Chồng Cũ Trộm Nội Y

Chương 1



Người ngoài nhìn vào đều nghĩ rằng cuộc hôn nhân ba năm giữa tôi và Trần Thuật hạnh phúc viên mãn. Nhưng chỉ có tôi mới biết, suốt ba năm ấy, anh luôn ngủ ngoài sofa, chưa từng chạm vào tôi dù chỉ một lần.

Cuối cùng, tôi đặt lá đơn ly hôn lên bàn làm việc của anh, coi như trả lại tự do cho cả hai.

Không ngờ đúng lúc đó, tôi vô tình thấy một quyển nhật ký mở sẵn bên cạnh. Trang giấy viết tay vẫn còn mới mực:
“Hôm nay em ấy tắm xong lại quên mang đồ cũ ra. Tôi đã cố nhịn, thật sự cố nhịn… nhưng cuối cùng vẫn lén giấu một cái. Hy vọng em ấy đừng phát hiện.”

Tôi sững người tại chỗ. Hóa ra… thủ phạm cuỗm sạch nội y của tôi bấy lâu nay — lại chính là ông chồng hờ của tôi.

Trên trang nhật ký còn kẹp một cây bút đen mạ vàng — không phải cái tôi từng tặng anh, nhưng bộ nội y được mô tả trong nhật ký thì đúng là cái tôi vừa mua hôm trước. Trùng khớp không lệch một chi tiết.

Tôi chợt nhớ lại suốt ba năm qua, số váy ngủ và nội y “bốc hơi không dấu vết” của mình cũng phải hơn hai chục bộ. Tôi từng đổ thừa cho gió, cho ma, cho sự đãng trí sau mỗi chuyến du lịch.

Chỉ có duy nhất Trần Thuật là người tôi chưa bao giờ hoài nghi — một người đàn ông lúc nào cũng lịch sự, lạnh nhạt như nước lọc để tủ lạnh. Thậm chí sau ngày cưới, nói chuyện với tôi anh còn không dám nhìn lệch 5 độ, bảo sao tôi lại không tin tưởng?

Ấy vậy mà tối hôm trước, anh lại thản nhiên nói: “Phòng tắm khách vòi nóng hỏng rồi, anh mượn phòng em tắm một lát.”

Tôi ngây thơ đáp: “Dạ vâng ạ.”

Anh ra khỏi phòng sau đúng ba mươi phút, tóc còn vương hơi nước, cười nhẹ cảm ơn như thể chỉ vừa… mượn xà phòng. Thế mà giờ tôi mới biết, thì ra trong lúc tôi tưởng anh đang tắm gội thanh tịnh, anh lại đang lén lút… hành nghề “thu gom nội y”!

Vấn đề là: anh đâu có mặc vừa? Thế anh lấy làm gì? Trong đầu tôi lập tức bật lên những hình ảnh không mấy đứng đắn, mặt nóng bừng như sốt siêu vi, không dám tưởng tượng tiếp.

Tôi đứng trước cuốn nhật ký, đấu tranh nội tâm như thi tuyển Oscar: một phần muốn lật tiếp trang trước, phần còn lại muốn xông vào phòng khách lục tung tủ anh. Nhưng cuối cùng, lý trí chiến thắng — tôi giả vờ như chưa thấy gì, nhẹ nhàng đóng cửa thư phòng, nhét tờ đơn ly hôn vào ngăn kéo bàn trang điểm.

Thật hay giả, tôi quyết định thử một lần cho rõ.

Tối đó, Trần Thuật về sớm hơn mọi khi. Phòng khách tối om, anh gọi tôi bằng cái giọng nghiêm chỉnh như đang điểm danh trong họp lớp:

“Tống Cẩm Niên.”

Tôi bước ra từ phòng ngủ, cố nặn một nụ cười hiền hậu:

“Anh về rồi à? Em… chưa kịp nấu cơm.”

Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đúng chuẩn tổng tài, gọi tôi cũng phải đủ họ tên, không thiếu một chữ. Nhưng khổ nỗi, tôi thì vừa đọc xong nhật ký anh, trong đầu vẫn còn nguyên hình ảnh anh… giấu đồ lót. Kết quả là không thể nhìn thẳng vào mắt anh được nữa, chỉ thiếu điều muốn tự thiêu sống vì xấu hổ.

Anh chẳng phát hiện gì, đưa tôi một túi quà màu xanh:

“Không sao. Lát ra ngoài ăn. Đây, quà của em.”

Tôi giơ tay đón lấy, mu bàn tay chẳng may sượt qua ngón tay anh, tôi giật nảy người, rụt tay lại như bị điện giật. Trần Thuật hơi sững lại, ánh mắt tối đi trong thoáng chốc nhưng nhanh chóng quay về trạng thái người chồng kiểu mẫu không cảm xúc.

Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới. Tôi tặng anh một tờ đơn ly hôn — tuy tạm thời giấu vào ngăn kéo. Còn anh? Tặng tôi một sợi dây chuyền ngọc trai.

Tôi nghẹn họng, lí nhí nói: “Em… quên chuẩn bị quà cho anh rồi.”

Anh chỉ thản nhiên đáp: “Không sao, anh chẳng thiếu gì cả. Thấy sợi dây chuyền này hợp với em nên mua.”

Tôi cúi đầu nói cảm ơn, anh lại bảo: “Khách sáo quá rồi. Em chuẩn bị đi, anh đặt bàn.”

Tôi thay váy nhung cúp ngực, khoác thêm áo choàng lông, đeo dây chuyền ngọc trai. Bộ này không phải kiểu chặt chém thời trang, nhưng nhìn vào vẫn đủ sức khiến người đối diện nuốt nước bọt thầm lặng.

Khi tôi mở cửa bước ra, Trần Thuật vừa ngẩng đầu lên liền khựng lại một nhịp. Bốn mắt chạm nhau, tim tôi đánh “bụp” một cái. Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã quay mặt đi:

“Đi thôi.”

Tôi nhìn theo bóng lưng cao ráo lạnh tanh ấy mà thầm nghĩ:
Giả vờ giỏi đấy, để xem anh trụ được tới bao giờ.

Nhà hàng khá ấm, tôi vừa định cởi áo choàng thì Trần Thuật đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt như tia X-quang chiếu xuyên thấu váy nhung:

“Sao… sao vậy anh?”

Anh siết nhẹ ly nước, giọng khàn khàn: “Không có gì. Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”

Ngay khi anh bước ra, cả bàn tiệc như vừa được bơm thêm oxy. Tôi ngồi thừ ra một lúc, trong đầu vẫn quanh quẩn một câu hỏi:

Trần Thuật, rốt cuộc anh đang giấu tôi chuyện gì?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.