Đầu Gấu Thích Khóc Nhè

Đọc full



Tôi tình cờ phát hiện ra một bí mật động trời của đầu gấu trường tôi.

Hóa ra mỗi lần oánh nhau xong, cậu ta lại lén trốn ra một xó, ngồi khóc thút thít.

“Đau quá… đau muốn khóc luôn, hu hu hu…”

Tôi bắt quả tang tại trận, cậu ta giật mình lau vội nước mắt, mặt mày cau có, gân cổ quát:
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa tôi đấm cậu đấy!”


Sự việc bắt đầu từ cái bụng đói cồn cào của tôi chiều hôm ấy. Đói quá nên chỉ muốn phóng vèo về nhà cho nhanh để kịp ăn cơm.

Hôm đó mẹ tôi hứa làm món sườn xào chua ngọt – món tủ của tôi.

Tan học cái là tôi nhảy tót lên xe đạp, đạp như thể đang thi Olympic, mong về kịp mâm cơm.

Đường lớn thì đông, tôi lại chọn đường tắt cho nhanh.

Người ta đồn đoạn hẻm đó hơi “hắc ám”, thường xuyên có mấy thanh niên bụi đời ra đó múa quyền thu phí bảo kê.

Nhưng tôi thì nghĩ: mình đi xe đạp chứ có đi chân đâu, sợ gì! Thế là cứ thế mà phi vào.

Chạy được một đoạn, tôi nghe trong ngõ có tiếng động lạ – như tiếng đánh nhau.

Tò mò nổi lên, tôi tấp vội xe đạp vào lề, lò dò bước vào xem có gì hay ho.

Xui xẻo thay, đến nơi thì trận chiến đã tan. Người thì không thấy, chỉ còn lại không khí tanh mùi giang hồ.

Định quay đầu chuồn thì nghe thấy tiếng ai đó… nức nở.

Tiếng phát ra từ sâu trong hẻm.

Tôi đi thêm vài bước, đèn đường lúc này mới chịu bật lên.

Cạnh cái thùng rác to đùng là một cậu con trai đang ngồi xổm, khóc chít chít như mèo con lạc mẹ.

“Đau quá… đau muốn khóc luôn, hu hu hu…”

Tôi bước lại gần, cậu ta giật mình ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai đứa chạm nhau. Tôi thì đứng hình, còn miệng thì há hốc:

Ơ! Đây chẳng phải là Diệp Tận – cái tên đầu gấu nổi như cồn, thuộc công ty trách nhiệm hữu hạn “một mình tao chấp hết” đấy ư?

Sao lại ngồi đây khóc nhè?

Diệp Tận lập tức lau vội nước mắt, cố ra vẻ ngầu lòi:

“Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa tôi đấm bây giờ!”

Tôi thì chẳng quan tâm mấy. Còn cố tình tiến gần hơn, cười nhăn nhở trêu:

“Khóc cái gì đấy? Đánh nhau thua à?”

Diệp Tận quay mặt đi, giọng gắt:

“Liên quan gì đến cậu, biến đi!”

Nhưng tôi là loại mặt dày khó đuổi, cậu ta đuổi thì tôi càng bám.

Tôi thè lưỡi trêu cậu ta:

“Lêu lêu~ mai tôi loan tin khắp trường: trùm trường Diệp Tận – dân anh chị chính hiệu – ngồi góc hẻm khóc như trẻ lên ba!”

Cậu ta vừa nín được, nghe xong câu đó lại sôi máu, suýt thì vung tay đấm cho tôi một phát.

Tôi giật mình nhận ra trước mặt mình không phải thỏ con mà là chó sói đầu đàn, lập tức lui lại hai bước, lắp bắp:

“Thôi không đùa nữa, mẹ tôi đang chờ tôi về ăn cơm đấy…”

Tôi vừa quay đi thì sau lưng vang lên tiếng… “Oàaa~” – cậu ta khóc còn to hơn lúc đầu.

Tôi thở dài quay lại, giơ tay lên đầu hàng:

“Thôi mà… tôi có bắt nạt gì cậu đâu. Cậu là vòi nước à, ai đụng cũng xả?”

Cậu ta dụi mắt, ngắc ngứ một lúc rồi chìa tay ra cho tôi xem, giọng nghẹn ngào:

“Đánh nhau… xong trầy hết cả tay, đau bỏ mẹ…”

Tôi nhìn vết xước dài trên tay cậu ta, đứng hình vài giây:

“Thế ai bảo cậu đánh nhau? Đánh nhau xong bị thương là chuyện thường ở huyện còn gì.”

Cậu ta mếu máo, lí nhí:

“Tụi cậu ta chọc tôi trước…”

“Tụi cậu ta chọc gì?”

“Bảo tôi… là đồ mồ côi mẹ…”

Tôi khựng lại, giọng mềm đi rõ rệt:

“Thế… mẹ cậu…”

Diệp Tận im lặng, một lúc sau mới nói khẽ:

“Bà bỏ đi với người đàn ông khác rồi, không thèm quan tâm tôi nữa.”

Đèn đường vàng vọt chiếu lên gương mặt vừa cứng đầu vừa tủi thân của cậu ta. Trên sống mũi còn trầy một mảng, nhìn như con chó nhỏ bị chủ bỏ rơi.

Tự nhiên tôi thấy thương.

“Giờ này rồi không về ăn cơm à?”

Cậu ta lắc đầu:

“Bố tôi suốt ngày nhậu, mặc kệ tôi luôn…”

Nói rồi cậu ta đứng dậy, kéo mũ áo lên đầu, tay đút túi quần, gió thu thổi qua nghe lạnh cả người.

“Thôi… tôi không sao đâu. Cậu về đi. Tôi ra cửa hàng tiện lợi ăn tạm mì.”

Lúc đấy lương tâm tôi giãy nảy, thế là buột miệng:

“Khoan đã…”

Cậu ta quay lại nhìn tôi, mắt đỏ hoe.

“Ừm… hay là qua nhà tôi ăn cơm đi?”

Diệp Tận ngớ ra vài giây, mắt sáng lên, miệng cười tươi, lúm đồng tiền hiện ra:

“Thật á?”

Tôi gật đầu.

“Thật.”

