Sau khi tôi thổi tắt ngọn nến, chưa kịp hoàn hồn bước ra khỏi phòng, đã đụng mặt ngay tên mặt sẹo.
Anh ta nhìn thấy tôi cầm bình chữa cháy, ban đầu tỏ ra sửng sốt, sau đó gương mặt đổi thành một vẻ bội phục lạ lùng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, anh ta chỉ vẫy tay với tôi:
“Xong hết rồi hả?”
Tôi còn chưa hiểu: “Cái này á? Hai tiếng chưa tính là lâu hả?”
Tên mặt sẹo há hốc mồm, to đến mức nhét vừa một quả trứng gà: “Tính, tính, sao lại không tính được chứ.”
Anh ta bật cười ngây ngô: “Không hổ danh đại ca.”
Nói xong, tên mặt sẹo giơ ngón cái lên khen. Rồi anh ta còn bảo tôi phải ngoan ngoãn, khiến Phó Ngôn Tri vui vẻ, thì ba ngàn vạn nợ kia chỉ cần mấy phút là xong ngay.
Tôi cười gượng, lòng chẳng vui tẹo nào, chỉ nói qua loa vài câu rồi tìm cớ quay về phòng.
Cảm giác tất cả bọn họ đều hơi… không bình thường.
Đêm hôm khuya khoắt bảo tôi qua dập lửa, hóa ra chỉ là… dập nến thơm.
Mà nói, dập nến xong là có thể trả hết ba ngàn vạn nợ.
Ba, con rất muốn về nhà…
***
Về đến phòng, tôi ngủ say liền một mạch.
Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại của tên mặt sẹo đánh thức tôi dậy, bảo rằng phải đi với Phó Ngôn Tri dự tiệc tối.
Nghe giọng điệu lo lắng của tên mặt sẹo, tôi mơ màng thương lượng: “Anh mặt sẹo, tiệc này không thể để người khác đi thay à?”
“Cô đùa đấy à? Biệt thự này ngoài cô ra, còn có phụ nữ nào khác sao?”
Tôi bị anh ta quát đến nỗi tỉnh ngủ hẳn, không dám hé môi nữa.
Chưa kịp phản ứng gì, tôi đã nghe giọng của Phó Ngôn Tri vọng lại từ điện thoại:
“Mặt sẹo, nhẹ nhàng một chút, đừng dọa cô ấy sợ.”
“Đúng rồi, đại ca, em hiểu rồi.”
Trong điện thoại, tên mặt sẹo cười xuề xòa, rồi giọng nói với tôi trở nên dịu dàng hơn hẳn, bảo tôi nhanh chóng dậy chuẩn bị.
***
Vì cái tiệc tối đó, tôi bị kéo đi dưỡng da, làm tóc cả ngày trời.
Trời bắt đầu sập tối. Mái tóc dài đen thẳng của tôi bị uốn thành những lọn sóng. Gương mặt được trang điểm xinh đẹp, còn nhà thiết kế thì ép tôi mặc một chiếc váy hai dây, đi kèm đôi giày cao gót cao đến tám phân.
Đối với một đứa quen đi giày thể thao như tôi, đó đúng là cực hình. Nhưng nhà thiết kế lại có vẻ rất hài lòng.
Tôi cố giữ thăng bằng hết sức, không muốn bị ngã. Khi đến gần cửa, thấy dáng người cao ráo của Phó Ngôn Tri đang tựa vào cửa xe, tay cầm điếu thuốc.
Anh hơi sững lại khi thấy tôi, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, đôi môi mỏng hé nhẹ: “Không phải đã nói rồi sao, tôi không thích màu đen.”
“Tôi quên mất, vậy để tôi về thay đồ.”
Phó Ngôn Tri dập điếu thuốc, ánh mắt hẹp dài quét qua tôi: “Thôi bỏ đi, lên xe.”