Chu Công Tự Nguyện Sa Bẫy

Chương 1



Bị đá về quê mười năm, tôi vừa chân ướt chân ráo về nhà, em kế đã nhanh tay chôm mất sợi dây chuyền của tôi.

Tôi tốt bụng nhắc nhở: “Đây là của vị hôn phu tôi, anh ta hơi bị điên, tốt nhất đừng động vào.”

Em kế cười khẩy, ánh mắt tràn ngập khinh thường: “Chỉ là một thằng nhà quê, để xem hắn điên kiểu gì!”

Hôm sau, ngay giữa sân trường, thái tử gia Chu Ngộ An bóp cổ cô ta, giọng lạnh băng: “Cái này mà mày cũng dám đụng vào?”

Nhìn đôi mắt trợn trừng vì hoảng loạn của em kế, tôi nhún vai: “Đã bảo rồi mà, anh ta điên thật đấy.”


1

Tôi tên là Thẩm Giản, vốn dĩ là thiên kim nhà họ Thẩm.

Năm tôi tám tuổi, mẹ tôi cầm dao rạch mặt “bạch nguyệt quang” của bố khi bà ta đến khiêu khích.

Không may, mẹ trượt chân từ lầu rơi xuống, chưa kịp tới bệnh viện đã đi luôn một đường thẳng.

Thế là bố tôi thẳng tay vứt tôi về quê.

Mười năm trời, không ai đoái hoài.

Trong thời gian đó, ông ta cưới luôn “bạch nguyệt quang”, rước cả mẹ con bà ta về nhà họ Thẩm.

Bây giờ, đột nhiên lại cho người đón tôi về.

Vừa đặt chân tới cửa, tôi đã thấy hành lý của mình bị lật tung tóe.

Quần áo bị cắt nát, sách mang về bị xé vụn, ảnh chụp cũng bị xé ra thành giấy vụn.

Người làm đang cắm cúi dọn đống tàn cuộc, còn thủ phạm gây họa – Thẩm Niệm An – thì vắt vẻo trên sofa, vừa nhai kẹo cao su vừa nghịch sợi dây chuyền của tôi.

Cô ta nhìn tôi cười khẩy:
“Thẩm Giản, mày tưởng về đây là vẫn còn là thiên kim nhà họ Thẩm chắc?”

Tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm món đồ trong tay cô ta, vươn tay:
“Trả lại cho tôi.”

Đó chỉ là một sợi dây chuyền rất bình thường, mặt dây là một con chim nhỏ được chạm khắc bằng gỗ, treo trên một sợi dây đen đơn giản.

Thẩm Niệm An liếc tôi, rồi quấn sợi dây quanh ngón tay, xoay xoay như đang chơi đồ chơi:
“Quý giá đến vậy sao? Vậy thì tao lại càng không trả rồi. Tao thích, bây giờ nó là của tao.”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ta, tôi tốt bụng nhắc nhở:
“Đây là của vị hôn phu tôi. Anh ta có vấn đề thần kinh nhẹ, tôi khuyên cô đừng lấy đi.”

Thẩm Niệm An cười phá lên, như thể vừa nghe được câu chuyện hài nhất thế giới.

Cười chán chê, cô ta lại hừ lạnh:
“Thẩm Giản, mày bị nhốt ở quê mười năm, chứ đâu phải đi du học nước ngoài. Vị hôn phu? Một thằng nhà quê nào? Chăn lợn hay trồng rau? Để xem hắn điên kiểu gì!”

“Ồn ào cái gì thế?”

Vừa dứt lời, một giọng nói khó chịu vang lên từ cầu thang.

Tôi nhìn lên, thấy Thẩm Kiến Tuyển đang đi xuống, bên cạnh là Nhan Ninh, đôi mắt đen láy dán chặt vào tôi.

Trên gương mặt từng một thời kiều diễm của bà ta, vết sẹo dài kéo từ gò má trái xuống như một dấu ấn chẳng thể xóa nhòa.

Kiệt tác này thuộc về mẹ tôi—mà theo tôi thấy thì bà làm rất có tâm.

Thẩm Kiến Tuyển chẳng buồn nói với tôi nửa câu, chỉ bảo người giúp việc dẫn tôi về phòng, như thể đứng chung một không gian với tôi thêm một giây cũng thấy chướng mắt.

2.

Phòng tôi nhỏ xíu, ánh sáng tù mù, vừa nhìn đã biết là kho chứa đồ tái chế thành phòng ngủ.

Người giúp việc bê đống hành lý thảm thương của tôi vào, kèm thêm một bộ đồng phục mới. Nhìn thấy tình cảnh này, tôi không nhịn được mà cảm thán: Đúng là cha ruột, thương con ghê cơ!

Sáng hôm sau, vừa ăn sáng xong, tài xế đã chở tôi đến trường mới – nơi mà Thẩm Kiến Tuyển đã “ưu ái” sắp xếp.

Vừa bước vào lớp, tôi lập tức thấy Thẩm Niệm An đang vân vê sợi dây chuyền trên cổ, xúm lại khoe với đám bạn như thể đang đeo một món trang sức hàng hiệu.

Nhìn thấy tôi, cô ta cười nhạt, đứng lên, giọng điệu đầy trào phúng:

“Các cậu, đây chính là ‘chị gái’ của tớ đấy. Mẹ cô ta phát điên, rạch mặt mẹ tớ, khiến bà ấy thành ra như bây giờ.

Thử đoán xem, một kẻ được ‘người điên’ nuôi lớn thì sẽ trở thành cái dạng gì nào?”

Tôi còn chưa kịp đáp lại thì một giọng nói trầm lạnh vang lên phía sau:

“Mày vừa chửi ai?”

Không gian lập tức đóng băng. Cả lớp lặng như tờ, ngay cả tiếng thở cũng không dám phát ra.

Thẩm Niệm An cứng đờ, từ từ quay đầu lại.

Trước mặt cô ta là một nam sinh cao lớn, khí chất lạnh lẽo, đôi mắt sắc như dao. Chỉ một ánh nhìn đã đủ khiến người ta nghẹt thở.

“Tôi… tôi…”

Cô ta bối rối, chưa kịp hiểu mình đã động vào ai.

Quan trọng hơn, tại sao thái tử gia Chu Ngộ An lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Người ở “vòng” của Chu Ngộ An xưa nay chưa bao giờ bén mảng tới khu này cơ mà!

Chu Ngộ An cúi đầu, giọng điệu hờ hững mà đáng sợ:

“Tao hỏi lại, mày vừa chửi ai?”

Giây tiếp theo, Thẩm Niệm An lập tức cúi đầu, lắp bắp xin lỗi.

Nhưng số cô ta hôm nay không đỏ lắm.

Vì ngay khoảnh khắc cúi xuống, sợi dây chuyền trên cổ cô ta cũng lộ ra.

Mặt dây là một con chim nhỏ bằng gỗ, khắc tinh xảo như có linh hồn.

Chỉ một giây, sắc mặt Chu Ngộ An trầm xuống.

Bốp!

Thẩm Niệm An bị ấn mạnh xuống bàn, cổ bị siết chặt đến mức mặt trắng bệch.

“Cái này mà mày cũng dám đụng vào?”

Giọng nói của Chu Ngộ An tựa như gió lạnh cắt da cắt thịt.

Tôi đứng bên cạnh, thích thú nhìn cảnh tượng này, khẽ nhún vai:

“Đấy, tôi đã bảo rồi mà, anh ấy là kẻ điên.”

Sau đó, tôi mỉm cười, nụ cười vừa đắc ý vừa nhàn nhã như một kẻ xem kịch vui.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.