Cô Vợ Nhát Gan Của Đại Phản Diện

Chương 1



Năm thứ ba được trùm phản diện bao nuôi, anh bỗng nhiên rớt đài, suốt ngày bóng gió muốn đi xa.

Tôi giả vờ nghe không hiểu.

Mỗi ngày về nhà, tôi lại diễn một màn bi kịch chan đầy nước mắt:
“Chồng ơi, hôm nay em đi xin việc ở quán trà sữa. Đợi dài cổ mà chẳng ai đoái hoài. Cuối cùng đành mua một cốc, rồi lủi thủi về nhà.”

Anh nhắn tin ẩn ý muốn “đi”, tôi lập tức cắt ngang:
“Chờ em về đã anh ơi. Mới bị người ta cà khịa, em phải tranh thủ lén giơ ngón giữa một cái đã.”

Nửa năm sau, trùm phản diện lẫm liệt trở lại đỉnh cao.

Khi phóng viên hỏi bí quyết vực dậy, anh chỉ cười nhàn nhạt:
“Vợ tôi nhát lắm… Tôi sợ nếu mình bỏ đi, cô ấy sẽ bị bắt nạt mất.”


Chu Tùng Cẩn lúc nào cũng chê tôi hèn. Ngay từ ngày đầu bao nuôi, anh đã càm ràm:
“Em phải mạnh mẽ lên, hổ báo cáo chồn lên!.”

Tôi nghe thì nghe, nhưng tuyệt đối không làm theo. Nên hôm nay, bị người ta xô ngã, tôi vẫn lí nhí xin lỗi. Chu Tùng Cẩn nổi đoá, sai người xử đẹp kẻ kia trước, rồi lôi tôi về nhà tra khảo vì sao không đánh trả.

Tôi đáp thật thà: “Em không dám.”
Anh cười khẩy. Nguyên đêm hôm đó, anh “tra tấn” tôi không thương tiếc. Mãi đến khi tôi chịu hết nổi, mắng cho một trận, anh mới chịu tha.

Xong xuôi, anh ôm tôi vào lòng, vừa hôn hít vừa dặn:
“Lần sau ai bắt nạt thì cứ choảng thẳng tay, nghe chưa?”

Ngừng một lát, anh nhíu mày:
“Còn nhút nhát thế này, anh nhốt em ở nhà, học thuộc lòng bí kíp chửi người mới cho ra ngoài. Rõ chưa?”

Tôi gật lấy gật để cho xong chuyện, nhưng trong bụng chẳng có ý định làm theo. Chu Tùng Cẩn nhìn thấu, ép tôi viết bản cam kết.

Tôi cầm bút lên, lại đặt xuống, thở dài. Đang định khuyên anh sống nhún nhường như tôi cho an toàn, nhưng nghĩ lại thôi. Bởi “anh là phản diện” – lý do này Chu Tùng Cẩn không những không tin, mà còn vênh mặt tự đắc, tưởng trong lòng tôi anh ngầu bá cháy cơ!

Ba năm trước, khi biết mình bị đưa thay cô tiểu thư thật cho Chu Tùng Cẩn, tôi chợt nhận ra: mình chỉ là vai phụ đoản mệnh trong một cuốn tiểu thuyết.

Còn anh – trùm phản diện chính hiệu. Hành sự tàn độc, không chừa đường sống cho ai, cuối cùng bị nam chính gài bẫy, cả thiên hạ thi nhau giẫm đạp. Kết cục, anh không chịu nổi nhục, nhảy lầu tự tử.

Còn tôi – con chim hoàng yến chảnh chọe, ngày thường dựa hơi anh tác oai tác quái, thậm chí còn mượn danh anh ức hiếp nữ chính. Thế nên, khi anh sa cơ, nam chính tiện tay xử luôn tôi.

Nhớ lại mấy ngày đó, nghĩ tới cái kết thảm thương của cả hai, tôi sợ đến mất ngủ. Chu Tùng Cẩn tuy chê tôi hèn, nhưng vẫn thức trắng đêm bên cạnh.

Từ đó, tôi quyết tâm đổi mệnh. Nhưng kinh nghiệm thì bằng không, ban đầu chỉ biết nhân lúc “ấy ấy” bắt Chu Tùng Cẩn hứa hẹn linh tinh.

Anh dừng lại, kiên nhẫn nghe tôi nói. Nhưng khi tôi khuyên anh sau này nên đối xử tốt với người khác, anh nghiến răng bảo tôi: “Bị hôn đến thiếu oxy nên đầu óc có vấn đề à?” – rồi càng hành hạ tôi hơn.

Tôi rút kinh nghiệm, không dám nói thẳng nữa.

Sau này, phát hiện trước cửa phòng anh có hòm thư góp ý của Tổng giám đốc, tôi liền giả làm nhân viên, bỏ vào đó một bức thư dài dằng dặc, khuyên anh sống hòa nhã.

Nhưng anh phát hiện ngay.
“Tại sao anh biết?” – tôi ngơ ngác.
Anh liếc tôi: “Hòm thư đó đặt từ ngày thành lập đến giờ chưa ai dám bỏ gì vào.”

Ừ nhỉ… trùm phản diện như Chu Tùng Cẩn thì ai dám góp ý.

Chưa kịp xin lỗi, anh thong thả nói tiếp:
“Hơn nữa, chắc cũng chẳng có nhân viên nào ngu tới mức khuyên anh sống hòa nhã.”

Anh búng nhẹ trán tôi: “Thẩm Thời Dạng, em ngốc à?”

Tôi ấm ức. Nguyên tác viết sẵn thế mà! Nhân vật phụ não phẳng, hành động theo bản năng, lỗi tại tôi sao?

Chu Tùng Cẩn không tha:
“Nói thật đi, thư kiến nghị viết xong rồi, lần sau định chơi chiêu gì?”

Tôi chưa nghĩ ra. Anh cũng không hỏi thêm, chỉ dò: “Có phải em ghét tính anh không?”
Tôi không dám nói thật, ôm trán kêu đau.

Anh nhếch môi: “Diễn dở như IQ của em vậy.”

Nói vậy thôi, anh vẫn kéo tôi vào lòng, xoa xoa trán.

Tôi tức muốn bóp cổ, nhưng sợ anh nổi cơn phản diện xử tại chỗ. Tôi liếc anh, anh bật cười:
“Giận dỗi gì mà hèn thế?”

Hèn? Mắt tôi sáng rực.
Được! Tôi chẳng giỏi gì ngoài… hèn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.