 

nói thật chứ, tự dưng dắt một đứa lạ hoắc về nhà ăn cơm, tôi cũng thấy run như cầy sấy.

Nhất là cái đứa đi cạnh lại không phải người thường, mà là “đại ca giang hồ học đường”, chuyên đánh lộn đánh lạo, ai cũng phải né.

Nhỡ đâu đang đi giữa đường, cậu ta nổi máu giang hồ quay ra đấm tôi một cái, tôi biết kêu ai?

May thay, nỗi lo của tôi đúng là thừa thãi.

Chẳng mấy chốc, tôi đã dắt Diệp Tận lò dò đến cửa nhà.

Gõ cửa xong, mẹ tôi ra mở.

“Ôi trời đất, bé Lâm, giờ này mới vác xác về à con?”

Mẹ vừa nói xong đã tròn mắt nhìn thằng bé lạ đứng cạnh tôi. Tôi vội bật chế độ ứng biến thần tốc, tuôn ngay lý do bịa đặt:

“Mẹ ơi, đây là bạn cùng bàn của con, hôm nay nhà cậu ấy không ai nấu cơm, xin ăn ké bữa cho đỡ tủi thân.”

Diệp Tận đứng bên cạnh gật đầu như búa máy, tươi như hoa, chào cực lễ phép:

“Dạ, chào mẹ… dì ạ, con là Diệp Tận.”

Tôi lườm cậu ta một phát.

Cái gì mà “mẹ” – “dì”? Vào nhà người ta ăn chực còn định giành mẹ với tôi à?

Mẹ tôi hơi ngỡ ngàng, rồi mỉm cười hiền hậu:

“Ừ, bạn Diệp à, vào chơi con nhé. Nhà bác lúc nào cũng chào đón.”

Công nhận, mẹ tôi là người hiếu khách số một khu phố.

Tôi vừa ngồi vào mâm thì thấy từng miếng sườn xào chua ngọt – món ruột của tôi – bay vèo vèo vào bát Diệp Tận. Nhìn mà tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Vừa nhanh tay gắp thịt về phía mình, tôi vừa lầm bầm:

“Mẹ ơi, cậu ấy ăn yếu lắm, mẹ đừng gắp nhiều, cậu không ăn hết đâu.”

Ai ngờ Diệp Tận vét sạch bát, còn quay sang nghiêm túc:

“Không có đâu, tôi khỏe lắm, cậu yên tâm, tôi ăn hết được.”

Tôi nhìn cậu ta, khóe miệng co giật, nghẹn họng không thốt nổi câu nào.

Người ta nói rồi, chớ dại đưa người lạ về nhà ăn cơm.

Không khéo đồ nhà mình còn không được rớ tới!

Lúc thấy Diệp Tận cầm muôi xúc cơm thẳng từ nồi, tôi bắt đầu lo cho con chó nhỏ nhà tôi đang nằm ở góc, bụng lép kẹp.

Tôi chen vào can:

“Này cậu… ăn ít thôi, chó nhà tôi cũng phải ăn đấy!”

Tay Diệp Tận khựng lại, quay sang nhìn tôi với ánh mắt u sầu:

“Nhưng mà… tôi vẫn còn hơi đói.”

Chưa kịp nói thêm câu nào thì mẹ tôi đã chen vào:

“Thôi kệ thằng bé đi, đang tuổi lớn, để cậu ta ăn. Cậu ta ăn chứ có phải ăn hết phần con đâu mà lo!”

Tôi há mồm, nghẹn luôn cục cơm trong cổ.

Thế đấy, tôi chơi với bạn mà bạn quay ra cướp luôn mẹ tôi.

Hai người họ, mẹ tôi và Diệp Tận, hợp nhau đến lạ. Cười nói ríu rít như mẹ con thất lạc lâu ngày mới gặp lại.

Trước khi về, Diệp Tận còn cúi đầu, cười ngọt như mía lùi:

“Con chào dì ạ, cảm ơn dì nhiều lắm.”

Mẹ tôi cũng cười rạng rỡ:

“Lúc nào rảnh lại qua chơi nhé con!”

Tôi thì lặng lẽ ôm bé chó đói rã bọt mép vào lòng, thầm nghĩ: hôm nay chó đói, ngày mai biết đâu lại đến lượt tôi.

Đừng có qua nữa… đừng bao giờ qua nữa.

Tôi bắt đầu cảm thấy… mẹ tôi sắp không cần tôi nữa rồi.

Tên Diệp Tận này đúng là quá quắt thật!

Tôi đối xử với cậu ta tử tế, cậu ta quay ra… chiếm luôn mẹ tôi!

Cậu ta vừa về khỏi cửa, tôi liền quay sang chất vấn mẹ:

“Mẹ ơi, sao mẹ đối xử với cậu ấy còn tốt hơn với con thế ạ?”

Mẹ tôi thở dài, lắc đầu:

“Mấy hôm trước mẹ đi siêu thị, thấy thằng bé ngồi ăn mì gói ngoài cửa hàng tiện lợi, ăn suốt mấy ngày liền. Không biết bố mẹ cậu ta ở đâu mà để con nhịn đói thế. Nhìn thương lắm con ạ.”

Tôi sững lại, tự nhiên trong lòng thấy chùng xuống một nhịp.

 

Sáng hôm sau, trên đường tới trường, tôi tình cờ chạm mặt lại Diệp Tận.

Lúc ấy, cậu ta đang dựng xe đạp trước một quán ven đường, mua bữa sáng.

Thấy tôi, mắt cậu ta sáng như đèn pha bắt được xe tải đêm.

Cậu ta xách túi đồ ăn sáng, dắt xe lững thững sang phía tôi.

Vừa treo bọc đồ lên ghi-đông, vừa cười toe:

“Này, ăn không?”

Nói xong, cậu ta ném cho tôi một củ khoai lang nướng còn nghi ngút khói. Tôi giật mình vội vàng chụp lấy.

Còn chưa kịp mở miệng nói cảm ơn thì Diệp Tận đã nhảy lên xe, đạp phăng đi như gió.

Tôi đứng đực ra giữa đường, nhìn bóng lưng cậu ta xa dần rồi cắn một miếng khoai. Trời ơi, vừa thơm vừa ngọt, lại còn bở tơi.

