Còn Thương Sao Không Nói?

Phần 1-2



Chị gái tôi đang tận hưởng kỳ nghỉ kỷ niệm ba năm ngày cưới ở châu âu. Chị hỏi tôi muốn quà gì, tôi chỉ xin một cái sim điện thoại nặc danh từ nước ngoài.

Cầm chiếc sim trong tay, tôi thở dài mệt mỏi. phòng khách sạn rộng thênh thang, trống trải đến lạ. Tôi mặc chiếc váy ngủ ren mỏng, thứ đồ mua riêng cho màn kịch đêm nay.

Đứng trước gương, tôi tự tay tạo nên những dấu vết mập mờ trên cổ và xương quai xanh như thể vừa trải qua một đêm hoan lạc dữ dội. Một bên dây váy bị tôi cố tình xé rách, rủ xuống hờ hững.

Rồi tôi làm nhòe lớp son trên môi, ngồi lên giường, cẩn thận tạo những vết lõm như có người vừa nằm bên. Máy ảnh đã được hẹn giờ. Ba, hai, một.

Tấm ảnh chụp lại hình một người phụ nữ như vừa trải qua khoái lạc, ngủ say giữa chăn gối lộn xộn.

Tôi nhìn tấm ảnh. Trong đầu lại hiện lên hình bóng Thẩm Trạch Kiêu — người đàn ông mặt người dạ thú, doanh nhân máu lạnh, ăn thịt người không chừa xương.

Anh đẹp, đẹp thật. Nhưng bao nhiêu tình ý đều chỉ dành cho chị gái tôi.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều tệ nhất. Dù Thẩm Trạch Kiêu chẳng có chút tình cảm gì với tôi, nhưng một người đàn ông, dù là ai, cũng khó mà nuốt trôi được cái sừng này. Có thể anh sẽ nổi điên trả thù tôi. Nhưng cuối cùng, nỗi nhục và sự ghê tởm sẽ buộc anh phải ly hôn.

Tôi chỉ cần ly hôn. Thế là đủ.

Tôi nhắm mắt ấn nút gửi.

Tin nhắn khiêu khích hiện lên rõ trên màn hình:

“Này anh bạn, cô ấy thơm lắm. Anh ly hôn sớm đi, nhường cô ấy cho tôi được không?”

Kèm theo đó là bức ảnh.

Gửi thành công.

Chưa đầy hai giây sau, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Thẩm Trạch Kiêu:

“Mày là ai?”

Tôi chậm rãi thay quần áo, cố tình kéo dài thời gian trả lời.

Có phải anh đang tức điên? Có phải đang muốn lôi cổ kẻ nặc danh này ra nghiền nát? Một người như Thẩm Trạch Kiêu, từ bé đến lớn lúc nào cũng hoàn hảo, giờ lại bị người khác giật dây, mà người đó lại chính là tôi. kẻ vẫn luôn bị anh coi như đồ vô dụng.

Ba năm ngột ngạt, ba năm câm lặng. Hôm nay cuối cùng cũng có chút hả hê.

Tôi mặc đồ tử tế xong, điện thoại lại rung lê, lần này là hai tin nhắn liên tiếp:

“Đừng dùng trò đổi mặt ây ai vụng về thế này, nói rõ mục đích của mày đi.”

“Tao khuyên mày nên khai hết ra, tao còn có thể cho mày một con đường sống.”

Tôi khẽ bật cười.

“Tổng giám đốc Thẩm, có phải ây ai đổi mặt hay không, anh hỏi vợ anh là biết rõ.”

“Vết hôn trên cổ bảo bối của tôi đâu có mờ nhanh thế.”

Tôi dám nói vậy vì biết rõ anh đang ở nước ngoài đàm phán hợp đồng, ít nhất nửa tháng nữa mới về nhà.

Chuông điện thoại bất chợt reo làm tôi giật mình. Nhạc chuông dồn dập, không lẫn vào đâu được, Thẩm Trạch Kiêu gọi. Tôi mím môi, nhìn chằm chằm vào màn hình, để cuộc gọi tự ngắt. Nhưng chưa kịp thở ra, điện thoại lại sáng lên, anh tiếp tục gọi.

Lần này thì chắc chắn anh đã nổi giận thật rồi.

Tim tôi đập loạn, cả người như đang bước trên dây, chơi một ván bài không có đường lui.

Tôi nhắn tiếp:

“Tổng giám đốc Thẩm, đừng gọi nữa. Chúng tôi làm tới năm lần, vợ anh mệt quá ngủ rồi.”

Điện thoại cuối cùng cũng im bặt.

Tôi gửi thêm một tin, vẫn từ sim vô danh:

“Tôi không muốn phá hoại gia đình anh. Tình cảm tôi dành cho vợ anh là thật. Mong anh rộng lượng, ly hôn để cô ấy được hạnh phúc. Nếu không, chuyện này mà lan ra ngoài, anh cũng chẳng giữ nổi mặt mũi đâu.”

Phía bên kia im lặng. Không một hồi âm.

Trong lòng thấp thỏm, tôi vứt chiếc váy ngủ rách tươm vào thùng rác, trả phòng khách sạn rồi bắt xe về biệt thự. Người giúp việc vẫn đang dọn dẹp, trong nhà mọi thứ yên ổn, tĩnh lặng như chưa từng có gì xảy ra.

Tôi tắm rửa rồi lên giường nằm.

Trời vừa hửng sáng. Trong cơn mơ màng, tôi chợt nghe tiếng động cơ gầm rú, rồi tiếng phanh xe chói tai ngoài cổng. Tôi giật bắn người tỉnh dậy, tim như rớt xuống.

Chưa kịp định thần thì tiếng gõ cửa phòng vang lên.

“A Cẩn, mở cửa.”

