Tôi là một bà cô nổi đình nổi đám trong giới showbiz.
Để khuấy động dư luận cho bộ phim thanh xuân vườn trường sắp chiếu, tôi bị lôi lên một chương trình thực tế phát trực tiếp.
Trong chương trình—
MC hớn hở bảo:
“Chắc ai cũng biết vài hôm nữa Thư Diệu nhà ta sẽ góp mặt trong một bộ phim mới, lại là phim thanh xuân vườn trường nữa cơ đấy!”
“Cho hỏi Thư Diệu, kỷ niệm nào thời học trò khiến bạn nhớ mãi không quên?”
Tôi nhìn thẳng vào ống kính, nghiêm túc nói:
“Điểm Toán 58, tôi không tâm phục. Vật lý 24, tôi cũng không phục. Hóa 46, càng không phục.”
“Nhưng mà có thằng đứng nhất cả huyện tỏ tình với tôi, thế là tôi… phục sát đất luôn.”
Vừa dứt câu, phòng livestream nổ như pháo Tết.
【Đồng ý ngay đi còn gì nữa!!! Gia sư kèm 1-1 bây giờ đắt lắm đấy biết không!?】
【Tôi ngã gục trước cái kiểu yêu đậm chất trí tuệ này mất rồi…】
【Ơ kìa, lúc đầu nghe đứng nhất trường đã choáng, giờ bảo đứng nhất cả huyện!?】
Từ ngày tôi bước chân vào nghề, chưa từng dính phốt tình cảm, tốc độ phủ nhận tin đồn còn nhanh hơn bão quét.
Ấy thế mà hôm nay, tôi lại tự mình “bóc” luôn chuyện yêu đương cũ.
MC lập tức hỏi câu mà ai cũng tò mò:
“Thế rồi… bạn có đồng ý không?”
Tôi gật đầu cái rụp:
“Có chứ! Hồi đấy nhà tôi làm gì có tiền, tự nhiên có anh gia sư miễn phí dắt đến tận cửa, chẳng lẽ tôi lại ngu?”
MC lại hỏi tiếp:
“Rồi sau đó thì sao?”
Tôi thở dài, đáp tỉnh bơ:
“Sau đó thì… chắc tôi đúng là ngu thật. Cậu ấy giảng đi giảng lại mà tôi vẫn mù tịt. Điểm cũng chỉ lẹt đẹt trung bình. Ấy thế mà cậu ta còn bảo muốn kèm tôi đỗ Thanh Hoa cơ.”
“Tôi thề, lúc đó tôi nghĩ: hay là tôi bỏ học đi… nướng khoai cho xong.”
Câu vừa dứt, cậu ca sĩ trẻ đứng bên cạnh tôi tò mò hỏi:
“Thế rốt cuộc vì sao cậu ấy lại thích chị?”
Tôi cứng người, ậm ừ:
“Ờ thì… tôi cũng đang muốn biết đây.”
Phó Ngôn là người đầu óc thông minh miễn bàn. Mà không hiểu trời xui đất khiến thế nào, hồi đấy lại đi tỏ tình với tôi – một đứa dốt đặc mấy môn tự nhiên.
Đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi.
Tính ra, từ sau khi chia tay vào học kỳ hai lớp 12, tôi với cậu ấy cắt đứt liên lạc hoàn toàn.
Nghe nói giờ cậu ấy làm giảng viên đại học, mà trớ trêu thay lại dạy đúng cái môn từng khiến tôi “ăn hành” nát mặt – Vật lý.
Thế nên suốt bao nhiêu năm nay, tôi và cậu ấy không chạm mặt, chắc cũng có lý do.
Tôi với cậu ấy, nói trắng ra là khắc khẩu – khắc cả đầu óc.
Nhưng đời đúng là không thể lường trước, lần gặp lại Phó Ngôn sau tám năm lại đến bất thình lình.
Bộ phim thanh xuân vườn trường mà tôi nhắc trong show kia vừa khai máy dịp hè.
Địa điểm quay? Đại học Kinh Đô.
Nửa tháng đầu quay phim, tôi chẳng hề gặp cậu ấy.
Cho đến hôm nay – vừa gặp đã phải quay cảnh tay trong tay với nam chính.
Hôm đó tôi đang cùng Trần Nguyên (nam chính) tay nắm tay tình cảm bước ra căng tin.
Trên con đường dẫn tới đó, ai ngờ Phó Ngôn từ hướng ngược lại đi tới, tay ôm cả đống tài liệu, tay kia đút túi quần, dáng đúng kiểu “ông giáo làng đi dạo”.
Phản xạ có điều kiện, tôi lập tức buông tay Trần Nguyên.
“Cắt!” – Đạo diễn quát lên.
Phó Ngôn dừng bước, ánh mắt nhìn thẳng về phía tôi.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, như bị thôi miên, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.
“Thư Diệu, em sao đấy?” – Trần Nguyên lo lắng hỏi.
Tôi bừng tỉnh, nhìn Phó Ngôn lắp bắp:
“Không… không có gì.”
Sau vài giây chạm mắt, Phó Ngôn lặng lẽ quay lưng bỏ đi, chỉ để lại cái bóng lưng lạnh tanh như kem ký.
Tôi quay mặt đi, cúi đầu xin lỗi đạo diễn rồi tiếp tục quay.
Giờ nghỉ giải lao.
Trần Nguyên mang cho tôi chai nước, tiện mồm hỏi:
“Anh tưởng mấy chuyện em kể trong show là ekip bịa ra để PR phim chứ.”
“Không ngờ lại là thật.”
Tôi hơi run trong lòng, tay khẽ siết khi cầm lấy chai nước lạnh:
“Anh quen em bao lâu rồi còn lạ gì. Em chưa bao giờ nói dối.”
Ngoại trừ lần đó.
Hồi cãi nhau với Phó Ngôn, tôi từng bực quá buột miệng:
“Tôi chẳng hề muốn học chung đại học với anh đâu. Suốt ngày anh lôi tôi ra học, anh thì khỏe, chứ tôi mệt rũ cả người.”
Nhưng mà… tôi nói láo đấy.
Tôi rất muốn học cùng trường với anh.
Được anh chỉ bài, tôi mừng còn hơn trúng số. Chẳng thấy mệt tí nào.
Chỉ có điều…
Tôi phải nhìn nhận một chuyện: tôi tuy không mệt, nhưng lại thành gánh nặng của anh ấy.
Tôi chẳng bao giờ quên được cái ngày mẹ anh tìm đến tôi, nói những câu như dao cứa:
“Phó Ngôn nó còn con nít, chưa biết suy nghĩ. Nó không giữ mồm giữ miệng thì tôi – mẹ nó – phải đứng ra.”
“Cô không xứng với con trai tôi, thế thôi.”
Bà ấy đem điểm số, hoàn cảnh nhà tôi ra soi.
Chẳng khác nào đạp tôi xuống bùn, dí đầu tôi vào cái sự thật phũ phàng.
Bà ấy buộc tôi phải hiểu:
Cái câu “Chúng ta cùng vào Đại học B nhé” của Phó Ngôn – chỉ là mơ mộng.
Người như tôi, làm sao với tới.
Nếu tôi thật sự thương anh, thì nên biết điều mà buông tay.
Thế là… tôi đi.
Như đúng ý bà mẹ anh mong muốn, tôi đã rút lui.
Kỳ thi đại học xong xuôi, tôi biến mất khỏi cuộc đời Phó Ngôn như chưa từng tồn tại.
hôm ấy, Trần Nguyên hỏi tôi:
“Cái ông đẹp trai vừa nãy là ‘nhất huyện’ mà em kể à?”
Tôi gật đầu, nhoẻn miệng cười: “Ừ, ngon zai phết đúng không?”
Nhưng Trần Nguyên lại hỏi lệch tông:
“Em vẫn còn thích ông ấy à?”
Tôi khựng lại, tim nhoi nhói:
“Em chưa bao giờ ngừng thích anh ấy cả…”
Từ dạo ấy, tôi không gặp lại Phó Ngôn nữa.
Hai tháng hè trôi cái vèo.
Đại học Kinh Đô nhập học. Tôi với Trần Nguyên được phân cảnh quay trong lớp học.
Mà trớ trêu thay, buổi học đầu tiên lại là tiết Vật lý – do chính Phó Ngôn đứng lớp.
Tôi và Trần Nguyên diễn vai tình nhân. Diễn mà như không diễn, cứ như cặp thật sự vậy.
Phó Ngôn liếc một cái, ánh mắt sắc như dao cạo:
“Lâm Miên, em lên bảng trả lời câu hỏi.”
Lâm Miên là tên nhân vật nữ chính tôi đóng.
Cơ mà kịch bản tôi học thuộc đâu có đoạn này.
Rõ ràng là Phó Ngôn cố tình. Anh biết tôi không có chuẩn bị mà vẫn kêu tôi lên để tôi ngượng.
