Chồng Tôi Là Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Truyện full



 

Mất trí nhớ, tôi tưởng kẻ thù truyền kiếp chính là chồng, liền xách va li dọn về ở chung.

Đến khi nhớ lại mọi chuyện, tôi đang nũng nịu níu áo anh đòi hôn.

Ký ức ập đến như lũ, tôi đứng đơ cái mặt ra.

Định chạy trốn thì anh mặt lạnh như đá, nhíu mày, cúi xuống hôn tôi, bất lực nói: “Thế giờ ngoan ngoãn ở nhà được chưa?”


Trước khi đầu óc tôi trở lại bình thường, tôi cứ tưởng Lý Văn Kinh là chồng nhà người ta phiên bản sống. Tôi mê anh ta như nghiện trà sữa, không thấy một giây là nước mắt muốn chảy thành sông.

Trên bàn ăn, tôi dính chặt lấy tay áo anh như keo con voi, mắt rưng rưng sắp nhập vai bi kịch:
“Anh lại định bỏ em đi nữa hả?”

“La Dạng, buông tay.”
Anh mặt lạnh như đá tủ, giật tay một cái — rắc, nghe rõ cả tiếng cúc áo kêu cứu.

Tôi vẫn đeo bám không buông, giọng sướt mướt như phim Ấn Độ:
“Hồi đó anh nói sẽ yêu em cả đời, không có em thì sống kiểu gì… nhớ không?”

Màn này sáng nào cũng diễn, cứ vài ba ngày là tôi lại phát cơn. Mà lạ cái, chỉ có mỗi Lý Văn Kinh dỗ được tôi.

Anh nhắm mắt thở dài, kiểu “chịu hết nổi rồi”:
“Anh đi họp. Tối về.”

“Tối là mấy giờ? Em sợ ngủ một mình…”

Anh im. Tôi bắt đầu méo mặt, nước mắt tuôn như vỡ đê.

Lý Văn Kinh nhăn trán như sắp nhập viện vì đau đầu, nhưng vẫn cố hỏi:
“Rồi, giờ lại muốn gì nữa?”

Tôi nghiêng đầu chỉ má:
“Chưa hôn em.”

Trong gương, tôi xinh lung linh bên cạnh Lý Văn Kinh cao ráo, đẹp trai. Trời đất ơi, đúng là đôi tiên đồng ngọc nữ…

Chưa kịp tự sướng xong thì bùm — đầu tôi sáng như bật đèn LED. Mặt anh ta bỗng trùng khớp với một ký ức cũ mèm. Ký ức tràn về như sóng thần. Tôi đứng đơ 5 giây. Mắt si mê chuyển sang trợn trắng.

Khoan khoan! Tôi đang làm cái quái gì vậy?!

Tôi là La Dạng — CEO của La Thị, đối thủ truyền kiếp của Lý Văn Kinh. Mà giờ lại gọi anh ta là chồng?!

Người tôi cứng đờ. Định quát cho một trận thì Lý Văn Kinh — tên lãnh như băng đá — lại nhíu mày cúi xuống… chụt một cái lên má tôi.

Điện giật! Tê hết cả người!

Anh còn thở dài bất lực:
“Giờ chịu ngoan ngoãn ở nhà chưa?”

Lý Văn Kinh đi rồi mà tôi vẫn đứng như tượng. Mất tận hai mươi phút mới hoàn hồn.

Khoan đã… anh ta… vừa hôn tôi á?!

Tôi với Lý Văn Kinh là kiểu gặp nhau là muốn choảng nhau. Lần gặp trước tôi còn cười khẩy:
“Chết sớm đi cho thiên hạ đỡ ghét!”

Anh ta liếc xéo:
“Thế chắc tôi phải kéo cô La theo.”

Nào ngờ nửa tháng sau tôi tai nạn, mất trí nhớ, rồi… yêu luôn anh ta. Đã thế còn bám anh như cái đuôi, dọn về nhà người ta sống. Nhục gì đâu cho đủ!

Tôi ngồi trong căn biệt thự yên tĩnh, đầu óc căng như dây đàn. Cuối cùng chốt một điều: Chuyện tôi nhớ lại rồi phải giấu kín như giấu vàng. Không thì cả đời bị anh ta cười cho thúi mặt!

Lục tung vali, tôi moi được điện thoại công việc bị giấu kỹ. Thư ký vừa nghe máy đã suýt khóc:

“Tổng giám đốc La! Chị đi đâu mất nửa tháng vậy?! Lý Văn Kinh sắp cướp hết hợp đồng của chị rồi!”

Tôi suýt nổ phổi. Hèn chi dạo này anh ta dịu dàng bất thường. Té ra vừa ôm tôi, vừa cười thầm vì sắp thắng vụ Ngu Thành?!

“Hôm nay ký hợp đồng với Ngu Thành đúng không?”

Thư ký quýnh lên như kiến lửa:
“Dạ đúng! Chị biến mất, bên đó định ký với Lý Văn Kinh rồi!”

Tim tôi thắt lại. Tôi bật dậy, mặc đồ chỉnh tề như đi đánh trận:

“Tôi sẽ chặn họng Lý Văn Kinh. Nói với Ngô Hội — không giành lại được hợp đồng thì lo mà cuốn gói khỏi công ty!”


Tôi book vé bay theo sau Lý Văn Kinh, đáp nhẹ xuống Ngu Thành. Dự án này đáng ra do phó tổng Ngô Hội lo, nên cái mặt lạ hoắc của tôi tự dưng lại thành lợi thế.

Buổi tiệc tối, rượu khui lách tách, ly cụng leng keng. Tôi đứng trước gương ngắm nghía cái váy đuôi cá vàng nhạt, thấy đời bỗng đẹp hẳn lên.

Cả bộ đồ – từ váy tới trang sức – đều do tôi “tiện tay” quẹt thẻ Lý Văn Kinh hồi mất trí nhớ. Hơn chục triệu chứ ít gì! Vé máy bay lần này cũng quẹt luôn. Thế nên chắc chắn anh biết tôi ở đây rồi. He he.

Tôi đứng ngoài sảnh, lia mắt tìm anh thì… bụp – đụng trúng cái thân hình to cao quen thuộc. Mùi gỗ trầm đặc trưng ập vào mũi.

Giọng lạnh như đá rơi vào tai tôi: “Cô La, diễn đủ chưa?”

Tôi đơ đúng một giây rồi ôm chặt lấy anh: “Chồng ơi, em nhớ anh muốn xỉu!”

Cú ôm hơi quá nhiệt, lưng tôi lộ một khoảng, mấy ánh mắt xung quanh bắt đầu xì xầm: “Ai vậy?”
— “Vợ của tổng Lý đấy!”

Lý Văn Kinh không nói không rằng, lấy áo khoác trùm kín tôi, rồi ôm eo lôi thẳng vào phòng chuẩn bị.

Tôi vừa đụng bàn thì đồ đạc rung lên bần bật. Lý Văn Kinh nhìn tôi, mặt tối sầm:
“Em lại định bày trò gì?”

Anh chỉ gọi cả họ tên khi tôi… mất não. Chà, chắc cú rồi, tôi vẫn lừa được!

Tôi vừa nghịch cà vạt vừa lí nhí:
“Không có gì đâu, chỉ là… nhớ anh thôi…”

“Thành thật.”

Tôi xị mặt, giả vờ rưng rưng:
“Người ta bảo anh ở đây có bồ… Em lo nên tới coi.”

Anh lạnh tanh:
“Không có.”

“Xạo! Em mới thấy anh nói chuyện thân thiết với một cô kia!”

“… Đối tác.”

Tôi biết chứ, phó tổng tập đoàn Minh Hoa mà, nhưng mặt vẫn quay đi, chu chu mỏ:
“Không tin. Tối nay phải cho em đi theo.”

Chắc anh quá mệt rồi nên…
“Được.”

Tối đó tôi bám chặt tay anh, cười toe toét như bướm lượn giữa đám giám đốc. Vài lần anh đang bàn chuyện thì tôi chen vào phá game. Cuối cùng, anh đen mặt, ngồi im như tượng, chắc đang suy tính án tử hình cho tôi.

Tan tiệc, tôi bị lôi xềnh xệch về phòng. Cửa rầm một phát, tối thui. Anh cúi xuống, tay vuốt nhẹ cổ tôi:
“La Dạng, sao giờ anh mới phát hiện em dễ dụ thế này?”

Tôi men say chếnh choáng, dụi vào lòng anh:
“Tại em không muốn anh nói chuyện với mấy cô khác…”

Tôi rùng mình. Trời ơi, nhục quá. Mất trí nhớ xong tôi thành bánh bèo à?

Anh cười khẽ:
“Chưa là gì mà đã ghen dữ…”

Vừa đặt tôi lên giường thì điện thoại anh đổ chuông. Ánh sáng lóe lên giữa phòng tối. Anh nghe máy, giọng thư ký vang vảng:

“Tổng Lý, hợp đồng ở Ngu Thành bị người bên cô La cướp rồi.”
“Ai?”
“Phó tổng Ngô Hội.”

Phòng lặng như tờ. Tiếng tích tắc đồng hồ dội vào tim tôi. Tôi giả ngu, hít hà hương anh, đá nhẹ chân, chờ xem phản ứng.