Tự dưng trong lòng thấy vui vui. Tên nhóc này tuy hay gây sự nhưng cũng biết điều phết, chắc vẫn nhớ ơn bữa cơm hôm trước.

Nhưng lạ đời thật, từ sau hôm đó trở đi, cứ hễ tôi vừa ló mặt ra thì Diệp Tận lại trốn như ma đuổi, chạy mất dép.

Gặp ở hành lang thì quay lưng né, đi qua cầu thang thì giả vờ đi vệ sinh. Tránh tôi như thể tôi là… hóa đơn tiền điện.

Rồi vài hôm sau, tôi nghe thấy mấy đứa trong lớp xì xào như đàn chim sẻ:

“Này, nghe gì chưa, đại ca trường mình tuyên bố rồi đấy! Từ nay ai dám động vào Dịch Lâm lớp Ba là xác định gây thù với cậu ta luôn!”

Tôi đứng hình. Ơ kìa, ông tướng này chơi lớn thế cơ à?

Xung quanh tôi, mấy đứa bạn bắt đầu hò nhau trêu:

“Úi giời ôi~ Dịch Lâm ơi, bà với anh Diệp là có quan hệ gì thế hảaa?”

Tôi cứng họng, mặt đỏ phừng phừng như gấc chín, chỉ biết lườm cho tụi cậu ta im.

Lúc đầu bị trêu thì còn chịu được. Nhưng nghe mãi cũng phát bực.

Tức nước vỡ bờ, hôm ấy vừa thấy Diệp Tận, tôi không nói không rằng lao ra đuổi theo.

Cậu ta nhìn thấy tôi thì mặt tái mét, quay đầu tính chạy, nhưng lần này tôi không để cậu ta thoát.

Tóm được tay áo, tôi kéo giật lại. Cậu ta giãy nảy như con cá mắc cạn.

Cuối cùng thấy không thoát được, cậu ta mới chịu đứng yên, cắn môi lí nhí:

“Được rồi… tôi xin lỗi. Tôi chỉ định bảo vệ cậu thôi mà, ai dè lại gây phiền phức…”

Nói đến đây, cậu ta nhìn tôi, mắt rơm rớm, mặt xị xuống như đứa trẻ bị mẹ mắng.

“Cậu ghét tôi rồi hả? Đừng ghét tôi mà… được không?”

Giọng càng lúc càng nhỏ, nhỏ như muỗi kêu.

Tôi nhìn bộ dạng sắp khóc đến nơi của cậu ta mà thấy hoảng. Vội buông tay ra.

“Này này, giải thích thì giải thích, có cần phải khóc không?”

Cậu ta gật đầu lia lịa, rồi vội lấy tay áo đồng phục chùi nước mắt cái xoẹt.

Nhìn vệt ướt lem nhem trên tay áo, cậu ta nhăn mặt nhăn mũi:

“Trời đất, mất mặt quá…”

Sau một hồi hít mũi sụt sịt, cuối cùng cậu ta cũng lấy lại vẻ “đại ca chính hiệu”.

“Nói chung là… tôi sẽ xử lý vụ này. Cậu cứ yên tâm.”

Tôi nhìn cái bản mặt vừa nghiêm túc vừa tủi thân kia, nhịn không nổi, phì cười.

Tôi đưa tay lên xoa đầu cậu ta:

“Ừ, thế tôi chờ tin tốt từ cậu nhé.”

Diệp Tận ngước lên, liếc xéo bàn tay tôi, lẩm bẩm:

“Ơ này… đừng có xoa đầu tôi. Tôi có phải chó con đâu…”

 

Ai ngờ câu “để tôi giải quyết” của Diệp Tận lại hóa ra thế này cơ chứ.

Sáng sớm hôm sau, trường đã rộ lên tin mới:

“Ê, nghe chưa? Đại ca Diệp bảo Dịch Lâm là… em họ ông ấy. Từ giờ đứa nào lắm mồm coi chừng ăn đủ!”

Vừa ngậm cái bánh bao bước vào lớp, tôi suýt nghẹn. Gì cơ? Tôi thành em họ của hắn hồi nào?

Trong giờ ra chơi, tôi lững thững xuống căng‑tin mua đồ ăn vặt, xếp hàng thì chạm lưng ai? Lại đúng Diệp Tận.

Đúng lúc thằng con trai tôi ghét lò dò đi qua, huýt sáo:

“Ô hô, anh em nhà bà gặp nhau không chào à? Em họ kiểu gì mà lạnh thế?”

Diệp Tận quay ngoắt, vừa nhìn thấy tôi đã nháy mắt lia lịa. Tôi đành nhăn mặt, miễn cưỡng lí nhí:

“Anh…”

Mắt hắn sáng rỡ, môi cong tận nóc, nhìn cái là biết khoái chí lắm.

Ra khỏi căng‑tin, chưa kịp hoàn hồn tôi đã gõ “cốc” một cái vào trán hắn.

“Đau nhé!” – hắn kêu oai oái.

“Ai cho cậu rêu rao khắp nơi là anh trai tôi hả?”

Hắn gãi đầu làm vẻ nghiêm túc:

“Ban đầu định múc hết bọn nói xấu, nhưng lẻ tẻ thế mãi cũng mệt. Thế nên… bịa luôn quan hệ họ hàng cho nhanh.”

… Ờ, đại ca có khác, làm gì cũng phải “quy mô”.

Còn nhiều thời gian mới vào tiết, tôi định giữ hắn lại nói chuyện thêm. Vậy mà hắn luống cuống bảo bận, toan chạy.

Tôi níu góc áo hỏi:

“Đại ca mà bận gì? Không học, không làm bài, bận… gì?”

Hắn cười bất lực:

“Tôi ở cạnh cậu lâu lại khiến cậu thêm phiền. Đi trước cho chắc!” – nói rồi phóng vèo, áo đồng phục phồng lên như bao tải gió, nhìn mà tội.

Đại ca gì đâu, cô đơn thui thủi, không đàn em, không cơm tử tế. Nhìn mà cay mũi.

Từ dạo ấy, tôi nhiệt tình chào hắn hễ gặp. Thế mà cứ thấy tôi ló ra là Diệp Tận “tàng hình”, né còn lẹ hơn né chưởng.

