Ngày hôm sau.
Khi tôi tỉnh dậy, ánh nắng len qua rèm cửa sổ, chiếu lên bóng dáng của Phó Thâm. Hắn đứng dựa bên cửa sổ, tay cầm điện thoại, giọng nói trầm thấp truyền qua tai nghe. Nghe thấy tiếng tôi lục đục mặc quần áo, hắn lập tức kết thúc cuộc gọi.
“Muốn ăn gì không? Anh sẽ cho người mang lên.”
Tôi hơi hoảng hốt. Hắn vẫn bình thản như mọi chuyện tối qua chưa từng xảy ra. Trong khoảnh khắc đó, tôi như quay lại thời đại học.
Hồi ấy, dù bận rộn với công việc và việc học, Phó Thâm vẫn cố gắng dành thời gian cho tôi. Ngay cả khi lịch trình kín mít, hắn vẫn gọi video để giám sát tôi ăn cơm. Một người lạnh lùng như vậy lại chỉ dành sự dịu dàng cho riêng tôi.
Tôi từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ mãi bên nhau. Nhưng rồi biến cố gia đình xảy ra, và hắn trở thành anh kế của tôi.
Hôn nhân giữa hai gia đình chỉ là giao dịch thương mại, không phải vì tình yêu. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã phải đối mặt với sự thật này ngay trước lễ đính hôn của mẹ mình.
Ngày hôm đó, tôi khóc nức nở, hỏi hắn rằng tôi nên làm gì. Nhưng hắn chỉ im lặng, rồi đề nghị chia tay. Trầm ổn và lạnh lùng, như một cỗ máy không biết cảm xúc, hắn tính toán lợi ích và tổn thất như thể đó là điều hiển nhiên.
Vì phẫn nộ, hoặc chỉ là để trốn tránh, tôi không níu kéo nữa. Sau đó, tôi về nước học nghiên cứu sinh, còn hắn ở lại nước ngoài tiếp quản công ty.
Chúng tôi vốn dĩ không nên gặp lại nhau. Nhưng tôi không cam lòng.
Tôi giả vờ làm một cô gái ngây thơ, mặc kệ người đời cười nhạo, chỉ để thu hút sự chú ý của những người thân cận với hắn. Tôi không tin hắn có thể hoàn toàn thờ ơ. Tôi muốn hắn tự tay xé nát chiếc mặt nạ bình tĩnh của mình.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Giọng nói của Phó Thâm kéo tôi về hiện tại. Hắn đã buông điện thoại, bước về phía tôi. Hắn nhặt dây buộc tóc dưới chăn, đeo vào cổ tay rồi thành thạo vén tóc dài của tôi và buộc lại.
Tôi ngẩng đầu, vòng tay ôm lấy người hắn.
“Em đang nghĩ, chúng ta hiện tại có mối quan hệ gì?”
Phó Thâm không trả lời ngay, chỉ ôm lấy mặt tôi, ngón tay lướt nhẹ qua má.
“Triều Nhan, chia tay với Giang Duyên đi.”
Câu nói của hắn như ngọn lửa thiêu cháy lý trí của tôi. Tôi nhếch môi, gạt tay hắn ra.
“Anh lấy tư cách gì để yêu cầu em làm vậy?”
“Anh biết rõ hắn ta chỉ đang trêu đùa em thôi.”
Hắn lấy lại vẻ nhã nhặn và điềm tĩnh, hoàn toàn khác với người đàn ông mất kiểm soát tối qua.
“Lại là chuyện của hắn.”
Tôi nhìn chằm chằm hắn, cố tìm một kẽ hở trong ánh mắt lạnh lùng đó, nhưng không thấy gì. Từ chiếc cà vạt chỉnh tề đến áo sơ mi không nếp nhăn, tất cả đều hoàn hảo đến mức khiến tôi muốn phát điên.
Cơn giận dữ bùng lên, đốt sạch chút lý trí cuối cùng của tôi. Tôi đứng bật dậy, rút vài tấm thẻ từ túi xách, ném thẳng vào mặt hắn.
“Đêm qua tôi rất hài lòng. Nếu thấy chi phí không đủ thì tìm trợ lý của tôi lấy thêm. Giờ thì cút.”
Tôi nhìn hắn, từng chữ đều rõ ràng:
“Em sẽ không chia tay với Giang Duyên.”
“Hắn ở ngoài chơi bời thế nào em cũng mặc kệ. Con mẹ nó, em yêu hắn đến chết đi được!”
“Phó Triều Nhan, em bình tĩnh lại!”
Phó Thâm túm lấy tay tôi, giọng trầm thấp cố kiềm chế.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo lên. Nhìn màn hình, tôi nhận ra là Giang Duyên. Tôi nhấn nghe, vừa nghe vừa ném túi xách lên người hắn.
“Nhan Nhan, anh uống say rồi…”
“Được, gửi địa chỉ cho em. Em sẽ đến ngay.”
Tôi giẫm giày cao gót, dứt khoát bước ra cửa.
“Phó Triều Nhan, em dám đi thử xem!”
Phó Thâm lập tức đuổi theo, ôm chặt lấy tôi và đè tôi lên cánh cửa.
Nụ hôn của hắn mạnh mẽ, dữ dội, mang theo sự tức giận. Tôi bị ép đến mức toàn thân muốn tê dại, một ngụm cắn vào môi hắn. Mùi máu tươi lan ra trong miệng.
Tôi dùng hết sức đá hắn một cái, xoay người bỏ chạy:
“Em phải đi. Anh chẳng có quyền gì mà quản em!”