Anh cúp máy, cười khẩy:
“Em biết anh định ký hợp đồng này?”

Tôi vẫn vùi trong ngực anh, mắt nhắm như không nghe thấy gì.

Anh nâng cằm tôi lên, nhìn kỹ. Rồi… bật cười:
“Nhớ lại rồi à?”

Tim tôi đập như trống làng. Tôi nín thở, rên rỉ:
“Chồng ơi… nóng quá…”

Ánh mắt anh sắc như dao, nhìn tôi không chớp. Rồi nhẹ nhàng nói:
“Em coi anh là món đồ chơi hả?”

“Không mà… Em thích anh thiệt…”

Anh cười khẩy, cúi xuống hôn tôi. Không phải kiểu dịu dàng, mà là kiểu “anh đang tức đó”, đau đến mức có vị máu trong miệng.

Khi tôi nhăn nhó, anh mới buông ra, tay vuốt tóc, giọng nhẹ bẫng:
“Nói tiếp đi. Còn lời nói dối nào chưa khai, chồng đang nghe.”

Tôi thở dốc, mắt long lanh:
“Em yêu anh…”

Rẹt!
Cái váy cả triệu rách từ eo lên. Lý Văn Kinh nhìn tôi như sắp xử án:
“Em đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Anh đẩy tôi vào góc, siết tay tôi, ghì chặt:
“Anh mong, lúc em nhớ lại hết, vẫn có gan nói mấy câu đó. Nếu không… anh không ngại tự tay kết thúc.”

Tôi từng nghĩ Lý Văn Kinh là loại sói đội lốt người. Không xuất thân cao sang, mà trèo lên nhờ mưu mô.

Người như anh, giành được gì là giữ chặt, không nương ai nửa tấc. Còn nhớ ngày xưa, tôi tức vì bị cướp hợp đồng, trêu:
“Hay tôi bao nuôi anh cho rồi.”
Anh tỉnh bơ:
“Sợ cô La không đủ tiền nuôi.”

Vậy mà đêm nay, sự mất kiểm soát của anh lại khiến tôi… khoái. Không tốn xu nào mà vẫn được đã mắt. Lãi quá!

Nhưng… anh là người rất thâm. Đến ngày sự thật vỡ lở, không biết ai mới là người cười trước.

Đang mải suy nghĩ, tôi bị anh kéo giật lại. Hơi thở phả sát tai:
“Đang nghĩ gì mà mặt đơ thế?”

Tôi cắn môi, buột miệng:
“Anh… chưa ăn cơm à?”

Anh khựng lại. Rồi… bật cười. Một tiếng cười ngắn, nhưng đầy ngụ ý.
“Được.”

Chỉ một chữ. Nhưng tôi biết, cái “được” đó… là mở màn cho sóng gió tiếp theo.


Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, toàn thân ê như bị xe tải cán qua. Cố lết dậy, tay vớ được cái điện thoại nằm chỏng chơ dưới gầm giường.

Mở WeChat phụ, thấy tin nhắn của Ngô Hội sáng choang:

“Tổng La, xong hết rồi.”

“À, Khương Mộc về phe ta rồi, gửi vài thứ.”

Ồ hố, Khương Mộc? Ngày xưa thân với Lý Văn Kinh như sinh đôi, nửa năm nay quay sang hục hặc. Chắc chia tiền không đều. Tôi cũng tranh thủ bơm vài câu vào tai anh ta, ai ngờ đêm nay nở hoa.

Tôi nhắn: “Gửi gì?”

Ngô Hội trả lời ngay:
“Bằng chứng Lý Văn Kinh ăn cắp bí mật thương mại. Phen này xích cổ hắn được rồi.”

Tôi đọc xong mà đầu bắt đầu lạnh. Không chừng đây là bẫy của Lý Văn Kinh? Bẫy riêng cho tôi?

Nghĩ ngợi một hồi, tôi nhắn lại:
“Gửi vào email, tôi tự kiểm tra.”

Ngô Hội gấp:
“Tổng La, đừng chần chừ nữa…”

“Làm theo lời tôi.”

Chưa kịp thở ra thì… rắc! Cửa bật mở.

Lý Văn Kinh đứng ở ngưỡng cửa, mắt dán vào màn hình điện thoại tôi vừa tắt. Giọng nhẹ như không:
“Gọi cho ai đấy?”

Tôi giật mình, giấu điện thoại ra sau lưng, cười trừ:
“Không… không ai hết.”

Anh nheo mắt, từng bước tiến lại. Tôi tái mặt.

Không nghĩ nhiều, tôi đá vào đầu gối anh, nhăn mặt:
“Đau…”

Anh nhíu mày:
“Đau gì cơ?”

Tôi hét nhẹ:
“Còn hỏi?! Tối qua anh làm cái gì, anh quên rồi hả? Em còn đang chấn thương tâm lý đây nè!”

Mặt tôi nóng rực. Vừa xấu hổ vừa tức. Mới có một đêm thôi, mà sáng ra đã như xác sống rồi!

Lý Văn Kinh sững người, giọng trầm xuống:
“Chuyện đó mà em cũng dám đi hỏi người khác à?”

Rồi anh cúi xuống, cầm chân tôi lên, nhẹ nhàng xỏ dép vào:
“Xuống giường. Anh đưa đi khám.”


Không biết do tôi ảo tưởng hay tại xuân về làm người ta yếu lòng, mà Lý Văn Kinh dạo này… dễ chịu bất thường.

Trời Ngu Thành vẫn lạnh se se. Ra khỏi bệnh viện, tôi vấp cái bốp ngay bậc thang. Cơn đau chưa dứt, trong lòng đã rủa thầm Lý Văn Kinh:
Tại anh hết á!
Nếu không vì giả bộ yêu đương với anh, giờ tôi đâu phải lê thân đi khám chân!

Tôi đứng trên bậc thang, hất mặt lên:
“Cõng em.”

Anh nhíu mày:
“Em nói gì cơ?”

Tôi khoanh tay, nói rành từng chữ:
“Em! Muốn! Anh! Cõng!”

Tưởng đâu anh sẽ chọc quê. Ai ngờ anh xoay người, ngồi thụp xuống, còn vẫy tay:
“Lên đi.”

Ủa? Hôm nay có gió mùa trái tim à?

Tôi bán tín bán nghi trèo lên. Lưng anh rắn chắc, tóc bay phấp phới như nam chính phim truyền hình. Nhìn từ phía sau… đúng kiểu chó hoang gợi cảm.

Đang lơ mơ, anh đột nhiên hỏi:
“Muốn đi đâu chơi không?”

Tôi suýt ngã ngửa:
“Hả? Anh không phải đang bận ký hợp đồng à?”

“Bị cướp rồi.” – Anh nói tỉnh bơ.

Tôi mừng rơn, nhưng ngoài mặt vẫn cố nghiêm túc:
“Thằng nào mất nết vậy, dám cướp của anh… á!”

Đùi bị anh siết nhẹ một phát. Tôi suýt cắn trúng lưỡi.

Anh bật cười, giọng chậm rãi:
“Khốn nạn thật. Còn khốn nạn không giới hạn.”

Tôi nuốt nước bọt, không dám chọc nữa, nằm im thin thít như con mèo ngoan trên lưng anh.

Bắt đầu nghĩ tới lời Ngô Hội. Bảo Lý Văn Kinh làm ăn bao năm không lộ sơ hở thì hơi sai sai, nhưng bảo anh phạm pháp? Ăn cắp bí mật thương mại? Nghe còn sai hơn.

Lỡ đâu chưa kịp tóm cổ anh, tôi đã tự tay đào hố chôn mình…


Trời vừa tối, Ngu Thành đông như trẩy hội. Khách du lịch kéo tới từng bầy, chuẩn bị quẩy lễ hội đèn lồng. Tôi cũng bị kéo ra khỏi cơn mộng du não bộ.

Hai bên đường toàn quán ăn vặt, nhìn thôi đã muốn quên luôn mối thù diệt môn với Lý Văn Kinh. Tôi tụt khỏi lưng anh ta, mắt sáng như đèn pin, nhìn bên trái một cái, quay phải ba cái. Lần đầu được đi kiểu phố cổ như thế này, tôi phấn khích như trẻ lên ba thấy kẹo mút.

Một chị bán xúc xích vẫy tôi như gặp cố nhân:
“Mười tệ ba xiên, ăn thử không em?”

Chưa kịp “em” gì hết, Lý Văn Kinh đã phán thay:
“Không.”

Tôi nhìn anh như muốn đấm, anh lại thản nhiên nói thêm:
“Không sạch. Đi.”

Tôi cố lắm mới không lật bàn. Xuất thân giang hồ mà bày đặt kiêng đồ chiên!

Tới quán mì, tôi mệt quá, ngồi bệt xuống cái ghế nhựa. Chưa kịp thở, anh đã nhíu mày chuẩn bị kéo dậy thì nhân viên bê bát đũa ra:
“Quét mã gọi món nha chị!”

Biết tính đại ca mình, tôi móc điện thoại quét cái xoẹt, khỏi tranh luận mất công.

Lý Văn Kinh ngồi xuống, gọi một bình nước nóng rồi bắt đầu… rửa bát cho tôi.

Tôi nhìn cảnh đó, lòng đầy nghi hoặc:
“Sao không rửa của anh luôn?”