Giọng anh trầm thấp, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn lộ ra vẻ gấp gáp và bất an.

Cả người tôi run rẩy.

Là Thẩm Trạch Kiêu.

Tôi rối như tơ vò. Sao anh lại quay về? Trong mắt anh, tôi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ thay thế, rẻ rúng và vô nghĩa.

Tiếng gõ cửa lại vang lên. Vẫn là ba tiếng, vẫn nhẹ nhàng như sợ làm tôi giật mình. Nhưng lần này, giọng nói vọng vào cánh cửa có phần vội vã hơn:
“A Cẩn, anh muốn nhìn thấy em.”

Tôi gượng ngồi dậy, tự nhắc mình phải bình tĩnh, đừng để lộ sơ hở. Lấy một hơi thật dài, tôi cố làm ra vẻ vừa tỉnh giấc:
“Anh Thẩm… tôi… tôi đi vệ sinh rồi tắm luôn. Anh đợi chút nhé.”

Tôi chạy vào nhà tắm, bật vòi sen, mắt nhìn trừng trừng vào vết bầm trên cổ. Là vết hôn do chính tôi tự tạo, dùng miệng chai ấn mạnh, không chút nương tay. Đến phấn cũng khó mà che nổi, đừng nói là làm nó biến mất.

Nhưng không thể không che. Người phản bội, việc đầu tiên là tìm cách giấu diếm. Thẩm Trạch Kiêu đâu phải kẻ ngốc, tôi phải diễn cho tròn vai.

Tôi làm ướt tóc, mặc chiếc váy liền thân màu đen, cổ cao kín đáo. Một phần vết bầm vẫn hở ra ngoài cổ váy. Tôi dán băng cá nhân lên, ngắm mình trong gương, cố tỏ ra vừa hoang mang vừa bình thản.

Như thế này đã đủ khiến anh ghê tởm chưa? Chắc chắn anh sẽ lạnh mặt, đòi ly hôn, đuổi tôi đi.

Tôi mở cửa.

Thẩm Trạch Kiêu ngồi trên sofa, nhắm mắt, chân mày nhíu chặt. Mặt anh nhợt nhạt, cằm lún phún râu, tay không còn đồng hồ, cả khuy măng sét cũng không thấy đâu.

Một tay anh nắm chặt điện thoại, tay kia buông thõng xuống ghế, các đốt ngón tay bầm tím, trầy xước như vừa đập mạnh vào đâu đó. nhưng anh lại chẳng buồn băng bó, như thể không cảm thấy đau.

Tôi lên tiếng, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Anh Thẩm… sao anh lại về?”

Anh mở mắt, chống tay đứng dậy. Lúc nãy còn gấp gáp, giờ lại chậm rãi từng bước tới chỗ tôi.

Tôi theo phản xạ lùi lại, nhưng bị anh nắm lấy cổ tay, kéo lại gần. Ánh mắt anh trượt xuống cổ tôi, con ngươi bỗng co rúti.

Tôi cười gượng hỏi nhỏ:
“Có chuyện gì sao?”

Anh không đáp, chỉ đưa hai ngón tay lạnh ngắt đặt lên miếng băng cá nhân, như đang chuẩn bị xé nó đi, cùng với những lời nói dối tôi cố gắng vun đắp. Tôi chờ đợi cơn thịnh nộ, nhục nhã, và một tờ đơn ly hôn.

Tôi run lẩy bẩy, mắt nhắm nghiền.

Nhưng anh không làm gì. Ngón tay chỉ chạm nhẹ rồi dừng lại.

Giọng anh đều đều, không chút cảm xúc:
“Sao lại bị thương?”

Tôi đáp vội:
“…Tối qua bị giấy cứa vào.”

“Giấy à?” Anh lặp lại chậm rãi, ánh nhìn xoáy thẳng vào mắt tôi, Tối qua em làm gì?

Ngón tay anh khẽ lách vào cổ váy. Chỉ cần kéo nhẹ, toàn bộ vết bầm kia sẽ hiện rõ.

Tôi nuốt khan, cổ họng nghẹn ứ:
“Tôi đi làm tóc.”

Anh thở dốc. Bầu không khí bỗng nặng nề.

Anh nắm lấy cổ váy, kéo tôi sát lại. Tôi loạng choạng, suýt ngã vào người anh. Đôi tay anh siết lấy eo tôi.

Tôi cảm thấy cơ thể mình không còn chút sức lực.

Anh cúi sát mặt tôi, hơi thở nóng rực nhưng nguy hiểm:
“Thẩm… Thẩm tổng, xin anh… đừng…”

Tôi run bắn lên, không biết anh định làm gì, nhưng linh cảm chẳng lành khiến tôi thấy lạnh sống lưng.

Anh bỗng buông tay, mặt tái đi, tay siết thành nắm đấm. Tôi chợt nhận ra… mình vừa lỡ lời.
“Tôi sợ, đừng chạm vào tôi…”

Giọng anh trầm lạnh:
“Tôi sẽ cho người theo bảo vệ em. Ra ngoài, họ sẽ đi cùng. An toàn là trên hết.”

Nói xong, anh quay người rời đi. Mãi đến khi nghe tiếng xe nổ máy ngoài cổng, tôi mới hoàn hồn. Anh, bỏ qua thật sao?

Tôi bị giám sát nghiêm ngặt, gần như không thể đụng vào chiếc điện thoại kia.

Thẩm Trạch Kiêu đi công tác nước ngoài. Không hiểu vì sao, mới năm ngày đã quay về, vẻ mặt lạnh như sắt.

Sau khi anh về, kiểm soát cũng bớt đi đôi chút. Tôi cuối cùng cũng chạm được vào chiếc điện thoại giấu kín.