Cuối tuần, mẹ tôi chợt hỏi:

“Bé Lâm, sao dạo này không rủ thằng bé lần trước qua ăn cơm? Mẹ vừa gặp cậu ta ở cửa hàng tiện lợi, trông gầy rộc.”

Tôi đành thú thật:

“Mẹ ơi… cậu ấy… là đầu gấu trường con ạ.”

Mẹ sững người, rồi ôn tồn bảo:

“Nhìn người đừng chỉ nhìn vỏ ngoài. Con tin thì rủ cậu ta về, thằng bé tội.”

Tôi tò mò hỏi han, mới biết danh “trùm trường” của hắn từ hồi cấp hai: một chọi ba vẫn thắng, suýt bẻ gẫy tay kẻ gây chuyện. Nghe mà nổi da gà.

Trưa hôm sau, đang ngồi ăn ở căng‑tin, bỗng Diệp Tận chủ động bước tới. Tôi lùi lại nửa bước, run run:

“Nghe bảo cậu suýt bẻ tay người ta thật hả?”

Hắn gật luôn: “Ừ, thì sao?”

Tôi tái mặt tính chuồn, hắn vội đính chính:

“Tự vệ thôi, bọn cậu ta đánh trước. Sơ ý… nặng tay tí.”

Tôi đứng hình. Nhìn vẻ mặt co lại của tôi, hắn cười buồn:

“Tưởng chúng mình là bạn, ai dè cậu cũng sợ tôi. Thôi, quen rồi.”

Nói xong quay lưng bỏ đi.

Mấy hôm liền tôi trốn chạm mặt hắn. Lúc nào gặp, hắn cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu “liệu hôm nay có dám nói chuyện không?”.

Đến một ngày, thấy hắn ngồi ăn cơm lủi thủi một góc, tôi hít sâu, bê khay ngồi thẳng xuống đối diện.

Hắn ngẩng lên, nhíu mày:

“Cậu… không sợ tôi nữa à?”

Tôi nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí:

“Thì anh em họ với nhau, sợ gì!”

Hắn tròn mắt, gãi đầu cười khì, hai má ửng đỏ như vừa bôi má hồng.

 

Tôi cắm cúi ăn cơm.

Mấy món hôm nay ở căng‑tin dở không tả nổi, ăn hai đũa đã thấy nghẹn tận cổ. Vậy mà Diệp Tận ngồi bên cạnh lại ngốn như rồng cuốn.

Tôi trợn mắt nhìn khay cơm của cậu ta, chỉ tay hỏi:

“Ơ, cậu thấy mấy món này… ngon à?”

Cậu ta ngừng nhai, hai má còn phồng phồng, đáp bằng giọng ú ớ:

“Thì… chí ít còn ngon hơn mấy gói mì.”

Rồi bỗng lẩm bẩm thở dài:

“Haizz… mấy hãng mì gói chắc nghĩ ra được mỗi mấy cái vị cũ rích, tôi ăn riết trong cửa hàng tiện lợi, ngán tới tận óc rồi.”

Nghe mà tôi thấy cồn cào trong lòng. Thế là lùa hết rau xanh, cà rốt, bí luộc sang cho cậu ta.

“Ăn hộ tôi với, tôi ghét mấy món này lắm.”

Cậu ta cau mày, liếc nhìn:

“Thế cậu định sống bằng gì? Rau xanh, cà rốt, bí đỏ mà không ăn thì sao lớn nổi?”

Tôi xấu hổ cúi đầu, lặng lẽ gắp cái đùi gà còn sót lại giữ khư khư bên mình — của quý căng‑tin đấy, cho ai thì cho, cái này tôi giữ lại!

Cậu ta không nói gì, tiếp tục ăn đồ tôi đưa. Nhưng rồi bất ngờ gắp đùi gà của mình, thả vào khay tôi.

“Cho cậu này.”

Tôi tròn mắt:

“Ơ, cậu không thích à?”

“Thích chứ, nhưng cho cậu đó.”

Tôi ngây người. Ngẩng lên đã thấy Diệp Tận chống cằm, cười tít cả mắt. Cái ánh nhìn ấy như có nắng, khiến tim tôi đập loạn xạ.

Ngày qua ngày, Diệp Tận càng lúc càng gầy.

Tôi không đành lòng nhìn cảnh ấy mãi. Trưa hôm đó, tôi ngồi đối diện, nghiêm túc đề nghị:

“Tối nay… cậu về nhà tôi ăn cơm nhé?”

Diệp Tận đang gặm cánh gà, sững người, rồi lắc đầu:

“Thôi… không cần đâu.”

Tôi không bỏ cuộc, bèn chuyển hướng:

“Không ăn sao mà lớn? Cậu cao bao nhiêu rồi?”

“Một mét bảy hai.”

“Thế đã tính lên mét tám chưa?”

“Lên mét tám làm gì?”

“Vì… con gái người ta thích mấy anh cao ráo.”

Cậu ta ngẩng lên nhìn tôi, giọng trầm xuống:

“Cậu cũng… thích con trai cao à?”

Tôi ngẫm nghĩ, rồi gật đầu: “Ừm.”

Cậu ta im một lát, rồi cũng gật theo:

“Thế… tôi theo cậu về.”

Tan học, tôi đưa cậu ta về. Ăn xong, cậu ta tranh phần rửa bát, đẩy mẹ tôi ngồi xem tivi với tôi.

Đúng lúc trên tivi đang chiếu cảnh hôn lễ nam nữ chính phim Hàn, mẹ tôi vừa cắn hạt dưa vừa nói tỉnh bơ:

“Sau này con có bạn trai thì kiếm đứa siêng như bé Diệp nhà mình ấy nhé.”

Lời chưa dứt, từ bếp vang lên một tiếng “choang!” như sét đánh giữa trời quang.

Tôi chạy ào vào bếp thấy Diệp Tận đỏ bừng mặt, hai tay luống cuống nhặt đống mảnh bát vỡ. Nhìn thấy tôi, cậu ta càng lúng túng.

“Đừng đụng vào!” – tôi hét lên, nhưng đã muộn.

Ngón tay cậu ta đã rớm máu.