Đạo diễn chưa hô “cut”, tôi đành tiếp tục diễn.
Tôi đứng dậy, mặt cúi gằm như con mèo mắc lỗi:
“Em… em xin lỗi thầy, em không biết ạ.”
Phó Ngôn mặt lạnh như băng:
“Không biết thì tập trung vào học, đừng mải mê chuyện riêng.”
Tôi đỏ bừng mặt, ngồi xuống như bị úp rổ vào đầu.
Hết tiết, tôi phịch mông xuống ghế, Trần Nguyên cười hì hì:
“Giáo sư Phó này nhớ thù lâu ghê.”
“Không dưng gọi em lên làm gì?”
Tôi bực bội đảo mắt:
“Anh hỏi anh ấy đi, em đâu phải cái giun trong bụng anh ấy mà biết.”
Trần Nguyên xua tay:
“Thôi thôi, anh với giáo sư của em có thân thiết gì đâu. Em tự mà đi hỏi.”
Tôi mím môi: “Không đi.”
Nhưng… không đi mới là chuyện lạ.
Giờ nghỉ trưa, Phó Ngôn không có tiết.
Tôi hỏi được chỗ làm việc của anh, rồi lò dò tới gõ cửa.
Bên trong vọng ra giọng trầm trầm: “Vào đi.”
Tôi đẩy cửa bước vô, đứng trước mặt anh, cười nhẹ:
“Giáo sư Phó, đi ăn trưa với em một bữa chứ?”
Anh đang cầm bút thì khựng lại, không buồn ngẩng đầu, giọng lạnh tanh:
“Tôi với diễn viên nổi tiếng Thư Diệu, thân thiết gì đâu mà ăn cơm chung.”
Tôi cười nhạt, giọng lười nhác:
“Phũ thế?”
Lần này anh ngẩng đầu, nói thẳng:
“Tôi không có sở thích ăn với người yêu cũ.”
Tôi chớp mắt, khẽ nhướn mày:
“Thế sao hôm nay anh gọi tôi bằng tên nhân vật trong phim?”
“Bảo là không quan tâm, thế mà vẫn nhớ kỹ lắm.”
Tôi nghiêng đầu, cười nhạt:
“Giáo sư Phó, anh biết anh đang diễn cái gì không? Miệng thì chối đây đẩy, mà lòng thì vẫn chưa buông.”
Mặt Phó Ngôn sầm xuống, giọng cứng như đá:
“Thư Diệu, tôi chỉ không muốn cô với Trần Nguyên ảnh hưởng tới lớp học. Cô đừng tự tưởng bở.”
“Với lại, không phải sinh viên của tôi thì đừng tự tiện vào văn phòng.”
Lời anh như tát thẳng vào mặt tôi.
Tôi đến đây muốn giảng hòa, cuối cùng lại thấy mình lố bịch.
Chỉ có tôi là mãi kẹt trong quá khứ, còn người kia… sớm đã bước qua rồi.
Tôi thu lại nụ cười, mắt nheo lại, giọng sắc lạnh:
“Được thôi, giáo sư Phó. Lần sau mà anh còn gọi bạn gái cũ – lại còn không phải sinh viên của anh – lên bảng nữa, em kiện anh tội quấy rối đấy.”
Tôi quay gót đi thẳng, chẳng để ý mặt Phó Ngôn lúc ấy trắng bệch như vừa bị ai bóp tim.
Như đúng ý nguyện của Phó Ngôn, tôi thôi không tìm anh ta nữa.
Những cảnh quay trong lớp học thì xong từ đời nào rồi. Kịch bản giờ chỉ còn mấy đoạn về cuộc sống sau khi ra trường.
Tôi hay nghĩ ngẩn nghĩ ngơ: nếu hai người không ai chủ động tạo ra những cuộc “tình cờ” gặp lại, thì có khi nào… cả đời cũng chẳng chạm mặt nhau lần nào nữa không?
Câu trả lời là: có. Mà còn chắc như đinh đóng cột.
Từ ngày tôi rời Đại học Kinh Đô, hơn một tháng trời không thấy bóng dáng Phó Ngôn đâu nữa.
Cái hôm anh ấy nói mấy lời khó nghe kia, tôi cũng quên lâu rồi. Giờ nhớ lại thấy… chẳng có gì để giận.
Nghĩ đi nghĩ lại, là tôi phụ lòng người ta trước, anh ấy không cho mình mặt mũi tốt, cũng chẳng trách được.
Nói thật, nếu là tôi mà bị bạn trai thời yêu đương nồng cháy đùng một phát nói chia tay, chắc tôi cũng nhập vai phi tần bị thất sủng, lôi búp bê ra châm kim cho bõ tức.
Tốt nhất là kiếp này khỏi gặp lại nhau.
Vừa lúc đang tính toán xem nên lấy cớ gì để mò mặt đến tìm Phó Ngôn, thì bạn thân – Thời Diểu – gửi tôi một cái link.
Kèm theo đó là mấy dòng đầy “mùi hóng chuyện”:
【Đây có phải anh Phó không?】
【Cái đứa ngốc anh ta nhắc tới là cậu đấy à?】
【Tớ cười chết mất. Hai người đang chơi trò gì vậy?】
Tôi bấm vào xem thử.
Thì ra là một video phỏng vấn Phó Ngôn.
Tài khoản chính thức của đoàn phim vừa đăng mấy video hậu trường, bao gồm luôn buổi phỏng vấn ngắn với dàn giảng viên “trai xinh gái đẹp”.
Trường Kinh Đô vốn đã nổi tiếng, giờ lại càng hot rần rần.
Mấy phóng viên vui tính cứ đứng rình ngoài cổng trường, hễ thấy có ai nhìn sáng sủa, mặt mũi tử tế là lao tới hỏi chuyện yêu đương học trò.
Lần này, chẳng biết số đỏ thế nào, họ tóm được đúng Phó Ngôn.
Phóng viên cười cười hỏi:
“Anh đẹp trai thế này, chắc từng yêu rồi nhỉ?”
Phó Ngôn gật đầu cái rụp:
“Từng.”
“Thế anh với mối tình đầu là quen kiểu gì thế?”
Mặt anh tỉnh bơ, đáp gọn lỏn:
“Hồi cấp ba dạy cô ấy học vật lý.”
Phóng viên cười rúc rích:
“Rồi sau đó?”
Phó Ngôn vẫn kiểu lạnh như kem:
“Tôi chưa từng gặp ai ngốc như cô ấy.
Dạy cô ấy xong, tôi tức đến mức đau cả tim.
Lúc ấy còn tưởng là… yêu mất rồi.”
Cả đoạn video dân tình bình luận rôm rả:
【Tim đau là dấu hiệu rồi đấy, chú ơi.】
【Nói thế là yêu rồi còn gì nữa trời ơi haha】
【Ủa? Dạy vật lý á? Câu này nghe quen thế. Không phải Thư Diệu từng bảo vật lý được có 24 điểm à?】
【Ơ? Ghép đôi kiểu IQ chênh lệch à?】
Video càng lúc càng hot. Fan tôi thì khỏi nói, nhảy vào hóng nhiệt tình, bàn tán chuyện tình “vật lý – hóa học” giữa tôi với Phó Ngôn còn hơn thám tử phá án.
Chưa gì đã có người ship chúng tôi thành cặp đôi “trí tuệ chênh lệch” rồi. Cứ như phim ngôn tình thời học sinh ấy.
Chị Vương – quản lý của tôi – đánh hơi nhanh như chớp, lập tức gọi điện tới, giọng nghiêm trọng như gọi báo cháy:
“Cô với thằng cha Phó Ngôn kia là quan hệ gì, khai mau, để còn biết đường xử lý trước khi bị khui tin.”
Tôi cười trừ, chối bay:
“Không có gì hết chị ơi, không liên quan.”
Chị Vương đập bàn quát luôn:
“Cô lừa trẻ con à? Không liên quan mà mò vào văn phòng riêng người ta làm gì? Đi xin cơm à?!”
Tôi cứng đầu, gân cổ lên đáp…
“Chỉ là bạn học cũ, bạn cấp ba gặp lại nhau thôi mà.”
Chị Vương – cáo già trong giới showbiz – sao dễ để tôi qua mặt.
Chị híp mắt:
“Thế này nhé, sau này mà mày yêu Phó Ngôn thật, chuyển cho chị một triệu.”
Một trăm nghìn còn tiếc, một triệu á?
Tôi thở hắt ra:
“Chị định cướp ngân hàng à?”
“Chốt không?” – Chị Vương hỏi ráo hoảnh.
Tôi nghiến răng:
“Chốt thì chốt. Vì tiền, em nhịn!”
Chốt xong, chị Vương dặn tiếp:
“Thế thì từ giờ cạch mặt cậu ta, tí nữa nhớ đăng Weibo phủ nhận tin đồn.”