Tôi nhắn một tin qua sim rác:
“Anh bạn, chơi không nổi nữa à? Ngoại tình thì ly hôn là xong, cần gì nhốt vợ?”

Tin nhắn hồi âm đến rất nhanh:
“Cô ấy không phản bội. A Cẩn không phải loại người đó.”

Tôi chết sững nhìn màn hình. Anh, hiểu tôi đến thế ư? Đúng là tôi không đủ can đảm làm chuyện đó. Nhưng sao anh lại tin tôi?

Tôi cắn răng, tiếp tục châm dầu vào lửa:
“Tổng giám đốc Thẩm, anh đâu hiểu vợ mình bằng tôi. Cô ấy có ba nốt ruồi ở xương sườn, cạnh rốn, và… mỗi khi tôi đặt tay nối chúng lại rồi lướt xuống dưới, cô ấy đều run lên. Nhưng mà, chắc anh biết rồi chứ, làm chồng ba năm rồi?”

Lời cuối cùng như dao đâm thẳng vào anh, bởi suốt ba năm qua, anh chưa từng chạm vào tôi.

Rầm! Vừa gửi xong tin, tiếng động mạnh vang lên từ tầng trên. Đó là phòng làm việc của Thẩm Trạch Kiêu.

Tôi hoảng hốt nhét vội điện thoại vào chỗ giấu. Tiếng đồ đạc vỡ vang lên liên tục, sắc lẻm như dao cứa.

Rồi từng bước chân nặng trịch vọng xuống cầu thang.
“Dọn dẹp. Thay máy mới.” Giọng anh khàn khàn, khô khốc.

Tiếng chân tiến lại gần. Tôi vội trùm chăn, giả vờ ngủ say. Khóa phòng chẳng hiểu sao lại hỏng.

Thẩm Trạch Kiêu nhẹ tay mở cửa.

Phòng tối đen như mực. Anh không gọi tôi dậy, không nổi giận, cũng không bóp cổ chất vấn. Anh chỉ im lặng đứng bên cạnh giường.

Tôi vẫn nhắm mắt, nhưng rõ ràng cảm nhận được ánh mắt anh nóng rực, gay gắt, như muốn xuyên qua làn da tôi.

Đừng run, đừng thở gấp, đừng để lộ. Tôi nhủ thầm, gồng mình diễn tiếp.

Bất ngờ, giường bên cạnh lún xuống. Thẩm Trạch Kiêu nằm xuống. Anh nằm ngay cạnh tôi.

Tôi cắn răng. Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?

Tôi xoay người, dụi đầu vào ngực anh như thể đang trong mơ. Cơ thể anh khựng lại.
Tôi nũng nịu:
“Chồng…”

Anh cứng đờ, nhưng tôi không dừng lại. Vòng tay ôm lấy anh, thì thầm:
“Chồng ơi, ôm em đi.”

Tôi nghĩ anh sẽ nổi trận lôi đình, bởi tôi chưa bao giờ gọi anh là chồng. Anh thừa biết, người tôi muốn gọi như thế, không phải là anh.

Nhưng không.

Anh chỉ nhìn tôi chằm chằm. Tay siết lấy tay tôi, mạnh đến mức tôi thấy đau…

Tôi nhận được tin nhắn từ Thẩm Trạch Kiêu:
“Mày có chụp ảnh hay quay cái gì khác về cô ấy không?”

Tôi đáp ngay, không cần nghĩ:
“Anh bạn, tôi có thể đào hoa thật, nhưng không đến mức đê tiện. Tôi không bao giờ quay lén hay chụp mấy thứ nhạy cảm của phụ nữ.”

Hắn nhắn lại, câu chữ như đâm thẳng vào mặt:
“Mày dụ dỗ cô ấy bằng mấy lời mật ngọt đúng không? Cô bé còn nhỏ như vậy, mày, đồ súc sinh.”

Tôi bối rối, bị mắng oan đến ngớ người:
“Chúng tôi yêu nhau thật lòng mà.”
Tôi đâu có nhỏ gì, tôi 23 rồi, còn sắp tốt nghiệp thạc sĩ.

Thẩm Trạch Kiêu tiếp tục nhắn:
“Tránh xa cô ấy ra. Nói đi, mày cần bao nhiêu tiền?”

Tôi điên tiết:
“Tôi nói rồi, chúng tôi đến với nhau vì tình cảm thật sự. Hay là anh rút lui đi, tôi trả giá cho anh?”

Hắn buông một câu như tát thẳng vào mặt tôi:
“Mày không xứng với tình cảm của cô ấy.”

Câu đấy tôi nuốt không trôi. tôi cũng có giá trị, cũng sống tử tế, cũng đâu thua kém ai.

Tôi không kìm được, gửi luôn một tấm hình cơ bụng và một tấm ảnh mẫu mạng khác.
“Tôi có vốn, anh cứ yên tâm. Vợ anh ở với tôi, không thiệt thòi gì đâu.”

Lần này, tôi không còn nghe thấy tiếng đập phá gì nữa.
Chỉ một giây sau, từ phòng khách vọng vào tiếng cười khẩy:
“Hừ.”

Không to sao? Ảnh trông cũng được mà? Hắn cười gì chứ?

Thẩm Trạch Kiêu nhắn tiếp, từng dòng như rút lạnh sống lưng tôi:
“Ngày 27 tháng trước, mày hoặc người mày nhờ đã đến Barcelona, mua một chiếc sim ở đó, đúng không?”
“Mày nghĩ dùng sim rác không đăng ký thì tao không điều tra ra được à?”
“Tao sẽ lần từng manh mối, lột từng lớp da của mày ra. Nếu mày nhờ người mua rồi gửi về nước, tao sẽ tìm được nơi ấy.”
“Lúc ngủ, tốt nhất là mở mắt ra mà ngủ, nghe rõ chưa, anh bạn!”

