Kết quả thi hàng tháng đã có, điểm của Bùi Kiêu cao hơn tôi ba mươi điểm.
Cậu ấy vô cùng đắc ý: “Xem ra tôi vẫn đè trên cậu một bậc ha.”
Các bạn học hàng phía trước hoảng sợ quay đầu lại:” Cái gì? Các cậu ai đè ai?”
___
Vào ngày sinh nhật của tôi, tất cả các bạn cùng lớp, cả quen lẫn không quen đều chúc tôi sinh nhật vui vẻ.
Nhưng mà tôi lại không nhận được lời chúc mừng từ người mà tôi mong muốn nhất.
Quên đi, dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ nói với cậu ấy rằng hôm nay là sinh nhật của tôi.
Ra khỏi cửa lớp học buổi tối, tôi định đi về ký túc xá, chuẩn bị bấm chuông trước khi ra về.
Bùi Kiêu đã ngăn tôi lại: “Tống Nam.”
Cậu ấy chắn trước mặt tôi, đưa cho tôi một quả lê: “Muốn ăn lê không?”
Không cầm thì phí.
Tôi cảm ơn rồi nhận lấy.
Cậu ấy mỉm cười cúi đầu nhìn tôi: “Sinh nhật vui vẻ!”
Cứu mạng, tim tôi lại lỡ mất một nhịp rồi.
Trở về tôi kể lại cho bạn cùng phòng nghe, cậu ấy gật đầu nói: “Cậu ta chỉ muốn lấy danh nghĩa tặng lê để chúc mừng sinh nhật cậu thôi.”
Vào ngày lễ trưởng thành, ở trường có nhóm đàn em đứng hai bên đường để tặng hoa.
Bùi Kiêu ghen tị nhìn đàn em thêm Wechat của tôi.
Còn tôi chua loét nhìn ba bồng hồng trong tay cậu ấy.
Vào dịp Giáng sinh, câu lạc bộ văn học tổ chức sự kiện gửi thư ẩn danh, tôi đã viết một tấm bưu thiếp chúc Bùi Kiêu ngày lễ vui vẻ.
Biết cậu ấy thích ăn bánh quy, tôi đã đưa cho cậu ấy một hộp bánh mà tôi cất kỹ không nỡ ăn.
Nó chưa hết hạn.
Mặc dù bánh đã đưa cho Bùi Kiêu nhưng sau đó bạn cùng bàn thân yêu của cậu ấy, cũng chính là tôi, được chia cho một nửa.
Trong dịp Tết Nguyên Đán, anh trai tôi từ Thượng Hải trở về.
Tống Dật hơn tôi bảy tuổi, đang học Y ở Thượng Hải, anh ấy học từ cử nhân tới thạc sĩ lên tiến sĩ, ngày bình thường rất bận, chỉ có thể gặp nhau vào những dịp lễ.
Trong bữa tối đêm giao thừa, Tống Dật ngồi cạnh tôi. Liếc mắt qua nhìn, tôi thoáng thấy anh ấy đang ngắm nghía một miếng thịt ngỗng.
Tôi nhịn không được mà hỏi: “Anh đang làm cái gì vậy?”
Anh ấy phấn khởi nói: “Em xem, chỗ này có mạch máu.”
Tôi rất thích anh trai, mỗi lần anh ấy về đều mang cho tôi kẹo sữa thỏ trắng lớn hoặc là mấy món đồ chơi nhỏ.
Có một năm tôi rất thích một chiếc bàn chải đánh răng bằng điện nên đã ước đó sẽ là quà Tết, nếu không được tôi sẽ dành dụm tiền trong ba tháng để mua nó.
Nhưng tôi chưa từng nói với người khác.
Kết quả là năm đó anh tôi về và nói có mang quà cho tôi.
“Là bàn chải đánh răng bằng điện của philips.”
Tuy nhiên tôi không thể quên quãng thời gian khi chúng tôi ở nông thôn, anh trai nhà người ta đều đưa em gái đi xem hoa cỏ nhảy dây.
Còn Tống Dật dẫn tôi đi xem một nồi lớn chứa đầy nội tạng heo, mới mổ ra còn chưa được làm sạch.
Tống Dật hỏi tôi: “Em nghĩ môn nào là khó nhất? Chắc sinh học là môn khá đơn giản phải không?”
Tôi im lặng trong khoảng hai giây: “Em không học sinh học.”
“Sao vậy? Không phải em học ban tự nhiên sao?”
“Nhưng kỳ thi tuyển sinh đại học Quảng Đông hiện đã được cải cách thành mô hình 3+1+2. Em đã chọn môn địa lý.”
Tôi lã chã chực khóc: “Anh đến em gái ruột còn không buồn quan tâm, anh quan tâm cái gì vậy? Chỉ quan tâm bản thân mình thôi.”
40
Thế giới này thật nhỏ bé, ra ngoài đi vệ sinh cũng có thể gặp được Bùi Kiêu.
Cậu ấy ngạc nhiên: “Cậu cũng ăn tất niên ở đây à?”
“Đúng vậy.”
Tôi nghĩ tới điều gì đó và hỏi cậu ấy: “Có phải cậu muốn ăn thịt heo trong dịp tết không?”
Cậu ấy hơi bối rối nhưng vẫn gật đầu: “Ừ. Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Tôi vỗ vai cậu ấy, cười nói: “Thấy cậu khỏe mạnh đứng đây, tôi rất vui.”
“…” Cậu ấy cũng mỉm cười, “Tống Nam, chúc cậu chơi bài có 3456 không có 7.”
Ôi đệt, cậu ấy thật độc ác.
Khi Tống Dật bước ra, anh ấy nhìn thấy tay tôi đang đặt trên vai Bùi Kiêu, vẻ mặt bùng nổ tức giận.
Anh ngập ngừng thăm dò:”…Em rể?”
Kỳ nghỉ đông kéo dài hai tuần, tuy ngắn nhưng cũng đủ để thỏa mãn với lớp 12.
Tôi nửa đùa nửa thật gửi wechat hỏi Bùi Kiêu, không biết làm cách nào để truyền đạt suy nghĩ của mình cho cậu ấy hiểu.
Bên kia yên lặng hai phút.
Bùi Kiêu:” Airdrop.”
Trong hai tuần lễ này hầu như ngày nào tôi cũng học toán.
Có khi trong mơ cũng thấy đang làm toán.
Kiểm tra đầu kì Bùi Kiêu thấp hơn tôi sáu điểm.
Tôi chỉ vào bảng xếp hạng: “Thời thế thay đổi, lần này đến lượt tôi ở trên cậu rồi.”
Bàn trước quay đầu lại: “Các cậu…”