Lần nữa nghe tin về Hạ Uyên và Cố Minh Châu, lần này lại là trên mạng.
Hạ Uyên giờ đã thành hotgirl mạng, cô ấy vừa là kẻ thứ ba, vừa là nạn nhân, nên lợi dụng cái danh đó mà bắt đầu livestream.
Cô ấy còn hóa trang cho Cố Minh Châu thành những nhân vật anh ấy đã từng đóng trong phim để thu hút sự chú ý. Rồi tuyên bố rằng trước đây anh ấy và tôi chỉ là sự cố thôi, còn cô ấy mới là “chân ái” của anh ấy.
Chưa được bao lâu, kênh livestream của cô ấy bị chặn. Và không ai khác, chính đài truyền hình trung ương đã ra tay phong sát cô.
Sau khi thử sức với vài bộ phim ngắn, tôi bắt đầu thấy hứng thú hơn. Nghe theo lời quản lý, tôi nhận luôn vài vai nữ chính.
Những bộ phim ấy ra mắt, không ngờ nhận được phản hồi cực kỳ tốt. Thậm chí, có hai bộ phim giúp tôi giành giải Nữ Chính Xuất Sắc nhất.
Nhưng người thiệt thòi nhất trong thành công này lại là Thẩm Yến Sâm.
Mỗi lần đi đóng phim, tôi hầu như chẳng nhìn thấy điện thoại, vậy mà tin nhắn anh ấy gửi tôi thì chẳng bao giờ tôi trả lời.
Dân mạng thì bắt đầu lên tiếng thay anh ấy rồi:
【Bao giờ hai người mới cùng khung hình đây? Không xuất hiện chung nữa là tôi nghi hai người chia tay rồi đấy!】
【Còn nhớ các khách mời trong show hẹn hò với hai người không? Có cặp giờ đã có con rồi đó!】
【Không kết hôn cũng không sao, nhưng sinh con trước cũng được mà! Tổng giám đốc Thẩm suốt ngày lượn lờ trên Weibo, phải làm gì cho anh ấy bớt buồn thôi!】
Chẳng phải họ nói sai đâu, vì tôi thường xuyên đóng phim xa nhà, còn Thẩm Yến Sâm thì rảnh rang, chỉ biết lên mạng lướt và thả like hết tất cả các bài viết về tôi. Dần dần, anh ấy trở thành “cư dân mạng toàn thời gian”.
Một hôm, Thẩm Yến Sâm nhắn tin rủ tôi đi dạo phố. Nghĩ lại đã lâu không dành thời gian cho anh ấy, tôi đành chiều theo anh một lần.
Chúng tôi đi dạo ở trung tâm thương mại, toàn cửa hàng sang chảnh. Đang đi, anh bỗng kéo tôi vào một tiệm váy cưới.
Ai ngờ, đây mới là mục đích thật sự của anh.
Tôi thử một chiếc váy cưới lấp lánh, pha lê đính đầy. Nhìn trong gương, tôi cứ như một nàng tiên cá huyền bí.
Không chút đắn đo, Thẩm Yến Sâm lập tức bảo nhân viên đóng gói lại.
“Mẹ anh nói rồi, nếu không định ngày cưới, bà ấy sẽ không gặp anh nữa.”
Anh nhíu mày, giọng nghe thật ấm ức.
Tôi chỉ biết cười trừ.
Ai bảo tôi chưa từng tận hưởng cảm giác được săn đón, nổi đình nổi đám chứ? Người ta chỉ muốn vui vẻ một chút thôi mà.
Sau khi rời tiệm váy cưới, chúng tôi tiếp tục lang thang trên phố, rồi tình cờ gặp hai bóng dáng quen thuộc.
Là Hạ Uyên và Cố Minh Châu.
Không ngờ thế giới nhỏ vậy, đi dạo phố cũng gặp họ.
Thấy tôi, Cố Minh Châu có vẻ hơi sững sờ, nhưng ngay lập tức bị Hạ Uyên kéo lại, anh ta lập tức quay đi.
Giờ thì rõ rồi, thế trận đã thay đổi hoàn toàn.