Hai chữ cuối cùng nghe lạnh buốt, vừa châm biếm, vừa độc địa.

Tôi không nhịn được, nhắn trả lại:
“Tất nhiên tôi phải mở mắt ngủ rồi. Để còn ngắm vợ anh thêm vài lần.”

Choang!
Lại thêm một cái cốc vỡ nát từ phòng khách.

Thẩm Trạch Kiêu gằn từng chữ:
“cô ấy chỉ đang đùa giỡn mày thôi.”

Tôi nghiến răng:
“Thế à? Vậy sao anh không tự nhìn lại xem, dạo này vợ anh thay đổi thế nào?”

Tôi tắt điện thoại, lòng chợt lặng xuống.
Thay đổi à… Khi một người có người thứ ba, họ sẽ thay đổi điều gì?

Tôi bắt đầu tập gym. Sáng nào cũng chạy aerobic 40 phút, rồi thêm 15 phút cardio.

Chưa được hai hôm, quản gia bảo:
“Phòng gym hỏng hết rồi.”

Tôi nói:
“Không sao, máy nào dùng được tôi tập máy đó.”

Ông ta thở dài:
“Tất cả đều hỏng. Khóa cửa cũng hỏng nốt, không mở nổi.”

Tôi tức lắm, trải luôn thảm yoga ra phòng khách để tập nhảy.

Không hiểu sao dạo này Thẩm Trạch Kiêu cứ ngồi lỳ ở nhà, chốt một chỗ trên ghế, máy tính gõ không ngừng.

Anh nhìn màn hình, đột ngột hỏi:
“Tự dưng lại chăm tập thể dục thế?”

Tôi quay đi:
“Tôi thấy mình chưa đủ gầy.”

Trên tivi, cô blogger thể hình đang giãn cơ, cúi sát người chạm tay vào mũi chân. Tôi làm theo.

Anh nuốt nước bọt, giọng khàn khàn:
“Gầy lắm rồi.”

Tôi thở dốc:
“Tôi muốn có cơ bụng số 11, vậy mới đẹp.”

Anh hỏi rất nhanh:
“Ai nói với em thế?”

Tôi sững lại. Đắn đo mãi, có nên nhân cơ hội này phơi bày mọi chuyện? Nhưng rồi lại thôi. Không hiểu sao tôi lại giấu. Cứ như thể mình đang thật sự ngoại tình. Có lẽ vì không khí lúc này yên bình quá, đến mức không giống chúng tôi.

Tôi với Thẩm Trạch Kiêu, trước giờ chỉ toàn bận rộn và xa cách. Anh bận công việc. Tôi bận chịu đựng anh.
Chưa từng có lúc nào như bây giờ, ngồi cạnh nhau, mỗi người làm một việc, thỉnh thoảng lại trò chuyện, như một cặp vợ chồng thực sự.

Tôi còn chưa hết mơ hồ, anh đột nhiên rút lại câu hỏi:
“Thôi, không có gì.”

Anh từ bỏ nhanh đến lạ. Tôi cảm giác giữa chúng tôi có một sợi dây, mỏng manh lắm, nhưng cả hai đều đang dè dặt giữ lấy.

Nhưng vài phút sau, tôi về phòng thay đồ, thấy một tin nhắn mới của anh.

Người đàn ông kia vừa rồi còn bình tĩnh ngồi trên sofa, ngay lúc tôi quay đi, anh đã mạnh tay bấm gửi:
“Súc sinh, tao muốn mày chết.”

Ti vi cũng hỏng nốt. Mấy kênh khác vẫn lên hình, riêng kênh thể hình thì đen thui.
Quản gia lại bảo, mỗi sáng 8 giờ, phải hút bụi sạch sẽ phòng khách. Tôi không được tập nữa.

Tôi hít một hơi thật sâu, quyết định học làm bánh.

Quản gia hỏi sao lại hứng thú làm bánh. Tôi cười đáp:
“Thấy người ta ăn món mình làm ra, vui lắm.”

Bóng Thẩm Trạch Kiêu in dài trên bậc thang, lạnh như đá.
Ánh mắt anh sắc lẹm, như muốn rạch từng động tác của tôi trong bếp.

Bánh quy cháy, tôi ăn. Hai cái vừa chín tới, tôi dúi cho ông quản gia. Còn lại, tôi gói ghém cẩn thận, thắt cái nơ xinh xinh. Bằng chứng ngoại tình đây chứ đâu.

Thay đồ xong, tôi bình thản nói:
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi có buổi họp nhóm, ra ngoài một lát.”

Anh đứng đấy, ánh mắt dán vào khay nướng trống không, rồi chậm rãi ngẩng lên nhìn tôi.
Tim tôi đập dồn dập, như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Anh nổi giận rồi? Hay sẽ buông lời ly hôn? Nhưng không. Anh chỉ nhếch mép:
“Được, đi đi.”
Rồi quay lưng, bước đi như chẳng có gì.

Tôi đứng chết lặng.

Túi bánh biến đâu mất. Mấy cái bánh cháy cũng không còn.
Thẩm Trạch Kiêu! Đồ chó!

Tôi giận run người, tay lẩy bẩy nhắn tin:

“Vợ anh bảo anh dạo này hay cáu gắt, cô ấy sợ lắm, đêm nào cũng nhớ tôi, còn khóc nữa.”
“Tổng giám đốc Thẩm, anh chưa ly hôn là có ý gì? Níu kéo thế để làm gì? Sĩ diện à?”
“Cô ấy không nợ anh. Hôn nhân này chỉ là giao dịch. Anh được thứ mình muốn rồi, buông tha cho cô ấy đi.”

Hắn nhắn lại:

“Cô ấy khóc à?”