Chưa kịp mở mồm cãi, chị đã cụp máy cái rụp. Đúng là chị tôi, nhanh như chớp.
Cười ngặt nghẽo, bảo tôi phủ nhận á? Đời nào!
Tôi mò lại nhật ký QQ hồi cấp ba, lục lọi mãi mới thấy bài viết cũ kể chuyện thi Vật lý được 24 điểm – “thành tích vẻ vang” sau một tháng được Phó Ngôn kèm cặp.
Lúc đó tôi còn hí hửng, cười toe:
“Học bá như anh mà dạy em thi được 24 điểm, chắc phải xem lại trình độ rồi!”
Phó Ngôn mặt đen như đít nồi:
“Đây là vết nhơ trong sự nghiệp làm thầy của anh.”
Tôi hớn hở:
“Khoảnh khắc lịch sử như thế này mà không lưu lại thì tiếc lắm!”
Xem lại bức ảnh điểm thi đỏ chót, tôi bật cười, lắc đầu thở dài.
Nhiều đồng nghiệp hỏi tôi, sao cứ nhạy cảm với mấy tin đồn couple thế.
Tôi trả lời:
“Vì tôi không thích.”
Nhưng thật ra, lý do sâu xa là… họ không phải Phó Ngôn.
Năm ấy, Phó Ngôn đứng đâu là tỏa sáng ở đó, đúng kiểu nam chính truyện ngôn tình, vừa đẹp trai vừa học giỏi. Người như thế, hỏi ai mà quên cho nổi?
Tôi lưu lại ảnh rồi đăng lên Weibo:
Thư Diệu V:
“Không làm gì được anh ấy trong giới học thuật, nhưng giới giáo dục thì… có thể làm anh ấy mang tiếng tí.”
Fan ùa vào bình luận rôm rả:
【Trời ơi cười xỉu, idol ké fame Đại học Kinh Đô!】
【Tui cá là học bá đó chính là người dạy Vật lý!】
【Ôi cứu tôi với, nữ minh tinh ngơ ngác x giáo sư IQ cao. Trời ơi u mê quá!】
Không ngờ đâu, bài đăng lên hot search cái vèo.
Cư dân mạng thi nhau hóng xem “anh ấy” là ai.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, chị Vương gọi tới, vừa nhấc máy đã chửi như sấm:
“Em ké fame tới tận Đại học Kinh Đô rồi đấy hả? Chị bảo em phủ nhận cơ mà!”
Tôi cúi đầu nhận lỗi, lí nhí:
“Em… thấy là… chắc em không quên được anh ấy…”
Đầu dây bên kia im phăng phắc. Một lúc sau, chị Vương mới hỏi, giọng nghiêm túc:
“Em chắc không?”
Chị Vương là người hiểu tôi nhất. Tuy là quản lý, nhưng tôi luôn coi chị như chị gái thân thiết.
Hồi sự nghiệp tôi đang lên, chị từng nhiều lần bảo tôi thử ghép đôi với bạn diễn để PR. Tôi nhất quyết không chịu, hai chị em cãi nhau mấy trận ra trò.
Có lần căng quá, chị gào lên:
“Em làm nghệ sĩ, vào showbiz rồi thì phải biết mấy trò này là bình thường chứ!”
Tôi lúc đó ấm ức, đành thú thật:
“Em có người thích từ hồi cấp ba rồi… Chín năm rồi mà vẫn không quên.”
Tưởng chị sẽ chửi cho một trận tơi tả, ai ngờ chị thở dài rồi… bỏ qua. Từ đấy cũng chẳng bắt tôi làm couple thương mại nữa.
Tôi từng nghĩ, thời gian trôi nhanh thế, có lẽ cảm xúc với Phó Ngôn cũng đã phai rồi.
Nhưng mà… cái hôm đứng trước cổng trường, tim tôi đập loạn như trống làng.
Lúc ấy tôi biết – mình vẫn còn thích anh ấy.
Tôi hít một hơi dài, nhìn chằm chằm vào điện thoại, trịnh trọng nói:
“Em quyết rồi chị ạ. Em muốn theo đuổi anh ấy.”
Tôi nhờ chị Vương hủy bớt mấy lịch trình linh tinh, để còn thời gian mà… cưa lại người yêu cũ – Phó Ngôn.
Ra nghề bao năm, tiếng tăm cũng có rồi, tôi đâu cần phải lên truyền hình suốt ngày cho người ta nhìn mãi chán mặt.
Giờ tôi chỉ cần có thời gian… để anh ấy nhìn thấy mặt tôi là đủ.
Thế là tôi giả làm sinh viên, đeo khẩu trang kín mít, lẻn vào lớp của Phó Ngôn ngồi nghe giảng.
Vì ngồi xó xỉnh cuối lớp, anh ấy chẳng thèm để mắt.
Nhưng con bé ngồi cạnh lại quay sang, nhắc nhỏ:
“Cậu ơi, ngồi lớp thầy Phó không được đeo khẩu trang đâu.”
Tôi giả vờ khàn giọng, nói lí nhí:
“Tớ bị cúm, sợ lây cho người khác…”
Nó nhìn tôi một lúc, rồi gật gù ra chiều thông cảm:
“Chắc cậu giỏi Vật lý lắm nhỉ, ốm vẫn cố đi học cơ mà.”
Tôi toát mồ hôi, thôi không dám nói gì thêm.
Buổi học sôi nổi trôi qua, sắp hết giờ, Phó Ngôn đứng trên bục hỏi quen miệng:
“Còn ai có câu hỏi không?”
Một nữ sinh hàng đầu giơ tay, mắt sáng rực:
“Thầy ơi, mấy chuyện thầy kể trong buổi phỏng vấn… có thật không ạ?”
Anh ấy gật đầu, giọng điềm đạm:
“Có thật.”
“Thế sau đó thì sao?”
“Thầy với cô ấy… có thành đôi không ạ?”
“Người như thầy, chắc cô ấy đâu nỡ từ chối?”
Cả lớp ríu rít hỏi như gà con được cho thóc.
Phó Ngôn hiếm hoi bật cười, rồi nói:
“Yên nào, muốn nghe thì tôi kể cho.”
“Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là năm lớp 11. Cô ấy bị giáo viên gọi vào văn phòng vì… làm sai bài tập.”
Khi ấy, Phó Ngôn là lớp trưởng lớp 1, được cử mang bài tập lên văn phòng. Tôi – học sinh đội sổ lớp 2 – bị gọi vào dạy kèm riêng. Trớ trêu là cả hai cùng học thầy dạy Vật lý.
Thầy hỏi tôi bài này dùng công thức gì, hỏi ba lần liền mà tôi vẫn câm như hến.
Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh như nước đá vang lên:
“Thưa thầy.”
Thầy có cuộc họp gấp, thế là giao tôi cho Phó Ngôn “xử lý”.
Đến lần thứ năm bị tôi làm cho tức lộn ruột, mặt anh ấy sầm sì:
“Hay là cậu xem xét… đầu thai lần nữa đi?”
Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, cúi gằm lí nhí:
“Xin lỗi… tớ không cố ý đâu…”
Anh ấy lạnh tanh đáp:
“Tôi biết cậu không cố ý, cậu chỉ… ngây thơ quá thôi.”
Giờ nghĩ lại mới hiểu, là đang chửi khéo tôi ngu.
Hôm đó, suốt tiết tự học buổi tối dài dằng dặc, anh ấy giảng khô hết cả họng, môi nứt nẻ, cuối cùng cũng ép tôi giải được một bài Vật lý to tổ chảng.
Giáo viên vừa quay lại, anh ấy lập tức cuốn gói như có cháy nhà.
Tôi đoán chắc lúc ấy anh ấy nghĩ: “Chậm một giây là toi mạng.”
Phó Ngôn thở dài:
“Từ lần đó trở đi, tôi cứ vô tình gặp cô ấy mãi.
Rồi không biết từ khi nào, tôi để mắt đến cô ấy lúc nào chẳng hay.”
“Con người mà… một khi đã để tâm, thì thôi xong.”
Sau đó, hai đứa có liên lạc, cũng thân nhau hơn.
Chỉ là EQ cô ấy thấp, đến mức làm tôi phát điên. Có lần thầy giáo hỏi tôi còn nhớ cô ấy không, tôi gật đầu cái rụp – nhớ, nhớ cả đời. Thầy bảo, ngày xưa cô ấy từng nói tôi dạy còn giỏi hơn cả thầy.
Hồi ấy, hai đứa còn hứa cùng nhau vào một trường đại học – lời tỏ tình chẳng cần hoa hồng hay nến. Cô ấy đồng ý, và cố gắng thật sự. Nhưng cuối cùng, người đi đường người, chẳng ai quay đầu lại.
Bên cạnh tôi, có tiếng thở dài thườn thượt.
