Chàng Hồ Ly Của Em

Chương 10



16

Niềm vui trong mắt tôi tắt dần, chỉ còn lại vẻ ảm đạm, giống như màn đêm đang dần buông xuống.

Bất chợt, tôi hối hận vì đã đến tìm cậu ấy.

Trong vô số đêm không ngủ, tôi dần chấp nhận chuyện cậu ấy là hồ ly và cũng nhận ra lòng mình, rằng tôi muốn sống cùng cậu ấy suốt đời.

Nhưng thứ tôi nhận được lại là cảnh cậu ấy vui vẻ thân mật với người phụ nữ khác.

Cuối cùng thì vẫn là hồ ly, bản tính khó mà thay đổi.

Có lẽ hồ ly sinh ra đã là loài đào hoa, buông thả.

Thất vọng, tôi quay lưng bỏ đi, nhưng đột nhiên va phải cô Trương.

“Ma,” tôi sợ hãi ôm ngực, “Giữa đêm không ngủ, tự dưng xuất hiện như thế làm cháu hết hồn.”

“Dì vừa ru con ngủ xong, ra ngoài đi dạo một chút,” cô Trương nhìn về phía cửa đầy ý tứ, “Dì đã bảo rồi, không biết có bao nhiêu phụ nữ bám lấy Tô tổng khi cháu không ở đây đâu.”

“Cháu ghen rồi chứ gì?”

Nhắc đến đây tôi càng bực: “Dì không bảo là cậu ấy rất tình sâu, trong lòng chỉ có cháu, không thèm liếc mắt đến người khác sao?”

Cô Trương nói: “Người phụ nữ này khác biệt.”

Tôi cười nhạo, giọng châm chọc, không kiềm chế được âm lượng:

“Đúng là khác biệt thật, người này mới là tình yêu đích thực của cậu ấy.”

Tôi định lặng lẽ bỏ đi, nhưng âm lượng không kiểm soát được đã khiến Tô Tư Ngôn và người phụ nữ kia nghe thấy.

Hai người cùng quay lại nhìn.

Tiêu rồi.

Đây là cảnh gì chứ, đúng là chiến trường tình cảm.

17

Cô Trương nhiệt tình xem náo nhiệt, kéo tôi đến cửa: “Tô tổng, tôi vừa đi dạo về thì tình cờ gặp phu nhân đến tìm cậu.”

Nói xong, bà ấy lùi lại vài bước, từ túi lấy ra một nắm hạt dưa, tựa cửa mà ngồi nhâm nhi.

Đúng là cô 6 lầy lội.

Tô Tư Ngôn mặt không biểu cảm hỏi tôi: “Tìm tôi có việc gì?”

Tôi chết cũng không nói ra rằng mình đến đây để làm lành, để nói với cậu ấy rằng tôi đã nhận ra lòng mình, rằng tôi thích cậu ấy.

Tôi giả vờ thờ ơ nhún vai: “Lâu rồi không gặp con, nhớ con, nên đến thăm.”

Tôi liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh cậu ấy: “Có vẻ tôi đến không đúng lúc, cậu bận rồi, để khi khác tôi đến thăm con.”

Vừa định quay đi, người phụ nữ đó đột ngột chặn đường tôi.

18

Cô ấy nhìn tôi với vẻ thù địch, không chút ngại ngần đánh giá từ trên xuống dưới: “Cũng chẳng đẹp lắm nhỉ.”

“Tưởng là mỹ nhân tuyệt sắc cơ.”

“Đồ ích kỷ, hèn nhát, chẳng ra gì.”

Nghe cô ấy nói, trong lòng tôi cảm thấy khó chịu vô cùng: “Cô đẹp đấy, nhìn lớp trang điểm kìa, không tẩy đi thì trông còn hơn ma, tẩy rồi thì ma cũng khiếp.”

“Cô can đảm thật, nửa đêm xách xẻng ra đào mộ luôn cơ mà.”

“Vừa gặp đã chê bai người khác, cô rảnh vậy, xe chở phân đi qua chắc cô cũng phải nếm xem mặn nhạt thế nào?”

Cô ấy tức đến mức mặt tái mét, nhưng quả là cao tay, ngay lập tức khôi phục lại nụ cười, tay khoác vào tay Tô Tư Ngôn:

“Miệng ác thế, hay là đến nhà tôi canh cửa đi?”

Cô ấy đang mắng tôi là chó đấy à?

Chịu hết nổi rồi, không cần nhịn nữa.

“Cô xong rồi, từ bé đến giờ tôi chẳng phải dạng dễ chọc.”

Cô ấy buông Tô Tư Ngôn ra, siết chặt nắm đấm: “Lại đây, ai sợ ai.”

Ánh mắt sắc bén như dao chạm nhau, không khí căng thẳng như sắp bùng nổ.

Tô Tư Ngôn bất lực lắc đầu, bước vào giữa chúng tôi: “Đủ rồi, đừng cãi nữa.”

Tôi và cô ấy phối hợp đẩy Tô Tư Ngôn ra.

Cả hai đồng thanh mắng: “Cút đi, đồ đàn ông cặn bã.”

“Cút đi, đồ yêu đương não tàn.”

Cô Trương ngồi nhai hạt dưa càng lúc càng nhanh, vỏ hạt dưa bay vào khe giày tôi.

Tô Tư Ngôn bước lên chắn trước mặt tôi, giận dữ quát vào mặt người phụ nữ kia:

“Chị họ, chị làm loạn đủ chưa?”

Tôi ngớ người ra.

Chị họ?

Tôi quay sang ghé vào tai cô Trương, người vẫn đang gặm hạt dưa: “Là chị họ cậu ấy, sao dì không nói với cháu?”

Cô Trương thu dọn hạt dưa, phủi tay: “Dì chẳng đã bảo là người phụ nữ này khác biệt rồi sao?”

Tôi chợt thấy để bà ấy chăm con giúp quả thật là một lựa chọn đầy rủi ro.

Chị họ của Tô Tư Ngôn tức giận, nghiến răng chỉ vào cậu ấy:

“Cô gái này đã bỏ rơi em hai lần mà em vẫn còn bảo vệ cô ta?”

Tô Tư Ngôn nắm tay siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch: “Đây là chuyện của em, không cần chị lo.”

Chị họ cậu ấy cười lạnh, ngoắc tay gọi tôi: “Lại đây, chúng ta nói chuyện một chút.”

Tô Tư Ngôn lập tức nắm lấy cổ tay tôi: “Không cần để ý đến chị ấy.”

“Không sao đâu,” tôi gỡ tay cậu ấy ra, “cậu vào nhà đợi tôi nhé.”

Gió thu lạnh buốt lướt qua tai tôi. Tôi cùng chị họ Tô Tư Ngôn đi ra ngoài, chị ấy kéo áo khoác lên, dựa vào cột đèn đường, rút một điếu thuốc từ túi áo và châm lửa.

Làn khói thuốc mờ mịt, giọng chị ấy thấp xuống vài phần: “Cô có biết Tô Tư Ngôn đã hy sinh những gì để sinh con cho cô không?”

“Tôi biết, cậu ấy từng nói sinh con của giống đực đau gấp ngàn lần giống cái.”

Nghe vậy, chị ấy cười khẩy, giọng đầy mỉa mai: “Thằng nhóc đó lừa cô rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.