Tôi chết sững.
Đấy là trọng điểm sao? Phải là chuyện ly hôn chứ!

Tin nhắn thứ hai đến:

“Mày cũng ở khu Ninh An?”

Tôi toát mồ hôi lạnh.
Sao hắn biết được?

Chưa kịp nghĩ ra lời chối, tin nhắn tiếp theo hiện lên:

“Tao sắp tìm ra mày rồi, đồ hạ lưu.”

Tôi tắt vội điện thoại. Cả người lạnh toát.
Không còn thời gian nữa. Phải liều thôi.

Bản thảo đơn ly hôn nằm gọn trong túi xách. Váy ngắn, giày cao gót, son phấn, nước hoa, mọi thứ đã sẵn sàng.

Tôi chỉ nói khẽ:
“Em ra ngoài một lát.”

Thẩm Trạch Kiêu ngẩng đầu nhìn tôi. Không nói gì.

Lâu lắm rồi, đây là lần đầu hai đứa nhìn thẳng vào mắt nhau lâu đến thế.

Ánh đèn phòng khách hắt lên gò má anh, in đậm đường nét góc cạnh. Anh gầy, mắt đỏ hoe, mạch máu hằn rõ. Cả người như cây nến sắp tàn, vừa yếu ớt, vừa lạnh lẽo, ánh mắt sắc lạnh đến rợn người. Anh ngồi ở đó bao lâu rồi?

“Em đi đâu?” – giọng anh khô khốc.

“Nhà bạn.”

“Bạn nào?” ánh mắt anh ghim chặt vào chiếc váy ngắn tôi đang mặc, sắc mặt dần tối sầm.

“Anh không quen.”

Anh cười nhạt, khóe môi nhếch lên hằn rõ nếp nhăn ở đuôi mắt.
“Em nói rồi thì tôi sẽ biết thôi.”

Tôi cứng giọng:
“Tổng giám đốc Thẩm, cuộc hôn nhân này vốn dĩ là giao dịch. Ngay từ đầu anh đã nói, hai bên không can thiệp vào đời sống riêng.”

Anh đứng dậy. Thân hình cao lớn, gần mét chín, vai rộng, eo gọn. Hôm nay không mặc vest, chỉ khoác một chiếc áo len đen ôm sát, nổi rõ cơ bắp rắn chắc dưới lớp vải.

Ánh mắt anh vẫn dõi theo tôi. Chiếc kính chống ánh sáng xanh bị ném mạnh xuống ghế.

“Nói tiếp đi, A Cẩn. Xem em còn muốn ném vào tôi bao nhiêu lời cay đắng nữa.”

Tôi bước lùi một bước, toàn thân khẽ run. Nhưng vẫn cắn răng đáp trả:
“Tôi chẳng nợ gì anh cả. Chị tôi đã về rồi. Nếu chị biết anh đối xử với tôi như thế này… chị ấy sẽ càng thêm ghét anh.”

Anh khựng lại, khẽ nhíu mày:
“Gì cơ?”

Tôi hít một hơi sâu, rồi dằn giọng:
“Tôi sẽ đi. Không chỉ rời khỏi đây. Tôi muốn ly hôn.”

Tờ đơn ly hôn bị tôi ném mạnh xuống đất, rồi tôi quay người chạy về phía cửa. Trong lòng như có tảng đá rơi xuống, nặng nề nhưng nhẹ nhõm. Cứ như vừa buông được một giấc mộng dài. Nhưng ngay sau đó, là hoảng loạn. Sợ hãi râm ran trong từng đầu ngón tay.

Tay tôi vừa chạm vào tay nắm cửa, khẽ mở ra một khe nhỏ.

Rầm!

Cánh cửa bị đập mạnh đóng sập lại. Thẩm Trạch Kiêu giữ chặt cổ tay tôi:
“Em dám?”

Khuôn mặt anh không hề tức giận, trái lại vô cùng bình tĩnh. Nhưng đôi mắt kia đen kịt, sâu hoắm như giếng cạn. Hơi thở dồn dập nóng hổi, dường như kiềm nén cả một cơn bão.

Tôi nghiến răng:
“Tôi… tôi đã có người khác rồi! Anh tỉnh táo lại đi!”

Thái dương anh giật lên từng hồi, răng nghiến chặt, môi mím đến trắng bệch. Anh đè chặt hai đầu gối lên chân tôi, dồn tôi ép sát vào cửa. Cả người như một con mãng xà quấn chặt lấy mồi.

Không một lời tục tĩu. Không một tiếng van xin. Chỉ có hai từ:
“Em dám?” lặp đi lặp lại, nghiến chặt đến rợn người.

Lưng tôi dính chặt vào ngực anh, nóng bỏng đến rát. Cơn đau âm ỉ, lan từ tim đến từng đầu ngón chân.

Đầu óc trống rỗng. Tôi gần như không thở nổi. Trong ánh đèn chói chang, tôi thấy rõ gương mặt lạnh lùng kiêu bạc ấy. Gần đến nỗi mọi giác quan như bị cuốn trọn.

Tôi cố nén nước mắt, khàn giọng:
“Anh… đâu có yêu tôi.”

Tôi thì thầm:
“Thẩm Trạch Kiêu… xin anh… ký đơn ly hôn đi. Anh không yêu tôi… sẽ có người khác yêu.”

Thẩm Trạch Kiêu sững người. Hàm răng cắn chặt, môi mím, tựa như muốn nói gì đó nhưng không thành lời.

Tôi vừa mới lấy lại được chút sức, đang cố gắng đứng dậy thì bị anh bế thốc lên.

“Tôi… anh định làm gì?” tôi giãy giụa, hoảng hốt.

Anh không đáp. Môi anh ập tới, hôn tôi như muốn nuốt trọn.