Một nữ sinh lẩm bẩm: “Phó giáo sư vẫn còn tình cảm với cô ấy đấy.”
Tôi quay sang: “Em biết chắc à?”
“Vâng, lúc kể chuyện, thầy cười. Nhưng khi nói đến lúc chia ly, giọng buồn thăm thẳm.
Em tin cô gái ấy chắc chắn có nỗi khổ riêng. Và em tin thầy sẽ đợi được cô ấy quay lại.”
Tôi nghẹn họng, mắt hơi cay.
Chỉ khẽ “ừm” một tiếng, thay cho lời hứa hẹn.
Tan học xong, Phó Ngôn đi thẳng về phía văn phòng.
Tôi lặng lẽ bám theo phía sau, cứ như cái bóng quen đường quen lối.
Đi được một đoạn, anh bỗng khựng lại ở hành lang tầng năm – nơi vắng như chùa bà Đanh.
“Em định theo tôi đến bao giờ nữa đây?” – anh quay đầu lại, giọng hơi nhẫn nại.
Tôi nhìn cái dáng người cao lớn, bờ vai rộng của anh, hai tay nắm chặt, miệng lí nhí:
“Đến khi nào anh tha thứ cho em.”
Phó Ngôn xoay hẳn người lại, ánh mắt nặng như đá tảng đè lên vai tôi:
“Thư Diệu, em lấy gì ra mà nghĩ tôi sẽ tha thứ?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy là một nỗi buồn đọng lại như sương sớm mùa đông – vừa lạnh vừa dai dẳng.
Ánh mắt anh nhìn tôi, có lẽ vẫn còn thương, nhưng cái sĩ diện to hơn cái nhà không cho phép anh nói ra.
Anh chỉ cần một cái bậc để bước xuống. Nhưng tôi đâu có dại mà lại gạt phăng cái bậc đấy đi như lần trước.
Cái hồi tôi huỵch toẹt mọi chuyện, tưởng thật thà là tốt, ai ngờ lại khiến cả hai cùng đau.
Tôi tháo khẩu trang, mắt hơi rưng rưng, nói nhỏ như gió thoảng:
“Phó Ngôn… Em xin lỗi.”
Chắc lời xin lỗi của tôi là giọt nước tràn ly, vì ngay lập tức anh bước tới, nắm lấy vai tôi, mắt đỏ hoe:
“Tôi không cần em xin lỗi.”
“Thư Diệu, em biết rõ tôi muốn nghe gì cơ mà.”
Mắt chạm mắt. Không cần nói thêm, tôi biết anh vẫn chưa quên tôi.
Tôi vòng tay ôm lấy anh, mặt dụi vào ngực anh như con mèo nhỏ tìm hơi ấm.
Giọng nghèn nghẹn:
“Em thích anh. Vẫn luôn thích anh.”
Anh chẳng nói gì, chỉ ôm lấy tôi. Tay anh chầm chậm siết chặt, hơi thở nóng hổi phả lên cổ.
Bỗng… tôi cảm nhận được một giọt nước mắt mằn mặn rơi xuống vai.
Ơ kìa, khóc thật rồi à? Tôi hoảng quá, lắp bắp gọi nhỏ:
“Phó Ngôn…”
Nghe tôi gọi, anh bỗng buông tôi ra rồi kéo tuột tôi vào văn phòng.
Cạch! – Cánh cửa đóng cái “rầm” rõ to, làm tôi giật mình suýt té.
Anh ép tôi vào tường, mắt đỏ ngầu như vừa đi đánh nhau về, hỏi:
“Tại sao hả Thư Diệu?”
Tôi biết anh đang hỏi gì.
Tại sao hồi đó lại buông lời làm anh tổn thương?
Tại sao không giữ lời hứa?
Tại sao giờ mới mò về?
Tiếc là… có những chuyện tôi không thể kể ra.
Tôi mấp máy môi, định nói mà chẳng nói nổi.
Phó Ngôn chẳng đợi nữa, cúi đầu hôn tôi.
Hồi lâu, anh buông ra, thì thầm như gió đêm:
“Thư Diệu, anh chịu thua em rồi.”
Vừa mới được ôm ấp tình cảm với Phó Ngôn chưa ấm chỗ…
Thì bên ngoài đã vang lên giọng một cô gái, vừa gõ cửa rụt rè vừa cất tiếng gọi:
“Giáo sư Phó ơi, thầy có trong phòng không ạ?”
Phó Ngôn đáp gọn lỏn, giọng lạnh như nước đá:
“Có chuyện gì?”
Giọng cô nàng ngoài cửa lí nhí, nghe rõ mùi ngại ngùng:
“Dạ, tới giờ nghỉ trưa rồi ạ, em muốn mời thầy đi ăn cơm.”
Tôi nghe mà nóng mặt, vội kéo nhẹ vạt áo Phó Ngôn, mắt tròn mắt dẹt, miệng thì không dám nói to, chỉ mấp máy khẩu hình:
“Không được!”
Cái cảnh hôm trước, Phó Ngôn thẳng thừng từ chối lời mời ăn trưa của tôi vẫn còn nguyên trong đầu.
Nay mà lại đồng ý đi ăn với người khác thì có khác gì tạt gáo nước lạnh vào mặt tôi?
Phó Ngôn liếc tôi một cái, như hiểu ý, rồi thản nhiên đáp ra ngoài cửa:
“Không cần đâu.”
Cứ tưởng chuyện dừng ở đấy, ai ngờ cô nàng kia vẫn cố vớt vát:
“Vậy… em vào trong một lát được không ạ? Em chỉ muốn trao đổi một chút về đề tài nghiên cứu thôi.”
Nghe đến đây, Phó Ngôn hơi nhếch môi, giọng như đùa nhưng lại phả ra hơi lạnh tê tái:
“Cô giáo Từ Dung, tôi nhắc nhẹ, ngành truyền thông với nhiếp ảnh thì chẳng có tí ti gì liên quan đến vật lý cả đâu.”
Ngoài cửa vọng vào tiếng cười gượng gạo:
“Thầy Phó đúng là có khiếu đùa thật đấy, nhưng cứ đứng chắn cửa không cho người ta nói chuyện thế này, có hơi… vô duyên rồi nha?”
Tôi nghe mà chỉ muốn lắc đầu lè lưỡi, mặt dày thế mà vẫn chưa bằng tôi đâu.
Phó Ngôn lạnh tanh:
“Ừ, thì cứ cho là tôi vô duyên đi.”
Tôi không nhịn được, khẽ cười, rồi ghé tai anh thì thầm:
“Lạnh như kem ý, giáo sư ơi~”
Từ Dung ngoài cửa tức không để đâu cho hết, hừ một cái rõ to, rồi gót giày nện cồm cộp đi thẳng, như thể muốn sập cả hành lang cho bõ tức.
Tôi nheo mắt nhìn theo:
“Hình như cô ta cáu rồi đấy…”
Phó Ngôn chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ vừa đi về phía bàn vừa nói:
“Vậy tí anh ra dỗ cô ấy nhé?”
Biết anh cố tình trêu mình, nhưng tôi vẫn thấy bực.
Tôi bĩu môi, giọng mè nheo:
“Không cho đi đâu hết.”
Phó Ngôn mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, giọng tỉnh bơ:
“Ừ, chỉ dỗ mỗi em thôi. Ngồi ngoan, lát anh dẫn đi ăn.”
Tôi nghe thế thì hớn hở đi ra ghế sofa, tìm chỗ thoải mái nhất ngồi xuống, vừa ngắm người yêu vừa đợi cơm trưa.
Cơ mà chưa được bao lâu, cửa phòng lại mở đánh “rầm” một cái.
“Thầy ơi, em có câu này chưa hiểu ạ!”
“Thầy ơi, em cũng có nè!”
“Còn cả em nữa!”
Phó Ngôn quay sang nhìn, chưa kịp nói câu nào, cả đám sinh viên lập tức im thin thít như thóc lép.
Một nam sinh liếc trộm tôi, nuốt nước bọt đánh ực, rồi rón rén hỏi:
“Thầy… bọn em có làm phiền hai người không ạ?”
Phó Ngôn nhìn cậu ta, giọng dửng dưng:
“Em nghĩ sao?”
Một đứa gan to bằng trời, cười hì hì chọc:
“Sư mẫu ơi, mau dỗ thầy đi!”
Xem ra quan hệ giữa Phó giáo sư và sinh viên cũng không tệ đâu, bọn nó mới dám chọc ghẹo kiểu ấy.
Nghe gọi “sư mẫu”, tôi sướng rơn, miệng không giấu nổi nụ cười đắc ý:
“Anh ấy chẳng phải người nhỏ nhen đâu. Mấy đứa muốn hỏi bài thì hỏi đi. Chị ra ngoài dạo tí.”
