Ngày tổ chức đám cưới, Tô Tư Ngôn mặc vest chỉnh tề, miệng luôn nở nụ cười tươi, không thể ngừng lại.
Đám cưới sắp bắt đầu, tôi lo lắng hỏi cậu ấy: “Đừng cười nữa, bố mẹ anh có đến kịp không?”
Tô Tư Ngôn nhẹ nhàng chỉnh lại tấm voan cho tôi, nói: “Bọn hồ ly lớn rồi đều sống độc lập, không cần phải lo lắng chuyện mẹ chồng nàng dâu.”
“Hai người đang du lịch đâu đó, không cần lo đâu.”
Chắc vậy, vì từ khi Tô Tư Ngôn lớn lên, tôi hiếm khi gặp bố mẹ cậu ấy.
Đang nói thì điện thoại video của Tô Tư Ngôn reo lên, cậu ấy nhận cuộc gọi. Là bố mẹ cậu ấy gọi.
Qua màn hình, bố mẹ cậu ấy cười vui vẻ: “Cho bố mẹ nhìn Tiểu Nhạc nào.”
Tôi mỉm cười ngọt ngào, chào: “Bố, mẹ.”
Cả hai người đều vui mừng, cười to: “Con dâu ngoan, tiếng gọi bố mẹ này không phải gọi không đâu, phải có tiền đổi đấy.”
Cúp video xong, điện thoại tôi báo có tin nhắn, tài khoản ngân hàng của tôi được chuyển khoản 50 triệu.
Tôi ngơ ngác, ngước nhìn Tô Tư Ngôn: “Tiếng gọi bố mẹ này đáng giá vậy sao?”
“Cứ thế này, em gọi lại vài lần chắc họ sẽ phá sản mất.”
Tô Tư Ngôn khẽ gõ vào trán tôi, cười: “Đừng đùa nữa, đám cưới bắt đầu rồi.”
Sau khi kết hôn, Tô Tư Ngôn trở thành một ông chồng dễ thương.
Ngoài mặt là Tổng giám đốc lạnh lùng, về đến nhà lại mặc tạp dề, vừa chăm con vừa làm việc nhà.
Tôi bảo: “Có giúp việc rồi, anh đừng bận rộn nữa nhé?”
Cậu ấy sốt sắng: “Cô giúp việc có thể chăm sóc em và con như anh sao?”
Được thôi.
Mười năm sau khi kết hôn.
Một buổi sáng yên bình.
Tôi ngồi trước gương chải tóc, nhìn mình trong gương thật lâu.
Tô Tư Ngôn bước xuống giường, ôm lấy eo tôi từ phía sau: “Sao thế?”
“Chồng à, em có tóc bạc rồi, hình như em già rồi.”
Ban đầu tôi rất xúc động, nhưng nghĩ đến Tô Tư Ngôn, mắt tôi bỗng đỏ hoe.
Cậu ấy vốn có thể giữ mãi vẻ trẻ trung, bất tử, nhưng vì sinh con cho tôi, cậu ấy đã từ bỏ tất cả.
Cậu ấy tưởng tôi buồn vì có tóc bạc, vội vã an ủi tôi, rồi vòng ra trước mặt, nhẹ nhàng vuốt lên khóe mắt đỏ của tôi:
“Em yêu, chẳng ai mãi mãi ở tuổi mười tám.”
“Khi anh yêu em, em mãi mãi là mười tám.”
Tôi trêu cậu ấy: “Tình yêu này kéo dài được bao lâu?”
Cậu ấy đáp chắc nịch: “Từng giây phút anh còn sống.”
-Hoàn-