Chị Gái Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 8



Chương 8:

“Mẹ kiếp!” Kỳ Dạng chửi thề, lau máu trên trán, ánh mắt rực lên sự điên cuồng. Hắn chỉ tay thẳng về phía tôi, giọng đầy khiêu khích: “Đường Đường, em cứ đập đi! Có gan thì đập vào đây!”

Tôi không ngừng lùi về phía sau, tay siết chặt mảnh vỡ của ly nước, hướng thẳng về phía cổ mình, giọng run rẩy nhưng kiên quyết: “Anh đừng lại gần đây!”

Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi nghiến răng, lớn tiếng nói: “Kỳ Dạng, anh biết không? Cưỡng hiếp là phạm pháp. Anh có tất cả trong tay, tại sao phải làm chuyện ngu ngốc này?”

Hắn chậm rãi tiến tới, mỗi bước chân như ép chặt không khí trong căn phòng. Trên mặt hắn nở một nụ cười điên loạn khiến tôi rùng mình: “Cưỡng hiếp sao? Một lát nữa, em sẽ không nghĩ như vậy đâu. Không chừng, em còn rất hưởng thụ đấy, Đường Đường.”

Giọng hắn càng lúc càng trầm, ngữ điệu đầy nguy hiểm: “Hơn nữa, ba em có thể làm chứng rằng chúng ta là bạn trai bạn gái. Có ai tin được em đâu?”

Nhắc đến cha, cơn phẫn nộ trong tôi lập tức bùng lên. Tôi siết chặt mảnh thủy tinh trong tay, cố gắng dùng nỗi tức giận để che giấu nỗi sợ đang dâng tràn.

Tôi nhìn thẳng vào hắn, hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh: “Kỳ Dạng, trước đây anh không phải người như vậy. Tại sao anh lại chọn làm chuyện này? Tại sao?”

Kỳ Dạng lớn hơn tôi và Kỳ Ngọc bảy tuổi. Khi còn nhỏ, mỗi lần đến nhà họ Kỳ chơi, dù hắn rất kiêu ngạo, hắn vẫn chăm sóc và chia sẻ đồ ăn ngon với chúng tôi.

Kỳ Dạng lạc vào hồi ức.

“Đường Đường, khi em còn rất nhỏ, anh đã thích em rồi. Sau đó tên bệnh thần kinh kia chen chân vào.”
Hắn trở nên kích động, nói nhanh hơn. “Hiện tại cũng vậy, nếu không phải vì hắn, chúng ta đã sớm ở bên nhau rồi.”

Tôi không còn lối thoát, phía sau đã là vách tường.

Khi nhận được điện thoại của Kỳ Ngọc, Tống Bách Ngôn đang trên đường trở về biệt thự. Sau khi ăn xong nồi lẩu, mắt phải của hắn vẫn không ngừng giật.

“Tống Bách Ngôn, anh lập tức đến khách sạn Cẩm Duyệt! Đường Đường rất có thể đang gặp nguy hiểm.”

Giọng nói gấp gáp của Kỳ Ngọc vang lên qua điện thoại. Nghe đến cái tên “Diệp Thanh Đường”, sắc mặt Tống Bách Ngôn thay đổi ngay tức khắc. Chưa kịp hỏi rõ đầu đuôi, hắn liền ra lệnh cho tài xế:
“Quay đầu, đến khách sạn Cẩm Duyệt. Lái nhanh lên!”

Ở đầu dây bên kia, Kỳ Ngọc vội vàng giải thích:
“Tôi vừa nhớ ra, hai ngày trước, tôi nghe Kỳ Dạng nói với ba của Đường Đường rằng hắn ta có kế hoạch lớn gì đó tại khách sạn Cẩm Duyệt. Mười phút trước, Đường Đường bị ba cô ấy gọi đến đó, mà hình như Kỳ Dạng cũng ở gần đó.”

Kỳ Ngọc ngừng lại hai giây, giọng nói chuyển sang nghiêm trọng hơn:
“Sắp đến thời điểm đấu thầu rồi, tôi có dự cảm không lành. Tôi đã gọi cho Đường Đường bằng số điện thoại khác, nhưng máy cô ấy đã tắt.”

Không khí trong xe trở nên căng thẳng. Tống Bách Ngôn siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt lóe lên sự lo lắng tột độ. Chiếc xe lao nhanh qua những con đường, vượt qua hàng loạt đèn đỏ, phóng thẳng về phía khách sạn Cẩm Duyệt.

Bất chợt, mưa rào trút xuống, những giọt nước mưa đập mạnh vào kính xe, tạo ra âm thanh ồn ào. Tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu, vẻ mặt khó chịu nhưng không dám nói lời nào.

Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau, khuôn mặt đầy căng thẳng, tay không ngừng bấm điện thoại. Trong lòng hắn, nỗi lo lắng cho Diệp Thanh Đường càng lúc càng dâng cao.

Tài xế nắm chặt tay lái, không dám giảm tốc độ dù chỉ một chút.

Khi đến khách sạn Cẩm Duyệt, vì đã được thông báo trước, Tống Bách Ngôn không mất quá hai phút để lấy được số phòng của Diệp Thanh Đường.

Trong suốt những năm qua, hắn đã chứng kiến vô số thủ đoạn bẩn thỉu trong các cuộc cạnh tranh thương mại, và cũng đã trải qua không ít đau đớn. Nhưng lúc này, khi bước vào phòng, lòng hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Hy vọng cô ấy còn sống, chỉ cần cô ấy sống là đủ rồi. Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, tôi chỉ mong chúng ta có thể ở bên nhau. Cầu xin ông trời thương xót, đừng để cô ấy chết.”

Khi cửa phòng mở ra, Tống Bách Ngôn nhìn thấy tôi đứng lảo đảo, quần áo xộc xệch, khuôn mặt bầm dập, và hai tay dính đầy máu. Nhưng tôi vẫn mạnh mẽ đứng đó, dựa vào vách tường, dùng giày cao gót đạp liên tục vào người đàn ông nằm bất động trên sàn.

“Xinh đẹp là lỗi của tôi sao?”

“Xinh đẹp chỉ là một bình hoa sao?”

“Loại đàn ông như anh còn thua một bình hoa như tôi.”

Tống Bách Ngôn nhanh chóng tiến lại gần, cởi áo khoác và khoác lên người tôi, che giấu những vết thương trên cơ thể tôi.

Tôi vẫn vật lộn cho đến khi nhận ra là Tống Bách Ngôn. Lúc đó, tôi ngừng lại, nằm gọn trong lòng hắn, vừa khóc vừa làm nũng.

“Tống Bách Ngôn, đau quá, nóng quá, mau ôm em vào.”

Tống Bách Ngôn thở phào nhẹ nhõm khi thấy tôi còn sống. Hắn nhìn xuống Kỳ Dạng đang nằm dưới chân, cuộn tròn, nửa thân dưới vẫn chảy máu, nhưng không một chút cảm thông.

Hắn giận dữ đá vào Kỳ Dạng hai lần, rồi ra lệnh cho trợ lý: “Xử lý đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.