Anh vẫn mặt lạnh như tiền:
“Anh không cầu kỳ vậy.”

Tôi đơ toàn tập. Hóa ra anh chê bẩn… là sợ tôi bị đau bụng?

Nhớ lại vụ tôi tiêu mười triệu của anh trong nửa tháng, cũng hiểu vì sao anh nghĩ tôi vừa tiêu hoang vừa yếu ớt. Đúng là có cơ sở!

Mì cua bê lên, tôi hít hà ăn. Mới ăn được nửa tô đã đuối, ăn còn chậm hơn cả đại ca lạnh lùng.

Bên cạnh, mấy bạn nhân viên đang tám chuyện rôm rả:
“Hôm nay đông dễ sợ. Nghe nói lan can cầu Danh Trại sập rồi, có mấy người rớt xuống á!”

Lý Văn Kinh liếc đồng hồ, đứng dậy:
“Ăn xong rồi đi. Đông vậy dễ xảy ra chuyện.”

Tôi vừa nhấc mông thì bị ai đó húc mạnh, suýt nữa thì hôn đất. May mà có anh đỡ kịp. Mặt anh nghiêm lại, nhìn ra đường:

“Đừng đi. Có gì đó không ổn.”

Tôi ngước theo. Dòng người đang lững thững bỗng dưng nghẽn lại như kẹt xe giờ cao điểm.

Chưa đầy nửa phút, người bắt đầu dồn cục. Tiếng hét, tiếng khóc, tiếng la ó bùng lên từ xa rồi lan ra như sóng vỡ bờ. Người ta xô nhau như zombie giảm giá ngày Black Friday.

Quán mì lập tức đóng cửa cái rầm, chặn luôn cơn hỗn loạn bên ngoài.

Ngay sau đó, Lý Văn Kinh đẩy tôi vào một con hẻm hẹp.
“Dựa vào tường, đừng nhúc nhích!”
Anh đứng chắn trước, tay chống lên hai bên tường như bodyguard hạng A.

Vài giây sau, dòng người tràn tới. Tiếng người ngã, tiếng dẫm đạp, tiếng thở hổn hển, thậm chí có cả tiếng… nôn.

Tôi đứng sau anh, hít thở không khí hỗn tạp mùi bắp luộc, mồ hôi, hoảng loạn và… nước mắm.

Kinh khủng khiếp!

Mặt Lý Văn Kinh tái mét như vừa nhìn thấy bảng sao kê tài khoản. Nhưng anh vẫn đứng vững như cột điện giữa bão, che chắn cho tôi một khoảng trống bé xíu giữa biển người.

Tôi tính đưa tay ôm anh một cái lấy vía, ai ngờ bị quát:
“Sau lưng có người! Muốn gãy tay thì cứ ôm!”

Ơn trời nhắc nhở. Tôi lập tức buông tay, nắm chặt áo anh như đứa nhỏ bám váy mẹ.
“Lý Văn Kinh… anh có chết không?”

Anh thở như bò thở khói, cố rặn ra câu đùa:
“Cầu cho anh sống đi. Em tính làm quả phụ sớm à?”

Giữa cảnh tượng hỗn loạn như phim tận thế, anh vẫn đứng che cho tôi. Một lúc sau, dòng người mới chịu thưa bớt. Đường phố ngổn ngang, người nằm la liệt, tiếng khóc vang khắp nơi.

Lý Văn Kinh khụy gối, ngã vào lòng tôi. Tôi hoảng hốt ôm lấy anh, vừa ngẩng đầu thì thấy ánh đèn xe cứu thương loé lên.

“Bác sĩ ơi! Bác sĩ! Bên này có người đẹp đang ôm người bị thương nè!!”

Bác sĩ đến, kiểm tra. Hơi thở Lý Văn Kinh yếu xìu, đầu ngón tay lạnh như que kem. Mu bàn tay anh rách một đường dài, lòng bàn tay thì nát như xay nhuyễn – chắc là do cọ vào tường lúc chắn đám đông.

Tôi không dám đụng vào. Sợ gãy luôn tay anh như gãy bánh tráng.

Lên xe cứu thương, tôi chỉ dám nhìn màn hình theo dõi tim, lạnh toát cả sống lưng. Bác sĩ nói Lý Văn Kinh nguy kịch, có thể không qua khỏi. Họ đẩy anh vào phòng cấp cứu, rồi quay sang tôi:

“Cô là người nhà bệnh nhân?”

“Người yêu… chắc vậy.”

“Ký giấy này đi. Cam kết nguy kịch.”

Tôi ký cái xoẹt, nhìn cánh cửa cấp cứu đóng sầm lại như phim truyền hình Hàn Quốc. Đầu óc tôi bắt đầu lag.

Gì vậy trời? Lý Văn Kinh vừa mới liều mạng vì tôi? Cái người mà tôi tưởng chẳng thèm để ý đến ai?

Năm đó nhà tôi cháy, ba mẹ còn không quay lại cứu tôi. Vậy mà… Lý Văn Kinh lại làm điều đó?

Tên ngốc này. Đồ chó ngốc! Biết người ta lừa mà vẫn lao vào? Sao anh ngu vậy hả?!

Tôi vừa khóc vừa cười như con điên. Một bé gái đi ngang, nép sau mẹ thì thào:
“Mẹ ơi, chị kia cười như ma vậy!”

Người mẹ kéo bé đi lẹ như chạy giặc:
“Suỵt, đừng chỉ trỏ người tâm thần. Đi nhanh!”

Tối xuống, gió thổi lạnh như đá. Tôi ngồi đợi đến tê răng, cuối cùng bác sĩ cũng bước ra:

“Chồng cô qua cơn nguy kịch rồi, tạm ổn. Đang được theo dõi thêm, lát nữa sẽ chuyển phòng.”

Tôi cúi đầu cảm ơn, suýt khóc lần nữa, lần này là vì nhẹ nhõm.

Chờ ở hành lang, tôi mới nhận ra: tôi chẳng biết gọi ai. Nhà anh ở đâu, có ai thân thích không – tôi mù tịt. Còn tôi thì cũng chẳng có ai để kể.

Vụ tai nạn này… như cái dây số phận quấn chặt tôi với anh. Quấn kiểu không gỡ ra được luôn ấy.


Vài hôm sau, Lý Văn Kinh được chuyển sang phòng thường. Trông vẫn chưa chết, nhưng mặt mày nhợt như tàu lá chuối.

Ngô Hội gọi điện, giọng rôm rả như vừa trúng vé số:
“Tổng giám đốc La, tin Khương Mộc đưa chuẩn không cần chỉnh! Tin em đi!”

Tôi liếc sang Lý Văn Kinh đang nằm im như tượng sáp, nói nhỏ:
“Đợi tôi về rồi tính. Chưa có lệnh thì ngồi yên, đừng có khua chiêng gõ trống.”

Ngô Hội bên kia “dạ” một tiếng như nuốt cục tức vào bụng. Thôi kệ.

Chiều hôm đó, Lý Văn Kinh mở mắt.

Ánh nắng chiều chiếu vào chậu lan bên cửa sổ, yên tĩnh như trong mấy bộ phim chữa lành. Tôi thì gục bên giường, ngủ ngon lành như cún con.

Anh cử động tay, đụng trúng tôi. Tôi giật mình tỉnh dậy, chưa kịp nói gì thì thấy ánh mắt anh liếc qua điện thoại công việc kế bên. Mắt anh trầm xuống, chẳng nói câu nào. Rõ ràng anh biết tôi đã nhớ lại mọi chuyện.

Tôi không nghĩ nhiều, nhào lên ôm chầm lấy anh như ôm của quý vừa mất mà tìm lại được. Mặt mũi méo xệch, nước mắt chảy như đê vỡ.

Lý Văn Kinh khẽ ôm eo tôi, nhăn mặt:
“Chưa bị giẫm chết ngoài đường, về đây lại sắp bị em đè chết… cho xong.”

Tôi vừa cười vừa khóc như con điên, không thốt ra được chữ nào.

Anh vỗ lưng tôi như vỗ lưng mèo con:
“Gọi bác sĩ đi, anh cần biết mình còn mấy cái xương nguyên vẹn.”


Lý Văn Kinh đúng là chó hoang! Mới tỉnh mấy bữa mà khỏe lại như có pin dự phòng gắn trong người. Hai đứa đều ngầm hiểu nhau: tôi nhớ lại hết rồi, nhưng không ai đụng đến chuyện đó.

Vé về được chốt vào đúng ngày cuối kỳ nghỉ.

Lên máy bay, anh ôm theo cả đống đồ—toàn thứ tôi cố tình tiêu tiền anh mua. Nhìn Ngu Thành nhỏ dần rồi biến mất sau mây, tôi có cảm giác như vừa đóng xong một bộ phim truyền hình dài tập.

Về lại chiến trường cũ, mới là đời thật. Tôi đâu phải vợ anh—tôi là đối thủ muốn cho anh bay màu.

“Ghép được không?” – Lý Văn Kinh cất giọng cạnh bên, kéo tôi khỏi cơn mộng mơ. Trên đùi anh là mô hình hoa anh đào bằng gỗ, món đồ tôi ép anh mua rồi nhờ anh lắp.

Tôi ôm nó vào lòng, ừ đại một tiếng.

