Chị Dâu Em Chồng

Chương 5



Mẹ tôi vừa phẫu thuật cắt bỏ khối u ở vú, tôi trả một nửa chi phí.

 

Anh trai gọi điện, giọng đầy áy náy:

 

“Đợi bảo hiểm y tế hoàn lại, anh sẽ gửi lại cho em.”

 

Tôi cũng chẳng lo anh ấy quỵt tiền:

 

“Không sao, không cần gấp đâu.”

 

Anh thở dài:

 

“Em gái, may có em mà nhà mình mới qua được đợt khó khăn này.”

 

Mẹ vừa nhập viện, bố đã kêu cao huyết áp, nằm liệt giường không dậy nổi. Chị dâu nghe vậy liền thu dọn đồ về nhà ngoại. Anh trai thì bận dự án Điểu trọng, cuối cùng chỉ có tôi xin nghỉ mấy ngày vào viện chăm mẹ.

 

“Thôi, anh lo làm việc đi, đừng nghĩ nhiều.”

 

Tôi cầm hộp cơm bước vào phòng bệnh, còn chưa tới cửa đã nghe tiếng mẹ vang lên:

 

“Mẹ bảo rồi, vẫn phải sinh con trai, có con trai mới đáng tin! Con trai mẹ hiếu thảo thế, không có tiền cũng cố xoay sở viện phí cho mẹ, ngày nào cũng gọi điện Điểu tâm mẹ…”

 

Bà cụ giường bên chép miệng phản bác:

 

“Tôi thấy con gái chị cũng tốt mà. Cả mấy hôm nay một mình nó lo thủ tục, mua cơm, còn nói chuyện với bác sĩ cẩn thận lắm. Hôm trước tôi còn thấy nó ghi chép từng thứ một.”

 

Mẹ tôi tặc lưỡi, âm thanh đầy khinh miệt:

 

“Giả vờ cả thôi! Nó ích kỷ lắm, có tiền thì giữ khư khư, mẹ bệnh cũng không chịu bỏ ra chữa trị. Nói chăm sóc mẹ mà suốt ngày ôm máy tính, rồi lại trưng cái mặt khó chịu ra, ai mà thèm chứ!”

 

Từng lời như d.a.o cứa vào tim.

 

Chân tôi chôn chặt xuống đất, trong lòng như có vết rách, cơn gió lạnh cứ thế lùa vào.

 

Người chồng chung sống mấy chục năm giả vờ bệnh để trốn tránh. Cô con dâu được chiều chuộng thì chạy mất dép. Còn con trai, chỉ trả tiền viện phí, gọi vài cuộc điện thoại mà đã thành “hiếu thảo”.

 

Nực cười. Cũng đáng thương.

 

Tiếng chuông điện thoại vang lên, mẹ tôi bắt máy, giọng than khóc:

 

“Con trai ơi, bao giờ con vào viện? Em gái con không chịu chăm mẹ đâu!”

 

“Con không tin à? Nó không muốn chăm mẹ thật mà! Bảo đi mua cơm mà nửa ngày không thấy đâu, rõ ràng là muốn bỏ đói mẹ!”

 

Vừa dứt câu, cửa phòng mở ra.

 

Tôi đặt hộp cơm xuống bàn.

 

Mẹ quay sang, vẻ tủi thân trên mặt chưa kịp thu lại, chỉ còn lại sự lúng túng.

 

Tôi giật điện thoại, lạnh giọng:

 

“Anh à? Em bận việc công ty, không chăm được mẹ nữa. Nếu anh có thời gian thì thuê người đi.”

 

Anh trai im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài:

 

“Bối Bối, em đừng để bụng lời mẹ nói.”

 

Tôi cười nhạt:

 

“Em không để bụng. Nhưng tìm ai đó chăm mẹ thì tốt hơn em rồi đấy. Vì sức khỏe của mẹ, anh lo đi.”

 

Tôi cúp máy, ném điện thoại lên giường mẹ, lạnh lùng nhìn bà:

 

“Chồng mẹ sống với mẹ bao nhiêu năm mà mẹ bệnh, ông ấy giả vờ cao huyết áp. Con dâu mẹ quý hóa thì trốn nhanh hơn ai hết. Con trai bận công việc không đến được.

 

“Cả nhà chỉ có con là vào chăm mẹ!

 

“Mẹ nói đúng, con gái chẳng làm được trò gì. Vậy từ giờ đừng tìm con nữa!”

 

Nước mắt mẹ rơi lã chã, giọng nhỏ dần:

 

“Mẹ chỉ nói chuyện phiếm, con đừng giận…”

 

Bà cụ giường bên sốt ruột đỡ lời:

 

“Mẹ cháu chắc không có ý đó đâu.”

 

Tôi nhếch môi:

 

“Không có ý đó? Tiền viện phí con cũng trả một nửa, mà vào miệng mẹ lại thành anh trai trả hết.

 

“Con trai mẹ tốt thế cơ mà, vậy cứ để anh ấy lo liệu đi!”

