Chị dâu tôi có bầu, ở nhà thì khóc lóc om sòm, nhất quyết đòi ăn con chó của tôi.
Lúc nhận được điện thoại của mẹ, tôi còn cười khẩy, thấy cái yêu cầu này thật vô lý.
Kim Bảo đã sống với nhà tôi mười năm, lớn lên cùng tôi và anh trai, là một thành viên quan trọng trong gia đình.
Chị dâu thì mới về nhà được bao lâu chứ?
Tôi khinh bỉ nói:
– Mẹ cứ mặc kệ chị ta đi, không cần bận tâm đâu. À, con có mua cho Kim Bảo một thùng đồ hộp, mẹ nhớ ra bưu điện lấy nhé.
Mẹ nhạy cảm hỏi ngay:
– Thùng đồ hộp bao nhiêu tiền? Sao con tiêu hoang thế?
Tôi lảng đi:
– Thôi mẹ nhé, sếp đang gọi con.
Cứ tưởng gia đình ai cũng yêu quý Kim Bảo như tôi, nào ngờ đến trưa, tôi thấy trên WeChat của chị dâu đăng bức ảnh Kim Bảo đã bị giết.
Trong ảnh là một túi thịt chó lớn, được làm sạch sẽ. Cái đầu chó trơ trọi, không còn lông, bị đặt ngay ngắn trên thớt.
Đôi mắt nó mở to, đầy sợ hãi, chết mà không nhắm nổi mắt.
Dưới bức ảnh là dòng chú thích:
*Tối nay ăn thịt chó, hì hì.*
Tôi run lên vì tức giận, không dám tưởng tượng Kim Bảo đã tuyệt vọng thế nào trước khi chết.
Nó tin tưởng gia đình này, vậy mà lại bị chính tay người thân giết hại!
Tôi lập tức mua vé tàu cao tốc về nhà, vừa kịp bữa tối.
Bước vào cửa, tôi thấy cả nhà đang ngồi quanh bàn ăn, giữa bàn là một tô thịt chó lớn. Chị dâu nhồm nhoàm nhai, miệng đầy dầu mỡ, nhìn tôi đầy đắc ý:
– Bối Bối, thịt chó ngon lắm, em ăn thử đi!
Rồi chị ta quay sang mẹ tôi:
– Chỉ có điều con chó này già quá, thịt hơi dai.
Tôi đứng sững lại.
Cả gia đình đang ăn con chó của tôi.
Kẻ giết nó thì còn chê bai nó dai!
Tôi giận dữ trừng mắt nhìn chị ta:
– Chị không sợ con mình gặp báo ứng à?
Chị dâu sững lại, nhưng chưa kịp nói gì thì mẹ tôi đã lao tới, giáng cho tôi một cái tát.
Bà giận dữ quát:
– Mày nguyền rủa ai đấy hả? Trong bụng chị dâu mày là cháu trai mày đấy, mau xin lỗi ngay!
Tôi ôm mặt, không tin nổi nhìn mẹ. Khuôn mặt bà lúc này trở nên xa lạ đến đáng sợ.
Tôi đối tốt với bà thế nào chứ? Mỗi lần mẹ đau lưng, kêu cả tuần trời chẳng ai nghe, chị dâu còn bảo bà lười, chỉ có tôi đưa bà đi khám, mua thuốc, bóp lưng cho bà.
Vậy mà bây giờ, bà lại tát tôi chỉ vì tôi tức giận thay cho Kim Bảo!
Tôi bật khóc, nghẹn ngào hỏi:
– Chị ta giết Kim Bảo, mẹ còn bắt con xin lỗi? Mẹ! Mẹ còn biết đúng sai không?
Chị dâu vênh mặt, xoa bụng một cách đầy thách thức:
– Ăn con chó của em thì sao? Chó có thể so được với cháu trai à?
Tôi tức đến phát điên, vớ lấy cái cốc ném mạnh vào tường!
“Choang!”
Mảnh vỡ bắn tung tóe, chị dâu ôm đầu trốn sau lưng bố, gào lên:
– Mẹ! Mẹ xem con gái mẹ đối xử với con thế đấy!
Nhưng mẹ tôi lại là người bật khóc trước, vừa khóc vừa túm lấy tôi, giáng thêm mấy cái tát nữa:
– Mày gây sự với chị dâu mày làm gì!