Anh nhìn tôi mấy lần như muốn hỏi gì, cuối cùng gập bản hướng dẫn lại, im re, chờ máy bay đáp.

Sau kỳ nghỉ, sân bay đông nghẹt. Tôi và anh như hai con kiến lạc đàn, đẩy xe len lỏi mãi mới ra đến cửa. Vừa thấy Ngô Hội đứng chờ, tôi biết: màn cuối đã đến.

Tôi ngẩng đầu định nói gì đó, ai ngờ Lý Văn Kinh bất ngờ kéo tôi ôm sát:
“Còn nhớ tối hôm đó anh nói gì không?”

Ơ… Cái câu doạ nạt muốn chết kia á? Tim tôi giật thót, như bị vặn lại. Hơi chua chua.

Lý Văn Kinh nói tiếp:
“Khi nào em nghĩ xong muốn nói gì, thì đến tìm anh.”
Nói xong, anh đẩy tôi ra, ném thẳng vào đám đông, hướng về phía Ngô Hội.

Ngô Hội cười toe:
“Tổng giám đốc La, không uổng công đợi. Tôi mời cả cảnh sát đến.”

Nghe tới chữ “cảnh sát”, tôi lạnh sống lưng. Vài người mặc sắc phục bước ra, đưa giấy tờ cho Lý Văn Kinh, nói rất chi là lịch sự:
“Anh Lý, theo tố cáo, anh bị nghi ngờ phạm tội kinh tế. Mời theo chúng tôi.”

Câu đó như bấm nút dừng, cả sân bay ngoái lại nhìn. Tôi cũng giật mình quay sang. Lý Văn Kinh đứng im như tượng, mặt tối sầm lại.

Cạch! – Còng số tám khoá chặt cổ tay anh, đúng chỗ vết thương chưa lành. Tôi muốn xông tới, nhưng bị dòng người đẩy lướt đi như con thuyền rách giữa bão.

Anh nhìn tôi, giọng nhẹ như gió:
“Ra là vậy…”

Tôi luống cuống:
“Không phải em!”

Anh cúi đầu cười khẩy:
“Cô La giăng bẫy hay thật. Em tính lấy mạng tôi luôn sao?”

Ngô Hội chen vào:
“Làm ăn không sạch thì ráng chịu.”

Lý Văn Kinh ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao:
“Sạch? Lúc cô La giả ngơ, đùa giỡn tình cảm tôi, sao không nhớ hai chữ đó?”

Tôi nghẹn, mắt cay xè như ai bóp.

Thấy tôi đỏ hoe, anh cười mỉa:
“Tôi nói sai à?”

Tôi cố nói rõ ràng từng chữ:
“Sai! Không phải em báo cảnh sát!”

“Ba tháng trước, người tìm bạn tôi xin bằng chứng là ai?”

Tôi im bặt. Đúng, tôi có làm vậy.

Anh cảnh sát chen vào:
“Lên xe. Than thở sau.”

Lý Văn Kinh bước đi loạng choạng. Vết thương như rỉ máu. Trước khi lên xe, anh quay lại, nhìn tôi một cái như đóng đinh:

“La Dạng, đợi tôi về. Tôi sẽ tự tay tiễn em xuống mồ.”


Lý Văn Kinh bị nhốt đúng ba ngày thì được thả. Bạn thân anh – Khương Mộc – đột ngột bẻ lái, tố ngược Ngô Hội dựng chuyện.

Ngô Hội mặt cắt không còn giọt máu, chạy đến bấu víu tôi:
“Tổng giám đốc La, tôi bị chơi một vố! Ai ngờ Khương Mộc phản đòn?”

Tôi nhìn anh ta như nhìn cây ATM biết nói. Dặn bao lần rồi, giữ mồm giữ miệng. Tham vọng lớn quá hóa liều. Tôi vừa mất tích nửa tháng, anh ta đã nổi loạn như ngựa xổng chuồng.

Tôi ngồi nhìn ra cửa sổ, ngắm mấy toà nhà chen chúc nhau như hộp cá mòi. Lòng tôi nặng như đá. Lý Văn Kinh bắt đầu trả đũa.

Anh tận dụng chuyện bị tố sai, dội bom truyền thông, La Thị rớt uy tín như lá mùa thu.

Cơ quan chức năng ào vào điều tra. Giá cổ phiếu rơi không phanh, như rớt cầu thang không có tay vịn. Văn phòng tôi đèn sáng cả đêm, người vào ra như cái chợ.

Vài ngày sau, thư ký run rẩy báo cáo:
“Chị La, anh ta đánh mạnh quá rồi… Chúng ta sắp thua rồi. Anh ta nói… nếu chị muốn giữ công ty thì tự đi mà cầu xin ảnh.”

Làm việc tới mức đứt hơi, tôi đổ bệnh. Lết tới văn phòng Lý Văn Kinh thì bị chặn ngoài cửa:
“Sếp đang họp, đợi.”

Mà đợi thì cũng phải có ghế chứ? Không! Hành lang không một cái ghế. Cửa sổ mở toang, gió lạnh như tát vào mặt. Tôi đành dựa tường, ráng đứng thở.

Không biết trôi bao lâu, cửa bật mở. Lý Văn Kinh xuất hiện, mặt lạnh như đá tủ đông:
“Gì đây? Sự chân thành của cô La chỉ cỡ này thôi à?”

Tôi không còn sức, gục luôn vào vai anh. Tay anh cứng đờ, rồi bóp vai tôi đau điếng:
“Tránh ra! Tôi giống loại mềm lòng lắm hả?”

Tôi thều thào:
“Lý Văn Kinh… Em mệt, cho dựa một chút thôi.”

Căn phòng im bặt. Tôi sốt cao, nóng ran. Gió tạt vào làm người run cầm cập. Cuối cùng, anh bế tôi vào phòng nghỉ.

Bác sĩ tới, đo nhiệt độ. Ngoài cửa, Khương Mộc bắt đầu cằn nhằn:

“Mày điên à? Ngoài hành lang lạnh muốn chết!”

“…”

“Cô ấy còn nôn nữa đấy. Đừng nói là… có bầu nha?”

“…”
Lý Văn Kinh mở cửa, ngó vào:
“Bác sĩ, cô ấy…”

“Ra ngoài.”

Rầm! – Cửa đóng lại. Anh quay sang Khương Mộc, giọng cáu:
“Im mồm dùm cái.”

“Tổng giám đốc Lý, nghề này kỵ nhất là yêu đấy…”

“Biến.”


Tôi sốt cao, cổ họng khô như ngói mùa hè, nói ra toàn tiếng khàn khàn. Bác sĩ kê thuốc. Uống xong lăn ra ngủ như bị đập gậy vào gáy.

Trong mơ, tôi lại thấy vụ cháy năm đó. Bố mẹ đứng sau khung cửa sổ, xa dần. Tôi gào khản cả giọng, họ thì bình tĩnh như đang dặn dò giao hàng:
“Đừng trách bố mẹ, gia sản to vậy, phải có đứa giữ chứ.”

Rồi tôi tỉnh ngộ – à, thì ra mình là hàng khuyến mãi, không đáng gói cứu hộ.

Từ đó, tôi sống kiểu tính toán từng xu. Cái gì không lời thì dẹp. Cảm xúc cũng phải có lời mới chơi.

Tôi tỉnh giấc. Phòng tối mờ, đồng hồ vẫn tích tắc như đang chọc quê. Người tôi ướt nhẹp mồ hôi, nhão như bánh tráng nhúng nước. Tôi lết ra ngoài.

Thấy Lý Văn Kinh đứng sát cửa kính. Đèn neon hắt vào mặt, trông mờ mờ như đang chụp ảnh bìa album thất tình.

Anh quay lại, nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt kiểu: “Chạy đi đâu cho thoát?”

“Tôi khuyên em nên ở yên trong phòng hai ngày.”

Tôi khoanh tay, phản pháo:
“Hạn chế tự do cá nhân là phạm pháp đấy nha.”

Anh nhìn tôi, mắt đen như đáy nồi, giọng lạnh như băng tủ đông:
“Ừ, tôi sẽ nhốt em. Em có chết thì chết trong nhà tôi.”

Ờ, hù vậy thôi, chứ có nhốt đâu. Ngày nào cũng bác sĩ tới truyền nước, theo dõi như trông cây cảnh. Tôi thấy tiện quá, nằm lỳ luôn.

Lý Văn Kinh họp, tôi mở cửa hóng hớt. Ban đầu mấy người kia phản đối, sau thấy tôi lì quá cũng đành chịu. Khương Mộc còn gọi tôi là “chị dâu”—mỗi lần vậy là bị Lý Văn Kinh đá ra như đá phạt góc.

Công ty nhờ tôi “nghe hôi” mà dần ổn lại. Ai cũng thở phào nhẹ nhõm, còn tôi thì chính thức biến phòng làm việc người ta thành văn phòng phụ của mình.

Mấy ngày sau, tôi bận sấp mặt. Ngô Hội bị tóm rồi, tôi phải chọn phó tổng mới. Mấy thói tật xấu của ổng, tôi dọn sạch trong một đêm. Công ty hồi sinh như cây cỏ sau mưa, xanh tươi mơn mởn.