Tôi vừa bước ra đến hành lang, chưa kịp thở đã gặp ngay cô Từ Dung đang đứng chắn lối.
Cô ta hỏi, giọng lạnh hơn cả đá trong ngăn đá:
“Cô là gì của thầy Phó?”
Tôi nghe giọng đã thấy quen – đúng là cô giáo mời anh đi ăn trưa khi nãy.
Kẻ địch đụng mặt, ánh mắt bén như dao lam.
Tôi chẳng việc gì phải khách sáo. Tôi nhếch mép, đáp tỉnh rụi:
“Tôi á? Người yêu bé bỏng của thầy Phó, chứ còn ai nữa!”
Cô ta trừng mắt:
“Không biết xấu hổ! Sao tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc gì đến bạn gái?”
Tôi cười khẩy:
“Chưa nói không có nghĩa là không có. Mà thôi, cho cô biết luôn – tôi là vợ sắp cưới của anh ấy.”
“Cô liệu hồn mà tránh xa anh ấy ra.”
Nghe rõ là đang đánh tiếng cảnh cáo.
Tôi nghe thì nghe, nhưng lòng chả rung động tẹo nào.
Tôi vẫn mặt dày như cũ, nhướn mày:
“Mấy lời đấy, cô nên nói với giáo sư Phó thì hơn, chứ nói với tôi thì có thay đổi được gì?”
“Hay là… bác gái không quản được anh ấy, nên cô mới tìm tôi trút giận cho đỡ tức?”
Vài câu đơn giản mà tôi lột sạch cái lớp giả tạo của cô ta.
Mặt cô ta đỏ bừng vì tức, nhưng vẫn cố gân cổ cãi:
“Thư Diệu! Nhà họ Phó đời nào chấp nhận một đứa làm diễn viên như cô!”
Tôi nắm chặt tay, không nói gì.
Tôi từng nghe mấy lời kiểu này từ hồi mười bảy tuổi. Nhưng giờ tôi hai sáu rồi.
Không vì hai chữ “không xứng” mà bỏ cuộc đâu.
Bởi tôi biết, tôi không có nhiều may mắn trong đời – lần này buông tay, chắc gì còn lần sau?
Thấy tôi im lặng, tưởng mình nói trúng tim đen, cô ta tiếp tục:
“Vì lợi ích của anh ấy, cô nên rút lui.”
Tôi cười nhạt. Cái bài này nghe chán lắm rồi.
Tôi nói tỉnh như sáo:
“Cô Từ này, chuyện tôi có được bước chân vào nhà họ Phó hay không, là chuyện của tôi. Cô đừng tốn công lo hộ.”
Nói rồi, tôi quay người bỏ đi, để lại cô ta đứng sau nghiến răng ken két:
“Thư Diệu! Cô sẽ hối hận!”
Tôi coi như cô ta lên cơn, chả buồn quay lại.
Dạo một vòng quanh trường, đang lững thững thì điện thoại rung – tin nhắn từ QQ:
【Em đang ở đâu?】
May mà mấy hôm trước lục lại nhật ký cũ, tôi tiện tay cài lại app này, không thì chắc Phó Ngôn tìm tôi mòn mắt.
Tôi trả lời:
【Dưới gốc cây long não cạnh sân vận động.】
Anh nhắn lại:
【Chờ anh.】
Chưa đầy mấy phút, anh đã xuất hiện.
“Muốn ăn gì?”
Tôi ngẩng lên, miệng tủm tỉm:
“Ăn gì cũng được, miễn là thầy mời.”
Anh cười khẽ, rồi nắm tay tôi:
“Không sợ bị người ta phát hiện à, ngôi sao của anh?”
Tôi lắc đầu:
“Hai sáu tuổi đầu rồi, chẳng lẽ lại không được yêu đương?”
Anh đưa tôi đến căn tin Đại học Kinh Đô, gọi đúng mấy món tôi mê tít.
Dọn bát đũa xong, anh vừa xới cơm vừa nói:
“Gà luộc bên căn tin số ba ngon phết. Anh nhớ em thích món này.”
Tôi chớp mắt, thầm nghĩ, mình chưa từng nói cho anh biết mà?
Rồi chợt nhớ ra – hồi trước từng đăng ảnh món này lên Weibo.
Tôi gắp một miếng thịt gà, nhai nhai rồi nhìn anh, cười gian:
“Phó giáo sư, lén coi Weibo của em đúng không?”
Anh nhìn tôi, chẳng thèm chối:
“Ừ, có xem.”
Tôi chọc tiếp:
“Thế follow luôn đi, rồi tiện thể công khai luôn cho cả thiên hạ biết em có bạn trai rồi.”
Phó Ngôn thở dài, giọng như ông cụ non:
“Thư Diệu, em bớt sôi nổi chút được không?”
Tôi chớp mắt nhìn anh, cười hì hì:
“Anh đâu có biết ngoài kia bao nhiêu soái ca đang theo đuổi em đâu. Không giữ khéo, mất lúc nào không hay đấy.”
Anh liếc tôi, lắc đầu bất lực:
“Giữ rồi, đời này dứt khoát không buông.”
Tôi mỉm cười, gật đầu:
“Em cũng thế.”
Từ cái hôm lỡ sa vào lưới tình, tôi dính lấy anh như sam.
Ngày nào cũng vậy, cứ tan học là tôi vác mặt đến văn phòng chờ Phó Ngôn.
Anh nhìn thấy tôi, vẻ mặt bất lực như người cha già bất lực nhìn con mèo phá phách:
“Đại minh tinh, em không có việc gì làm à?”
Tôi cười hí hí, nheo mắt:
“Vì theo đuổi anh đấy chứ sao. Em hủy gần sạch lịch làm việc cả tháng nay rồi còn gì.”
Phó Ngôn nhướn mày:
“Anh đúng là ‘họa thủy’ rồi…”
Tôi chun mũi:
“Anh biết thế là tốt.”
Nói chuyện được mấy câu, anh lại phải đi dạy.
Còn tôi thì chễm chệ ngồi lại, chơi game giết thời gian, chờ anh xong việc rồi đi ăn.
Ai ngờ hôm nay lại có một vị khách không mời mà đến.
Mẹ anh vừa đẩy cửa bước vào, tôi cũng vừa thắng một ván game.
Bà không hề bất ngờ, cứ như đã biết trước tôi có mặt ở đây vậy.
Biết điều, tôi vội đứng dậy chào:
“Cháu chào dì ạ.”
Bà liếc tôi một cái, giọng lạnh như nước đá:
“Nếu cô chịu biến khỏi cuộc đời mẹ con tôi, thì mọi chuyện đã yên ổn từ lâu rồi.”
Tôi chẳng tức, chỉ cười nhẹ:
“Dì ơi, gửi cả đời mình vào tay người khác… nghe đã thấy rủi ro rồi.”
Bà sầm mặt, trừng mắt:
“Cô nói với người lớn kiểu đấy à?
Tôi tưởng cô biết điều, ai dè bao nhiêu năm trôi qua, vẫn mặt dày như cũ.
Những gì tôi nói hồi trước, cô coi như nước đổ lá khoai?
Không buông tha tôi thì thôi, đến con trai tôi cô cũng không tha?”
Tôi còn chưa kịp hé miệng, Phó Ngôn đã từ ngoài bước vào.
Sắc mặt lạnh tanh, giọng không tin nổi:
“Mẹ, mẹ tìm cô ấy?”
Bị chính con trai bắt quả tang, mẹ anh vẫn tỉnh bơ, ra vẻ chính nghĩa:
“Tiểu Ngôn, mẹ làm tất cả là vì muốn tốt cho con.
Người con gái này, không xứng với con đâu.”
Phó Ngôn cắt ngang, giọng trầm xuống, từng chữ như buốt:
“Mẹ nghĩ gì là chuyện của mẹ, nhưng Thư Diệu là người con chọn.
Con không yêu cầu mẹ phải quý mến cô ấy, nhưng ít nhất, mẹ phải tôn trọng.”
Mẹ anh tức đến mức chỉ tay vào tôi, hét:
“Nó cho con uống bùa mê thuốc lú gì mà con cứ hết lần này đến lần khác cãi mẹ?
Ngày xưa con ngoan lắm cơ mà!”
Phó Ngôn nhìn mẹ, mắt hơi đỏ, nhưng giọng nói rõ ràng rành mạch:
“Những thứ đó không còn quan trọng nữa.
Quan trọng nhất… là Thư Diệu.”
Tự nhiên trong lòng tôi nhói lên.
Có lẽ… năm xưa tôi đã sai.
Có lẽ tôi không nên tự ý quyết định mọi thứ như thế.
Nếu lúc đó tôi chịu nói rõ với anh, biết đâu mọi chuyện đã khác?
Nhưng rồi tôi lại cười nhạt.
