Chồng Cũ Trộm Nội Y

Chương 3



Ăn cơm xong, tôi mới nhận ra một sự thật còn sốc hơn: bố tôi chỉ chuẩn bị một phòng ngủ cho khách.

“Một phòng ạ?!” – tôi trợn mắt hỏi lại, gần như hét lên.

Bố tôi ngạc nhiên như thể câu hỏi của tôi mới là điều kỳ quặc: “Hai đứa một phòng không đủ à?”

Trần Thuật chen vào với vẻ mặt vô cùng biết ơn: “Đủ rồi ạ, bố vất vả quá rồi.” Nói xong, ánh mắt sâu thẳm kia lại cứ nhìn chằm chằm tôi như muốn đốt cháy cả da thịt. Tim tôi lập tức đập loạn nhịp.

Lên giường nằm mà đầu óc tôi quay như chong chóng. Cuối cùng, tôi nhắn tin cho Trần Thuật:

“Tối nay anh với bố đi đánh mạt chược nhé?”

Anh trả lời:

“Anh lái xe sáu tiếng rưỡi, mệt lắm rồi.”

Thôi được, mệt thật. Tôi nhắn tiếp:

“Vậy em ra phòng khách xem tivi.”

“Phòng khách không có lò sưởi.”

…Biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tôi phải ngủ chung giường với Trần Thuật? Một người đàn ông vừa cao vừa đẹp, mùi sữa tắm lại quen thuộc đến mức khiến người ta mất kiểm soát — tôi mà giữ được bình tĩnh mới lạ!

Tôi ngồi xoắn xuýt cả buổi, cuối cùng vẫn nhắn một câu thử nước:

“Nhưng… ngủ chung thì không tiện lắm, anh thấy sao?”

Anh không trả lời ngay. Tiếng anh với bố tôi trò chuyện ngoài phòng khách vang vào, mà tôi trong này cứ đi tới đi lui như gà mắc tóc.

Lúc sau, anh về phòng. Tôi lập tức trùm chăn kín mít giả vờ ngủ. Tiếng nước từ phòng tắm vang lên, bầu không khí lập tức căng như dây đàn.

Ban ngày tôi đã ngủ hơn ba tiếng, giờ tỉnh như sáo. Mỗi tiếng động của anh tôi đều nghe rõ mồn một. Khi nước tắt, Trần Thuật bước ra, vừa lau tóc vừa lại gần. Đệm lún xuống, mùi hương quen thuộc lan tỏa — đúng là mùi sữa tắm của tôi!

Tôi nín thở, cố giữ hơi thở đều đều. Bất ngờ, chân anh chạm phải chân tôi dưới chăn. Trần Thuật nhỏ giọng:

“Anh xin lỗi.”

“…Không sao.”

“Em chưa ngủ à?”

“…”

“Trùm kín thế này không ngạt à?”

“…”

Không khí trong phòng đông cứng lại, tôi giả chết luôn cho lành. Nhưng anh lại dịch người sát thêm chút nữa, nhiệt độ cơ thể anh khiến mùi hương hoa cỏ quanh anh càng nồng nàn, khiến đầu óc tôi không ngừng suy diễn mấy thứ không lành mạnh.

Giữa lúc tôi vẫn đang giả vờ ngủ, anh nhẹ giọng hỏi:

“Cẩm Niên, em đọc cuốn nhật ký anh để trên bàn chưa?”

Tôi bật dậy như lò xo: “Em không đọc! Không có đọc!”

Nào ngờ Trần Thuật lại nhíu mày, ánh mắt vừa sâu vừa… ranh mãnh:

“Hả? Chưa đọc à? Chắc tại anh để chưa đủ nổi bật rồi.”

Cái gì mà “chưa đủ nổi bật”?! Giọng điệu này là sao?! Anh định lật bài à?! Tự thú chuyện trộm đồ của tôi hả?!

Tôi đang định vén chăn ngồi dậy chất vấn cho ra lẽ thì bất ngờ bị anh giữ cổ tay lại. Giọng anh khàn khàn bên tai:

“Ba năm rồi, sao em vẫn sợ anh đến thế?”

Tôi chưa kịp phản ứng, anh đã nghiêng người, ghì vai tôi xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào gáy:

“Nhưng lần này anh không nhịn nữa. Anh nhịn đủ rồi, Niên Niên… Em thử chạm vào xem.”

Tôi giật nảy người, đầu ngón tay vô tình chạm phải làn da nóng rực khiến tôi lập tức rụt tay về. Hai tai tôi đỏ bừng: “Trần Thuật, anh điên à?!”

Nhớ lại lúc ăn cơm, anh có uống mấy ly rượu bố tôi ngâm — thứ rượu đủ mạnh để một con trâu ngã gục. Giờ da anh đỏ hây hây, ánh mắt mơ màng đầy tủi thân:

“Em thật sự không muốn chạm vào anh sao…”

Thôi xong, say thật rồi.

Tôi hít một hơi, cố nghiêm túc:

“Trần Thuật, anh say rồi đúng không?”

“Không say.”

“Vậy váy ngủ của em, đúng là anh lấy?”

“…Ừ.”

“Tại sao?”

Trần Thuật nuốt nước bọt, mắt nhìn xa xăm như thể đang nhớ lại một kỷ niệm đẫm nước mắt:

“Anh… đã làm vài chuyện không tốt.”

Không cần nói cũng biết là chuyện gì. Nhớ lại hôm đó tôi đứng ngoài cửa, nghe thấy âm thanh đáng xấu hổ bên trong… Mặt tôi đỏ như gấc. Viết nhật ký lén, lấy váy ngủ lén… Anh thích tôi đến mức phải tự giải quyết trong âm thầm sao?

Tôi giả vờ nghiêm khắc, trừng mắt:

“Chuyện không tốt nào?!”

Trần Thuật không đáp, chỉ nhìn tôi đầy quyết tâm rồi… quỳ gối, dồn tôi vào sát góc giường:

“Niên Niên, anh không nói được. Để anh dùng hành động thay lời nhé?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.