 

Tôi nhìn mẹ lần cuối:  “Giờ thì mẹ vừa ý rồi chứ?”

 

Tôi nhìn thấu mẹ mình rồi, chẳng còn muốn tiếp tục hy sinh vô ích nữa.

 

Tôi bỏ bà lại, về thẳng nhà.

 

Anh trai gọi cho tôi không biết bao nhiêu lần, tôi đều tắt máy.

 

Không liên lạc được, anh ấy chuyển sang gửi một loạt bao lì xì trên WeChat, nhưng tôi cũng chẳng buồn mở ra xem.

 

Cuối cùng, anh cũng thuê được người chăm sóc mẹ. Ban đầu, họ làm rất tốt, nhưng từ khi mẹ biết mỗi ngày tốn ba trăm năm mươi tệ, bà bắt đầu sai khiến người ta hết mức.

 

Có đêm, bà gọi người ta dậy mấy lần, chẳng ai chịu nổi.

 

Chưa đầy một tháng, hai người bỏ việc vì không chịu nổi cảnh bị bà hành hạ.

 

Anh trai bị mẹ làm cho kiệt sức, gọi điện than thở với tôi suốt cả buổi.

 

Cuối cùng, anh ấy khó khăn nói:

 

“Bối Bối, anh xin em lần này thôi, có thể để mẹ ở chỗ em vài ngày không? Anh sắp đi công tác, chị dâu em thì bận không có thời gian, em biết bố rồi đấy, ông ấy cứ nằm đấy chẳng giúp được gì. Mẹ vừa phẫu thuật xong, người còn yếu, thực sự cần có người chăm sóc.”

 

Tôi định từ chối, nhưng lại nghe giọng anh nghẹn ngào:

 

“Anh xin em đấy, giờ anh thực sự bí bách quá rồi…”

 

Lời từ chối mắc nghẹn trong cổ họng, không thốt ra được.

 

Tôi biết anh khó xử. Con sắp chào đời, cần tiền. Bố, chị dâu đều cần có người chăm. Trong nhà, chỉ có mẹ là có thể giúp anh, nhưng bà cũng đang bệnh.

 

Anh trai tôi, dù sao cũng là người có trách nhiệm.

 

Tôi thở dài:

 

“Lần này thôi đấy.”

 

Anh trai thở phào, vội vàng thu xếp đưa mẹ sang nhà tôi. Mẹ cúi đầu, không dám nhìn tôi.

 

Anh trai xách theo hai túi hoa quả với hộp hạt dinh dưỡng, cười gượng:

 

“Bối Bối, mấy ngày này phiền em rồi.”

 

Tôi lách người nhường lối cho họ vào nhà.

 

Anh trai liếc quanh, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi:

 

“Nhà này em thuê à? Nhìn cũng khang trang phết.”

 

Sắp xếp mẹ ổn thỏa xong, anh xách vali lên, vội vàng:

 

“Anh phải ra sân bay, mấy hôm nữa sẽ quay lại đón mẹ.”

 

Tôi gật đầu, cũng khoác túi lên:

 

“Tôi đi làm đây.”

 

Mẹ lập tức quay sang cau có:

 

“Đi làm gì? Con đi làm thì ai chăm mẹ?”

 

Tôi lạnh lùng nhướng mày:

 

“Con không đi làm thì mẹ nuôi con chắc? Con mua đồ ăn ngoài cho mẹ đã là tốt lắm rồi, còn không vừa ý thì về nhà đi!”

 

Anh trai cũng nhíu mày nhắc:

 

“Mẹ có thể thôi gây chuyện được không? Không thì về mà chăm bố đi!”

 

Mẹ lập tức rưng rưng nước mắt, uất ức im lặng.

 

Anh trai nhìn tôi, định nói gì đó nhưng tôi cắt ngang:

 

“Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.”

 

Anh thở dài, vội vã đi đón chuyến bay.

 

Dự án lần này nếu thành công, anh ấy có thể kiếm được năm sáu vạn tiền hoa hồng, đủ để góp tiền mua nhà, rồi chuyển ra ở riêng với chị dâu.

 

Anh nghĩ rằng chỉ cần tách ra là có thể giải quyết được mọi vấn đề.

 

Nhưng tôi biết, gốc rễ vấn đề không nằm ở đó.

***

Tôi giữ lời, chỉ mua đồ ăn ngoài cho mẹ, ngoài ra không làm gì thêm.

 

Mẹ chê đồ ăn không hợp khẩu vị, tôi mặc kệ, để bà tự đặt. Sau đó, tôi tắt chuông điện thoại, không thèm nhận cuộc gọi của bà nữa.

 

Bà đừng mong tôi còn có thể chăm sóc bà như trước.

 

Trái tim tôi cũng là máu thịt, cũng biết đau. Giờ tôi chỉ muốn thương xót chính mình.

 

Tan làm, tôi mua cơm về nhà.

 

Vừa mở cửa, tôi thấy mẹ ngồi trên ghế sofa, mặt sầm sì, tay cầm cuốn sổ đỏ.

 

Bà đã phát hiện ra tôi mua nhà rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.