26
Sau khi dò hỏi khắp nơi, cuối cùng tôi cũng tìm được Tần Cần. Lúc ấy trời đã tối, bà ta đang đứng dưới một tòa chung cư cũ kỹ.
Lâm Nguyên dừng lại bên này đường, tôi một mình bước về phía người phụ nữ bên kia.
Bà ta cầm một chiếc quạt mo, cúi người chăm chú ngắm mấy bông hồng nhung rực rỡ trong bồn hoa ven đường, vẻ mặt nhàn nhã như thể cuộc đời chưa từng giông bão.
Tôi đi thẳng tới, không vòng vo:
— Tần Cần, tôi là đứa con gái khác của bà. Tôi đến đây để hỏi bà: Tại sao bà vứt bỏ tôi? Tại sao bà lại hại Trần Vi?
Cuối cùng bà ta cũng có phản ứng, ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi lập tức dùng quạt mo che mặt. Sau chiếc quạt cũ mèm, giọng bà ta vang lên, nghe vừa mệt mỏi vừa cay đắng:
— Người đàn ông đó… Vậy mà đã nuôi lớn mày… Mày còn tìm đến đây, hỏi tao tại sao…
Bà ta cười khẩy một tiếng, rồi bắt đầu kể:
— Mày có biết không? Trần Hạo rất biết viết thư tình. Những cô gái trong lớp ai cũng thích anh ta, nhưng chỉ có tao nhận được thư.
— Chúng tao kết hôn, tao mang thai chín tháng, cứ tưởng hạnh phúc bền lâu. Ai ngờ đâu, hắn dụ tao về Trấn Giang sinh con, còn mình thì dắt bồ đi Hàng Châu họp hành, thuê khách sạn, ngắm Tây Hồ, chụp ảnh trên cầu Đoạn.
— Cái con đàn bà đó, nó chụp ảnh gửi thẳng về Trấn Giang!
— Tao đau đớn sinh con, bị rạch ra rồi lại khâu lại, sống dở chết dở. Tao không muốn về nhà, tao nói tao có chồng, sinh con cho chồng, anh ta nhất định sẽ đến đón tao.
— Nhưng hắn không đến! Tao một mình ôm hai đứa bọn mày xuất viện, đi một quãng đường dài lê thê. Lúc đó tao thực sự muốn quẳng cả hai đứa xuống! Nếu không phải tại chúng mày, làm sao tao lại béo lên thế này? Nếu không phải tại chúng mày, làm sao con đàn bà kia có cơ hội chen chân vào?
— Chúng mày chính là tai họa!
Giọng bà ta nhỏ dần, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, như thể đang nguyền rủa cả tôi lẫn Trần Vi.
Tôi không chịu nổi nữa, giọng run lên vì tức giận:
— Bà có thể oán hận bất cứ ai, nhưng không được đổ lỗi lên chúng tôi!
Tôi gần như hét lên:
— Chúng tôi không cầu xin được sinh ra! Bà có biết không?!
— Ông ta phản bội bà, tại sao bà không bỏ quách ông ta đi?!
Đột nhiên, có người kéo tôi lại. Một người đàn ông trung niên, gương mặt hao hao giống bà ta, nhẹ giọng khuyên:
— Đừng nói nữa… Bà ấy chẳng còn sống được bao lâu đâu.
Tôi giật mình, lúc này mới nhìn kỹ lại. Dưới lớp quần áo rộng thùng thình, cơ thể Tần Cần gầy guộc đến đáng sợ, như chỉ còn da bọc xương.
Bà ta rốt cuộc cũng hạ chiếc quạt mo xuống, nhìn tôi lần cuối, chậm rãi nói:
— Bởi vì… tao không thể để con đàn bà kia dễ dàng làm phu nhân giáo sư.
Người đàn ông tự xưng là cậu ruột kéo tôi ra xa, thở dài:
— Cháu đã biết sự thật rồi, cha mẹ ruột của cháu đều có lỗi với cháu. Nhưng đến nước này rồi… còn có thể làm gì nữa đây?
Đúng vậy.
Còn có thể làm gì nữa đây?
Ba tuần sau, Tần Cần qua đời vì ung thư gan.
Trở về Bắc Kinh, tôi kể chuyện này cho lão Chu nghe. Ban đầu ông ấy sững sờ, rồi đấm mạnh một cú xuống bàn:
— Cặp cẩu nam nữ này, đúng là không ra gì!
Mắng xong, ông ấy hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, rồi đưa bàn tay thô ráp xoa đầu tôi:
— Con gái ngoan, bố không nhận họ! Bố đã dành dụm cho con rất nhiều tiền, sau này hai bố con mình cứ thế mà hưởng phúc!
