Còn Thương Sao Không Nói?

Phần 4



Ba năm trước, rõ ràng là hai nhà bàn chuyện liên hôn. Bố tôi thấy anh có chí, có tài, chẳng chê xuất thân thấp hèn, định gả chị cho anh. Nhưng rồi chị lại mê mệt một nghệ sĩ vĩ cầm ngoại quốc tên Ian, thế là bỏ trốn. Lúc đó tôi còn đi học, bị gọi về gấp để thay chị gả vào nhà họ Thẩm.

Cướp về nghĩa là sao?

Chị tôi lẩm bẩm:
“Hóa ra Ian là người cậu sắp đặt… Bảo sao đi đâu tôi cũng gặp, tôi còn tưởng là duyên phận.”

Thẩm Trạch Kiêu bật dậy, mặt tái đi:
“Đủ rồi! Im đi!”

Chị tôi cũng đứng bật dậy, mắt long lên:
“Hóa ra cậu chưa từng yêu tôi? Còn cố tình tìm người giống hình mẫu tôi mơ ước? Tôi không nợ cậu gì cả, nhà họ Triệu cũng vậy…”

“Im đi!” Giọng anh run lên, mắt ánh lên vẻ phẫn nộ, nhưng vẫn không át nổi tiếng nói sắc như dao của chị:

“Em tôi càng không nợ gì cậu!”

Ngực anh phập phồng, từng hơi thở gấp gáp như đang chịu một cú đánh chí mạng. Anh đứng đó, cô độc, yếu ớt như con ốc sên bị bóc trần vỏ, phơi mình dưới nắng gắt.

“Phải, em gái tôi không nợ cậu! Hợp đồng giữa hai nhà cũng xong rồi. Giờ nó muốn đi, cậu lấy quyền gì mà giữ nó lại?”

Không ngờ, người từng kiêu ngạo cả giới thương trường hôm nay lại bị đẩy vào thế bí, không phản bác được một câu.

Bàn tay Thẩm Trạch Kiêu run lên rồi siết chặt:
“Không được.”

Khóe mắt anh đỏ hoe, ánh nhìn ghim vào chị tôi, không dám nhìn sang tôi lấy một lần:
“Tôi tuyệt đối không đồng ý!”

Vừa mới mắng tôi trẻ con, giờ lại như đứa trẻ ương ngạnh không chịu buông tay.

Chị tôi bước lên trước, chắn giữa tôi và anh, giọng đầy tức giận:
“Cậu tưởng có tiền là có thể xoay cả đất trời à? Em tôi là con người, không phải món đồ để cậu giữ bên mình!”

“Thẩm Trạch Kiêu, muốn dùng thủ đoạn gì thì quay về công ty của cậu mà giở trò, đừng ức hiếp một đứa con gái đang đi học!”

Mặt anh tái mét, miệng cứng đờ.

Tôi chỉ muốn nói rằng, anh không bắt nạt tôi, chỉ là không nhìn tôi, không chạm vào tôi, không yêu tôi. Thế thôi cũng rất đau.

Chị tôi càng nói càng nghẹn ngào, giọng pha lẫn uất ức:
“Cậu thử nhìn xem, nó sống thế nào? Cửa phòng ngủ hỏng bao lâu mà không sửa. Tờ đơn ly hôn cậu còn giẫm bẩn lên. Cậu đã từng coi nó là vợ chưa? Đã từng tốt với nó lần nào chưa? Nó khổ đến mức phải nhờ tôi mua hộ cái sim điện thoại đấy!”

Mồ hôi lạnh túa ra, lưng tôi ướt đẫm.

Trong đầu tôi chỉ còn vang lên một câu: Toang thật rồi.

Thẩm Trạch Kiêu khựng lại, đồng tử co rút, anh ngẩng đầu, giọng khàn đặc:
“Cô vừa nói gì?”

Tôi hoảng hốt, túm lấy tay Triệu Niệm An:
“Chị ơi, em xin chị… đừng nói nữa!”

Chị quay sang nhìn tôi, vẻ khó hiểu, rồi nhíu mày như nhìn một đứa trẻ con quá nhát gan:
“Sao? Giờ giám đốc Thẩm lại giả vờ quan tâm à? Em tôi nhỏ bằng cái kẹo, người ta bảo nó sang đây để hưởng sung sướng, làm mệnh phụ phu nhân. Nhưng khi tôi hỏi nó muốn gì khi đến Barcelona, nó chỉ dám xin cái sim điện thoại, giống như sợ đòi hỏi thì bị mắng!”

Không phải như thế…

Tôi run lẩy bẩy, cả người căng cứng, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

Căn phòng chìm trong thứ im lặng, nặng nề đến nghẹt thở.