Khỏe cái là tôi bật mode “trả đòn” ngay. Phải cho Lý Văn Kinh một cú bất ngờ. Vừa là dằn mặt, vừa là màn “xin lỗi công ty kiểu La Dạng”.


Một buổi chiều yên bình, cửa phòng nghỉ bỗng bị đẩy bật. Tôi còn đang lim dim trên ghế cạnh cửa sổ, chưa kịp mở mắt đã bị ôm eo rồi quăng thẳng lên giường.

Giọng Lý Văn Kinh lạnh như băng:
“Cô La, ở nhà người ta mà còn bày trò, không sợ gãy cổ à?”

Tôi cười toe toét, không sợ:
“Lý Văn Kinh, giết người là phạm pháp nha!”
Nói rồi, tôi đạp cho anh một cú đau điếng vào bụng.

Anh lật tôi lại, giọng như tướng quân:
“Không giết em, nhưng anh có cả tá cách để em ‘chết’ đấy.”

Lúc này tôi mới nhận ra, ngọn lửa nho nhỏ vừa chớm bùng cháy thành “bão lửa”. Anh kéo tôi vào lòng. Mùi nước hoa lạnh lùng của anh hòa cùng hơi nóng cơ thể, lạ kỳ mà nồng nàn. Thêm mùi hoa cỏ thoảng thoảng của tôi nữa, như rạp xiếc hương thơm hỗn độn quấn quýt.

Tôi hơi hoảng, đẩy anh ra, nhưng tay bị anh giữ chặt.
“Nhận lỗi với anh đi.” Anh ra lệnh.

Tôi ngẩng đầu, giọng thách thức như game thủ:
“Em có lỗi gì? Em lừa anh, anh tin thì anh tự chịu! Anh hầu hạ em, em còn lời nữa đấy!”

Nụ cười trên môi anh biến mất như tuyết mùa hè. Anh nắm cằm tôi, hôn một phát mạnh mẽ:
“Được, anh hầu hạ em. Nhưng kiểu gì cũng phải chịu nổi.”

Lần đầu tiên, chúng tôi “đánh nhau” không phải trên thương trường mà trong… phòng ngủ. Hai đứa như sắp nổ tung, không muốn ai được thảnh thơi. Trán anh lấm tấm mồ hôi, nghiến răng:
“La Dạng, thả lỏng đi, em muốn thấy anh chết hả?”

Tôi chẳng còn sức, nước mắt tuôn ra. Vẫn tức anh, tôi đấm anh một phát thật mạnh:
“Đồ chó má, nhẹ thôi chứ! Hầu hạ cái kiểu gì vậy?”

Câu chửi khiến anh trả đũa gấp mười. Anh cắn mạnh vào tai tôi, gạt tóc ướt đẫm trên trán, hỏi nhỏ:
“Bây giờ thì sao? Cô La thấy thế nào?”

Tôi tức sôi máu, cắn trả vào vai anh một cái. Cuối cùng thì kiệt sức. Anh cúi xuống, lấy tóc mình chà vào lòng bàn tay tôi—giống chó thật sự.

“Nhận lỗi đi.”

Tôi nắm tóc anh, vừa khóc vừa:
“Anh cầu xin em đi!”

Anh trầm giọng:
“Xin em nhận lỗi.”

Tôi cứng họng:
“Không nhận!”

Rồi… tôi lịm đi. Trước khi mất ý thức, nghe rõ tiếng thở dài của anh.


Lý Văn Kinh vẫn để tôi đi. Từ đó, hai đứa như hai hành tinh khác quỹ đạo, không gặp nhau, ngay cả họp công ty cũng né nhau như tránh… dịch bệnh. Hai công ty đối thủ bỗng dưng “hoà bình bất thường”.

Phó tổng giám đốc mới là cô nàng lắm chuyện. Hôm nay chạy ào đến bên tôi:
“Chị Dạng ơi, nghe nói Lý Văn Kinh có bạn gái rồi đó!”

Tôi mân mê mô hình hoa anh đào gỗ trên bàn, hỏi:
“Nghe đâu ra?”

Cô ấy lôi điện thoại ra khoe:
“Chị xem này, Lý Văn Kinh lẽo đẽo xách đồ như osin theo cô kia suốt, không phải bạn gái thì là gì?”

Tôi nhìn ảnh anh ta vác đồ đạc như gánh nặng quốc gia, phì cười:
“Ừ, cũng tạm được.”

Cô nàng sợ lạnh, chuồn lẹ luôn.

Bố mẹ gọi điện đến tấp nập:
“Chuyện cưới hỏi lần trước, con nghĩ sao rồi?”

Tôi dựa gối, trả lời:
“Con không muốn.”

“Vậy cổ phần nhà này sẽ cho anh họ con hết nhé. Từ nay nhà này thích hay không thì tuỳ.”

Nhà họ La thế đấy, trọng nam khinh nữ đến nỗi tôi còn không bằng anh họ.

Ban đầu tôi cũng định đồng ý cưới, nhưng giữa chừng… bão tới.

Tôi thở dài:
“Hẹn lúc khác về nhà nói chuyện.”

Ai ngờ, chuyện cưới của tôi bị cả thành phố biết hết. Chàng rể tương lai trẻ trung như tôi, bạn gái thay như thay áo, tiền phá thai mấy cô kia chắc đủ mua xe hơi xịn.

Hai bên gia đình còn mở tiệc linh đình để tụ họp. Tôi mặc váy rườm rà, lạc lõng giữa đám đông như… cá gặp nước mắm. Cậu ấm thì bốc hơi mất dạng, bỏ tôi chào khách một mình.


7 giờ tối, chiếc Rolls-Royce đen bóng từ ngoài cổng lừ lừ chạy vào. Lý Văn Kinh bước xuống, tay cầm chai rượu vang, diện bộ đồ kiểu “sang chảnh đúng bài” – khác hẳn ngày thường.

Tôi nheo mắt nhìn đồng hồ trên tay anh, tự hỏi: “Từ khi nào anh ta mê mấy thứ lòe loẹt thế nhỉ?”

Dưới ánh mắt dò xét của đám người, anh bước thẳng về phía tôi, không thèm giấu diếm, như sói hoang thấy mồi ngon. Cảm giác bị “nhắm” kỳ lạ ấy khiến tôi… bất ngờ thấy an tâm.

Anh đến gần, chìa chai rượu:
“Cô La, chưa kịp chúc mừng em… đã tìm được ý trung nhân.”

Tôi cười xã giao:
“Cảm ơn.”

Hai đứa suốt ngày đối đầu, dân tình đứng xem hóng chuyện như xem phim.

Anh không nói thêm, ngồi xuống gần tôi.

Tôi nhận quà, quay đi tiếp khách.

Chưa đến nửa tiếng nữa bữa tiệc bắt đầu. Đôi giày cao gót khiến chân tôi phồng rộp như vừa đi bộ đường trường. Đúng rồi, quà của cậu ấm kia mà, sao có thể ngon lành?

Tôi lê lên tầng hai, mở cửa phòng ngủ định thay giày.

Chưa bật đèn, đã thấy bóng dáng cao to của Lý Văn Kinh chắn ngay cửa. Tôi nắm chặt tay nắm cửa:
“Anh muốn làm gì?”

Anh kéo cửa cái rầm, kéo tôi vào phòng tối om. Hơi thở hai đứa hòa vào nhau.

“Thấy em đi cà nhắc, chân đau hả?” Anh ôm eo, tay bắt đầu “sờ soạng”.

Tôi đá anh một phát:
“Biết rồi thì buông ra! Sợ bạn gái anh thấy đó!”

Anh im, rồi hỏi:
“Bạn gái nào?”

“Mới đi mua sắm với người ta xong quên luôn rồi à? Đồ tồi!” Ôi, sao giọng tôi nghe như ghen dữ vậy?

Anh nhìn tôi chăm chăm, bỗng nắm cằm rồi hôn tới tấp.

Trời đất ơi, anh bị điên hả?

Tôi điên tiết, giơ tay đánh, nhưng anh khóa chặt, ép tôi vào tường.

“Đừng động đậy!” Anh gằn giọng:
“Em ghen, anh dỗ em không được hả?”

Tôi còn định mắng, anh vội cắt lời:
“Đó không phải bạn gái, là em gái anh! Ruột thịt luôn!”

Tôi thở hổn hển, giả làm thầy giáo:
“Thì liên quan gì đến em? Em sắp đính hôn rồi, cần anh dỗ ẻm làm gì? Anh có tư cách gì mà dỗ?”

Anh ngập ngừng, rồi thốt:
“Anh thích em.”

Ba chữ như sấm sét, làm tim tôi muốn rớt xuống đất luôn.

Ánh mắt anh trong bóng tối nóng hừng hực, như muốn thiêu đốt tôi.

Mặt tôi nóng bừng, miệng vẫn cứng:
“Vậy lúc nãy anh bảo em tìm được ý trung nhân là sao?”

Anh cười, ánh mắt lóe cái nhìn kinh dị:
“Anh chính là ý trung nhân của em. Cậu ấm mù kia, muốn chết đâu thì chết.”

“Đồ chó hoang…”

Anh nghe mà không giận, còn cười ha hả:
“Có gan thì mắng tiếp đi?”

“Đồ chó hoang!”

“Gâu…”

Đúng là đồ vô liêm sỉ!

