Công Chúa Ngốc

Rời kinh



Cuối cùng ta và phu quân cũng trở về tới Đại Uyên.

Lần này đi Chu Quốc, Tiểu Đào đã xả được hết cơn giận trước đây.

Lúc đó ta mới hiểu rằng việc phu quân ta làm trong cung chỉ là để trút giận cho ta.

Ta bị con công mổ nên chàng đi bắt con công đi nhổ lông.

Ta rơi xuống hồ, chàng liền lấp nó lại.

Ta bị hoàng tỷ ức hiếp, cho nên chàng ức hiếp lại tỷ ấy.

Lâm Thù Nguyên đẩy ta, chàng liền âm hiểm nhìn hắn.

Ôi trời, phu quân hẹp hòi quá, sau này ta phải cẩn thận, đừng nên đắc tội chàng ấy!

Trên đường về, phu quân hỏi ta.

Vì sao không hận hoàng tỷ, phụ hoàng và mẫu hậu?

Ta suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Người ta không thích chàng, chàng vẫn ép họ phải thích, có ý nghĩa gì đâu?”

Phu quân lúc đầu bối rối, im lặng vài giây rồi mỉm cười.

Ta hỏi chàng ấy tại sao lại cười.

Chàng ấy nói, may mắn, chàng ấy không có nhầm trân châu thành mắt cá.

Nói cái gì vậy trời? Cái gì mà trân châu với mắt cá?

Sao người có học thức cứ thích nói chuyện kiểu khoe khoang tri thức vậy?

Vài ngày sau khi trở lại Đại Uyên, ta và phu quân dọn phủ rồi.

Phu quân hỏi ta thích nơi như thế nào, phải rất lâu ta mới nói ra được.

Một nơi có hoa, có cây, có núi, có nước.

Phu quân gật đầu đồng ý, nói nhất định sẽ đưa ta đến một nơi như thế.

Ta lẩm bẩm, phu quân thực sự cho rằng ta ngốc sao?

Hoàng tử không thể rời khỏi kinh thành.

Vẫn còn cố lừa ta!

Tuy nhiên, ta không ngờ rằng chỉ vài ngày sau, chúng ta lại thu dọn đồ đạc rời kinh và đi về hướng Nam.

Đi cùng còn có Tiểu Đào và cận vệ bí mật của phu quân.

Cận vệ của phu quân trông rất khó gần, mang một vẻ mặt ai ai cũng nên tránh xa.

Gọi là Thập Nhất.

Hắn và Tiểu Đào đang cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa.

Ta và phu quân đang ở trong xe ngựa.

Ta chủ yếu ăn trong khi phu quân thì đọc sách.

Trước khi rời Đại Uyên, Tiểu Đào nói rằng ta thật may mắn.

Vương gia hoàng vị cũng không cần, lại chỉ cần một kẻ ngốc như ta.

Ta không hiểu, Tiểu Đào cẩn thận giải thích.

Hoàng thượng rất quan tâm đến vương gia, nếu sau này vương gia lên ngôi, hoàng hậu nhất định không thể là một kẻ ngốc.

Ngài có hiểu không? Tiểu Đào hỏi ta.

Ta lắc đầu.

Tiểu Đào tức giận không chịu nổi, mắng ta thực sự quá ngốc!

“Vì người mà hoàng tử không thèm kế vị nữa!”

A? Bởi vì ta? Ta đã bị sốc đó.

Tiểu Đào gật đầu, tiếp tục lẩm bẩm.

Nhị hoàng tử và tam hoàng tử cùng một mẹ, có quan hệ rất tốt. Hiện tại, ước tính ngai vàng sẽ được truyền lại cho nhị hoàng tử.

Ta không ngừng suy nghĩ về những gì Tiểu Đào nói. Ta thậm chí còn không để ý xem phu quân đến trước mặt ta từ lúc nào.

Khi định thần lại, phu quân đã cầm lấy quả đào mà ta đã cắn hai miếng từ trước, đưa vào miệng cắn thêm một miếng nữa.

“Rất ngọt.”

Ta nhìn Tiểu Đào, nhìn phu quân rồi cuối cùng hỏi.

“Phu quân, chàng không làm hoàng đế hả?”

“Nàng muốn làm hoàng hậu sao?” Phu quân hỏi lại.

Ta nhanh chóng lắc đầu.

Phu quân cười khúc khích: “Nàng không muốn làm hoàng hậu thì tại sao ta lại phải làm hoàng đế?”

Ừm… hình như nói cũng đúng.

Nhìn vẻ mặt bối rối của ta, phu quân cười lớn: “Đồ ngốc, đừng suy nghĩ nhiều nữa!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.