Một lát sau, chính chị tôi cũng thấy là lạ bèn hỏi:
“Sao? Cái sim thì làm sao?”

Thẩm Trạch Kiêu bất chợt bật cười, tiếng cười ngắn khô khốc.
“Không sao.” Giọng anh trầm hẳn.

Tôi cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của anh đang chiếu thẳng vào mình. Ánh nhìn ấy như xuyên qua lớp da thịt, khiến tôi nhột nhạt như có kim châm.

Anh cất giọng:
“Tất cả là lỗi của tôi. Xin lỗi chị.”

Cơn giận dữ của anh tan biến như chưa từng tồn tại. Thái độ dịu lại, gọi chị tôi là chị theo đúng vai vế của tôi. Thậm chí còn cúi đầu nhận lỗi.

“Cậu… đừng có mà diễn nữa!” – Triệu Niệm An cũng bắt đầu hoang mang.

Anh chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Vâng, tất cả là lỗi của tôi. Nhưng chị, vợ chồng tôi còn chút chuyện riêng cần giải quyết. Mong chị cho chúng tôi một chút không gian.”

Nói rồi, anh khéo léo tiễn chị tôi ra ngoài.

Cánh cửa khép lại rầm một tiếng. Tiếng khóa cửa cạch vang lên như nhát dao cứa vào tim tôi, báo hiệu một cơn giông sắp đến.

Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ muốn chạy lên tầng hai, trốn vào phòng anh. Trong đầu tôi lúc ấy chỉ biết căn phòng đó có khóa trong. Tôi quên mất… trong phòng còn có cả giường.

Nhưng anh nhanh hơn. Cửa còn chưa kịp đóng thì tay anh đã giữ lại. Anh nhìn tôi, khóa cửa, rồi chậm rãi bước từng bước, dồn tôi đến mép giường. Chiếc áo len mới mặc chưa ấm vai đã bị anh gỡ ra, ném sang một bên.

“Tôi… tôi xin lỗi…”

Thẩm Trạch Kiêu nhìn tôi, giọng khàn khàn:
“Muộn rồi.”

“Tôi không ly hôn nữa!”

Sau màn kịch vừa rồi, ai cũng rõ anh không coi tôi là người thay thế. Có khi anh còn có tình cảm với tôi. Tôi nghĩ, chắc nên cho mình thời gian, nhìn rõ lòng mình rồi mới quyết định đi hay ở.

“Nghĩ thôi cũng đừng có mơ.” Anh gằn từng chữ, rồi đẩy tôi ngã xuống giường.

Ánh mắt anh dán chặt vào tôi, rồi cúi đầu xuống, hôn lên cổ.

“Vết hôn à? Còn gọi tôi là anh bạn? Nhường vợ à? Lá gan to đấy, anh bạn.”

Nụ hôn của anh chẳng còn nhẹ nhàng, mà như một cơn ghen bị dồn nén lâu ngày trào ra. Nỗi ấm ức hóa thành hơi thở, len lỏi từng ngón tay, từng cử chỉ. Người đàn ông vẫn luôn tỏ ra điềm tĩnh ấy, giờ đây như vỡ òa.

Anh hôn tôi mãi, như thể muốn rút cạn sức lực tôi ra. Mãi đến khi tôi mềm nhũn trong vòng tay, anh mới khẽ nói:

“Không phải tôi không yêu em. Tôi chỉ sợ… khi nói ra thì nhận lại sẽ là một tiếng không.”

Anh ôm ghì lấy tôi thật chặt. Tôi lưỡng lự một lát, rồi chầm chậm vòng tay ôm anh lại. Cả thân người anh run lên, chẳng biết vì xúc động hay vì đã kìm nén quá lâu.

Một lúc lâu sau, anh khẽ thì thầm bên tai tôi:
“A Cẩn, em nói lại một câu được không… cái câu chồng ơi ôm em đi ấy?”

Tôi thở dài, bực bội đáp:
“Biến đi.”

Thế mà anh chẳng những không đi, còn rúc lại gần hơn, sát hơn, gần đến mức không còn kẽ hở nào. Lần này, không có tiếng chuông cửa nào cắt ngang.

Tôi nhìn lên những chỗ từng giả vờ để lại dấu hôn, giờ đã bị anh đóng dấu thật. Thì ra, anh cũng biết ghen. Bức ảnh ấy, anh nhìn đi nhìn lại không biết bao nhiêu lần, đến mức khắc sâu vào trong lòng.

Rèm cửa lay nhẹ theo làn gió. Mặt trời lặn rồi lại mọc. Ánh bình minh len vào khe cửa sổ. Tôi mơ màng mở mắt. Ở góc bàn làm việc của anh, vật anh từng giấu kỹ, chính là túi bánh quy tôi tưởng đã đánh mất.

Hoàn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.