Nửa tiếng sau, hai đứa bước ra, chân run như cầy sấy.

Anh cúi sát tai tôi, cười khẽ:
“Cô La, anh nhất định sẽ cướp dâu.”

Trên người tôi vẫn thơm mùi anh, tôi hơi hối hận, xoa xoa tóc.

“Không giải quyết được thì đợi chết đi.”

Anh cười lớn:
“Chưa có chuyện gì anh giải quyết không được. Nhất là… chuyện của em.”

Tôi biết anh tàn nhẫn, thủ đoạn chẳng vừa. Tối nay tôi đánh cược, anh làm được thì tôi tự do. Không được, nhà thêm một tên công tử bột, tôi sẽ xử anh không thương tiếc.

Bữa tiệc bắt đầu, tôi theo bố mẹ lên sân khấu. Nhà trai biệt tăm, bố mẹ nhà trai nhìn tôi lạnh như băng.

Bố tôi hắng giọng:
“Tối nay mời mọi người đến để thông báo vui. Con gái lớn La Dạng đã đến tuổi kết hôn, tâm đầu ý hợp với cậu Chu…”

Lý Văn Kinh đứng dưới cười khẽ:
“Tâm đầu ý hợp?”

Giọng anh không lớn, ai cũng nghe rõ. Tôi tưởng anh sẽ đợi, ai dè anh không thèm đợi luôn.

Bố tôi nhíu mày:
“Cậu Lý có ý kiến gì sao?”

Anh bước lên, đứng dưới ánh đèn pha lê lấp lánh, mắt sáng rực:
“Tôi có ý kiến về hôn sự của cô La Dạng.”

Bố tôi cười gằn:
“Tôi biết hai người không ưa nhau, nhưng hôm nay là ngày trọng đại, cậu Lý có phép lịch sự thế này sao?”

Anh lạnh tanh:
“Nếu tôi thiếu phép lịch sự, thì cậu công tử bột kia ngày nào cũng dẫn bạn gái đi phá thai, phép lịch sự từ đâu ra?”

Bố mẹ nhà trai tái mặt.

Mọi người xì xào, ồn ào nổi lên.

Đám quý tộc vốn coi thường Lý Văn Kinh xuất thân thường dân, nhưng thấy anh giờ thế lực cũng phải dè chừng, nên chỉ dám mỉa mai kiểu lịch sự:
“Bố mẹ cậu Lý chắc không dạy cậu ấy là phá hoại nhân duyên người khác sẽ bị trời đánh hả?”

Anh nhướn mày:
“Tôi phá của ai thì tôi bù cho người đó.”

Rồi bỗng anh hỏi tôi:
“Cô La, cưới anh nhé?”

Cả hội trường ngơ ngác như bị điện giật.
“Hả? Lý Văn Kinh với La Dạng? Làm sao được?”
“Chắc trả thù!”

Lý Văn Kinh thản nhiên:
“Con trai ông bà cưới em ấy, bắt bố mẹ em ấy dùng cổ phần đe dọa, chơi đủ trò, đánh cược sự nghiệp em ấy, cắt cánh em ấy. Còn tôi? Tôi không cần gì.”
“Cổ phần, quyền lực, em ấy muốn gì, có thứ đó.”

Anh rút hợp đồng giơ lên:
“Chúng ta là dân kinh doanh, giấy trắng mực đen, lợi ích rõ ràng, ký tên đi!”

Cả hội trường im phăng phắc, không ai hé răng.

Tôi nhớ lúc trước anh cho tôi xem bản hợp đồng này, tôi chỉ muốn bẻ từng chữ ra xem có phải toàn yêu đương không.

Bố mẹ tôi nhìn chằm chằm, mắt sáng như bắt được vàng. Kiểu này còn hời hơn cưới nhà họ Chu.

Tôi nhìn vào mắt anh, sâu thăm thẳm như đại dương đêm. Trong lòng bỗng ấm áp lạ, như dòng suối mát rửa vết thương cũ, vừa ngứa ngáy vừa đau nhè nhẹ.

Nhà họ Chu cứng họng, không thốt nổi lời nào. Dưới ánh mắt cả đám, tôi nhận hợp đồng, ký cái rẹt.

Xong, tôi đá phăng đôi giày cao gót:
“Chân đau quá, đổi giày cho em đi.”

“Được.” Lý Văn Kinh ngồi xuống, nhẹ nhàng thay cho tôi đôi giày bệt đã chuẩn bị sẵn.

Mọi người nhìn như muốn té ghế, xì xào đủ chuyện.

Anh thay giày xong, quẳng đôi cao gót đi, đứng dậy kéo tôi ra khỏi đó.


Cái lạnh cuối xuân tan hết, gió đêm mát rượi. Nhưng tay Lý Văn Kinh thì nóng hừng hực.

Ánh trăng trải dài trên vai, hai đứa im bặt.

Anh lên xe, nổ máy.

“Về đâu?”

Tôi mà đổi giường là mất ngủ ngay, nên quẳng chìa khóa nhà cho anh luôn. Anh chẳng nói gì, lái xe đưa tôi về.

Nhớ hồi xưa mua căn hộ này, tôi gặp anh ở sàn giao dịch, còn cãi nhau om sòm. Tôi còn trêu: “Khó mà nên cao nhã!”

Giờ anh đứng dựa cửa nhà tôi, ánh mắt sâu thẳm hệt phim tình cảm.

Ngại ngùng, tôi hỏi: “Anh đứng đó làm gì?”

Anh cười nhẹ: “Anh đang nghĩ, giờ anh cũng ‘đăng堂入室’ rồi.”

Tôi lôi đôi dép dùng một lần trong tủ giày đưa cho anh: “Anh biết dùng từ không? Cái đó người ta nói về học vấn, kỹ năng cơ mà!”

Anh gật đầu, im re.

Tôi thắc mắc: “Sao anh không nói gì?”

Bỗng mất thăng bằng.

“Á!”

Anh bế tôi lên, đặt ngay trên bàn ăn, hơi thở nóng phà từ đỉnh đầu.

Anh mân mê ngón tay tôi, giọng trầm trầm:
“Vậy cô chủ kiểm tra xem anh có tiến bộ không nhé…”

Sống chung lâu, anh nắm rõ điểm yếu của tôi.

Đêm nay, không còn hoang dại như mọi lần, anh dịu dàng dẫn tôi vào nụ hôn say đắm, triền miên. Tôi vòng tay ôm cổ anh, tay đan vào tóc anh, đáp lại nồng nhiệt.

Anh thì thầm:
“Dạng Dạng, chuyện em lừa anh lần trước vẫn chưa xong đâu nhé.”

Tôi nóng bừng, trừng mắt nhìn anh.

Anh cười nhẹ, cúi đầu cho tôi cầm tóc anh:
“Không nói nữa, lỗi anh.”

Đêm khuya, mặt nước trong bình hoa gợn sóng lăn tăn. Cánh hoa mỏng manh bung nở, nhụy hoa thò ra, yếu ớt đung đưa.

Tôi cắn vai anh, rên:
“Đồ chó, anh từ từ thôi…”

Giọng anh khàn khàn như pha chất độc, dụ tôi say mê:
“Anh không học vấn, em dạy anh nhé…”

“Dạng Dạng, em dạy anh…”


Quyết định cưới Lý Văn Kinh của tôi khiến ban giám đốc công ty anh tức sôi máu.

Sáng sớm, họp bàn căng như dây đàn.

“Cưới La Dạng? Vậy sau này công ty mình họ Lý hay họ La?”

“Tôi đánh nhau với La Thị cả đời, không đồng ý!”

“Chủ tịch muốn cưới cô ta thì… đuổi tôi đi!”

Bất ngờ, Lý Văn Kinh thả bom: “Tôi đăng ký kết hôn rồi.”

Anh nhìn ông Quý như muốn hút tim người ta ra: “Chú nhất quyết đi thì tôi đành…”

Ông Quý run bắn người, ngồi phịch xuống: “Khoan đã, chuyện này… tính sau!”

Anh không đổi sắc mặt: “Không tính sau được. Em ấy là vợ tôi, sống chết có nhau.”

Mấy cổ đông đỏ mặt, hầm hầm như nồi lẩu sôi.

Lý Văn Kinh nhíu mày: “Tôi có bắt ai chôn cùng nhà họ La đâu mà phản đối?”

Tôi xem livestream do Khương Mộc gửi, phì cười. Cưới anh là quyết định sáng suốt nhất đời! Anh cân hết, không kéo tôi vào mớ rắc rối này.

Bên tôi thì không thoải mái thế. Anh họ tôi tranh thủ họp, lên giọng dạy đời: “Sao cô lại ăn cây táo rào cây sung vậy? Cưới ai không cưới, lại cưới đối thủ? Phụ nữ yêu là mất não, chim chuột hết rồi!”

Tôi ném hợp đồng mới ký tối qua cho anh ta: “Anh mới là người mất não. Lợi ích rõ mồn một, mà tin mấy lời hứa vớ vẩn nhà họ Chu. Giữ mông cho kỹ, coi chừng bị bán lúc nào không hay!”

Anh họ tôi đỏ như gấc, đứng phắt lên: “La Dạng! Công ty này không phải chỗ cô muốn nói gì thì nói!”

Tôi cười: “Ủa? Bố mẹ tôi giao cổ phần cho anh rồi à?”