Làm gì có chuyện “nếu như”…
Mười bảy tuổi, tôi với Phó Ngôn, dẫu có cố gắng thế nào cũng không thắng nổi định kiến và sắp đặt của người lớn.
Huống chi, tôi khi đó lại là đứa cứng đầu, tự trọng cao ngất.
Suy nghĩ duy nhất lúc ấy là: thà buông tay còn hơn để cả hai cùng tổn thương.
Thấy con trai mình đã quyết, mẹ Phó cũng chẳng nói thêm được gì, lặng lẽ xách túi rời đi.
Cánh cửa vừa khép lại, Phó Ngôn quay sang tôi:
“Mẹ anh tìm em, sao em không nói?
Còn giấu nhẹm luôn chuyện này?”
Tôi cười trừ:
“Ôi dào… nghĩ hai đứa mình giờ yêu nhau rồi, chuyện cũ để gió cuốn đi, nhắc lại lại khiến mẹ con anh khó xử.”
Phó Ngôn thở dài, rồi ôm tôi vào lòng:
“Đồ ngốc.”
Tuy tôi đã khéo léo từ chối hầu hết mớ việc kia, nhưng vẫn còn vài dự án khó nhằn chẳng đành lòng gạt đi.
Một ông đạo diễn từng làm ăn với tôi gọi mời đóng vai khách mời trong phim mới.
Ấy thế mà, tôi vừa xa Phó Ngôn có ba hôm, trên mạng đã ầm ầm đồn đoán anh ấy đạo văn, gian lận học thuật gì đó.
Phó Ngôn trước giờ vốn nổi như cồn trên mạng vì đẹp trai học giỏi, nay lại dính phốt, từ khoá “Phó Ngôn gian lận học thuật” leo thẳng top tìm kiếm như lên đồng.
Trước búa rìu dư luận, Đại học Kinh Đô chẳng biết làm gì hơn ngoài việc tạm đình chỉ công tác của anh.
Tôi lướt mạng mà tim đau như có ai túm lấy, bóp đến nghẹt thở.
Những clip phỏng vấn anh mà tôi từng coi đi coi lại, giờ cũng bị dân mạng tràn vào buông lời cay độc:
【Tưởng đâu nam chính bước ra từ ngôn tình, hoá ra là cái thùng rỗng kêu to trong giới học thuật.】
【Đã bảo rồi, trẻ thế thì lấy đâu ra uy tín để làm giáo sư? Toàn lừa nhau cả.】
【Không biết bao nhiêu người tài bị vùi dập dưới tay ông này rồi.】
…
Tôi chẳng rõ Phó Ngôn đã đọc bao nhiêu cái bình luận kiểu ấy.
Gọi điện cho anh, may sao anh vẫn nghe máy. Nhưng câu đầu tiên anh nói làm tôi muốn phát cáu.
Anh bảo tôi đừng lo.
Rồi còn dặn: “Dạo này đừng gặp nhau.”
Tôi nghiến răng: Trên mạng người ta ném đá anh không tiếc lời, tôi làm sao mà không lo? Nhưng cũng chẳng thể vứt hết việc chạy về ngay được.
Bộ phim tôi còn hai ngày quay mới xong.
Giờ chỉ biết gồng lên, diễn cho tốt, mong quay xong sớm một chút mà còn về với anh.
May quá, cảnh quay của tôi không nhiều, hôm sau là xong, thậm chí còn kết thúc sớm được nửa buổi.
Tối mịt tôi mới về tới Kinh Đô, tầm tám giờ tối.
Tôi quấn kín mít, mũ, khẩu trang đủ cả, len lén mò tới nhà Phó Ngôn.
Đứng ngoài cửa, tôi gọi điện.
Anh nghe máy, giọng lạnh tanh: “Về đi.”
“Đừng đến nữa, mấy hôm này thôi.”
Tôi giận quá, nghiến răng doạ: “Phó Ngôn, nếu anh không mở cửa, tôi sẽ tháo mũ, gỡ khẩu trang, để camera quay rõ mặt tôi. Rồi xem có lên hot search nữa không!”
Chắc sợ tôi làm thật, chưa đầy một phút sau, anh mở cửa lôi tôi vào.
Anh gầy đi trông thấy, cằm lởm chởm râu, nhìn mà xót tận ruột.
Tôi nhìn anh, giọng run run: “Em tin anh.”
“Cả thế giới có quay lưng, thì em vẫn đứng về phía anh.”
Cuối cùng Phó Ngôn không nhịn được nữa, ôm tôi thật chặt, giọng nghẹn lại: “Anh thực sự không làm gì sai.”
Tôi vỗ nhẹ lưng anh, giọng mềm như ru: “Công lý thì chậm nhưng không bao giờ vắng mặt. Cả đêm qua anh chưa ngủ đúng không? Ngủ một giấc đi, mai dậy mọi chuyện sẽ khá hơn.”
Sau khi dỗ được anh ngủ, tôi tính đi mua ít đồ ăn.
Ai ngờ đâu lại gặp Từ Dung ở trước một nhà hàng tư nhân.
Từ xa nhìn cô ta cười như trúng số, tôi thấy lạ.
Nếu cô ta thích Phó Ngôn thật, giờ anh ấy gặp nạn thế này, lẽ ra phải lo lắng chứ?
Tôi định giả vờ không quen biết, ai ngờ cô ta lại gọi tôi trước, mặt mày hớn hở như vừa thắng kèo:
“Thư Diệu, tôi đã bảo rồi, cô sẽ hối hận.”
Tôi đứng lặng một lúc, rồi sực nhớ ra điều gì, liền hỏi:
“Chuyện trên mạng… là cô làm?”
Cô ta gật đầu cái rụp, thản nhiên: “Ờ thì tôi làm đấy, rồi sao?”
Tôi tròn mắt: “Cô không phải thích Phó Ngôn à? Sao lại hại anh ấy?”
“Tôi mới là tình địch của cô. Không nhắm vào tôi, cô lại đi nhắm vào anh ấy?”
Từ Dung nhìn tôi như nhìn người dở hơi:
“Cô ngây thơ thế? Phụ nữ với phụ nữ làm khó nhau mãi rồi, chán lắm. Tôi đâu ghét cô. Tôi chỉ tức Phó Ngôn. Nếu ngay từ đầu anh ấy bảo có người trong lòng, tôi đã chẳng mất công bám theo làm gì.”
“Từ chối tôi mà không nói rõ lý do, không lẽ không biết càng bị đẩy ra tôi càng cố chen vào sao?”
Tôi hiểu rồi. Hoá ra vị tiểu thư này không chịu nổi cảnh bị từ chối, sĩ diện cao vút trời.
Đúng là cái kiểu suy nghĩ chỉ có con gái nhà giàu mới nghĩ ra được.
Người khác gặp chuyện này còn bày trò khiến tôi thân bại danh liệt rồi.
Tôi hỏi cô ta: “Nếu chẳng may tra ra cô thì sao? Không sợ mất chỗ ở Đại học Kinh Đô à?”
Từ Dung bĩu môi, giọng vênh vênh:
“Công việc đó tôi mua để bồi dưỡng tình cảm với anh ấy thôi. Tôi dạy nhiếp ảnh, tác phẩm còn được đăng báo nước ngoài đấy nhé.”
“Với lại, mấy người sẽ không tra ra tôi đâu.”
Tôi thực sự cạn lời. Không hiểu nổi trong đầu cô ta chứa cái gì.
Tôi hỏi: “Làm bao nhiêu chuyện thế, rốt cuộc cô được cái gì?”
Cô ta cười nhạt:
“Tôi chẳng cần gì cả. Tôi chỉ bỏ tiền ra mua cho anh ấy một bài học.”
Nói rồi, cô ta vẫy tay gọi xe Maserati, mở cửa ghế phụ, phắn đi như gió.
Tôi sực nhớ ra cái tên Từ Châu Đình từng nghe trong tiệc rượu – ông ấy quý con gái như vàng.
Mở điện thoại tra một lượt, nhà họ Từ đúng là xếp thứ hai trong danh sách đại gia ở thành phố Kinh.
Lẽ nào… Từ Dung chính là con gái rượu của Từ Châu Đình?
Thế thì một diễn viên hạng xoàng như tôi, đấu sao nổi với cô ta?
May mà Từ Dung không phải dạng thâm hiểm sâu sắc, chỉ cần Đại học Kinh Đô điều tra nghiêm túc là lộ thôi.
Nhưng dù vậy, cái đống lời cay nghiệt trên mạng vẫn đè nặng lên Phó Ngôn.
Tôi xách túi đồ ăn nóng hổi từ quán cơm nhà làm về, vừa đi vừa lướt điện thoại, tìm xem có chỗ nào có non xanh nước biếc đưa anh đi giải sầu.
Phó Ngôn ngủ một lèo tới tận chiều hôm sau.
