Lời tôi vừa dứt, cả phòng phẫu thuật lặng như tờ.
Tôi nghe tiếng bước chân rời xa, cửa đóng lại, nhẹ nhõm và hụt hẫng cùng lúc.
“Tiếp tục được rồi,” tôi khẽ nói, chùi nước mắt.
Giọng Chu Doãn Đông vang lên, ấm mà rợn:
“Tiểu Yên, dù em ghét anh thế nào, đứa bé này cũng là máu mủ của em. Em nhẫn tâm vậy sao?”
Tôi bật dậy — anh đứng quay lưng bên cửa sổ, nét người lạnh như sương.
Khi anh nhắc tới Tống Chiêu Nhiên, tôi chợt nhớ chuyện xưa; anh chỉ cười khẽ, giọng mang vẻ khinh nhàn:
“Cậu ta vô dụng, bị gả theo sách lược, chẳng liên quan đến em.”
Anh im nhìn tôi lâu, rồi bảo: “Em dậy rửa mặt đi. Sắp có đồ ăn.”
Tôi nức nở hỏi: “Anh muốn gì?”
Anh bình thản: “Em sinh đứa bé. Sinh xong muốn đi đâu thì đi. Anh sẽ không níu.”
Tim tôi nghẹn: “Tại sao tôi phải sinh? Người ta khinh rẻ tôi… con tôi sẽ bị chĩa mũi.”
Chu Doãn Đông quay xoay người, nụ cười thoáng cay:
“Anh khiến em sống trong bóng tối sao? Nếu em là chim hoàng yến mà vẫn than không thấy ánh sáng, thì anh xin lỗi.”
Rồi anh tiến tới, nắm nhẹ cằm tôi, giọng cong cong:
“Tiểu Yên, ra ngoài nhìn đi — cả Bắc Kinh này, có mấy con chim hoàng yến dám bả oai như em? Được thì cưỡi đầu anh luôn cho sướng.”
anh nghiến răng, mắt đầy tức giận. Tôi sợ run, nước mắt lưng tròng.
“Em còn tủi cái gì? Là em muốn bỏ đi, muốn bỏ con. Giờ lại đóng vai đáng thương trước mặt anh à?”
“Chu Doãn Đông!” Tôi bật khóc, đẩy anh ra.
“Anh hỏi vì sao tôi bỏ chạy? Vì sao tôi muốn bỏ con? Vậy tôi ở lại để làm gì? Đợi già nua xấu xí rồi bị anh đá sao? À mà đâu cần chờ, tôi còn trẻ đẹp mà anh đã chán, còn có người mới rồi!”
“Người mới?” Anh cau mày.
“Còn giả vờ à? Cái đêm đó, anh nhìn cô gái kia khóc, mắt anh như dính chặt vào cô ta. Anh bệnh sạch sẽ cơ mà? Cháu ruột tè ra sàn anh còn muốn đập cả nhà, thế mà cô ta bắn kem đầy người, anh lại dịu dàng dỗ dành…”
Tôi bắt chước giọng anh, cay nghiệt:
“Được rồi, có gì to tát đâu. Thư ký Trần, đưa cô ấy về…”
“Cô bé đó chắc động cái là khóc nức nở nhỉ?”
Chu Doãn Đông nhìn tôi, môi khẽ cong, mắt ánh cười.
“Anh cười cái gì? Đúng là mặt dày!”
Anh thật sự bật cười:
“Tiểu Yên, em ghen cái gì vậy? Cô bé đó tên Hứa An, mới mười bảy tuổi. Dù anh có cầm thú cũng không đến mức động vào trẻ vị thành niên.”
Tôi bĩu môi: “Một năm trôi nhanh lắm, chớp mắt là đủ tuổi rồi.”
Anh khựng lại, bóp nát bao thuốc ném vào thùng rác.
“Tiểu Yên, Hứa An là con của người quen cũ. Theo vai vế, nó phải gọi anh là chú. Bố mẹ nó mất, hoàn cảnh giống hệt em năm xưa. Anh chỉ xin học bổng cho nó đi học, không ‘nuôi’ như em nghĩ.”
Anh nhìn tôi, giọng trầm:
“Hôm đó, khi thấy nó, anh chỉ nhớ đến em. Nhớ cái ngày em bơ vơ, bị người ta ức hiếp, tiền lương bị cắt sạch mà vẫn cắn răng chịu đựng.”
“Em ngồi ven đường khóc rất lâu.”
“Vậy mà lúc đi, em vẫn dúi đồng tiền cuối cùng cho một ông cụ ăn xin.”
Tôi sững người: “Sao anh biết?”
Từ trước đến nay, tôi luôn tin, lần đầu gặp Chu Doãn Đông là ở nhà họ Sở.
Anh đến đòi nợ, tiện tay “cưu mang” tôi.
Nhưng anh không đáp, chỉ nâng mặt tôi lên, khẽ hôn giọt nước mắt còn vương nơi mi.
“Tiểu Yên,” giọng anh trầm thấp, “chúng ta ở bên nhau ba năm. Em rõ tính anh rồi—anh không phải người dễ mềm lòng.”
Tôi nghẹn ngào: “Ừ, anh chẳng có bao nhiêu lòng trắc ẩn. Nhưng lỡ mai này anh lại thương hại một cô gái khốn khổ nào khác thì sao?”
Anh bật cười bên tai tôi:
“Em lo gì chứ? Đàn ông qua hai lăm là tốc độ lão hóa bằng hai lần. Anh mà muốn cũng bất lực. Một mình em thôi cũng đủ làm anh bận suốt đời rồi.”
Sống mũi tôi cay cay, vừa muốn cười vừa rưng rưng.
Cuối cùng, tôi rúc vào vai anh, nức nở rồi cắn khẽ một cái để trả thù.