Tôi vừa kiếm băng cá nhân vừa càm ràm:

“Bảo sao bất cẩn thế!”

Diệp Tận lí nhí đi theo sau:

“Tại tôi nghe dì nói… tự nhiên căng thẳng quá…”

Tôi sững người. Câu mẹ tôi vừa nói…

Nhớ lại mà mặt cũng đỏ như gấc.

Tôi dán băng cẩn thận cho cậu ta, ngẩng đầu lên thì bắt gặp nụ cười… rạng rỡ trên mặt người bị thương.

Tôi nhíu mày: “Cười cái gì?”

Cậu ta giật mình, nhưng vẫn chưa giấu được ý cười:

“Không… chỉ là thấy cậu quan tâm tôi thật đấy.”

“Quan tâm thì sao? Không được à?”

Cậu ta nhìn thẳng tôi, ánh mắt trong veo:

“Ừm… tôi vui lắm.”

Tôi đứng hình, mặt nóng ran. Uống ngay cốc nước lạnh cho tỉnh người.

Mà chưa kịp nuốt, Diệp Tận lại tiếp:

“Dịch Lâm, tôi rất thích cậu…”

“Phụt!”

Tôi phun cả ngụm nước, mặt đỏ như gấc, vừa ho vừa lườm:

“Cậu nói cái gì cơ?”

Cậu ta cuống lên, sửa vội:

“Ý tôi là… tôi rất thích đồ ăn nhà cậu…”

Tôi đen mặt nhìn, giật giật khóe môi:

“Lần sau nói cho tròn câu nhé!”

Cậu ta làm mặt oan ức:

“Rõ ràng cậu ngắt lời tôi trước mà…”

“Là cậu…”

Chưa kịp nói hết, cậu ta giơ tay lên che miệng, mắt long lanh:

“Ừm… là lỗi của tôi…”

Tôi nhìn mà ngẩn người.

Thằng đầu gấu này, càng ngày càng… ngoan rồi đấy!

 

Tháng mười một, trường tôi tổ chức đại hội thể thao.

Diệp Tận là dân thể thao chính hiệu, thể lực phải gọi là vô địch thiên hạ.

Nghe tin cậu ta đăng ký thi chạy 100 mét, tôi hào hứng tuyên bố: “Tôi sẽ đến cổ vũ cho cậu đấy!”

Cậu ta nhìn tôi, cười khẩy:

“Thôi… tốt nhất là đừng.”

Tôi giật mình: “Ý gì đấy?”

Cậu ta nhếch miệng, mắt cong tít như lưỡi liềm:

“Tôi sợ lúc thi, cứ mải nhìn cậu rồi quên chạy mất!”

Tôi phì cười. Mồm mép thế mà chạy cũng giỏi thì đúng là nguy hiểm thật.

Đến ngày thi, tôi vẫn có mặt đúng giờ.

Y như lời đồn, Diệp Tận chạy nhanh như tên bắn. Cậu ta giành giải nhất một cách oanh liệt, bỏ xa người về nhì đến cả đoạn dài.

Vừa về đích, cậu ta ngơ ngác đảo mắt tìm kiếm.

Tôi vẫy tay gọi: “Ở đây này!”

Tôi ném cho cậu ta chai nước khoáng, cậu ta giơ tay đỡ gọn lỏn.

Vặn nắp tu ừng ực, uống xong còn đổ thẳng phần nước còn lại lên đầu cho mát.

Tóc tai ướt nhẹp, cậu ta lắc đầu như chó con mới tắm xong, rồi quay sang cười hì hì với tôi.

Nhìn thấy nụ cười đó, tự dưng tôi cũng không kìm được mà mỉm cười theo.

Gió thu thổi phần phật lá cờ.

Không biết là do gió nổi, hay lòng tôi đang lặng lẽ xao động.

Tan học, Diệp Tận bảo thầy gọi lại có việc, bảo tôi cứ về trước.

Tôi gật đầu, dắt xe về một mình.

Đi ngang con hẻm lần đầu tiên tôi gặp Diệp Tận, chưa kịp để ý gì thì…

Bụp! Một bàn tay siết cổ kéo tôi vào trong.

Tôi hoảng loạn, chưa kịp hét lên đã bị nhét bao tải trùm kín đầu. Không gian tối om, tay chân bị trói chặt.

Mấy giây sau, tôi bắt đầu bị đạp, bị đấm.

Một cú vào bụng, một đá vào chân. Đau quặn cả người.

Tôi nghiến răng chịu đựng, nước mắt cứ trào ra.

Không biết bao lâu, bọn chúng mới dừng tay.

Một tên gằn giọng:

“Dịch Lâm phải không? Nói với cái thằng chó Diệp Tận là đừng có mà làm màu!”

Không gian tĩnh lặng bỗng “rầm” một tiếng – tiếng xe đạp ném xuống đất.

Ngay sau đó là tiếng đấm đá ầm ĩ vang lên.

“Tôi ở đây này! Có giỏi thì nhắm vào tôi! Là đàn ông thì đừng có hèn!”

Giọng Diệp Tận.

Một lúc sau, bao tải trên đầu tôi bị kéo xuống.

Ánh sáng lóa lên, tôi nháy mắt liên tục. Trước mặt là Diệp Tận, mặt cắt không còn giọt máu, đang ngồi xổm, thở dốc.

Cậu ta run rẩy giơ tay lau nước mắt cho tôi.

Chân mềm nhũn, cậu ta quỵ xuống đất.

“Tôi xin lỗi… Là lỗi của tôi, tất cả là do tôi…”

Cậu ta nghẹn ngào, ôm chặt lấy tôi.

Tôi run run đưa tay xoa đầu cậu ta: “Không sao đâu, tôi không đau.”

Nhưng cậu ta vẫn không dừng lại, vừa khóc vừa lặp đi lặp lại: “Xin lỗi… xin lỗi…”

Tôi cười khổ: “Sao cậu khóc còn thảm hơn cả tôi thế hả?”

Tôi cố pha trò:

“Thế… bọn kia là ai vậy?”

Cậu ta im lặng một lúc rồi nói nhỏ như gió thoảng:

“Thằng về nhì hôm nay… cậu ta cay cú.”

Tôi cạn lời. Thua mà hành xử như mất não.

