồi, nếu mình không thực hành thì cũng hơi ngượng.
Vậy là, tôi chẳng cần suy nghĩ lâu, đưa tay lên sờ thử. Mà không chỉ sờ thôi đâu, tôi còn bóp nhẹ vào bụng anh ta hai cái.
Cảm giác thì… tuyệt vời!
Tôi đã từng yêu Cố Minh Châu ba năm, dù không phải kiểu quá kín đáo nhưng chắc chắn bụng anh ta chẳng thể nào cứng như thế này được.
“Em đang phân tâm đấy.”
Giọng anh ta lại vang lên từ trên đỉnh đầu tôi, trầm ấm. Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị anh ta kéo vào một nụ hôn nồng nàn, mạnh mẽ.
Đến lúc anh ta buông tôi ra, tôi mới phát hiện môi mình đã sưng lên như quả đào.
Nhưng thế chưa hết…
Anh ta tiếp tục hôn lên khóe môi, rồi xuống gò má, cằm, cuối cùng là đến cổ tôi. Tôi chắc chắn trên cổ mình giờ có vài dấu hôn đỏ lòm rồi.
Tức quá, tôi cắn vào tay anh ta một cái. Mặc dù không mạnh, nhưng cũng đủ để lại dấu vết.
Tôi nghĩ anh ta sẽ giận, nhưng không, anh ta chỉ nhìn tôi, ánh mắt vẫn dịu dàng như nước.
Bất giác, tôi không kìm được nữa, buột miệng thốt ra điều mình đã nghi ngờ từ cả ngày hôm nay:
“Thẩm Yến Sâm, em có lý do để tin anh thực sự thích em… mà không chỉ thế, mà còn thích từ lâu rồi.”
Anh ta không phủ nhận, chỉ khẽ “Ừm” một tiếng, giọng anh ta trầm thấp mà chắc nịch.