Bước chân anh dẫm mạnh lên tờ đơn ly hôn.

“Ly hôn?” anh rít qua kẽ rang. “Trừ khi tôi chết.”

Tôi bật khóc, nước mắt chảy dài:
“Tại sao anh lại ép tôi? Anh quá đáng lắm!”

Thẩm Trạch Kiêu đặt tôi xuống giường, lạnh lùng nói:
“Vì ta đã là vợ chồng. Em đi đâu, tôi cũng kéo em về.”

Tôi cố ý chọc giận:
“Tôi thích người khác rồi! Tôi đã lên giường với anh ấy!”

Không có cơn thịnh nộ như tôi tưởng. Chỉ là anh lặng lẽ cởi áo.

Môi anh đỏ ửng vì tôi cắn, hằn cả dấu răng. Nổi bật trên làn da trắng muốt. Cơ thể anh như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo, trần trụi không chút giấu giếm.

Anh cúi nhìn tôi, chậm rãi hỏi:
“Thì sao?”

Tôi sững người:
“Gì cơ?”

Anh đáp lạnh tanh:
“Em còn trẻ. Tò mò, muốn thử thôi mà.”

Tôi chết sững.

Anh cúi xuống, khẽ nắm cổ tay tôi. Mùi hương nam tính phả vào mặt. Không còn bộ vest nào. Không còn lời lẽ khách sáo. Trước mắt tôi, Thẩm Trạch Kiêu hiện lên như một người đàn ông thật sự, mạnh mẽ và chiếm hữu.

Tôi cố mở miệng, giọng nghẹn lại:
“Anh…”

Anh khẽ xoa trán tôi, bắt tôi ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng mà vẫn đầy bá đạo.

“Em chỉ đói thôi, A Cẩn. Chạy ra đường vì chút thức ăn rác, em quá ngây thơ.”

Sau đó là một nụ hôn dài, đến mức tôi gần như quên mất mình đang định bỏ đi.

Bàn tay đặt trên cổ tôi siết nhẹ. Giọng anh khàn đặc:
“Nhưng nếu định rời xa tôi vì thứ rác rưởi đó, em sai rồi. Sai thì phải bị phạt.”

Tôi run lên, hỏi khẽ:
“Phạt… phạt thế nào?”

Ba nốt ruồi kia bị anh lướt qua. Tôi lắp bắp van xin. Anh chỉ lặng lẽ nhìn. Cho đến khi tôi cạn lời, nước mắt rịn ra nơi khóe mắt, anh mới cúi đầu hôn, dịu dàng mà dứt khoát…

“Ting ting ting…” tiếng chuông cửa bất chợt vang lên.

Thẩm Trạch Kiêu vờ như không nghe thấy, vẫn định tiếp tục. Nhưng chỉ lát sau, tiếng gõ cửa phòng vang lên.

“A Cẩn, chị đây! Tổng giám đốc Thẩm cũng ở đó à?” giọng chị tôi lo lắng vang lên.

Anh nghiến chặt răng, nắm lấy ga giường, mặt đanh lại. Mắt nhắm nghiền như cố kìm cơn tức.

Tôi thầm cười chua chát. Hóa ra gặp người trong lòng, anh lại xúc động đến thế. Trái tim tôi tưởng đã chết ba năm nay, chẳng hiểu sao bỗng nhói lên.

“A Cẩn?” chị tôi gọi lần nữa, giọng sốt ruột. Tay chị bắt đầu vặn chốt cửa.

Tôi hoảng loạn. Khóa phòng đã hỏng từ lâu!

“Đừng mở! Ra phòng khách ngồi đợi, tôi sẽ ra ngay!” Thẩm Trạch Kiêu lên tiếng, vội kéo chăn đắp kín người tôi.

“…Ừ.” chị tôi ngập ngừng rồi im lặng.

Tôi chỉnh lại tà áo, ngồi xuống bên chị. Một nỗi ân hận âm ỉ len vào tim, không sao tả xiết.

Thẩm Trạch Kiêu ngồi lặng lẽ ở chiếc ghế đối diện, tay gõ nhịp đều lên tay vịn, thỉnh thoảng lại thở dài, như để ép bản thân giữ bình tĩnh.

“Chị… Sao chị lại quay về?”

Chị tôi ho khan mấy tiếng, giọng ngập ngừng, khó mở lời:
“Thật ra… chị không đi kỷ niệm ngày cưới gì cả.”

Chị nhìn xuống, nói nhỏ như sợ ai nghe thấy:
“Chị chỉ đi du lịch một mình cho khuây khỏa.”

“Hả?” Tôi sững người.

Triệu Niệm An cũng khựng lại, lắp bắp chẳng nên lời.

“Cô Triệu, có gì thì nói thẳng ra.” Thẩm Trạch Kiêu nắm chặt tay, giọng lạnh như băng.

“Sơ Cẩn… chị… chị ly hôn rồi.”

Tôi nhìn chị, bỗng hiểu ra vì sao chị quay lại.

Chị rút từ túi ra một tờ đơn ly hôn nhàu nát, còn vương vết bẩn, đặt lên bàn:
“Chị đắn đo mãi. Nhưng lúc nhìn tờ giấy này, chị biết, mình không thể giấu nữa.”

Chị đưa mắt nhìn sang Thẩm Trạch Kiêu:
“Tổng giám đốc Thẩm, ngày ấy tôi bỏ đi với người khác, là lỗi của tôi. Giờ nếu cần tôi bù đắp, tôi sẵn sàng lấy lại cậu. Chỉ xin cậu tha cho em tôi.”

Tim tôi nhói lên. Đây lẽ ra là tin tốt, đúng không? Anh vẫn không chịu ly hôn, giờ gặp lại người con gái anh từng yêu, hẳn sẽ buông tha tôi. Thế nhưng sao trong lòng tôi lại nổi gió.