Từ hôm ấy, tôi càng quý Diệp Tận hơn. Nhưng hình như cậu ta thì ngược lại — cứ lầm lì suốt.

Tan học hôm sau, tôi đứng chờ trước lớp cậu ta, định cùng về.

Cậu ta vừa ra đã nhìn tôi như người lạ.

Trên đường về, tôi cố gắng gợi chuyện, kể mấy trò cười trên lớp. Cậu ta thì cứ mặt mũi đăm chiêu, thở dài suốt.

Đến gần nhà, Diệp Tận bất ngờ dừng lại, quay sang nhìn tôi:

“Sau này chúng ta… đừng gặp nhau nữa.”

Tôi chết lặng.

“Chuyện hôm trước… tôi làm cậu gặp nguy hiểm. Tôi không nên kéo cậu vào chuyện của tôi…”

Tôi giả vờ bực, giơ tay đập nhẹ vai cậu ta:

“Này nhé, cậu hại tôi bị bắt nạt, giờ lại còn tính bỏ chạy?”

Cậu ta vội lắc đầu:

“Không phải! Tôi chỉ sợ lại liên luỵ…”

“Thế thì khỏi lo. Từ giờ cậu phải có trách nhiệm — đưa tôi về nhà mỗi ngày.”

“Tôi…”

“Không có ‘tôi’ tiếc gì hết. Quyết vậy đi!”

Tôi quay lưng đi luôn, chẳng cho cậu ta phản bác.

Đằng sau, giọng Diệp Tận khe khẽ vang lên:

“Đúng là… hết cách với cậu thật rồi…”

Mấy hôm nay Diệp Tận đi thi đấu tận đâu đâu, hẹn rằng thứ Hai mới lết về. Thế mà mười giờ đêm Chủ nhật đã nghe gõ “cộc cộc”, mở cửa ra thấy ngay cậu ta đứng thở phì phò, mặt đỏ như gấc, tay xách túi quà vặt to tướng.

Cười tít mắt, cậu ta phấn khích khoe:

“Dịch Lâm! Tôi rinh cúp Nhất rồi!”

Tôi bật cười: “Ghê đấy, chúc mừng!”

Mời vào nhà ngồi uống hớp nước, chưa kịp hết hơi cậu ta đã khoắng túi ưu tiên khoe tiếp:

“Còn nữa cơ… Tôi vừa ký thỏa thuận với Đại học A, thi xong chỉ cần điểm chấp nhận được là họ tuyển thẳng!”

Tôi sững người: Đại học A danh tiếng lẫy lừng, học gãy bút còn chưa chắc đỗ — tôi nghe mà vừa mừng vừa thấy mình… liêu xiêu.

Thấy tôi im định, Diệp Tận chột dạ:

“Sao thế? Không vui à?”

Tôi lắc đầu, gượng cười: “Không, tôi đang tính mình phải cày thế nào để đỗ cùng trường cơ.”

Cậu ta nhún vai: “Không đỗ thì… ta chọn hai trường gần nhau. Đi bus một tiếng là gặp rồi, có gì to tát đâu.”

Kỳ thi xong xuôi, tôi đậu một trường cách Đại học A đúng… một giờ xe. Càng gần ngày nhập học, tôi càng thấy bất an: cậu ta phóng như tên lửa, tôi hụt hơi chạy theo.

Thế là đêm nọ đi dạo, tôi liều mạng… tỏ tình.

Cậu ta đang ngửa cổ tu nước, tôi nhìn thẳng:
“Diệp Tận, mình yêu nhau đi?”

Cậu ta đứng hình, lảng mắt, rồi khẽ đáp:

“Hay… cứ như bây giờ đi, được không?”

Tim tôi lạnh toát, chỉ gật đầu “ừ” cho qua chuyện. Đêm đó tôi trùm chăn khóc ướt gối, ngỡ mình ảo tưởng — có lẽ Diệp Tận vốn chẳng “ưng” tôi.

Lên đại học, tần suất chat thưa dần. Sáng nhắn, tối muộn cậu ta mới “seen”. Tôi càng nghĩ càng buồn, cố nhịn không bắt chuyện nữa.

May thay, hết đợt quân sự, Diệp Tận chủ động ping:
“Rảnh không? Hai ngày nữa tôi sang thăm.”

Tôi còn giận dỗi đáp:
“Người bận tối mắt không trả lời tin nhắn, lại rảnh đi thăm ai cơ.”

Cậu ta gửi voice, kéo dài ba chữ:
“Xin lỗiii màaa—”

Nghe xong tim tôi mềm nhũn: “Chiều Chủ nhật nhé.”

“Okela.” – rồi đính kèm cái icon chó con vẫy đuôi.

Tôi phì cười: “Giống hệt cậu.”

Chủ nhật tới, vừa gặp nhau cậu ta đã đưa tay chạm má tôi, lại khựng giữa chừng.

“Đen đi nhiều rồi đấy.” – cậu ta trêu.

“Tôi có trang điểm đấy nhá!” – tôi quắc mắt.

“Rõ lắm.” – EQ đúng số âm.

Dẫn cậu ta dạo khắp khu, mặt trời vừa lặn đã đến giờ chia tay. Trước khi đi, cậu ta dúi điện thoại tôi:

“Cho cậu ít tiền, nhớ ăn uống tử tế.”

Tôi mở ra – chuyển khoản hẳn… một nghìn tệ!

“Hả? Tiền đâu ra thế?” – tôi trợn tròn mắt.

Cậu ta tránh ánh nhìn, ấp úng: “Thì… tiền thưởng thi đấu ấy mà.”

Tôi nheo mắt: “Nói thật!”

Cậu ta vò đầu: “Ờ thì… làm tay chân lặt vặt thôi.”

Tôi lo lắng: “Đi làm cực thân ra, huấn luyện đã mệt rồi. Đừng ‘ham con tép bỏ con tôm’.”

Cậu ta gật gù: “Rồi, nghe lời cậu.”

Tôi định chuyển trả, cậu ta chặn lại:

“Cho rồi, cầm đi. Tôi… muốn cậu vui.”

Nhìn nụ cười hiền khô ấy, tôi đành cất điện thoại, tim ấm như vừa uống cốc chè nóng giữa đêm thu Hà Nội.

