Kỳ Dạng hơi ngạc nhiên, nhưng tôi không quan tâm. Tôi bước qua hắn, tiến về phía Tống Bách Ngôn.
“Tống tổng,” tôi gọi.
Tống Bách Ngôn vẫn không nhìn tôi, chỉ khép tập tài liệu lại, nhấp một ngụm trà, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
Tôi lo lắng, sợ rằng hắn sẽ lại có hành động bất thường.
Kỳ Dạng bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn bước nhanh đến, kéo tôi qua và đập mạnh vào cửa kính. Nhíu mày, hắn quát lớn: “Làm gì vậy? Em nhất định phải gây rắc rối cho anh, làm anh khó xử sao?”
Không đợi tôi đáp, Kỳ Dạng lập tức ra lệnh: “A Phi, đưa cô Diệp ra xe chờ tôi.”
Trợ lý A Phi nhanh chóng tiến đến, không nói lời nào, kéo tôi ra ngoài. Ánh mắt lạnh lùng của Tống Bách Ngôn dừng lại ở chỗ A Phi đang giữ chặt cánh tay tôi.
Tôi giãy dụa, cố gắng thoát ra, tay nắm chặt lấy tay nắm cửa. “Tống tổng, xin anh xem qua hồ sơ dự thầu của tôi. Anh chắc chắn sẽ thấy được thành ý của công ty chúng tôi. Tôi thật sự rất cần cơ hội này.”
Hơn hai tháng trước, cha tôi đã đưa ra một quyết định sai lầm, khiến công ty Diệp thị rơi vào tình trạng thua lỗ nghiêm trọng.
Ông kiên quyết ép tôi phải kết hôn với Kỳ Dạng ngay lập tức, mong mượn thế lực của Kỳ gia để vượt qua khủng hoảng. Để kéo dài ba tháng, tôi đã phải liều mạng ký kết thỏa thuận. Nếu lần hợp tác này thất bại, tôi sẽ rơi vào tình thế không thể thay đổi suốt đời. Tôi không thể để thua.
“Diệp Thanh Đường, em biết em sai ở đâu không?” Giọng nói trầm thấp của Kỳ Dạng vang lên từ trên cao, kéo tôi trở lại thực tại.
Tôi giật mình, quay đầu nhìn hắn. Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên mặt tôi, khiến tôi rùng mình. Kỳ Dạng nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.
“Rõ ràng với khuôn mặt này, em có thể chỉ cần làm một bình hoa xinh đẹp, sống một cuộc đời an nhàn. Nhưng em lại nhất quyết lao vào những việc đau khổ và vô nghĩa này.”
Kỳ Dạng từ từ hạ tay, nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay tôi đang bám chặt vào cửa.
“Bây giờ em về đi, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến đám cưới giữa hai nhà Kỳ và Diệp.”
Lời nói của hắn mang đầy uy hiếp. Hắn chắc chắn rằng tôi không có đường lui, rằng tôi và cha sẽ không thể vượt qua được khủng hoảng của công ty.
Trong đầu tôi thoáng hiện lên hình ảnh cha mình, với đôi mắt rưng rưng nước mắt: “Con an phận làm một bình hoa không tốt sao?
Đi theo con đường ba đã trải sẵn cho con, không cần thức đêm tăng ca, không cần uống rượu xã giao. Cả đời không cần nghĩ gì cả, vui vẻ sống không tốt sao?”
Lời nói ấy như một mũi dao xuyên vào lòng, khiến tôi có một khoảnh khắc do dự. Phải chăng tôi thật sự đã sai? Có đúng như lời bọn họ nói, rằng chỉ cần ngoan ngoãn làm một bình hoa, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn?
Khi nhìn thấy Tống Bách Ngôn phía sau Kỳ Dạng, tôi thấy hắn đặt chén trà nặng nề lên bàn, sự kiên nhẫn của hắn dường như đã cạn kiệt. Tôi cắn chặt răng, buông tay khỏi cửa, cúi đầu, cơ thể run rẩy, nhẹ giọng nói: “Chồng.”
“Em sai rồi.”