Trong lúc anh ngủ, tôi vẫn canh chừng mạng xã hội, mong từng chút hy vọng sẽ hé mở…
Tin tức trên hot search giờ đã yên ắng hơn, nhiều người tự nhận là sinh viên của Phó Ngôn vào để lại bình luận, khen anh là giảng viên tận tâm, hết lòng với nghề.
Nhưng mà chuyện lần này liên quan đến học thuật, số bài nghiên cứu của Phó Ngôn được công bố cũng chẳng phải ít. Đại học Kinh Đô làm sao có thể bỏ qua, nhất định phải điều tra cho ra nhẽ.
Còn điều tra thì biết bao giờ mới xong.
May mắn là công chúng cũng dần tỉnh táo lại, sau khi nguôi ngoai, họ bắt đầu soi xét lại các tài khoản đưa tin. Cuối cùng, họ kết luận rằng “mọi chuyện đều là bịa đặt, không có cơ sở nào cả.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng sẽ phải vật lộn lâu dài, không ngờ chuyện lớn như vậy lại tự dưng được giải quyết.
“Đừng nhìn điện thoại nữa, lại đây ăn mì đi.” Phó Ngôn đã nấu mì xong, gọi tôi lại.
Tôi đặt điện thoại xuống, đi đến, rồi có chút tiếc nuối: “Phó Ngôn, có lẽ anh phải tạm ngừng giảng dạy một thời gian rồi.”
Anh cười nhẹ, lắc đầu: “Không sao đâu, nghỉ phép một thời gian cũng được.”
“Thật sự không sao? Sáng nay nhìn anh như sắp khóc đến nơi ấy.” Tôi cố tình nhắc lại chuyện cũ.
Quả nhiên, mặt anh tối sầm lại: “Em mà còn nói nữa, đừng có trách anh.”
Làm sao tôi chịu nổi, tôi cười khúc khích trêu anh: “Sao vậy, Phó giáo sư Phó, anh định bạo lực gia đình à?”
Ánh mắt Phó Ngôn trầm xuống, anh nhìn tôi không chớp mắt.
Anh không nói gì, nhưng tôi lại nghĩ lung tung.
Tôi vốn là người nghĩ gì nói nấy.
“Hay là, anh định hôn em đến nỗi không thể nói gì nữa không?” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Phó Ngôn hít một hơi thật sâu, giọng nghiêm túc: “Thư Diệu, em có thể giữ chút liêm sỉ không?”
“Ồ.” Tôi ngoan ngoãn cúi đầu ăn mì.
Đột nhiên, điện thoại của Phó Ngôn reo lên.
Tôi liếc mắt nhìn, thấy trên màn hình hiện lên hai chữ “Mẹ.”
Anh cũng chẳng né tránh, cứ nghe máy trước mặt tôi.
“Phó Ngôn, sao con không chịu nghe lời mẹ, cố gắng hòa hợp với tiểu thư Từ đi?” Mẹ anh lên tiếng, giọng dịu dàng nhưng có chút trách móc.
“Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con không thích cô ta.” Phó Ngôn đáp, giọng có chút mất kiên nhẫn.
Xem ra chuyện này không phải lần đầu mẹ anh nhắc đến.
Lần đầu tôi gặp Phó Ngôn, tôi đã nhận ra anh là người rất kiên nhẫn.
“Mẹ làm vậy cũng vì muốn tốt cho con thôi.” Mẹ anh tiếp tục.
Phó Ngôn hít một hơi thật sâu, lông mày cau lại: “Mẹ, bao nhiêu năm rồi, cuối cùng con vẫn ở bên Thư Diệu. Mẹ vẫn chưa hiểu sao? Con và cô ấy không thể chia tay được đâu.”
Mẹ anh lạnh lùng đáp: “Con cứng đầu như cái củ cải.”
Phó Ngôn đáp lại: “Mẹ, từ đầu đến cuối, chỉ có mẹ là có thành kiến với Thư Diệu thôi.”
Nhưng bà ấy chẳng muốn nghe, giọng điệu hầm hầm: “Tối nay về nhà đi, con dâu duy nhất trong nhà họ Phó phải là tiểu thư Từ.”
“Tút tút—”
Bà cúp máy trước, không để anh nói thêm câu nào.
Phó Ngôn nhìn màn hình điện thoại chằm chằm, không nói lời nào.
Tôi hiểu rõ sự bất lực trong anh, khẽ an ủi: “Không sao đâu, có phải chỉ là một bữa cơm thôi sao?”
“Thư Diệu, cho anh ôm một cái.” Phó Ngôn nói.
Tôi vòng qua bàn ăn, bước đến bên anh.
Anh ôm tôi thật chặt, giọng anh nghẹn lại: “Nếu không chia tay năm xưa, thì giờ này đã là năm thứ chín bên nhau rồi.”
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh, dịu dàng nói:
“Nhưng em vẫn đang ở đây, bên cạnh anh mà, đúng không?”
“Đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa.”
“Tối nay, em đón anh về nhà nhé?”
Giọng Phó Ngôn nhẹ nhàng vang lên: “Được.”
Tối hôm ấy.
Tôi kiên quyết muốn đưa Phó Ngôn về nhà, trong lòng cảm thấy có một dự cảm không hay.
Tôi đoán anh sẽ lại có một trận cãi vã lớn với mẹ.
Thấy anh bước vào trong nhà, tôi ngồi trong xe, buồn chán lướt điện thoại.
Lát sau, Phó Ngôn ra ngoài, sau lưng còn có cả Từ Dung.
Tôi mở cửa xe bước xuống, ánh mắt gặp cô ta.
Cô ta lên tiếng trước:
“Cô Thư Diệu, hôm đó khí thế thế nào? Sao hôm nay lại không về nhà cùng Phó Ngôn?”
Tôi im lặng.
Cô ta nói đúng, tôi chẳng sẵn sàng để gặp mẹ anh ấy chút nào.
Huống hồ, hôm nay bà ấy rõ ràng đang giận dữ, vào lúc này mà đến nhà thì chẳng khác gì tự tìm phiền phức.
Tôi cứng miệng nói:
“Tôi đi xem bói rồi, hôm nay không hợp để gặp bậc trưởng bối.”
Từ Dung bật cười:
“Cô cũng vui tính đấy.”
“Thôi được rồi, tôi đã nói rõ với bác gái rồi.
Cô có người mình yêu rồi, tôi cũng không thể bám theo mãi được.
Dù chúng ta không kết hôn, nhưng hợp tác giữa nhà họ Từ và nhà họ Phó cũng chẳng ảnh hưởng đâu.”
Phó Ngôn:
“Cảm ơn.”
Từ Dung vung tay:
“Đừng cảm ơn tôi, mấy chuyện trên mạng đều do tôi làm.”
“Hôm nay đến đây cũng coi như xin lỗi anh, trả anh một ân tình.”
Phó Ngôn lạnh lùng nhìn cô ta, sửa lại câu cảm ơn:
“Không làm liên lụy đến Thư Diệu, cảm ơn cô.”
Tôi bỗng hiểu ra.
Với thế lực của nhà họ Từ, nếu cô ta nhắm vào tôi, có lẽ cả đời này tôi cũng chẳng có cơ hội đổi ngược tình thế.
Trước đó, tôi còn vô tư hưởng lợi từ sự nổi tiếng của đoạn phỏng vấn Phó Ngôn, trên Weibo còn có cả hội ghép đôi tôi và anh.
Mấy hôm tôi thường xuyên đến Đại học Kinh Đô, trên mạng tràn ngập hình ảnh của tôi, trong đó có không ít ảnh tôi đi ăn, nắm tay Phó Ngôn.
Phó Ngôn xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao có thể không ảnh hưởng đến tôi được?
Hóa ra có người cố tình nhắm vào anh ấy.
Từ Dung mỉm cười:
“Tôi cũng không phải người không biết đúng sai.
Nghĩ kỹ lại, có vẻ tôi cũng chẳng thích anh ta nhiều đến thế.
Từ nhỏ đến lớn, luôn có người theo đuổi tôi, đây là lần đầu tiên tôi theo đuổi một người mà lại không thành.
Chắc là không phải thích đâu, mà là muốn chinh phục hơn.”
“Cô Thư Diệu, tôi xin lỗi vì sự bất lịch sự lần trước.”
Nói xong, cô ta quay người đi mất.
Sự tha thứ của tôi đối với cô ta chẳng hề quan trọng.
Phó Ngôn lên xe rồi, anh dựa vào ghế phụ, mệt mỏi day day thái dương.
Tôi lo lắng hỏi:
“Anh cãi nhau với bác gái rồi à?”
“Không, mẹ đồng ý rồi.
Chỉ là, anh nghĩ, có lẽ mình còn không bằng một cái hợp đồng.”
Anh thở dài.
Trên đường về, Phó Ngôn kể cho tôi nghe mấy chuyện vụn vặt.