Tôi lấy chỗ tiền ấy đặt mua cả đống bim bim, bò khô với một bộ áo ngủ hình… chó con, ship thẳng tới trường cho Diệp Tận.
Từ đó, thỉnh thoảng cậu ta lại ló mặt sang chỗ tôi:

Trung thu thì xách bánh dẻo bánh nướng,

Đoan Ngọ thì dúi đúng cặp bánh tro,

Riêng mấy dịp “tình củm” như 14/2, 8/3… tuyệt nhiên không vác nổi cho tôi một cành hoa.

Valentine năm ấy, tôi bịa cớ qua trường cậu ta, lén kẹp sẵn bó hồng đỏ chót. Đứng dưới ký túc xá chờ bí tất từ chập tối đến khuya vẫn chẳng thấy đại ca ló mặt, đã thế còn bị nhắn cụt lủn: “Bận, về đi.”
Gió đêm lạnh cắt, tôi ôm hoa đến tận rạng sáng rồi lẳng lặng… tống cả bó vào thùng rác. Thích mấy cũng chẳng thể mặt dày mãi.

Từ đó tôi bớt chủ động. Ngược lại, Diệp Tận lại hay nhắn tin, báo cáo lịch trình như… người yêu check‑in. Một hôm tôi hết chịu nổi, gửi hẳn voice:

“Diệp Tận, giữ khoảng cách hộ mình cái. Bạn bè thôi, không phải bồ bịch.”

Bên kia gõ gõ rất lâu, cuối cùng trả về hai chữ: “Xin lỗi.”

Từ ấy gần như bặt vô âm tín. Nghe bảo cậu ta huấn luyện hăng, ẵm cúp lia lịa – nhưng kệ, có liên quan gì tới tôi nữa đâu.

Thoắt cái đã năm hai. Tối nọ, nhóm tôi quay phim bài tập ngoài sân trường, tôi đóng nữ chính đi kè kè bên nam chính. Bỗng liếc thấy ai quen quen xách túi đồ ăn vặt đi ngang – hóa ra đúng Diệp Tận.

Mắt chạm mắt, nụ cười trên mặt cậu ta đơ cứng. Liếc sang anh bạn diễn cạnh tôi, Diệp Tận quay lưng đi thẳng, chẳng ngoái đầu.

Phải một giờ sau quay xong, mở điện thoại đã thấy tin nhắn:

“Dịch Lâm ơi, tôi tới tìm cậu! Có tin siêu vui!”

Tò mò, tôi gọi ngay. Đầu dây kia tút dài mới nhấc, giọng khàn đặc, nghèn nghẹn mũi.

“Cậu… cậu khóc đấy à?”
“… Ừm.”
“Khóc cái gì?”
(Im lặng) … “Cậu nói đi.”

À há, ghen rồi. Tôi cố giữ thản nhiên:
“Tin vui gì thế?”
“Chẳng có gì… Tôi mới thắng một cuộc thi, định cho cậu nửa tiền thưởng. Tôi chuyển rồi… Chúc cậu hạnh phúc.” – rồi cúp cái rụp.

Mở ví điện tử: 25.000 tệ sáng choang. Tôi gọi lại:
“Đang ở đâu?”
“Trên tàu điện ngầm, về trường.”
“Ngồi yên đấy, tôi qua.”

Đứng dưới ký túc xá, tôi gọi:
“Tôi tới rồi, xuống đi.”
“Không… Tắm rồi, ngại lắm, nói qua điện thoại nhé.”
“Cho 5 phút.” – tôi gằn.

Năm phút sau, cậu ta lò dò bước xuống, quấn chặt chiếc áo ngủ chó con. Tôi véo cái tai chó trên mũ, cậu ta lùi ngay, giọng sụt sịt:
“Đừng động vào tôi…”

Bật đèn flash soi: mắt sưng như gõ trống, đỏ hoe. Tôi trêu:
“Khóc nhè à?”
“…Cậu sắp bỏ tôi theo người khác rồi…” – cậu ta mếu.

Tôi phì cười.
“Cậu còn cười…” – nước mắt lại túa ra.

Tôi dỗ: “Nam chính kia có bạn gái rồi. Bọn tôi chỉ đóng phim bài tập, hiểu chưa?”
“Thật không?”
Dí ảnh cặp đôi cho cậu ta xem.
“Ơ… thế mà làm tôi quê độ.”

Tôi khịt mũi: “Cũng nhờ vậy tôi mới biết cậu để ý tôi cỡ nào.”
Cậu ta cúi gằm, không nhận cũng chẳng chối.

Đổi chủ đề: “Tiền đâu ra lắm thế?”
“Thật là tiền thưởng thi đấu mà.” – rồi chìa bức ảnh nhận cúp quốc gia, nháy mắt: “Tôi giỏi không?”
“Nhất quả đất.”

Tôi nhìn thẳng: “Lên thay đồ, ra ngoài dạo nói chuyện tử tế.”
“Ừ.” – cậu ta ngoan ngoãn gật, ngoảnh lưng chạy biến, cái đuôi chó trên mũ đung đưa ngộ không chịu được.

Bất thình lình trời quất mưa phùn lâm râm.

Lát sau Diệp Tận xuất hiện, tay cắp hẳn hai chiếc ô.

Thế là hai đứa lững thững dắt nhau dạo phố trong cái lạnh hanh hao cuối thu.

Đường vắng tanh, xương xương có hai bóng người, tôi bèn nảy trò nghịch. Vòng ra sau lưng, đặt ngay đôi bàn tay lạnh ngắt lên gáy cậu ta.

Diệp Tận rùng mình “ớ” một tiếng, vội vã tóm lấy tay tôi nhét thẳng vào túi áo mình.

Tôi vẫn chưa đã: liền lồng mười ngón vào tay cậu ta, cười toe:

“Cho mượn tí hơi ấm nhé, không phiền chứ?”

Cậu ta giật mình gật đại, tai đỏ bừng.

Tôi hớn hở luyên thuyên:

“Tay chó con ấm ghê—
Hẳn là cơ bụng cũng nóng phỏng tay—”

Diệp Tận nhíu mày “bật mode” ghét bỏ: “Ai là chó con hả?”