Tôi cúi đầu, cố che đi nỗi rối bời cuộn trào trong lòng.

Căn phòng im phăng phắc. Một lúc sau, Thẩm Trạch Kiêu mới lên tiếng:
“Cô vừa nói gì?”

Triệu Niệm An khẽ nhắc lại:
“Tôi xin cậu ly hôn với em gái tôi.”

Anh lạnh lùng đáp:
“Không cần.”

Tôi ngẩng phắt lên, ngỡ như nghe nhầm.

Anh cười nhạt, mắt ánh lên vẻ giễu cợt:
“Chị em nhà cô thay nhau gả cho tôi, chuyện này mà lộ ra, người ta cười chết mất.”

Triệu Niệm An nói nhanh:
“Tôi đã nhập quốc tịch nước ngoài, vẫn mang họ chồng. Chỉ cần tôi không lộ mặt, sẽ chẳng ai biết giữa tôi và nó có liên quan.”

Thẩm Trạch Kiêu im lặng.

Chị nhẹ nhàng đẩy tờ đơn ly hôn về phía anh:
“Tổng giám đốc Thẩm, phiền cậu ký vào đây. Món nợ giữa chúng ta, tôi sẽ tự gánh. Chỉ xin cậu đừng dày vò em tôi.”

Anh bật cười, nghiêng người về phía trước, ánh mắt như xuyên thấu người đối diện:
“Tôi dày vò? Sao cô không hỏi em gái ngoan ngoãn của mình xem, rốt cuộc ai mới là người chịu khổ?”

Gò má anh căng cứng, giọng khàn đặc:
“Tại sao? Tại sao ngày nào cũng có người bắt tôi ly hôn? Đúng, là tôi cướp cô ấy về, là tôi tự chuốc lấy. Nhưng cô là gì mà có quyền…”

Anh chợt khựng lại, như nhớ ra chị là người nhà tôi. Cố gắng kìm cơn giận sôi trào.

Chị tôi chết lặng. Tôi cũng thế. Cướp về?

Ba năm trước, rõ ràng là hai nhà bàn chuyện liên hôn. Bố tôi thấy anh có chí, có tài, chẳng chê xuất thân thấp hèn, định gả chị cho anh. Nhưng rồi chị lại mê mệt một nghệ sĩ vĩ cầm ngoại quốc tên Ian, thế là bỏ trốn. Lúc đó tôi còn đi học, bị gọi về gấp để thay chị gả vào nhà họ Thẩm.

Cướp về nghĩa là sao?

Chị tôi lẩm bẩm:
“Hóa ra Ian là người cậu sắp đặt… Bảo sao đi đâu tôi cũng gặp, tôi còn tưởng là duyên phận.”

Thẩm Trạch Kiêu bật dậy, mặt tái đi:
“Đủ rồi! Im đi!”

Chị tôi cũng đứng bật dậy, mắt long lên:
“Hóa ra cậu chưa từng yêu tôi? Còn cố tình tìm người giống hình mẫu tôi mơ ước? Tôi không nợ cậu gì cả, nhà họ Triệu cũng vậy…”

“Im đi!” Giọng anh run lên, mắt ánh lên vẻ phẫn nộ, nhưng vẫn không át nổi tiếng nói sắc như dao của chị:

“Em tôi càng không nợ gì cậu!”

Ngực anh phập phồng, từng hơi thở gấp gáp như đang chịu một cú đánh chí mạng. Anh đứng đó, cô độc, yếu ớt như con ốc sên bị bóc trần vỏ, phơi mình dưới nắng gắt.

“Phải, em gái tôi không nợ cậu! Hợp đồng giữa hai nhà cũng xong rồi. Giờ nó muốn đi, cậu lấy quyền gì mà giữ nó lại?”

Không ngờ, người từng kiêu ngạo cả giới thương trường hôm nay lại bị đẩy vào thế bí, không phản bác được một câu.

Bàn tay Thẩm Trạch Kiêu run lên rồi siết chặt:
“Không được.”

Khóe mắt anh đỏ hoe, ánh nhìn ghim vào chị tôi, không dám nhìn sang tôi lấy một lần:
“Tôi tuyệt đối không đồng ý!”

Vừa mới mắng tôi trẻ con, giờ lại như đứa trẻ ương ngạnh không chịu buông tay.

Chị tôi bước lên trước, chắn giữa tôi và anh, giọng đầy tức giận:
“Cậu tưởng có tiền là có thể xoay cả đất trời à? Em tôi là con người, không phải món đồ để cậu giữ bên mình!”

“Thẩm Trạch Kiêu, muốn dùng thủ đoạn gì thì quay về công ty của cậu mà giở trò, đừng ức hiếp một đứa con gái đang đi học!”

Mặt anh tái mét, miệng cứng đờ.

Tôi chỉ muốn nói rằng, anh không bắt nạt tôi, chỉ là không nhìn tôi, không chạm vào tôi, không yêu tôi. Thế thôi cũng rất đau.

Chị tôi càng nói càng nghẹn ngào, giọng pha lẫn uất ức:
“Cậu thử nhìn xem, nó sống thế nào? Cửa phòng ngủ hỏng bao lâu mà không sửa. Tờ đơn ly hôn cậu còn giẫm bẩn lên. Cậu đã từng coi nó là vợ chưa? Đã từng tốt với nó lần nào chưa? Nó khổ đến mức phải nhờ tôi mua hộ cái sim điện thoại đấy!”

Mồ hôi lạnh túa ra, lưng tôi ướt đẫm.

Trong đầu tôi chỉ còn vang lên một câu: Toang thật rồi.