Bố tôi cũng đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng tay vào mặt tôi, gầm lên:
– Cút! Không xin lỗi thì đừng có quay về nhà này nữa!
Tai tôi ù đi.
Tôi nhìn căn nhà quen thuộc, nhìn những người thân lạnh lùng, xa lạ trước mặt, trong lòng chỉ còn lại một cảm giác: tuyệt vọng.
Tôi cắn răng nói:
– Được! Hôm nay con đi! Sẽ không bao giờ quay lại nữa!
Bố đẩy tôi ra ngoài, mẹ tôi thì vừa khóc vừa ném đồ đạc của tôi xuống đất:
– Không hiểu chuyện thì đi mà sống riêng! Chị dâu mày đang mang thai, mày lại còn ném cốc vào nó à? Tao đúng là tạo nghiệp mà!
Tôi khóc nghẹn, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Là tôi sai sao?
Nếu chị ta không giết Kim Bảo, sẽ không có chuyện gì xảy ra hết!
Cánh cửa nhà đóng sầm lại.
Bên trong, giọng chị dâu vẫn the thé:
– Mẹ cứ yên tâm, sau này con không để nó quay lại đâu!
Mẹ tôi nức nở:
– Ừ, con ăn hoa quả đi, đừng để ảnh hưởng đến em bé.
Nghe những lời ấy, tôi lặng lẽ đặt tay lên tấm vé số trúng một triệu tệ trong túi.
Niềm vui này, tôi chẳng cần chia sẻ với họ nữa.
***
Tối hôm qua, biết tin mình trúng số, tôi vui đến mức bật dậy khỏi giường.
Suy nghĩ đầu tiên là đặt cọc mua một căn nhà trong khu trường học, để cả nhà cùng ở, tiện cho đứa cháu chưa ra đời sau này đi học.
Nhưng phản ứng của bố mẹ khiến tôi hiểu ra, trong ngôi nhà đó, tôi chẳng có chỗ đứng.
Chỉ cần chị dâu không vui, tôi sẽ bị đuổi đi ngay lập tức.
Tôi cúi xuống nhặt quần áo, điện thoại thì reo liên tục.
Anh trai gọi rất nhiều cuộc.
Bực mình, tôi nhấc máy:
– Tôi vừa đánh vợ anh đấy, anh định làm gì?
Anh trai thở dài:
– Anh có thể làm gì chứ? Cả hai đứa đều là tổ tông của anh! Nhưng em đừng kích động, anh biết lỗi không phải ở em. Đợi anh, mười phút nữa anh về đến nhà.
Tôi kéo vali xuống lầu, vừa đến ngã tư thì thấy anh trai đã về.
Anh bước đến, mệt mỏi nhìn tôi, định giúp tôi xách vali:
– Sao lại khóc? Thu dọn hành lý làm gì?
Tôi né tránh:
– Còn làm gì nữa? Bố mẹ vì vợ anh mà đuổi tôi ra khỏi nhà rồi!
Anh trai lúng túng buông tay:
– Sau này đừng kích động nữa, có gì gọi anh trước.
Tôi cười lạnh:
– Tôi kích động à? Cô ta giết Kim Bảo mà anh chỉ đứng nhìn thôi sao?
Anh trai im lặng một lúc rồi thở dài:
– Là anh không bảo vệ được nó. Mẹ dắt nó đi, anh cứ tưởng mẹ đưa nó đi dạo. Nếu em muốn trách thì cứ trách anh.
Tôi nghẹn ngào:
– Trách anh có ích gì? Kim Bảo có quay lại được không?
Anh cúi đầu:
– Anh sẽ mua cho em một con khác, vẫn là giống Golden Retriever nhé?
Tôi nhìn anh chằm chằm, giọng run lên:
– Kim Bảo đã ở với tôi mười năm! Anh nghĩ một con chó khác có thể thay thế nó sao?
Anh trai khựng lại, giọng đầy áy náy:
– Đợi chị dâu sinh xong, anh sẽ đưa cô ấy ra ngoài ở.
Tôi cười nhạt:
– Không cần.
Dù họ có dọn đi, ngôi nhà đó, tôi cũng không về nữa.