Tôi bẹo mũi cậu ta: “Thì cậu chứ ai!”

Cậu ta lườm tròn mắt rồi cũng bật cười, chẳng giấu nổi lúm đồng tiền.

“Thấy chưa, chính miệng cậu nhận còn gì!”

Tôi cười khoái chí, thò tay vào trong áo len cậu ta: “Nào, cho mượn cơ bụng ủ tay phát!”

Chưa kịp sục tìm, bàn tay đã bị giữ chặt. Diệp Tận kề sát, thì thầm:

“Ngoan, đừng quậy.”

Tim tôi đập loạn. Ngẩng lên: dưới ánh đèn vàng vọt, mưa bụi bay như tơ, khung cảnh tình hết nấc.

Tôi bèn đứng khựng, ngó thẳng vào đôi mắt kia, véo nhẹ má:

“Diệp Tận, yêu nhau đi!”

Mặt cậu ta đỏ lựng nhưng… lại khẽ lắc đầu.

Gió ẩm quất ràn rạt, khóe môi tôi xệ xuống: “Sao… sao lại không?”

Cậu ta khựng giọng:

“Anh muốn đợi tới khi… trở thành ‘chó to’ đủ sức che chở cho em. Em… chờ anh thêm tí được không?”

Nói rồi cậu ta ôm tôi, vỗ nhẹ đầu dỗ dành.

Nhưng tôi chịu hết nổi cảnh “hứa hẹn”. Tôi hất ra, mắt ầng ậc nước:

“Tôi chờ đủ rồi! Không yêu thì tôi kiếm người khác!”

Cậu ta vội chộp tay tôi, cuống như gà mắc tóc:

“Không… không được!”

Tôi gắt: “Cớ làm sao không được?”

Chưa dứt câu, môi tôi bị cướp. Diệp Tận hôn ngấu, nước mắt lã chã. Phải rất lâu cậu ta mới buông ra, giọng khàn khàn:

“Thấy em đi bên người khác… anh chịu không nổi.”

Tôi bực: “Đã chẳng nhận lời, lại không cho tôi quen ai, rốt cuộc anh muốn gì?”

Cậu ta thở dài, nhìn sâu vào mắt tôi:

“Anh nhà nghèo, gia đình lởm khởm, chưa lo xong thân thì lấy gì lo cho em? Nhận lời bây giờ là anh vô trách nhiệm!”

Tôi nghe xong chỉ muốn vả yêu cho tỉnh. Gằn giọng:

“Nhảm nhí! Em chỉ thích mỗi anh!”

Nói dứt khoát, tôi kiễng chân hôn đáp trả rồi… cắn nhẹ môi báo hiệu.

“Vừa rồi chính anh hôn em trước đấy nhé. Hôn rồi thì phải chịu trách nhiệm, từ giờ anh là bạn trai em – đóng dấu cái ‘xoẹt’!”

Diệp Tận đơ mất mấy giây, sau cười bất lực:

“Chuẩn ‘style’ em.”

Cậu ta đan tay tôi, lí nhí:

“Đêm nay… em còn về trường không?”

“Anh muốn em về à?”

Cậu ta lắc đầu lia lịa. Vậy là hai đứa kéo nhau vào khách sạn, share một phòng, một giường. Ngoan ngoãn ôm nhau ngủ, không thêm “option”.

Sáng hôm sau, Diệp Tận bao cả phòng ký túc xá bữa lẩu, giới thiệu tôi rộp rộp:

“Anh em, đây… chị dâu!”

Bạn cùng phòng ầm ĩ: “Ối giời, yêu hai năm mới chịu công khai, sắp đi đăng ký hộ khẩu à?”

Tôi ngớ ra: “Yêu… hai năm?”

Thằng bạn kia cười hề hề: “Ờ, có lần anh Tận khoe áo ngủ chó con ‘vợ tôi mua’, ngày nào cũng nức nở kể chị dâu thế này thế nọ, bọn tôi nghe muốn mọc mốc!”

Tôi liếc sang, Diệp Tận gãi đầu cười trừ. Hóa ra, trong mắt cậu ta tôi đã là “đầu bạc răng long” tự bao giờ.

Thời gian vèo một cái tới lúc ra trường. Tôi thành phóng viên tập sự, Diệp Tận lọt đội tuyển quốc gia, chuẩn bị tranh suất Olympic.

Ngày thi đấu, tôi được cử sang hiện trường. Tôi khấp khởi: “Anh Tận ơi, em tận mắt xem anh thi nhé!”

Anh toát mồ hôi: “Lỡ em ngồi đó làm anh run thì sao…”

Súng nổ, anh lao như tên. Nửa chặng đầu dẫn đầu, cuối cùng về nhì kém 0,1 giây. Anh ôm cờ tổ quốc, nước mắt lã chã. Tôi vừa tự hào vừa xót.

Sau giải, tôi cầm mic phỏng vấn “đối tượng”:

“Hài lòng không?”
“Không!”
“Tâm trạng?”
“Buồn!”
“Người có ảnh hưởng lớn nhất?”
Anh ngước nhìn tôi, nức nở: “Vợ tôi! Tôi định mang vàng về tặng vợ, mà hụt mất… hu hu…”

Chưa kịp dỗ, anh móc đâu ra chiếc nhẫn, dúi cùng tấm huy chương bạc:

“Vợ ơi, bạc cũng được, lấy anh nhé?”

May đoạn đó máy quay đã cắt, chứ tôi cười suýt sặc. Anh nóng ruột dậm chân: “Gọi ‘vợ’ rồi, em không thể từ chối đâu nha!”

Tôi xoa đầu: “Được, em đồng ý.”

Anh đăng Weibo ngay tắp lự: ảnh huy chương đặt cạnh nhẫn, caption dài sớ:

“Ngày đầu em dẫn tôi về ăn cơm, tôi thấy mình như chú chó nhỏ tìm được chủ. Em là bạn đầu tiên, là nắng ấm giữa quãng đời xám xịt. Tôi trống tay chẳng có gì nên không dám nhận tấm lòng ấy. Giờ tạm coi là ‘có chút thành tựu’, trả ơn em bằng cả quãng đời còn lại.”

Tôi đọc mà cười tít: “Chó con, từ giờ để chị nuôi!”

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.