Muốn chơi tôi, phải có cổ phần trong tay. Anh ta thì rõ ràng là không có.

Chạm đúng chỗ đau, anh ta gân cổ: “Lấy chồng thì ở nhà nấu cơm dạy con! Kinh doanh là việc đàn ông, phụ nữ biết thân biết phận thì ở nhà cho mát.”

Nghe câu này quen rồi, tôi cười nham hiểm: “Xin lỗi nha, người phụ nữ này sẽ gọi bảo vệ lôi anh ra ngoài.”

Khi bị lôi ra, anh họ tôi vẫn gào thét um sùm. Mấy cổ đông định ra mặt bênh.

Tôi cười khẩy: “Các vị chắc chắn tôi không lấy được cổ phần của bố mẹ tôi hả?”

Ánh mắt họ bắt đầu lung lay, do dự.

Tôi chống tay lên bàn, nói rõ ràng từng chữ: “Chưa xong đâu, tôi khuyên mọi người biết điều một chút. Không thì đừng trách tôi quăng các vị ra đường như rác.”


Sau khi ổn định nhân viên hai công ty, hai bên bắt đầu hợp tác.

Hôm nay, Lý Văn Kinh bất thình lình xông vào phòng tôi.

Mấy ông chú lớn tuổi liền lên giọng: “Cậu tưởng đây nhà cậu à?”

Lý Văn Kinh ngồi phịch xuống sofa, mặt như chủ tịch, không nói gì mà cũng đủ làm mấy ông chú đỏ mặt bừng bừng.

Tôi cười: “Thôi đi, mấy ông ra ngoài trước, tôi có chuyện riêng với anh Lý.”

Căn phòng im phăng phắc. Tôi đặt bút xuống hỏi: “Có chuyện gì không?”

Anh đặt cái bánh kem lên bàn: “Chúc mừng sinh nhật.”

Tôi ngẩn người, hơi bối rối. Hơn 20 năm rồi, tôi chưa bao giờ tổ chức sinh nhật. Ai ngờ anh lại nhớ.

Tôi nhìn bánh, quả đào tiên xiêu vẹo trông như… tác phẩm nghệ thuật của anh. Kiểu trang trí cổ lỗ sĩ, giờ ít ai làm nữa.

Tôi chỉ vào quả đào: “Anh nghĩ sao mà làm kiểu này vậy?”

Anh hơi ngại: “Hồi nhỏ thấy người ta làm thế. Không đẹp à?”

“Giờ ít ai làm rồi.”

Anh ho nhẹ: “Không sao, không thích thì thôi.”

Một lúc sau, anh hậm hực: “Anh thấy quả đào là đẹp nhất rồi.”

Tôi hiểu, anh cũng chưa từng có sinh nhật hoành tráng. Chắc hồi nhỏ chỉ đứng nhìn bánh trong tủ mà thèm. Giống như ánh trăng trong lòng anh, thế là đẹp nhất rồi.

Tôi cắm nến lên bánh: “Ai nói em không thích. Năm sau nhớ thêm mấy chữ Phúc Như Đông Hải, Thọ Tỷ Nam Sơn nữa nha.”

Anh cười: “Được.”

Anh không hảo ngọt, nên ngồi đối diện cắt bánh cho tôi. Anh cắt một miếng, tôi ăn một miếng. Ăn xong còn có quà trang sức đặt sẵn.

Anh đưa tờ giấy: “Ngày mai anh đi công tác.”

“Gấp vậy?”

“Ừ.”

Tôi chợt xúc động: “Chẳng lẽ anh cố tình hoãn đến hôm nay để mừng sinh nhật em?”

Anh tránh ánh mắt tôi: “Không.”

Thật ra anh nói dối vụng về dễ sợ, chắc chưa từng yêu ai.

Tôi nhoài người: “Lý Văn Kinh!”

— “Hửm?” Anh nhìn tôi chăm chú.

Tôi bất ngờ hôn lên môi anh: “Về sớm nha!”

Tai anh đỏ ửng, không nói gì, quay đi mất.


Lý Văn Kinh đi công tác một tuần, anh họ tôi tranh thủ gây sóng gió cũng đúng một tuần.

Mấy ngày mưa như trút, ai cũng bực mình như bị muỗi đốt. Hôm nay nghe tin anh họ tôi lại cãi nhau um sùm dưới sảnh. Tôi họp xong, bảo vệ bó tay, để anh ta xông thẳng lên phòng.

Anh ta cười hề hề: “La Dạng, ngày đẹp trời của cô chấm hết rồi!”

Quăng điện thoại lên bàn tôi, mở tin nóng: đường núi ở thành phố X sạt lở, cả tá xe hơi bị đè bẹp.

Anh ta khoái chí: “Xe Lý Văn Kinh cũng nằm đó rồi. La Dạng, cô đúng là khắc chồng, đến nỗi xe anh ta cũng bị sập hầm!”

Tôi nhìn màn hình bình luận chạy tứ tung, im lặng một lúc rồi tỉnh queo: “Tập hợp đội cứu trợ, kêu gọi quyên góp, liên hệ báo chí theo dõi.”

Anh họ tôi ngớ người, mặt xanh mét: “La Dạng, chồng cô chưa biết sống chết thế nào, cô chỉ lo làm màu à?”

Tôi lạnh tanh: “Lưu video vừa rồi cho tôi.”

— “Thiên tai mà anh còn đi giỡn mặt, muốn tôi không công khai thì im miệng.”

Vụ việc leo lên top trending, đội cứu hộ tung ngay vào hiện trường.

Tôi bận đến quên ăn quên ngủ, đến tận khuya mới hết việc. Ra khỏi phòng họp, hành lang tối om, chỉ nghe tiếng bước chân mình vọng lại.

Tôi đi đến góc khuất, dựa tường ngồi phịch xuống, gọi cho Lý Văn Kinh lần đầu sau tai nạn.

Không liên lạc được.

Cảm xúc như vỡ òa trong lòng, ngoài trời mưa bay lất phất, hơi nước len qua khe cửa sổ.

Thư ký gọi: “Tổng giám đốc, phỏng vấn báo chí ba tiếng nữa bắt đầu, bản thảo đã gửi chị rồi.”

Tôi nhắm mắt, nghỉ một chút rồi đứng dậy: “Ừ, tôi xuống liền.”


Lý Văn Kinh mất tích ba ngày rồi, tôi chạy qua chạy lại giữa hai công ty như con thoi. Xe cứu trợ nối đuôi nhau như trâu kéo cày, cổ phiếu hai công ty bay vút lên trời.

Mọi người xem phỏng vấn xong bàn tán xôn xao: “Ủa, La Dạng với Lý Văn Kinh là vợ chồng mà sao cô ta bình tĩnh như đang đóng phim vậy?”

— “Quan tâm làm gì? Ít ra cô ấy bỏ tiền cứu trợ, chứ mấy anh hùng bàn phím chỉ biết gõ phím cà khịa.”

— “Cô này lạnh lùng như đá luôn!”

Không chỉ thiên hạ nghĩ vậy, bố mẹ tôi cũng y hệt. Xem đoạn anh họ tôi gây loạn, mặt ông bà đen như than: “La Dạng, con mà để lộ chuyện này, đừng trách bố mẹ cạch mặt!”

Tôi tỉnh queo: “Vậy thì bán cổ phần cho con đi. Con nói rõ rồi mà, cổ phần của bố mẹ giao hết cho con.”

Công ty đang phát triển, họ đành cắn răng chịu trận.

Vừa ra khỏi nhà, thấy Khương Mộc đứng chờ như gấu mệt: “La Dạng, cô thật lòng với Lý Văn Kinh không?”

Hai ngày hai đêm tôi chưa ngủ, tôi đưa túi cho anh ta: “Chờ tôi chút.”

Xong xuôi, tôi bước đến xe Khương Mộc, mở cửa: “Đưa tôi ra sân bay.”

— “Sân bay? Làm gì?”

Tôi nổ tung: “Im lặng! Đưa tôi đi! Ngay! Lập! Tức!”

Thư ký đã kể hết mọi chuyện cho Khương Mộc, anh ta lo lắng nên theo tôi đến hiện trường.

Đội cứu hộ và vật tư đến từ mấy ngày trước, mọi người hối hả như ong vỡ tổ.

Tôi vừa xuống xe thì phi thẳng đến đội cứu hộ, trời mưa, đường trơn, tôi ngã lia lịa, đầu gối trầy sướt.

Khương Mộc chạy theo, kéo tôi lại: “La Dạng, bình tĩnh! Tôi vừa nhận tin, lão Đại có thể còn sống.”

Tôi quay phắt, đẩy anh ta mạnh: “Sao giờ mới nói?!”

Anh ta lắp bắp: “Hiện trường sạt lở nhiều đoạn, biết đâu lão Đại không bị bẹp dưới đất mà bị kẹt chỗ khác, sạt lở làm đổ cột điện nên không có tín hiệu…”

Tôi nhìn anh ta, mắt đỏ hoe, gằn giọng: “Lý Văn Kinh về, tôi sẽ bảo anh ấy đuổi việc anh!”

Rồi tôi đi thẳng đến đội vật tư, khoác áo mưa, phụ phát đồ cứu hộ. Khương Mộc thấy vậy cũng rón rén theo giúp.