Hạ Uyên đẩy xe lăn, tiến đến gần tôi, vẫn kiêu ngạo như ngày nào.
“Cô nghĩ tôi đang sống thảm hại à? Để tôi nói cho cô biết, vào giới giải trí, tôi chưa bao giờ muốn trở thành minh tinh. Mục đích của tôi chỉ có một: được ở bên thần tượng của mình.”
Người mà cô ấy gọi là “thần tượng” chính là Cố Minh Châu.
“Tôi lớn lên cùng những bộ phim của anh ấy, từ nhỏ tôi đã mơ mộng mình là nữ chính, còn anh ấy là nam chính. Vì vậy tôi đã bước vào giới giải trí và bắt đầu theo đuổi anh ấy. Chỉ cần ở bên anh ấy là đủ, không cần biết kết quả ra sao, tôi cũng chẳng thua. Giờ anh ấy là của tôi rồi. Mỗi ngày tôi đều có thể thấy anh ấy mặc lại những bộ trang phục của nhân vật anh ấy từng đóng. Tôi là người hạnh phúc nhất trên đời.”
Khóe miệng tôi hơi giật giật, muốn đáp lại nhưng rồi lại thôi.
Thôi kệ, chuyện này điên rồ quá, không dám chọc vào.
Tôi và Thẩm Yến Sâm đã đăng ký kết hôn rồi, dự định mùa hè năm sau mới tổ chức lễ cưới. Khi công khai tin này, cư dân mạng gửi vô số lời chúc phúc cho chúng tôi.
Nhưng chưa đầy nửa ngày sau, lại có một tin nóng hổi về Cố Minh Châu và Hạ Uyên.
Những kẻ bịa đặt, bôi nhọ tôi trước đó đều đứng ra xin lỗi, thừa nhận họ đã lan truyền tin sai sự thật.
…
Ngày trước lễ cưới, mẹ tôi lật lại một xấp ảnh cũ.
Trong đó có một bức ảnh của một cậu thiếu niên, nhìn giống hệt Thẩm Yến Sâm thời thanh xuân. Tôi vội vàng mang ảnh đến hỏi anh.
“Không phải giống, mà chính là anh.” Anh trả lời.
Ngoại Truyện
Khi Thẩm Yến Sâm còn độ mười lăm, mười sáu tuổi, anh đã từng gặp Tô Tinh Ninh.
Lúc ấy, mẹ của Tô Tinh Ninh làm lao công ở một quán bar, sống ngay tại đó. Kỹ năng ca hát và nhảy múa của cô là do các anh chị lớn trong quán bar dạy cho.
Hôm đó, Thẩm Yến Sâm theo anh trai mình, người lớn hơn anh mười tuổi, đến quán bar. Không may, anh trai anh gây sự, khiến cả hai bị đuổi đánh.
Là Tô Tinh Ninh mở cửa cứu họ.
Họ từng là bạn trong một thời gian ngắn, nhưng chẳng bao lâu sau, cô theo mẹ rời đi. Từ đó, họ mất liên lạc.
Nhiều năm sau, khi Tô Tinh Ninh mới ra mắt và trở thành “tiểu hoa đán”, một bức ảnh cũ chụp cô trong quán bar bị đào lại và bị bôi nhọ. Lúc đó, Thẩm Yến Sâm mới biết tin tức về cô. Nhưng không lâu sau, cô lại hẹn hò với Cố Minh Châu. Thế là, anh không đến tìm cô nữa.
Anh từng nghĩ, người cô yêu chắc chắn phải là người xuất sắc lắm, miễn cô hạnh phúc là được. Nhưng điều mà Cố Minh Châu không bao giờ nên làm chính là phản bội cô.
Vì vậy, anh đã quyết định rồi—người con gái anh yêu, chỉ có thể do chính anh bảo vệ.
May mắn thay, lần này anh đã lên một bước trước.
Bây giờ, Tô Tinh Ninh đã là vợ của Thẩm Yến Sâm.
Anh sẽ dành cả đời này để yêu cô, bằng tất cả sự chân thành, mãnh liệt và không chút giữ lại.
– HẾT –