Ví dụ như lúc nhỏ anh thích hàng không, nhưng bị mẹ phát hiện, bà giẫm nát mấy mô hình máy bay của anh rồi vứt đi.
Anh lớn lên dưới sự giám sát của mẹ, mọi thứ, từ thời gian cho đến tương lai, đều do bà sắp đặt sẵn.
Anh luôn nhẫn nhịn, cho đến khi gặp tôi năm lớp mười một.
Anh không hiểu sao tôi có thể sống tự do, có nhiều bạn bè, trong khi anh chẳng có ai.
Kể từ khi quen tôi, Phó Ngôn bắt đầu phản kháng lại những sắp đặt vô lý của mẹ.
Trong mắt bà, đứa con trai ngoan ngoãn bao năm bỗng dưng chống đối, chắc chắn là tôi mê hoặc, làm hư con trai bà.
Cho đến giờ, bà vẫn cố gắng kiểm soát anh, vẫn lấy danh nghĩa vì con trai mà sắp đặt hôn nhân cho anh.
“Tôi nghĩ, làm mẹ thì chắc là sẽ suy nghĩ nhiều hơn chút.”
“Hơn nữa, tôi cũng không bằng cô Từ thật.”
Giờ tôi đã nhìn nhận chuyện này thoải mái hơn.
Về thân phận, gia cảnh, tôi chẳng có gì hơn được Từ Dung.
Phó Ngôn không chịu nổi tôi tự ti, anh bóp nhẹ má tôi:
“Trong mắt anh, em là tuyệt nhất.”
Tôi nhìn anh, lườm:
“Anh đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.”
Anh cười, gật đầu:
“Tiểu Tây Thi.”
Đại học Kinh Đô ra thông báo chính thức: Sau khi điều tra, không phát hiện hành vi gian lận học thuật gì của Phó Ngôn.
Họ cũng thông báo rằng anh có thể quay lại giảng dạy vào thứ Hai tuần sau.
Nhưng mà, Phó Ngôn chẳng có phản hồi gì ngay lập tức với email của hiệu trưởng về việc quay lại trường cả.
Anh kể với tôi chuyện đã xảy ra hôm đó ở nhà.
Anh nói: “Mẹ anh đã đồng ý cho tụi mình ở bên nhau rồi.”
Tôi ngẫm một chút rồi đoán: “Có điều kiện gì không?”
Phó Ngôn gật đầu: “Bà muốn anh về làm việc ở công ty gia đình.”
Tôi quan tâm anh hơn, liền hỏi: “Anh có muốn quay về không?”
“Thật ra em thấy, bà đồng ý hay không cũng chẳng quan trọng. Anh có vì bà ấy không đồng ý mà bỏ em không?”
Phó Ngôn lại hỏi ngược lại: “Còn em thì sao?”
Tôi hơi lúng túng, cảm giác như anh đang muốn ám chỉ cái gì đó.
Được rồi, dù sao tôi cũng từng có “tiền án” rồi mà.
Tôi trả lời nghiêm túc: “Không đâu.”
Phó Ngôn: “Anh nghĩ kỹ rồi, vẫn quyết định về công ty.”
“Với lại, em cũng muốn mẹ anh công nhận, phải không? Dù là theo cách này.”
Là bạn gái anh, đương nhiên tôi sẽ ủng hộ quyết định của anh.
Nhưng mà, vì Phó Ngôn vẫn đang hướng dẫn một nhóm nghiên cứu sinh, phải lo cho tụi nó tốt nghiệp suôn sẻ, nên kế hoạch về công ty Phó thị phải hoãn lại.
Tôi cũng lại bận bịu quay cuồng với công việc.
Tình cảm thì ổn, nhưng sự nghiệp đâu có thể dừng lại.
Có lúc, cả tháng trời anh chẳng gặp tôi lấy một lần, nhưng anh chưa bao giờ than vãn gì.
Một lần gọi điện cho anh, tôi hỏi: “Sao anh dễ dỗ thế?”
Hồi đó, khi quyết định theo đuổi anh, tôi đã nghĩ hành trình này chắc sẽ gian nan lắm.
Không ngờ, chỉ một lần là thành công. Nếu tính kỹ ra thì là hai lần.
Chỉ là lần đầu kết thúc không được vui vẻ cho lắm.
Giọng Phó Ngôn bình thản: “Lần đầu ở Đại học Kinh Đô, sau khi chúng ta cãi nhau mà bỏ đi, em đã một tháng trời không đến tìm anh. Lúc ấy anh còn tưởng em bỏ cuộc rồi.”
Cuối cùng, tôi cũng phát hiện ra tài khoản Weibo phụ của Phó Ngôn.
Hóa ra lại là một… ừm… fan có phần hơi cuồng nhiệt mà tôi thấy quen quen.
Fan nữ của tôi từng báo cáo tài khoản này mấy lần, sợ anh ấy sẽ làm chuyện gì quá khích.
Dù sao thì… những bài đăng của anh ấy đúng là có chút kỳ cục.
【Màu đỏ, rất hợp với Thư Diệu. Rất muốn giữ cô ấy trong vòng tay, muốn hôn cô ấy.】
Hình như đây là cảnh trong bộ phim tiên hiệp tôi từng đóng, tôi vào vai một nữ hiệp, toàn bộ trang phục đều là màu đỏ.
【Cô ấy đang đưa tay đón chiếc lá phong rơi xuống. Tôi cũng muốn trở thành chiếc lá trong tay cô ấy.】
Cảnh này tôi nhớ như in, đó là phân đoạn cuối cùng trong một bộ phim bi kịch tôi từng đóng, cảnh quay đó cũng chính là kết thúc của phim.
…
Hóa ra bao nhiêu năm nay, anh ấy chưa bao giờ quên tôi.
Vẫn luôn dõi theo tôi theo cách riêng của anh.
Bài đăng mới nhất.
【Tôi xin chứng thực, vật lý 24 điểm, cô ấy đúng là không phục. Tôi phục rồi.】
Bài đăng này bị fan của tôi tấn công dữ dội, phần bình luận đầy những lời chửi anh ấy là người hoang tưởng.
Bị mắng đến mức này, chắc là tôi phải ra tay làm sáng tỏ thôi.
Phải cho mấy fan ủng hộ tôi biết rằng, anh ấy là người duy nhất có tư cách ở bên tôi.
Tôi chia sẻ bài đăng của anh ấy và bình luận:
Thư Diệu V: 【Ồ.】
Bình luận hot nhất của fan:
【Bảo sao anh ta nửa năm nay không đăng bài, hóa ra là bận đi cướp vợ của tôi.】
【Trời đánh Phó Ngôn, trả vợ cho tôi!】
【Tôi xin lỗi vì đã từng chửi anh ta, hu hu hu… nhưng tài khoản này vẫn còn hoạt động chứ?】
Ngày chính thức gặp mẹ của Phó Ngôn.
Lúc đầu, tôi cứ tưởng đây sẽ là một trận chiến gay cấn lắm.
Ai ngờ, ngoài chuyện bà không tỏ ra niềm nở với tôi, thì cũng không còn châm chọc hay mỉa mai như hồi trước nữa.
Nói chung, dù bà không thích tôi, nhưng cũng không phản đối kịch liệt như ngày trước nữa.
Chắc là do Phó Ngôn đã làm công tác tư tưởng tốt rồi, tôi đoán vậy.
Bộ phim thanh xuân vườn trường tôi đóng nửa năm trước cuối cùng cũng chính thức lên sóng.
Tôi và Phó Ngôn lại lên hot search lần nữa.
#Cảm giác đóng cặp với người khác trước mặt bạn trai là như thế nào?#
Chuyện này khiến các fan bàn tán sôi nổi.
Mối quan hệ của tôi và Phó Ngôn vốn đã là một bí mật công khai trong giới giải trí.
Có fan nhắn tin riêng hỏi tôi:
【Có bị đau eo không?】
Cười muốn chết, hoàn toàn không đau một chút nào cả.
Lần gặp anh ấy gần nhất cũng là từ hai tháng trước rồi.
Dạo này, Phó Ngôn cứ có vẻ kỳ kỳ.
Anh ấy hỏi tôi có nhớ anh ấy không suốt ngày.
Tôi cũng thật thà trả lời:
“Cả ngày quay phim mệt muốn chết, làm sao còn thời gian nhớ anh được.”
Nhưng anh ấy vẫn kiên trì hỏi mỗi ngày.
Cuối cùng, tôi chiều theo anh ấy mà nói:
“Nhớ rồi, nhớ anh muốn chết luôn ấy.”
Tối hôm đó, Phó Ngôn xuất hiện ngay trước cửa khách sạn tôi ở.
Anh bảo:
“Anh cũng nhớ em.”
Nhìn anh, tôi biết là anh nhớ thật, mà cũng muốn “trừng phạt” tôi thật.
– Hoàn –