Chàng Hồ Ly Của Em

Chương 8



13

Lê Cẩn nhìn tôi, vẻ mặt dần trở nên cứng đờ, rồi đột ngột ngồi phịch xuống ghế.

Sau một lúc im lặng, cậu ấy ngập ngừng hỏi, không thể tin nổi: “Ý cậu ta là gì? Cậu là vợ của cậu ta, và đứa bé là con của cậu à?”

Tôi gật đầu: “Là con của tôi.”

Bố mẹ tôi vừa từ chợ về, thấy cảnh này, túi đồ trên tay họ rơi tứ tung xuống đất.

14

Tôi nhìn Tô Tư Ngôn, nghi hoặc hỏi: “Chuyện đứa bé, cậu không nói với bố mẹ tôi à?”

Tô Tư Ngôn lặng lẽ nhặt rau lên, rồi đỡ bố mẹ tôi vào nhà: “Em còn chưa về thì anh biết nói gì?”

Tôi đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho một trận đòn từ bố mẹ, vì tôi đã mất tích nhiều năm, giờ lại xuất hiện cùng một đứa con, chắc chắn họ sẽ rất giận.

Tôi nhắm mắt lại: “Đánh con đi.”

Nhưng chẳng có cảm giác đau đớn nào như tôi tưởng tượng, ngược lại đứa bé trong lòng tôi lại bị bế đi.

Mở mắt ra, tôi thấy bố mẹ đang ôm đứa bé và cười tít mắt: “Gọi ông ngoại đi.”

“Gọi bà ngoại đi.”

Bố mẹ tôi mắt rưng rưng, vui mừng khôn xiết: “Nhà họ Tiết cuối cùng cũng có người nối dõi rồi.”

Tôi bất lực đưa tay lên trán, sao mà tư tưởng nối dõi của thế hệ trước lại nặng nề đến thế?

Bố mẹ nhìn tôi, ánh mắt đầy thương xót: “Con bé ngốc này, sinh con sao lại không nói với bố mẹ? Có làm cữ đầy đủ không? Có đau không? Con của bố mẹ khổ quá.”

Tôi: “…”

Đau hay không thì tôi không biết, có phải tôi sinh đâu?

Tôi lén lại gần Tô Tư Ngôn, ghé sát hỏi nhỏ:

“Cậu có làm cữ không? Nghe nói nếu không làm cữ kỹ lưỡng sẽ để lại bệnh, lát nữa tôi nhờ bố mẹ nấu canh cá chép cho cậu bồi bổ nhé.”

Tôi cúi đầu suy nghĩ một lúc, không biết cậu ấy cho con bú kiểu gì, nhưng lại ngại không dám hỏi.

Ngẩng lên thì thấy Tô Tư Ngôn đang nhìn tôi, vẻ mặt đen sì:

“Đừng tưởng anh không biết em đang nghĩ gì, dừng lại đi, đừng nghĩ nữa.”

Tôi suýt xoa một tiếng.

Cậu ấy có khả năng đọc suy nghĩ người khác sao? Tôi nghĩ gì cũng đoán được hết?

“Con à,” mẹ tôi bất chợt trách mắng, “Tư Ngôn là đứa bố mẹ trông từ nhỏ, nó là đứa trẻ tốt, làm con rể của bố mẹ thì bố mẹ rất vui. Sao con lại bỏ chạy? Con còn nói dối là đi Nam làm việc, hóa ra tự mình sinh con mà giấu.”

“Lần này về rồi thì đừng nghĩ đến chuyện đi nữa, lo mà tổ chức đám cưới, phải cho đứa nhỏ một gia đình trọn vẹn.”

Tô Tư Ngôn cười vui vẻ.

Cậu ấy gật đầu, chữ “được” còn chưa kịp nói ra thì tôi đã cắt ngang: “Không được.”

15

Tôi trả lời dứt khoát.

Tô Tư Ngôn nhìn tôi, yết hầu chuyển động, khóe mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống, giọng cậu ấy nhẹ nhàng: “Tại sao?”

“Tối qua, chúng ta không phải rất tốt sao?”

Đôi mắt cậu ấy đỏ hoe, nghiêng đầu nhìn tôi đầy khó hiểu.

Sau một lúc nhìn nhau, cậu ấy cười chua chát, nụ cười đượm vị đắng, không đến được ánh mắt: “Em vẫn rất để ý đến thân phận của anh, đúng không?”

Tôi không khẳng định cũng không phủ nhận.

Nói không để ý là giả, nhưng so với việc cậu ấy là hồ ly tinh, tôi chưa sẵn sàng cho chuyện kết hôn lúc này.

Nếu thật sự để ý, tối qua tôi đã không ngủ với cậu ấy.

Thực lòng mà nói, tôi khá sợ chuyện kết hôn, tôi cần thời gian để sắp xếp lại cảm xúc trong lòng.

Tôi im lặng, trong mắt Tô Tư Ngôn, có lẽ là sự thừa nhận rằng tôi để ý đến thân phận hồ ly của cậu ấy.

Cậu ấy hoàn toàn bị tổn thương, ôm đứa bé quay lưng bỏ đi, bóng dáng cao gầy của cậu ấy phủ đầy thất vọng và u buồn.

“Tiểu Nhạc, con đang làm gì thế?” Bố mẹ tôi đứng lên chất vấn, “Tư Ngôn có điểm nào không xứng với con? Hai năm qua con không ở đây, cậu ấy vẫn chăm sóc bố mẹ con. Nếu con không thích cậu ấy, sao trước kia lại ở bên cậu ấy, giờ đã có con rồi, con định nghĩ thế nào?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.