Thẩm Trạch Kiêu khựng lại, đồng tử co rút, anh ngẩng đầu, giọng khàn đặc:
“Cô vừa nói gì?”

Tôi hoảng hốt, túm lấy tay Triệu Niệm An:
“Chị ơi, em xin chị… đừng nói nữa!”

Chị quay sang nhìn tôi, vẻ khó hiểu, rồi nhíu mày như nhìn một đứa trẻ con quá nhát gan:
“Sao? Giờ giám đốc Thẩm lại giả vờ quan tâm à? Em tôi nhỏ bằng cái kẹo, người ta bảo nó sang đây để hưởng sung sướng, làm mệnh phụ phu nhân. Nhưng khi tôi hỏi nó muốn gì khi đến Barcelona, nó chỉ dám xin cái sim điện thoại, giống như sợ đòi hỏi thì bị mắng!”

Không phải như thế…

Tôi run lẩy bẩy, cả người căng cứng, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

Căn phòng chìm trong thứ im lặng, nặng nề đến nghẹt thở.

Một lát sau, chính chị tôi cũng thấy là lạ bèn hỏi:
“Sao? Cái sim thì làm sao?”

Thẩm Trạch Kiêu bất chợt bật cười, tiếng cười ngắn khô khốc.
“Không sao.” Giọng anh trầm hẳn.

Tôi cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của anh đang chiếu thẳng vào mình. Ánh nhìn ấy như xuyên qua lớp da thịt, khiến tôi nhột nhạt như có kim châm.

Anh cất giọng:
“Tất cả là lỗi của tôi. Xin lỗi chị.”

Cơn giận dữ của anh tan biến như chưa từng tồn tại. Thái độ dịu lại, gọi chị tôi là chị theo đúng vai vế của tôi. Thậm chí còn cúi đầu nhận lỗi.

“Cậu… đừng có mà diễn nữa!” – Triệu Niệm An cũng bắt đầu hoang mang.

Anh chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Vâng, tất cả là lỗi của tôi. Nhưng chị, vợ chồng tôi còn chút chuyện riêng cần giải quyết. Mong chị cho chúng tôi một chút không gian.”

Nói rồi, anh khéo léo tiễn chị tôi ra ngoài.

Cánh cửa khép lại rầm một tiếng. Tiếng khóa cửa cạch vang lên như nhát dao cứa vào tim tôi, báo hiệu một cơn giông sắp đến.

Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ muốn chạy lên tầng hai, trốn vào phòng anh. Trong đầu tôi lúc ấy chỉ biết căn phòng đó có khóa trong. Tôi quên mất… trong phòng còn có cả giường.

Nhưng anh nhanh hơn. Cửa còn chưa kịp đóng thì tay anh đã giữ lại. Anh nhìn tôi, khóa cửa, rồi chậm rãi bước từng bước, dồn tôi đến mép giường. Chiếc áo len mới mặc chưa ấm vai đã bị anh gỡ ra, ném sang một bên.

“Tôi… tôi xin lỗi…”

Thẩm Trạch Kiêu nhìn tôi, giọng khàn khàn:
“Muộn rồi.”

“Tôi không ly hôn nữa!”

Sau màn kịch vừa rồi, ai cũng rõ anh không coi tôi là người thay thế. Có khi anh còn có tình cảm với tôi. Tôi nghĩ, chắc nên cho mình thời gian, nhìn rõ lòng mình rồi mới quyết định đi hay ở.

“Nghĩ thôi cũng đừng có mơ.” Anh gằn từng chữ, rồi đẩy tôi ngã xuống giường.

Ánh mắt anh dán chặt vào tôi, rồi cúi đầu xuống, hôn lên cổ.

“Vết hôn à? Còn gọi tôi là anh bạn? Nhường vợ à? Lá gan to đấy, anh bạn.”

Nụ hôn của anh chẳng còn nhẹ nhàng, mà như một cơn ghen bị dồn nén lâu ngày trào ra. Nỗi ấm ức hóa thành hơi thở, len lỏi từng ngón tay, từng cử chỉ. Người đàn ông vẫn luôn tỏ ra điềm tĩnh ấy, giờ đây như vỡ òa.

Anh hôn tôi mãi, như thể muốn rút cạn sức lực tôi ra. Mãi đến khi tôi mềm nhũn trong vòng tay, anh mới khẽ nói:

“Không phải tôi không yêu em. Tôi chỉ sợ… khi nói ra thì nhận lại sẽ là một tiếng không.”

Anh ôm ghì lấy tôi thật chặt. Tôi lưỡng lự một lát, rồi chầm chậm vòng tay ôm anh lại. Cả thân người anh run lên, chẳng biết vì xúc động hay vì đã kìm nén quá lâu.

Một lúc lâu sau, anh khẽ thì thầm bên tai tôi:
“A Cẩn, em nói lại một câu được không… cái câu chồng ơi ôm em đi ấy?”

Tôi thở dài, bực bội đáp:
“Biến đi.”

Thế mà anh chẳng những không đi, còn rúc lại gần hơn, sát hơn, gần đến mức không còn kẽ hở nào. Lần này, không có tiếng chuông cửa nào cắt ngang.

Tôi nhìn lên những chỗ từng giả vờ để lại dấu hôn, giờ đã bị anh đóng dấu thật. Thì ra, anh cũng biết ghen. Bức ảnh ấy, anh nhìn đi nhìn lại không biết bao nhiêu lần, đến mức khắc sâu vào trong lòng.

Rèm cửa lay nhẹ theo làn gió. Mặt trời lặn rồi lại mọc. Ánh bình minh len vào khe cửa sổ. Tôi mơ màng mở mắt. Ở góc bàn làm việc của anh, vật anh từng giấu kỹ, chính là túi bánh quy tôi tưởng đã đánh mất.

Hoàn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.