Sau đó, ông ấy nói muốn đi thăm Trần Vi. Ông bảo con bé là một đứa trẻ ngoan, sau này cũng coi như con gái ruột mà đối đãi.
Ấy thế mà, vừa gặp mặt, lão Chu liền khóc như mưa. Trong khi đó, Trần Vi vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng an ủi:
— Sau này mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, bác đừng buồn.
Chúng tôi cùng nhau đi chơi công viên. Chiều tối trời se lạnh, tôi đắp chăn cho Tiểu Vi, rồi dịu dàng vén tóc em ra sau tai. Cô ấy tựa đầu vào tay tôi, khẽ thở dài:
— Chị, em thật sự rất vui. Cuối cùng cũng có thể ở bên chị.
Phải, hai chị em sinh đôi khác trứng thất lạc gần hai mươi năm, thế mà vẫn tìm lại được nhau.
Hai năm sau, chúng tôi tốt nghiệp.
Trần Vi vào nhà xuất bản làm biên tập tiểu thuyết văn học, vui vẻ như cá gặp nước.
Khâu Đình thì vượt năm ải chém sáu tướng, nhận offer lương cao từ một công ty lớn.
Còn tôi và Lâm Nguyên tiếp tục học lên thạc sĩ.
Sau đó, thân phận công chúa bãi rác của tôi cuối cùng cũng bại lộ. Tuy danh tiếng không vang dội, nhưng tài khoản ngân hàng thì ngày càng phình to.
Khâu Đình đau khổ vì tăng ca, thường xuyên gọi điện than vãn, rồi cười mắng tôi giả nghèo:
— Lúc trước còn định rủ cậu cùng nhau 996* cơ đấy! Bây giờ nghĩ lại mà thấy nực cười! Hừ!
Tôi hết lời khen ngợi:
— Nghe nói ngài ba năm lên P7*, tôi đợi ngài thăng lên P9 để đi khắp thế giới khoe khoang đây!
(*996: văn hóa làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày/tuần. P7, P9: các cấp bậc trong một số công ty công nghệ lớn.)
Tôi vẫn nhớ năm đó, khi tôi chán chường nằm lì trên giường, chính cô ấy đã chạy vạy khắp nơi giúp tôi giải quyết vấn đề, rồi đến gõ vào thành giường gọi tôi dậy đi học.
Cuộc đời tôi có một khởi đầu vừa ly kỳ vừa bi thảm, nhưng may mắn thay, sau đó tôi đã gặp được rất nhiều người tốt.
Bi kịch hôn nhân của cha mẹ ruột để lại cho tôi và Trần Vi một bóng ma tâm lý rất lớn. Ban đầu, đó là một câu chuyện tình yêu lãng mạn, nhưng rồi chính họ lại tự tay đào mồ chôn nó, suýt nữa còn kéo theo cả hai đứa con gái xuống vực.
Trần Vi kiên quyết theo chủ nghĩa độc thân. Còn tôi, sau khi suy nghĩ thấu đáo, nhận ra rằng chúng tôi không hề giống họ.
So với cha ruột tôi, Lâm Nguyên trầm lặng hơn nhiều. Ngày thường anh ấy chẳng mấy khi nói lời ngon tiếng ngọt, thậm chí cây đàn nhị hồ còn hoạt bát hơn anh ấy. Nhưng anh ấy thực sự là một người đàn ông dịu dàng. Đêm mưa lớn, anh ấy bế một con mèo hoang bị ướt sũng về nhà, chăm bẵm từng chút một, từ một nhóc mèo nhỏ xíu yếu ớt nuôi thành đại ca đầu gấu trong nhà.
Nhưng quan trọng hơn cả là, tôi không phải Tần Cần.
Dù một ngày nào đó tôi có bị phản bội, tôi cũng sẽ không để bản thân sa ngã.
Huống hồ, tôi còn có lão Chu.
Ông ấy không được học hành nhiều, lớp hai tiểu học đã làm mất sách giáo khoa. Từng có lúc nóng tính, nhưng từ khi có tôi, ngay cả khi bị khiêu khích trực diện, ông cũng tuyệt đối không động tay động chân.
Ông đã dùng cả cuộc đời để nuôi dạy tôi thành người. Chỉ riêng vì ông ấy, tôi cũng sẽ luôn bước về phía ánh sáng.
Mong lão Chu sống lâu trăm tuổi, để tôi mãi mãi được làm công chúa bãi rác vinh quang.
– HOÀN –