Trời mưa tầm tã, lạnh thấu xương. Tôi mệt thì chui vào lều ngủ một chút, tỉnh dậy lại lao vào làm tiếp. Công việc hậu phương tôi lo đâu ra đấy rồi, không lo chuyện gì nữa.

Ba ngày ba đêm trôi qua, bộ quần áo sạch cuối cùng của tôi giờ bùn đất phủ kín như… tranh sơn dầu.

Bỗng đâu, đội cứu hộ hét lên: “Có người sống sót! Gọi bác sĩ nhanh!”

Tôi ngẩng đầu phắt lên.

Giữa mưa bụi, một bóng người cao ráo từ từ lách qua đám đông, trèo lên ụ đất. Bác sĩ chạy tới hối hả.

Lý Văn Kinh nhìn tôi, nhận ra ngay. Anh lắc khắc đi về phía tôi, vấp té một cái vừa thương vừa buồn cười.

Anh đến trước mặt tôi, chưa kịp nói gì thì…

— “Lão Đại!” Khương Mộc xuất hiện như thánh cứu thế.

Lý Văn Kinh dựa vào xe vật tư, liền đá Khương Mộc một phát: “Mày dám để cô ấy tới đây? Muốn chết à?”

Xong, anh quay sang nhìn đầu gối tôi sưng vù, quát: “Biết đây là chỗ nào không? Sống sung sướng rồi nhé!”

Tôi chìa chai nước cho anh rồi quay đi.

— “Dạng Dạng…” Giọng anh run run, dịu dàng hẳn, lẽo đẽo theo sau:

— “Đừng đi nữa, bùn bẩn lắm đấy.”

Tôi vừa khóc vừa tức, dẫm mạnh chân xuống vũng bùn, bùn tóe lên người anh.

Anh chạy tới ôm chặt tôi: “Đừng chạy nữa, chân em đau không?”

Bàn tay anh ấm áp áp lên má, xua tan lạnh mưa. Mắt tôi cay xè, nước mắt tuôn rơi.

— “Em từ nhỏ đến lớn cái gì mà chẳng có? Sao phải vì anh mà khổ vậy?” Tôi khóc hết nước mắt.

Lý Văn Kinh cúi đầu, nhẹ nhàng: “Xin lỗi… Anh sẽ không để em khổ nữa…”

Tôi nghẹn ngào, nước mắt ướt đẫm áo anh. Tim anh đập thình thịch, hơi thở ấm áp phả vào tôi.

— “Dạng Dạng, ngủ đi, nghỉ đi được không?”

Anh dìu tôi vào lều, lót giường mềm mại như khách sạn 5 sao. Anh ngồi bên giường, mắt không chớp.

Tôi đẩy anh: “Đi khám bác sĩ đi, không thích anh gãy chân đâu.”

Anh hôn trán tôi: “Ừ.”

Đợi tôi ngủ rồi mới khập khiễng bước ra ngoài.


Tôi ngủ như chết luôn. Tỉnh dậy, trời tối om, mưa tạnh rồi. Cựa quậy một phát, thấy bị ôm chặt như cá trong lưới, mấy sợi tóc cứng cứng cạ vào gáy khó chịu muốn phát điên.

Lý Văn Kinh cũng tỉnh theo, siết tay tôi chặt, giọng khàn khàn: “Sao thế?”

Tôi ngơ ngác hỏi: “Chân anh sao rồi?”

— “Chỉ trầy da, vài hôm là lại như mới.”

Tôi ngoắc anh vào lòng, ôm chầm lấy.

Anh cứng đờ, hơi sốc: “Dạng Dạng, em định làm gì đấy?”

Tôi nắm tay anh, luồn vào áo. Anh thì im thin thít, ôm eo tôi, thở phì phò trong bóng tối nghe ghê tai.

— “Không được… đừng làm vậy…” Giọng anh như đang… dụ dỗ tôi!

Anh sắp bùng nổ thì tôi ngưng lại, nói: “Xong rồi.”

Anh nghiến răng: “Xong rồi á?”

Tôi rúc đầu vào lòng anh, thầm thì: “Chỉ có thế này là em yên tâm rồi.”

Sáng hôm sau, chân anh đỡ hẳn.

Đợi đội cứu hộ rút, tôi với anh mới lên máy bay về nhà.

Nhớ lần trước ở sân bay cãi nhau như mưa giông, lần này tôi cố tình kéo anh đi đường vòng.

Anh theo sau cười khẩy: “Em còn mê tín nữa à? Hay em giấu anh chuyện gì?”

Tôi bịt miệng anh, leo lên xe: “Im đi!”


Chiều tối, sắp về đến nhà thì trời đùng cái mưa như trút. Chưa kịp trú, tôi với Lý Văn Kinh ướt sũng như chuột lột. Đúng lúc shipper giao hàng, anh liền ôm đồ giúp tôi, cả hai về nhà trong tình trạng… “ướt át” hoàn hảo.

Tôi vào phòng tắm lau tóc, anh đứng ngoài mở hộ gói hàng. Tôi cầm khăn bước ra, thấy anh quay lưng, đứng im như tượng đá.

— “Cái gì đây?” Tôi tò mò bước tới.

Góc nhìn thay đổi, thứ anh cầm rõ mồn một. Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Đó là… một món đồ nóng bỏng, nằm gọn trong tay anh. Anh nghiêng đầu nhìn tôi, im lặng lâu lâu.

Tôi xấu hổ, quay đầu chạy. Ai dè bị anh túm eo kéo lại, ấn ngồi bệt lên sofa. Anh cười khẽ: “Cô chủ, em có bí mật giấu anh à…”

Tim tôi đập chậm lại, anh nắm tay tôi, ép sát người: “Nhưng lần này là phần thưởng đấy. Cho anh xem không?”

Dưới đầu ngón tay tôi là hơi ấm của anh. Quyết tâm nổi lên, tôi kéo cà vạt, xoay người đè anh xuống: “Anh ngoan thì mới có phần thưởng nha.”

Anh nuốt khan: “Được, em muốn làm gì anh cũng chiều.”

Đêm xuống, phòng tối mờ ảo. Tôi bịt mắt anh, chủ động hôn.

Anh mồ hôi nhễ nhại, thở nóng bên tai: “Dạng Dạng… cho anh nhìn em đi…”

Tôi nắm chặt tay: “Trả lời câu hỏi: anh thích em từ khi nào?”

— “Lâu lắm rồi.”

— “Lâu là bao lâu?”

— “Chắc từ lần đầu gặp, hoặc lúc em mắng anh là chó hoang…”

— “Còn nữa, sao không cho em gặp gia đình anh?”

Anh ngửa cổ hít một hơi: “Em gái anh à? Không được đâu.”

— “Sao không được?”

Anh lặng im, rồi nói: “Nó thích… con gái.”

Tôi còn ngơ ngác thì anh nhanh như chớp gỡ bịt mắt ra. Lúc nào cũng không theo lẽ thường.

Chưa kịp định thần, tôi bị anh bế xốc vào phòng ngủ.

— “Dạng Dạng… em mặc bộ này đẹp thật đấy.”

Tôi tức điên: “Anh đúng là đồ…”

— “Chó hoang.” Anh chớp luôn câu tôi chưa kịp nói, mắt rực lửa. Anh cầm tay tôi đặt sau tai, cho tôi nghịch tóc ngắn của anh, rồi cúi xuống hôn:

— “Ngoan nào, mắng anh thêm vài câu, vuốt ve anh đi.”

— “Chó hoang…”

Anh ghé sát tai thì thầm vài câu.

Mặt tôi đỏ bừng, hét lên: “Anh… im đi! Đồ vô liêm sỉ…”

Lời trách nhẹ như gió thoảng của tôi chỉ làm Lý Văn Kinh bật cười. Tiếng cười vang giữa đêm yên tĩnh, khiến chân tôi bỗng dưng muốn làm thảm chùi chân.

Ngoài cửa sổ, trăng treo ngược như quả bóng bay sắp rơi. Gió thổi lùa vào phòng, thổi bay mấy tờ giấy trên bệ cửa. Đó là di chúc của anh, mà tôi tình cờ lục trong két sắt. Từ ngày cưới, tôi chính thức trở thành “bà chủ” tài sản toàn tập.

Tôi chợt nhớ lần đầu gặp Lý Văn Kinh.

Hôm đó ở sân bay, gió to đến nỗi khăn tay tôi bay thẳng vào lòng anh. Anh nhặt lên, gấp vuông vắn rồi đưa lại cho tôi. Tôi không thèm ngoảnh mặt, bước thẳng như chỗ không người. Lần đầu tiên tôi biểu thị thái độ: tôi ghét anh ta.

Tôi tưởng anh vứt khăn đó từ lâu rồi. Ai dè, dưới ánh trăng trong veo, chiếc khăn được đặt dưới tấm kính bóng loáng trên tủ đầu giường. Sạch sẽ, không một hạt bụi.

Anh nhìn thấy tôi ngạc nhiên, cười khẽ, rồi ngậm môi tôi.

Gió vi vu, lời anh thì thầm theo, như câu thần chú giữa đêm vắng: “Ngoan, anh trung thành với em mãi mãi.”

Như con chó hoang khó thuần, nhưng trung thành với sự dịu dàng.

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.